Khương Trầm Ngư hỏi thẳng: "Tại sao ngươi biết ta?".
"Ta không chỉ biết ngươi, mà còn biết cha mẹ ngươi, ca ca, tỉ tỉ của ngươi...". Đỗ Quyên lại cười, ngũ quan nàng ta bình thường, nhưng khi cười lại có phần thanh tú, mũi hơi chun lại, hai lúm đồng tiền bên khóe miệng như ẩn như hiện. Khương Trầm Ngư "a" một tiếng đứng bật dậy, giơ một ngón tay run rẩy chỉ vào mặt nàng ta, kêu lên thất thanh: "Ngươi, ngươi, ngươi là...".
Đỗ Quyên hơi ngẩng mặt lên, tiện cho nàng nhìn rõ hơn: "Ngươi nhận ra rồi, đúng không?".
Hai chân Khương Trầm Ngư mềm nhũn, nàng ngồi phịch xuống chiếc ghế, sững sờ nhìn gương mặt nàng ta, không thốt nổi nửa lời.
"Nếu như chỉ là đố kỵ, vậy như ngươi nói lá gan của Vệ Ngọc Hành quá lớn rồi". Im lặng một lúc rất lâu, cuối cùng Cơ Anh mới mở miệng nói vậy.
Tiết Thái nghe xong liền bĩu môi cười: "Đã đến nước này rồi, ngài còn phải tự lừa mình dối người làm gì?".
Cây bút trong tay Cơ Anh dừng lại, mực rỏ giọt trên trang giấy đang bắt đầu nhòe đi, giống như sắc đêm ngoài kia, tối tăm mà ẩm ướt. Trong mắt chàng bỗng dấy lên bao nỗi đau thương.
Tiết Thái vừa lạnh lùng nhìn chàng vừa nói: "Chuyến đi đến Trình quốc lần này của hầu gia tiến hành bí mật, lúc sắp về lại đổi ứng cử viên làm Trình vương, khi đó thuộc hạ đã cảm thấy có điểm không ổn. Giờ ngài vừa bước chân lên địa bàn Bích quốc đã bị người ta dòm ngó, theo tình hình trước mắt xem ra đối phương đã giăng bẫy đợi ngài nhảy xuống từ lâu rồi. Vậy ai là người có thể biết hôm nay chúng ta sẽ đến Hồi thành sớm nhất? Ai là người có quyền lực để ra lệnh cho Vệ Ngọc Hành? Hiện tại, ở Bích quốc ai có thể xuống tay với ngài, dám xuống tay với ngài?".
Cơ Anh nhíu mày, nói: "Đừng nói nữa".
Tiết Thái vẫn không ngừng, nói càng lúc càng nhanh: "Săn được thỏ rồi thì giết thịt chó săn. Gia tộc lớn mạnh ở Bích quốc không chỉ là một mình Tiết gia...".
"Ta nói, đủ rồi!". Cơ Anh quát lên một tiếng rồi nhận ra mình đã luống cuống, sững sờ một lúc.
Tiết Thái nhìn chàng với vẻ thông cảm.
Cơ Anh day day lông mày, lắc đầu nói: "Không đâu... Không đâu. Y sẽ không làm vậy đâu".
"Năm đó, gia gia ta cũng cho rằng y sẽ không làm vậy", Sự thông cảm trong mắt Tiết Thái nhạt dần, thay vào đó là một sự lạnh lùng như băng giá nghìn năm.
Cơ Anh ngẩng đầu lên, rồi lại im lặng đến thất thần mới lẩm bẩm: "Không đâu. Ta và tổ phụ của ngươi khác nhau, chúng ta... khác nhau".
Thấy chàng khẳng định như vậy, Tiết Thái bất giác nảy sinh nghi ngờ.
Cơ Anh hít sâu vào một hơi, đưa bút viết tiếp, vừa viết vừa nói: "Bây giờ tranh luận những thứ này chẳng có ý nghĩa gì, chân tướng sự tình thế nào, đợi sau rồi hãy nói. Trước tiên, ngươi hãy đưa giúp ta phong thư này".
"Với tình hình hiện tại, chúng ta còn có thể ra ngoài sao?”
Cơ Anh gấp lá thư đã viết xong lại, bỏ vào phong bì, rồi đưa đến trước mặt Tiết Thái, chỉ nhìn thấy trên lá thư có hình Bạch Trạch, nét bút vẫn rất đẹp, không hề rối loạn, viết tên một người - Vệ Ngọc Hành.
Khương Trầm Ngư cảm thấy mình như rơi xuống vách đá cheo leo, vì mất trọng lực mà choáng váng không thể nhúc nhích, không thể suy nghĩ, thậm chí không thể hít thở.
Một giọng nói vang lên từ đáy lòng: Đừng nghĩ, Trầm Ngư, đừng nghĩ nữa. Sẽ đau, sẽ rất đau rất đau đấy.
Nhưng lại một giọng nói khác đều đều, không cảm xúc, rành mạch đến lạ thường vang lên bên tai: "Ngươi nghĩ ra rồi đúng không? Họ đều nói trong những đứa con của Khương gia, ngươi là người xuất sắc nhất, thông minh như ngươi, đương nhiên sẽ nghĩ ra".
Mắt Khương Trầm Ngư bỗng trào lệ, bàn tay nàng nắm chặt, buông lỏng, rồi lại nắm chặt, nhưng vẫn không thể ngăn được sự run rẩy phát ra từ linh hồn mình.
Giọng nói của Đỗ Quyên vẫn vô cùng bình tĩnh: "Lệnh đường thích hoa lan của ta không?".
Nước mắt rõ ràng đã dâng lên trong mắt, nhưng vẫn ngần ngừ chưa rớt xuống, Khương Trầm Ngư giữ tư thế hơi cúi đầu, cứng nhắc đáp: "Rất thích. Nhưng số hoa đó đến nhà ta đều không sống qua nổi mùa đông năm đó".
Đỗ Quyên nói: "Điều đó là tất nhiên".
"Mẫu thân mời biết bao thợ trồng hoa đến đều không ăn thua. Bà cứ tưởng là vì bà không có duyên trồng loại hoa này, bây giờ mới biết...".
Đỗ Quyên thay nàng nói tiếp: "Bây giờ mới biết, sự thực là ta đã chôn độc vào dưới đất trồng hoa. Nếu như hoa của nhà ngươi không chết, thì ta đâu có cớ gì để tiếp tục gửi hoa tới?".
Mắt Khương Trầm Ngư đỏ hơn: "Mẫu thân luôn muốn có lan cánh cúc".
"Cho nên ta trồng nó bao nhiêu năm nay, cuối cùng đã thành công. Ngươi có thể mang về cho lão nhân gia".
Khương Trầm Ngư ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt Đỗ Quyên: "Ta còn có thể quay về sao?"
Đỗ Quyên nhếch môi cười: "Nếu không, ngươi tưởng vì sao ngươi ở đây?".
"Ngươi không có bệnh, nhưng lại sai dì Mai mời Giang Vãn Y khám bệnh cho ngươi, là vì ngươi biết chắc ta nhìn thấy số hoa lan đó sẽ muốn gặp người trồng hoa, mà ta là sư muội của Giang Vãn Y, huynh ấy đi ta đương nhiên cũng đi theo. Sau đó, ngươi lại cố ý đòi ta chơi cờ cùng ngươi, là muốn giữ chân ta ở đây, ta đã ở đây rồi, cũng có nghĩa là...". Khương Trầm Ngư nói đến đây liền nghẹn ngào: "Những nơi khác đều không an toàn, đúng không?".
Đỗ Quyên khen ngợi: "Quả nhiên ngươi rất thông minh. Không chỉ thông minh, nghe nói ngươi còn là một mỹ nhân. Vừa thông minh vừa xinh đẹp lại vừa có phúc. Ta ngưỡng mộ ngươi biết bao".
Khương Trầm Ngư hít sâu một hơi, cuối cùng bật ra câu hỏi then chốt nhất: "Vệ Ngọc Hành định làm gì Kỳ Úc hầu?”
Khương Trầm Ngư nghe thấy một tiếng động lớn, chói tai, chát chúa, hơn nữa không thể bịt tai, không thể trốn tránh, vì đó là tiếng động phát ra từ bên trong cơ thể nàng.
Đó là tiếng trái tim vỡ nát.
"Thuộc hạ không tin Vệ Ngọc Hành sẽ đến vào lúc như thế này". Tiết Thái không cầm mà nhìn chằm chằm phong thư đó.
Cơ Anh nhướng mày: "Tại sao ngươi không thử xem".
"Không cần thử cũng biết, chẳng phải rõ ràng lắm sao? Hắn bố trí thiên la địa võng để chuẩn bị giết ngài, sao có thể tự mình đến trước mặt ngài trong thời khắc mấu chốt này, để cho ngài có cơ hội xoay chuyển tình thế?".
Cơ Anh vẫn kiên trì: "Ngươi cứ đưa đi rồi sẽ biết".
Tiết Thái hồ nghi nhìn chàng, cuối cùng nhận lấy phong thư, mở cửa bước ra.
Cơ Anh nhìn hắn bước ra ngoài, không biết hắn nói những gì với thủ vệ. Thủ vệ lùi lại một bước thả cho hắn đi, sau đó, bóng dáng nhỏ bé đó liền biến mất bên ngoài bức tường bao, không nhìn thấy đâu nữa. Cơ Anh chớp mắt, đồng tử sâu thăm thẳm như đang nghĩ ngợi điều gì, lại như chẳng nghĩ gì. Cuối cùng, chàng từ từ đứng dậy, xốc lại áo, chắp tay đi đến trước cửa sổ, đẩy cửa sổ nhìn ra màn mưa mù thê lương mờ mịt bên ngoài, mở miệng thì thầm: "Vẫn... không muốn tỉnh... giấc mộng lớn này".
Bỗng một ngọn lửa bùng lên, trong chớp mắt đốt cháy màn đêm.
Ánh sáng màu đỏ tràn vào cửa sổ mà không hề báo trước, tiếp sau nó âm thanh ồn ào vang lên bên ngoài tường bao ở phía xa, loáng thoáng nghe thấy có một người hét lên: "Cháy rồi...".
Trái tim của Khương Trầm Ngư bỗng thít chặt lại, cơ thể bật dậy theo bản năng, lao đến bên cửa sổ.
Đẩy cửa sổ ra, chỉ thấy phía Đông đã đỏ rực một góc trời, khói đen cuồn cuộn, vô số tiếng kêu tiếng hét vang lên, rõ ràng Đông viện là nơi ở của Cơ Anh.
Bàn tay nàng bất chợt bấu chặt vào mép cửa sổ, nàng túm váy trèo qua cửa sổ chứ chẳng buồn đi lối cửa ra vào, một đôi bàn tay to bè thô ráp bỗng tóm chặt lấy eo nàng, ném nàng trở lại ghế. Nàng còn đang giãy giụa, người đó đưa ngón tay nhanh như chớp điểm vào mấy huyệt đạo của nàng, cơ thể nàng lập tức không thể nhúc nhích.
Người đó chính là dì Mai.
Dì Mai thu tay lại, cung kính nói: "Đắc tội rồi, tam tiểu thư."
Đỗ Quyên đứng bên cạnh lạnh nhạt nói: "Nếu không muốn bị thương, Khương tam tiểu thư nên ngoan ngoãn nghe lời thì hơn".
"Sao ngươi dám làm thế này! Sao ngươi lại dám làm thế này! Ngươi, ngươi...". Khương Trầm Ngư tức đến nỗi thở hổn hển, trong đáy mắt tràn ngập nỗi tuyệt vọng: "Cơ Anh chính là rường cột quốc gia, ngươi giết ngài là muốn đẩy Bích quốc vào chỗ nào đây?".
Đỗ Quyên nghe thấy lạnh lùng cười nhạt: "Năm đó mọi người đều cảm thấy Tiết Hoài chính là gốc rễ của nước nhà."
"Tiết Hoài phản quốc, trừ bỏ là chính nghĩa. Nhưng Cơ Anh không phải! Ngươi giết ngài ắt sẽ có vô số tử sĩ báo thù cho ngài, những môn sinh đó của ngài sao có thể chịu để yên? Hà cớ gì ngươi phải gánh tội danh đại nghịch thiên hạ?"
Đỗ Quyên phá lên cười ha hả: "Thật kỳ lạ, giết Cơ Anh rõ ràng là người khác, ta có tội danh gì mà phải gánh?".
Khương Trầm Ngư sững sờ.
Đỗ Quyên lười biếng nhíu mày, nhìn chòng chọc vào hướng đối diện - phía nàng bằng cặp mắt vô hồn, không chút ánh sáng, rất nhẹ nhàng, từ tốn nói: "Lẽ nào không phải là tam hoàng tử của Trình quốc, Di Phi bí mật đàm phán với Kỳ Úc hầu không thành, cho nên thẹn quá hóa giận, lật mặt trong phút chốc, cuối cùng cả hai cùng lưỡng bại câu thương sao?".
Trước đó Khương Trầm Ngư cảm thấy trái tim mình đang vỡ nát, đau đến mức không thể hít thở, nhưng nghe câu nói này xong, trái tim nàng không đau nữa, bởi vì đã hoàn toàn không còn trái tim nữa rồi.
Khi ánh lửa bùng lên, Tiết Thái vẫn chưa đi đến tòa nhà chính, màn mưa đêm trong sân bị luồng ánh sáng đỏ chiếu vào trong nháy mắt trở nên rực rỡ, hắn lập tức quay đầu, liền nhìn thấy phía Đông viện ngọn lửa rừng rực bùng lên giống như một chiếc miệng lớn nuốt trọn toàn bộ khu nhà.
Phản ứng đầu tiên của hắn chính là chạy về, nhưng chân trái vừa nhấc liền dừng lại đột ngột, sau đó thì đứng im không nhúc nhích giống như ngây như ngốc nhìn chằm chặp vào ngọn lửa càng cháy càng lớn đó.
Bên cạnh, vô số người cuống quýt chạy qua, lẫn trong đó là một giọng nói quen thuộc: "Có chuyện gì thế?" giọng của Vệ Ngọc Hành.
Vệ Ngọc Hành mặt đầy sửng sốt nhìn ngọn lửa lớn bùng lên ở Đông viện, hắn nhấc gấu áo, bước nhanh về phía trước nói: "Lệnh xuống, mau dập lửa, lấy nước cứu người!".
Tiết Thái không nhúc nhích, im lặng nhìn chằm chằm vào hắn, hắn đi đến bên cạnh tường bao, nhấc thùng nước mà đám người hầu mang tới, hắt vào phía trong sân. Vì hắn dáng cao như ngọc, lại mặc áo tím, cho nên nổi bần bật, cực kỳ bắt mắt giữa đám đông lúc nhúc.
Tiết Thái không kìm được nghĩ: Quá chân thật... Cảnh tượng trước mắt quá chân thật. Giống như một vở kịch đã được diễn tập vô số lần, đạo cụ, diễn viên, thiên thời, địa lợi, đầy đủ tất cả.
"Thành chủ, ngọn lửa này lạ quá!". Một người hầu thét lên: "Theo lý mà nói, mưa to như thế này, lửa không thể cháy mới đúng, nhưng ngọn lửa này không những không tắt mà còn càng bùng to hơn! Thành chủ, ngài nhìn mà xem bao nhiêu nước hắt vào đều vô ích...".
"Câm mồm!". Vệ Ngọc Hành một tay đẩy gã người hầu ra, tiếp tục đón thùng nước trong tay người khác hắt thật mạnh vào trong. Ai ngờ lửa gặp nước lại càng bốc mạnh hơn, còn liếm ngược trở lại suýt nữa thì cháy lan đến chính bản thân hắn.
"Thành chủ cẩn thận!". Đám người hầu hoảng loạn.
Vệ Ngọc Hành cắn răng, dứt khoát nhấc một thùng nước dội lên người, rồi lại dùng chiếc áo khoác sũng nước bịt mũi, chẳng nói chẳng rằng xông thẳng vào trong đám lửa.
Tất cả mọi người kinh ngạc thất sắc kêu gào: "Thành chủ! Thành chủ...".
Tiết Thái lạnh lùng đứng bên cạnh nhìn, vẫn không thốt một lời, thò tay vào tay áo, móc lá thư mà Cơ Anh sai hắn chuyển tới Vệ Ngọc Hành ra, chầm chậm mở...
Mưa rơi rào rào, nhanh chóng thấm ướt trang giấy.
Phong thư mở ra, trắng muốt như tuyết, không chút ố bẩn, không có vết mực... Đó là một trang giấy trắng.
Nước mát rót vào trong ấm nước đã bị lửa đun đỏ rực, bốc lên một làn khói trắng. Dì Mai rót nước trong ấm vào chén, sau cùng bưng chén đến trước mặt Khương Trầm Ngư: "Tam tiểu thư, uống trà".
Khương Trầm Ngư mím môi không mở miệng.
Đỗ Quyên ở bên cạnh nói: "Ta khuyên ngươi ít nhiều cũng nên uống một ngụm, mưa to thế này, hương hoa nồng nặc, ngươi hít vào trong người một số thứ không nên hít, ta lại không muốn làm tổn thương đến ngươi".
"Ngươi hạ độc bọn ta?". Khương Trầm Ngư nghe thấy một giọng nói khàn đặc, sau đó mới phát hiện ra đó chính là giọng của mình.
Đỗ Quyên lắc lắc đầu: "Giang Vãn Y là thần y, sao ta có thể múa rìu qua mắt thợ. Có điều có những thứ, ngay đến cả đại phu cũng không có cách gì phòng được".
"Ngươi đã làm gì?".
"Ngươi uống xong chén nước này, ta sẽ nói cho ngươi biết".