Hoa Oải Hương

Chương 7

Trịnh Thiên Vỹ về công ty khiến mọi người ngạc nhiên. Chi nhánh của VNK ở Thượng Hải mà cũng cần đích thân Tổng giám đốc qua giải quyết sao ?

Chuyện lạ mà.

Quả thực tai nghe không bằng mắt thấy, nhiều phụ nữ trong công ty đều bị anh làm cho điên cuồng.

Bỏ lại sau lưng lời bàn tán, anh sải bước chân về phòng họp.

Bên trong, đã có đủ cổ đông. Họ đều chờ nhân vật chính là anh xuất hiện.

Trịnh Thiên Vỹ bước đến vị trí trung tâm, anh gật đầu ra lệnh bắt đầu cuộc họp.

1 tên giám đốc bộ phận maketing bụng béo bắt đầu báo cáo. Tiếng nói oang oang của gã chẳng khác nào máy phát thanh, khiến Trịnh Thiên Vỹ nhíu mi

“Khoan đã”

Gã ta khựng người, chỉnh sửa lại y phục có chút nhăn nhúm. Khom lom cung kính, nhẹ giọng hỏi anh

“Tổng giám đốc...”

Anh lạnh mặt nhìn vào gã, không khó nhận ra sự mất kiên trì nơi đáy mắt

“Vào vấn đề chính cho tôi”

Bị chỉnh như vậy trước bao nhiêu người, khiến gã ta vừa hận vừa tức. Ho khan mấy tiếng, lại vâng dạ trình bày

“Tư liệu mật trong công ty bị rò rỉ, khiến doanh mặt sản phẩm bị nhái, tràn lan ngoài thị trường. Hương nước hoa của chúng ta sản xuất là loại độc quyền, tuy nhiên nhiên liệu không có kiếm, nếu lấy được dự liệu thì việc sản xuất không khó mấy”

Trịnh Thiên Vỹ hai chân gác chéo, tay kia gõ nhịp lên bàn. Gián điệp ??

Sau khi gã ta nói xong, anh lại nhìn đến mọi người

“Tốt lắm, dễ bị rò rỉ thông tin như vậy còn không phải do các người sơ suất đi ? Tiền lương tháng này, trừ...”

Nghe xong lời này, đám nhân viên hoảng hốt.

Trừ tiền ? Ôi trời ơi, quả thật do tên gián điệp mà cả lũ bị vạ lây, thật đáng chết mà.

Ngừng 1 chút, tròng mắt anh đảo lên lớp người phía dưới

“Đừng để tôi biết được người đó là ai, nếu không...đừng trách tôi không khách sáo”

Lời nói băng lãnh, đầy ý đe dọa như vậy dọa bọn họ chỉ dám thở nhẹ, ngay cả động đậy cũng không có gan. Anh đứng dậy, chỉnh lại tây trang

“Được rồi, tan họp”

______

Trạch Nhiên Nhiên học xong tiết 4 thì trốn về. Lúc vào cửa vừa vặn gặp phải Viên Viên.

Vẻ mặt cô ấy thẩn thờ, nhìn chằm chằm váo chiếc điện thoại. Trạch Nhiên Nhiên bước đến cạnh cô, vỗ vào vai cái “bốp” làm cô giật mình

“Tiểu Nhiên”

Ngay cả giọng nói cũng tràn đầy mệt mỏi. Trạch Nhiên Nhiên thấy vậy thì ngồi cạnh cô, kéo ghế lại gần

“Cậu sao thế?”

Viên Viên không nói gì, cô ấy càng yên lặng càng để cô nghi ngờ là có chuyện.

“Viên Viên”

Viên Viên ngẩng đầu, cô ấy khẽ cắn răn, nói với Trạch Nhiên Nhiên vài lời rồi rời đi, để lại cho cô 1 bầu tò mò.

_____

Trịnh Thiên Vỹ lấy bật lửa châm lên đầu điếu thuốc, anh rít 1 hơi, làn khói trắng toát phả vào mặt người đàn ông đối diện

“Nói đi, tìm tôi có việc gì”

Người đàn ông kia khẽ mỉm cười, hắn dựa người vào sofa, tay kia chống đầu nhìn anh

“Nghe nói Trịnh tổng về nước, tôi liền muốn chào hỏi thôi”

Trịnh Thiên Vỹ gạt gạt tàn thuốc, anh bắt chéo hai chân, sâu xa mà ý vị nhếch môi

“Hay cho từ chào hỏi. Đường thiếu làm tôi quá bất ngờ rồi”

Đường Nghị nghe xong thì bật cười. Hắn nheo nheo mi mắt nhìn anh

“Vậy Trịnh tổng nghĩ tôi không đủ tư cách chào hỏi anh sao ?”

Trịnh Thiên Vỹ bỏ chân xuống, bàn tay bắt chéo lại, chồm người về phía hắn. Tròng mắt chứa chút khiêu khích

“Ai cũng được, chỉ là...anh thì không”

_____

Trưa nay, lúc Trạch Nhiên Nhiên ra căn tin, liền nhận được tin nhắn.

“Đi ăn với anh”

Đây là lời nói nghe có vẻ cầu khẩn, nhưng thực chất, nó là 1 lời uy hiếp. Trạch Nhiên Nhiên cô có quyền từ chối sao??

Không hề...ngay từ đầu, đã là không có khả năng.

Bàn tay cầm điện thoại của cô siết chặt.

Vì cớ gì ?

Anh vì sao lại phải cứ dịu dàng, cho cô cảm giác an toàn. Sau đó lại 1 bước bóp chết cô.

Vì sao ?

Chiếc Lexus đậu cách cổng trường không xa. Trạch Nhiên Nhiên khẽ kéo cao cái áo, cuối người chạy về phía đó. Cô dĩ nhiên không muốn bị bắt gặp. Mở cửa xe chui vào, cô đóng cửa, điều chỉnh lại chỗ ngồi.

Sau đó, cô quay mặt nhìn anh. Lại thấy anh đang để tay lên vô lăng, tay kia chống vào thành cửa sổ mà nhìn cô. Trạch Nhiên Nhiên nhíu mi.

“Anh, lái xe đi chứ”

Trịnh Thiên Vỹ vẫn vậy, yên lặng nhìn cô. Anh vươn tay về phía cô, khiến cô theo bản năng lùi về phía sau. Hành động vô tình, nhưng làm người xem khó chịu. Sự dịu dàng bay đâu mất, anh mạnh mẽ kéo cô về phía mình. Bàn tay siết lấy cái cằm nhỏ nhắn của cô, trầm thấp cất tiếng đe dọa

“Em sợ cái gì, hửm?”

Cô bé này, anh vốn dĩ thấy cô mồ hôi nhễ nhại, liền có ý tốt lau giúp cô. Thế nhưng, cô lại tưởng anh có ý đồ xấu. Trong đầu cô chẳng lẽ chỉ nghĩ về anh như vậy ?

Trạch Nhiên Nhiên hoảng loạn nhìn anh, bàn tay bé nhỏ của cô nắm chặt lấy bàn tay trước mặt mình

“Anh, em...không có”

Anh thả lỏng tay, cô tưởng anh buông tha nên nhích ra sau, nhưng không nhờ, lại bị bàn tay kéo gáy cô kề sát gương mặt tuấn tú của anh.

Bờ trán tì vào trán cô, hơi thở nóng ấm phả đều lên da thịt, khiến cô ngứa ngáy

“Không có ? Quả là làm cao. Từ nhỏ đã đeo bám anh, lớn lên liền trở mặt, định khiến anh trai chú ý sao?”

Khóe mắt cô chấn động, anh...từ trước đến giờ đều nghĩ cô như vậy, đều không hề tin tưởng cô.

Hít 1 hơi thật sâu, cô kiên định nhìn anh

“Phải, trước giờ em đang làm cao. Đang khiến anh chú ý, để dụ dỗ anh leo lên giường em...”

Lời nói phát ra chưa xong thì bị lực kéo ngay tóc. Bàn tay anh tà ác túm lấy tóc cô, tay kia bóp má cô đến đỏ ửng

“Trạch Nhiên Nhiên à Trạch Nhiên Nhiên, anh không ngờ em lại ti tiện đến mức này”

Lời nói khó nghe rót đầy tai cô. Trái tim đập loạn đầy đau đớn, cô biết...cô ngay từ đầu đã sai. Là sai ngay từ lần đầu.

Thấy cô không phản ứng, anh hừ lạnh vuốt ve cái cổ trắng ngần của cô. Đôi mắt dần tối lại, bờ môi ghé sát vào tai cô

“Em thích vậy...tôi thành toàn cho em”