*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Z thị chúng tôi là một thành phố rất biết thấu tình đạt lý, có tính bao dung vạn vật.” Kha Tầm làm hướng dẫn viên vừa nói, vừa dẫn mọi người rời khỏi trạm cao tốc, đi ngang một cái xe bán bánh nướng liền mua cho mỗi người một cái bánh vuông vức bên trên phủ đầy mè “Bánh nướng vách lò (*), đặc sản Z thị.”
Cả Tần Tứ lẫn Chu Hạo Văn không ai khách sáo, cầm bánh nướng cắn một cái, đều tỏ vẻ ngon miệng vừa dai vừa giòn.
Vệ Đông ăn được “mùi vị” của quê hương, linh hồn giống như đạt được sinh mệnh mới “Nói thiệt chứ tui luôn ấp ủ bao giờ phất lên liền bỏ tiền mời người ta chụp một cái sê-ri “Bánh nướng trên đầu lưỡi”, quay hết các loại bánh nướng trên khắp cả nước, cái gì bánh mai cua rồi bánh nang nướng bánh con cờ vân vân, với cả bánh nướng vách lò độc nhất vô nhị của Z thị chúng ta!” (*)
“Chàng trai trẻ, chí hướng to lớn nha!” Một cụ ông ngồi ở bàn bên cạnh xe bánh nướng nghe vậy cất lời khen ngợi.
“Cụ lớn răng còn tốt ghê, thật là có phước!” Vệ Đông cũng đáp lại ông cụ một câu, lại nói với đám người “Đây cũng là phong cách giao lưu đặc trưng của Z thị na, trong mắt các vị bô lão thì chúng ta đều là thanh niên trai trẻ tương lai đầy hứa hẹn ~”
Tần Tứ nhận một cuộc điện thoại, sau đó quay ra nói với mọi người “Bên phía tổ chức hội trao đổi y học bảo đã đặt sẵn khách sạn cho tôi, Hạo Văn Nhi nếu cậu thấy không tiện có thể ở cùng khách sạn với tôi.”
Chu Hạo Văn ra sức nhai bánh nướng trong miệng, cảm giác muốn trẹo quai hàm “Tôi ở nhà của dì tôi được rồi, anh họ tôi tổ chức kết hôn chắc cũng cần người phụ giúp, tôi qua đó giúp một tay vậy.”
Kha Tầm nhìn nhìn di động, 17 giờ hơn “Vẫn còn sớm, đám chúng ta tìm tiệm nào nghỉ ngơi một lát, ăn cơm xong rồi về nhà.”
Tất cả mọi người gật đầu đồng ý “Tối nay ăn cái gì đơn giản thôi, chờ mấy ngày nữa Tiểu Mục đến đây rồi tụ tập một phen ra trò.”
Vì thế Kha Tầm dẫn mọi người đi đến một quán mì hợp lạc (*) thoạt nhìn khá sạch sẽ tinh tươm, ông chủ tiệm ăn dáng người vạm vỡ đô con ngước mắt đánh giá bốn gã nam tử thoạt nhìn có vẻ “tươi tắn” trước mắt —— nhờ công mấy họa tiết hoa quả trên áo khiến bọn họ cũng “tươi ngon mọng nước” theo…
Ông chủ tiệm vừa há miệng liền phun ra khẩu âm đặc sệt vị Thành Đông Z thị “Kha thần ~ chú luôn miệng nói sẽ đến mà lần nào cũng gạt anh nha, hôm nay cứ chờ đấy, anh sẽ chiêu đãi chú một trận cho ra trò!”
Vệ Đông nhỏ giọng thì thầm bên tai hai vị đồng bọn “Kha Nhi có công tái sinh với ông chủ Lý ớ…”
Ông chủ Lý há mồm lớn giọng nói “Hai vị bằng hữu mới bên đây chắc là chưa biết đúng không, ba năm trước đây xung quanh ai cũng gọi anh là Lý phì lũ na! Toàn thân thịt có hơn cả trăm mốt kí, không tin đúng không? Nếu không nhờ Kha thần thì bây giờ anh sợ muốn đi cũng lết không nổi!”
Ông chủ Lý vừa nói vừa triển lãm đường cong cơ bắp lực lưỡng trên cánh tay mình, Tần Tứ cùng Chu Hạo Văn đều giơ ngón cái khen ngợi vị chuyên gia đào tạo dáng người Kha Tầm —— cơ mà nhắc mới nhớ, đây hình như là lần đầu tiên cùng đồng bọn ở ngoài tranh tụ tập trò chuyện vui vẻ với nhau như vậy, lại không hiểu sao có chút cảm thấu lẫn nhau.
Kha Tầm đứng ở ngoài cửa phòng lải nhải cùng ông chủ Lý “Có bốn người thôi, toàn bạn bè với nhau cả, đừng bày ba cái trò màu mè này làm chi, tiệc toàn dê? Thôi thôi bớt đi mà làm người! Lên bốn bát mì hợp lạc chính tông lại thêm mấy món ăn kèm là được rồi…”
Ông chủ Lý ngoài miệng thì cứ “Tiệm nhỏ nên đồ ăn đơn sơ giản dị”, nhưng lại sai phục vụ viên nối đuôi nhau mang lên “Mười sáu bát hấp”, mười sáu cái bát đựng món hấp tính thêm cái bát đen làm nắp, tổng cộng tận ba mươi hai cái bát.
“Ông Lý thật hào phóng, tặng ổng ba mươi hai cái “lai” ~” Vệ Đông hoàn toàn không khách sáo, vói đũa gắp một xíu mại hấp bỏ vào trong bát của Tần Tứ, lại gắp một cái đậu hũ chiên sốt bỏ vào bát của Chu Hạo Văn. Bọn họ cùng nhau trải qua mấy bức tranh rồi, đều rành khẩu vị của nhau.
“Từ sau khi vào… tới giờ, đây là lần đầu tiên có thể bình tâm thoải mái nhấm nháp món ngon.” Chu Hạo Văn gấp đậu hũ chiên ngoáy một cái dính đầy tương sa tế, cay nồng nóng hổi nhét vào trong miệng, vừa há miệng phù phù thổi nóng vừa cắn nhai thật đã cái miệng “Cứ mỗi lần được ăn một bữa ngon, lại càng luyến tiếc thế giới này thêm một phần…”
Nếu đổi lại là lúc trước, mọi người có lẽ sẽ vì câu cảm khái này mà thấy uể oải trong lòng, nhưng lúc này chẳng ai nghĩ đến mấy điều ấy, đều ha ha cười rộ lên, bưng ly rượu trong tay giơ lên “Kẻ nào luyến tiếc thế gian, kẻ ấy xứng đáng được uống rượu ~”
Kha Tầm đặt di động ở giữa bàn, trên màn hình hiện ra gương mặt Mục Dịch Nhiên, hắn khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm màn ảnh nhoáng lên trước mắt, rốt cuộc như hiểu ra, cũng cầm cốc cà phê trên tay giơ đến gần màn ảnh, cạn chén cùng mọi người.
“Rong biển cùng thịt bột chiên ~ món anh thích nhất ~” Kha Tầm đẩy hai cái bát đến gần màn ảnh di động.
Mục Dịch Nhiên bị Kha Tầm nói trúng khẩu vị, đặt cốc cà phê trên tay xuống, khẽ sờ cằm nhìn đám người kia, với cả mấy một bàn món ngon nhìn thấy mà ăn không được trước mắt.
“Mục đại lão, chừng nào anh tới đây? Chúng ta đến chỗ Kha Nhi gói sủi cảo ~” Vệ Đông tửu lượng hơi kém, uống có mấy ly mà cả người đã choáng váng.
Mục Dịch Nhiên khẽ cười không đáp, nhưng Kha Tầm lại từ nụ cười kia hiểu được, người nọ có lẽ không có thời gian đến gặp mặt mọi người —— lần tiếp theo gặp lại, e là phải đợi đến bức tranh sau.
Tranh… cái thứ quỷ dị kia, mình là nên thống hận nó hay cảm ơn nó đây? Kha Tầm “cụng ly” cùng Mục Dịch Nhiên, một hơi uống cạn sạch.
“Tính ra thì chúng ta tổng cộng qua bao nhiêu cửa rồi nhỉ?” Chu Hạo Văn nãy giờ quan sát, cảm thấy phòng này khá an toàn, mới bắt đầu tán gẫu về đề tài mẫn cảm này, nhưng vẫn tránh né không dùng chữ “tranh”.
Chu Hạo Văn nói tiếp “Tôi bắt đầu từ chung cư, cùng với mọi người tính ra qua được ba cửa rồi.”
Vệ Đông đẩy đĩa trứng gà cuộn thịt đến trước mặt Vệ Đông “Tui với Kha Nhi hơn cậu được hai lần.”
Tần Tứ sau khi uống rượu mặt không thấy đỏ lên mà trở nên trắng bóc “Tôi với Tiểu Mục qua hai lần, lần thứ ba gặp được Tiểu Kha cùng Đông Tử.”
Chu Hạo Văn vừa nhấm nháp món trứng gà cuộn thịt ngon miệng, vừa nhẩm tính trong lòng “Nói vậy là theo tổng số lượng, trò chơi này đã tiến hành bảy cửa. Tần ca, anh xác định lúc các anh vào là cửa thứ nhất sao?”
Tần Tứ kéo suy nghĩ trở về cái ngày mà hắn không bao giờ muốn nhớ tới “Lúc ấy cả 13 người đều tỏ vẻ mình lần đầu tiên vào, lần đó ở Tây Bắc I thị, tôi ở nơi đó công tác nửa năm để tham gia trao đổi y học, cuối tuần rảnh rỗi nên đi nhà bảo tàng tham quan, bây giờ vẫn còn nhớ như in tên của nhà bảo tàng ấy —— Bảo tàng Thời Gian.”
Tâm trạng lúc này của Tần Tứ chỉ có những người vào tranh mới hiểu được.
Mục Dịch Nhiên ở bên kia màn hình cũng trầm mặc.
“Tôi nghĩ chúng ta nên ghi nhớ lại mỗi một lần trải qua, không cần quá mức chi tiết, chỉ cần ám chỉ ghi lại một ít từ ngữ cùng con số mang tính mấu chốt là được, biết đâu nhờ đó mà tim ra được một vài quy luật nào đó.”
Vệ Đông lúc này uống đến đỏ bừng mặt mũi, ra sức vò đầu bứt tóc “Mọi người nói việc này đến chừng nào mới là hồi kết, chẳng lẽ chúng ta cứ phải cả đời không ngừng… vượt ải như vậy?”
Cả đời không ngừng vào tranh, nghe thôi đã thấy tuyệt vọng cùng cực rồi.
“Nếu có thể xác định lần đó Tần ca trải qua là cửa đầu tiên, như vậy chứng tỏ việc này cũng có điểm khởi đầu,” Chu Hạo Văn vươn tay, có chút chần chờ, nhưng cuối cùng cũng vỗ vỗ lên vai Vệ Đông “Mọi việc đều có đầu có đuôi, không có khả năng tuần hoàn vô hạn.”
“Về cái “khởi đầu” kia, thực ra có hai cái kết luận,” Mục Dịch Nhiên lên tiếng “Có lẽ lần đó ở I thị là mở màn của mọi sự kiện, hoặc là điểm khởi đầu mới sau khi nhóm trước đó toàn bộ đều bị diệt.”
“Tóm lại, lần đó là một cái khởi đầu,” Kha Tầm tiếp nhận câu chuyện “Trước mắt mỗi cửa chúng ta trải qua đều có quy củ của riêng nó, chỉ cần có quy củ cùng quy luật, chứng tỏ là có số cả rồi, cho nên chúng ta sẽ không cứ thế vô hạn thông quan không có hồi kết, những cửa ải kia chắc chắn là có tổng số.”
Những bức tranh kia, nhất định là có một cái tổng số.
Bọn họ một đường cùng nhau vào tranh rồi lại ra tranh, đến cái thứ mười mấy mới xem như điểm chung kết?
“Nếu số người là 13, vậy có lẽ tổng số cũng có quan hệ đến 13 cũng nên?” Vệ Đông nói ra ý tưởng của rất nhiều người, rồi lại gãi đầu “Con số này thật sự rất không may.”
“Dựa theo tiền đề giả thiết này,” Chu Hạo Văn dùng tay châm nước vẽ lên bàn con số 13 “Bắt đầu cửa thứ nhất ở I thị, cho đến hôm nay đã trải qua bảy cửa, xem như được một nửa của 13 cửa rồi, nhưng thông qua ba lần tôi trải qua đến xem, tựa hồ mức độ khó khăn đều là sàng sàng như nhau, cũng không có quy luật từ dễ đến khó.”
“Bởi vì phong cách cùng trường phái của các bức tranh này hoàn toàn không giống nhau, thế giới mà nó vẽ ra cũng khác nhau,” Lên tiếng là Mục Dịch Nhiên “NPC biểu hiện cũng không quá giống nhau, có kẻ máy móc, có người mặt mũi mơ hồ, có lại âm thầm quan sát chúng ta, thậm chí là mê hoặc.”
Lời của Mục Dịch Nhiên ám chỉ chính là bức tranh 《 Ảnh 》mà bọn họ vừa mới thoát ra “À phải rồi, về hoa văn Morris quả thực có liên quan đến việc từng trải qua của họa sĩ, người nọ vì làm việc kiếm tiền học tập từng nhận việc vẽ hoa văn Morris cho một tòa biệt thự cao cấp, hoa văn kia dùng cam làm màu chủ đạo, liên miên da diết trải rộng toàn bộ biệt thự, họa sĩ tốn gần một năm hoàn thành, sau đó phải tiếp nhận trị liệu tâm lý gần nửa năm, việc này có lẽ tạo thành cú sốc tâm lý khá lớn đối với hắn.”
Điều này cũng thuyết minh vì sao một bức tranh trường phái dã thú mà lại xuất hiện cửa sổ có hoa văn Morris, còn hình tượng của Dung Nhượng trong tranh lại xuất hiện với màu cam—— toàn bộ điều này đều là đại biểu cho thế giới nội tâm của họa sĩ.
Mục Dịch Nhiên bên kia giống như có việc, gật đầu chào mọi người một cái liền cắt đứt video call.
Kha Tầm nhìn màn ảnh bị ngưng lại, cái nhìn cuối cùng của Mục Dịch Nhiên là đối với cậu.
“Dựa theo lời Tiểu Mục lúc nãy, chẳng lẽ NPC trong các cửa kia đang dần dần mạnh hơn? Thậm chí bắt đầu có được tư tưởng?” Tần Tứ đoán chừng.
Về việc tổng kết quy luật của các bức tranh, ai cũng đều khao khát hiểu được đôi chút, bởi vì chỉ cần nắm được một ít dấu vết, biết đâu chừng lại là pháp bảo bảo mệnh.
Phân tích hiện tại chung quy cũng chỉ là những suy đoán trống rỗng mà thôi.
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, người vào là ông chủ quán ăn, bưng trên tay bốn bát lớn đựng mì hợp lạc nóng hôi hổi, bên trên lác đác vài cọng rau thơm, thoạt nhìn cực kỳ ngon miệng.
“Hợp lạc anh tự tay ép đó, mùi vị tuyệt đối độc nhất vô nhị!” Ông chủ nhiệt tình đặt từng bát từng bát mì hợp lạc lên bàn, lại đặt thêm một đĩa thịt bò cắt sẵn cùng với mấy đĩa gia vị nho nhỏ “Mới nãy đứng bên ngoài nghe mấy chú nói gì đó, gì chứ chuyện của thanh niên trai trẻ mấy chú nói anh nghe không hiểu mấy, thiệt giống hệt cái thằng nhỏ nhà anh suốt ngày ru rú trong nhà cắm đầu chơi game, cả ngày tán gẫu với bạn học của nó ba cái tầm xàm bá láp gì đâu không, anh bèn nói với nó: Nguy hiểm thật sự không phải là thế giới trong game trên máy vi tính, là ngoài đời thật! Chờ chừng nào mày lăn ra xã hội rồi sẽ thấy, trong game mày chết một mạng còn có thể sống lại, chứ ở ngoài xã hội vấp té một cái thôi, có khi đứng dậy cũng không nổi.”
Mọi người nghe xong, trong lòng sâu sắc đồng ý đạo lý này, đều nâng chén cạn cùng ông chủ một lý.
“Xin lỗi ha, từ sau khi tập gym anh cũng cai rượu rồi,” Ông chủ tự rót cho mình một ly trà uống với mọi người “Anh năm nay vừa đúng năm bổn mạng, coi như già hơn mấy chú vài tuổi, năm chục năm này cũng trải qua không ít giang hồ hiểm ác chìm nổi ngả nghiêng. Anh thì thấy, có những chuyện nhìn thì tưởng khó nhưng chưa hẳn đã là chuyện xấu, con người mà, chung quy phải từng trải, một khi trải qua rồi, liền sẽ không thấy khiếp đảm nữa.”
__________
Chú thích
(*) Bánh nướng vách lò : Nguyên gốc là hang lô thiêu bính nghĩa là bánh nương hang lô (hay còn gọi là bánh nướng quân cờ, chế tác bằng cách dán bánh lên vách lò nướng đến chín.
(*) Bánh mai cua : nguyên gốc là giải xác hoàng, hay còn gọi là tiểu ma cao, là một loại bánh nướng có nhân, đặc điểm là bên ngoài màu sắc vàng óng ánh giống mai cua, có dầu nhưng không ngán, giòn mà thơm, nhân ngọt thơm ngon, nhân mặn tươi mới..
p/s: mị sợt thấy nó giống cái loại bánh pía nướng ngọt/mặn bên mềnh ghê
(*) Bánh nang nướng : bánh nang là món ăn của người Duy Ngô Nhĩ, bánh nang nướng cách làm tương tự như bánh nướng của người TQ, trộn bột mì, muối và men cùng nhau rồi nhồi bột, bột nở liền có thể nướng, có thể tùy chỉnh lúc nướng theo ý thích của mình.
(*) Bánh con cờ : đặc sản Đường Sơn, Hà Bắc, vì hình dáng nho nhỏ như quân cờ nên được đặt tên như vậy.
(*) Mì hợp lạc (hé le), hay còn gọi mì ép, là loại mì dùng các loại nguyên liệu pha trộn sau đó dùng máy ép hợp lạc ép ra thành sợi mì tròn dài thô hơn các sợi mì thông thường.