Hoa Nở Giữa Hè

Chương 4: Giấc mơ thời niên thiếu



Do bận điều tra vụ án, Diệp Hướng Vinh dần dần quên mất Ngụy Như Phong, mà chính Ngụy Như Phong cũng đã hòa nhập với vai trò mới, cuộc sống mới. Thời gian Ngụy Như Phong và Hạ Như Họa ở bên nhau là những tháng ngày giản đơn và vui vẻ, họ vẫn khó nghèo như trước, ở trong mắt người đời có thể đây là bất hạnh, nhưng từ đáy lòng của chúng lại có một chút ánh sáng mỏng manh, đủ để sưởi ấm cho nhau. Đối với bọn trẻ mà nói, chưa từng đi đến thiên đường nên ở địa cũng cũng tốt rồi. Khi đó làng chài cạnh bến cảng vẫn chưa phồn hoa như sau này, hàng ngày người lớn thường ra khơi làm việc, tụi nhỏ vừa tan trường là liền tụm ba tụm bảy chơi đùa ầm ĩ. Hạ Như Họa hào hứng dẫn Ngụy Như Phong tới chơi với chúng, quàng vai cậu nói: “Đây là Như Phong, là em trai của tôi!”



Tụi nhỏ vây lại, nhìn chằm chằm thằng nhóc xa lạ vừa đen vừa gầy này, Ngụy Như Phong bị nhìn chòng chọc đến mất tự nhiên nên trợn to hai mắt, cảnh giác nhìn lại bọn nó. “Em trai của bà ở đâu ra vậy?” “Sao lại chưa từng gặp nhỉ?”



“Bộ dạng chẳng giống bà chút nào cả.” Tụi nhỏ mồm năm miệng mười bàn tán, Hạ Như Họa ấp úng nói: “Nội tôi dẫn về, vốn…vốn không phải là người ở thành phố này.” “Em trai bà biết ngâm thơ không?”




“Em trai bà đi qua cái cầu lớn chưa?” “Em trai bà có kim cương biến hình chứ?” Hạ Như Họa bối rối, giương mắt nhìn Ngụy Như Phong với vẻ trông mong, nhưng Ngụy Như Phong chỉ cúi gầm, lắc lắc đầu.



Bỗng nhiên chẳng biết đứa nào la lên một câu: “Tôi từng thấy qua nó rồi! Nó từng nhặt đồ ăn ở đống rác bên kia, là nhặt đồ bỏ đi đó.” Tụi nhỏ lập tức cười ầm lên, Ngụy Như Phong mím môi thật chặt, không nói tiếng nào, Hạ Như Họa đỏ mặt vội vã phân bua: “Như Phong không có nhặt đồ bỏ đi! Em ấy là em trai tôi!” “Vậy em cậu có thể làm gì? Nếu cái gì cũng không biết thì tụi này không thèm chơi chung với nó đâu!”



“Em ấy, em ấy có thể chạy! Chạy trốn nhanh lắm! Tụi mình chơi đuổi bắt đi!” Hạ Như Họa tha thiết nhìn Ngụy Như Phong, lần này cậu chậm rãi gật đầu. Hạ Như Họa nở nụ cười như như trút được gánh nặng, tụi nhỏ náo động đứng thành một vòng, Ngụy Như Phong đứng ngay trung tâm. Cậu hồi hộp quay đầu lại, chỉ nhìn mỗi mình Hạ Như Họa. Hạ Như Họa đi tới bịt mắt cậu, nhỏ giọng nói: “Không sao đâu, nếu bắt không được tụi nó thì bắt chị nhé, chị sẽ lén chạy chậm lại một chút.” Đôi mắt của Ngụy Như Phong nhấp nháy, nửa hiểu nửa không, Hạ Như Họa trừng mắt cậu rồi chạy vào vòng tròn.



Nhưng mà Hạ Như Họa không cần chơi ăn gian, vừa mới hô xong “Một…hai…ba, chạy” Ngụy Như Phong liền lao ra ngoài, thằng nhóc đứng đối diện mới chạy được có mấy bước thì đã bị cậu bắt lại rồi. Tất cả đều sửng sốt, cậu liều mạng nắm lấy cánh tay của thằng nhóc kia, hướng về phía Hạ Như Họa cười cười, nói lớn: “Chị, em bắt được rồi!” Hạ Như Họa kinh ngạc nhìn cậu, hoan hô chạy tới rồi lắc lắc tay cậu nói: “Như Phong, em lợi hại quá! Lợi hại dễ sợ luôn!” Ánh mắt tụi nhỏ nhìn Ngụy Như Phong thoáng cái đã thay đổi nhưng vẫn có đứa chưa phục, Hạ Như Họa kiêu ngạo vỗ vai Ngụy Như Phong nói: “Như Phong, tới đây! Chơi tiếp đi!” Ngụy Như Phong cũng kiêu ngạo mà ưỡn ngực, hung hăng gật đầu.



Mấy lần tiếp theo, Ngụy Như Phong đều bắt được người. Tay cậu kìm kẹp rất chặt, dù có đấm đã kiểu gì thì cậu cũng không buông ra, cứ nhìn quanh kêu Hạ Như Họa đến xem, rất là vui vẻ. Tụi nhỏ thấy cậu lần nào cũng thắng nên dần dần mất hết hứng thú, ai đó hô to: “Không chơi, không thèm chơi nữa!” Mọi người đều ngừng lại, dứt khoát ngồi bệt xuống đất thở dốc. Hạ Như Họa phấn chấn kéo Ngụy Như Phong lại gần mình, hay gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì chạy mệt. Hạ Như Họa vui vẻ hỏi: “Vậy chơi cái gì?”



“Tìm báu vật!” Có đứa nói. “Đúng đó! Chơi tìm báu vật đi bay!” Tụi nhỏ sôi nổi tán thành. Tiếng là ‘đi tìm báu vật’ nhưng chẳng qua là ở cổng phía Tây của thôn, người ta đang sửa nhà, chở tới một xe cát, tụi nhỏ thấy mới mẻ nên bới móc đống cát chọn ra mấy viên đá nhỏ đẹp mắt gọi là “đá quý”, sau đó ngày càng có nhiều đứa đến tìm “đá quý”, phân chia không được nên tụi nó liền nghĩ ra một cách, thay phiên nhau lấy một món đồ mà mình coi như là bảo bối đem chôn trong cát, ai tìm ra bảo bối đó trước tiên thì đứa đó có thể lấy hết đá quý đem về.




Tụi nhỏ thoáng cái đã hùa nhau chạy qua thôn Tây, Ngụy Như Phong cũng nóng lòng chơi thử nên muốn chạy theo sau, nhưng Hạ Như Họa Hạ Như Họa đứng yên không nhúc nhích. “Như Phong, chúng ta về nhà đi.” Hạ Như Họa buồn bã phủi mông đứng dậy nói. “Chị, sao mình không đi tìm báu vật với tụi nó? Em chạy nhanh lắm, vẫn có thể chạy tiếp!” Ngụy Như Phong lắc lắc cánh tay, làm một động tác muốn vọt tới trước.



Hạ Như Họa cười một nói: “Ngốc quá! Chơi trò tìm báu vật không cần phải chạy!” “Vậy thì chơi thế nào?” “Phải tìm bảo bối chôn trong đống cát, tìm được thì có quyền lấy đá quý.”



“Chị! Chúng ta đi thôi! Em tìm đá quý cho chị nhé!” “Không đi được.” Hạ Như Họa mất mát nói, “Chúng ta không có món đồ chơi nào làm bảo bối cả, dù có tìm được đá quý thì cũng chỉ có thể cho người khác.” “Không phải mình có con búp bê sao?” Ngụy Như Phong không cam lòng nói.



“Búp bê chính là của tụi nó vứt đi đó, chị mà đưa ra thì tụi nó sẽ cười cho…” Hạ Như Họa chán nản nói, hàng chân mày mảnh mai nhíu lại. Ngụy Như Phong cũng mất đi ý chí chiến đấu hăng hái khi nãy, cậu hiểu, cho dù cậu có chạy nhanh hơn đi nữa thì chúng vẫn không có được bảo bối. Hai đứa trẻ đứng đó, hâm mộ nhìn đám bạn chạy đi mỗi lúc một xa. Ánh tà dương rọi vào thân hình gầy yếu của chúng, nhìn từ xa, chúng tựa như hai que diêm lẻ loi, càng tô đậm lên vẻ cô đơn lạnh lẽo.



Trên đường về nhà Hạ Như Họa không nói gì, Ngụy Như Phong lẽo đẽo đi theo em. Nốt ruồi bi lệ be bé của Hạ Như Họa như ẩn như hiện, run lên một, giống như muốn rơi xuống. Vẻ mặt bi thương của em đã khắc sâu vào trong lòng của cậu bé Ngụy Như Phong, cậu thầm ước nguyện, sau này mình nhất định sẽ tặng cho chị thaath nhiều thật nhiều bảo bối, để cho chị vui vẻ như khi chơi đuổi bắt vậy. Nguyện vọng của Ngụy Như Phong chẳng bao lâu đã được thực hiện, lúc giúp bà giao hàng cho quầy bán quà vặt, cậu đã nhặt được một bộ đồ chơi gồm 12 con giáp. Tất nhiên, mấy món đồ này đều không phải là đồ tốt, con bò thì thiếu sừng, con cọp thì không có đuôi, cả bộ chỉ có con gà con là không hề bị sứt mẻ, tuy rằng màu sắc của chiếc mào không được tươi cho lắm nhưng dù sao đi nữa thì nó vẫn còn nguyên vẹn. Ngụy Như Phong dùng tờ báo gói kỹ lại, chạy một mạch về nhà, chỉ sợ bị ngã rơi mất. Vừa về đến cửa, Ngụy Như Phong liền đưa bảo vật cho Hạ Như Họa, Hạ Như Họa mở bọc giấy ra, ngạc nhiên hô lên một tiếng. Hai người cẩn thận đặt những con giáp thiếu đuôi mất chân này lên trên bàn, nằm bò ra bàn ngắm nghía, dường như rất sợ chúng mọc cánh bay đi.



Ngụy Như Phong xòe tay làm lộ ra con gà bằng sứ nhỏ xinh, nói: “Chị! Chúng ta cũng có bảo bối!” “Ừ! Ngày mai chúng ta cũng chơi đi tìm kho báu! Em phải cố tìm rồi đem hết đá quý về nhé!” Hạ Như Họa phấn khởi nói. Sẩm tối ngày hôm sau, họ sớm gọi lũ bạn trong xóm đến. Hạ Như Họa cầm con gà con khoe với từng đứa trẻ, nói: Thấy chưa? Các cậu đều không có cái này đúng không? Cái này chính là bảo bối ngày hôm nay! Ai tìm được nó thì sẽ được lấy đá quý!”




Tụi nhỏ đều chưa từng thấy qua món đồ chơi mới mẻ như vậy, nhanh chóng đem chôn con gà trong đống cát, sợ người khác ăn gian. Hạ Như Họa đứng trên đống cát, xóa hết dấu tích và tụi nhỏ để lại, len lén nhìn Ngụy Như Phong, Ngụy Như Phong gật đầu với em, Hạ Như Họa nở nụ cười, hô to: “Chuẩn bị! Bắt đầu!” Lũ trẻ chen chen lấn lấn xông lên, Ngụy Như Phong cũng lẫn trong đám đông, Hạ Như Họa nhảy xuống đống cát rồi ngồi một bên, đếm số đá quý đủ màu sắc đựng trong bình, cười híp mắt chọn những viên đẹp nhất nắm chặt trong lòng bàn tay. Nhưng mà dần dần Hạ Như Họa không cười nổi nữa, một lúc lâu sau vẫn tìm không thấy con gà đâu. Mấy đứa trẻ đều sốt ruột, sau đó, có đứa rủ nhau đi tiểu, có đứa bị ba mẹ gọi về ăn cơm. Hạ Như Họa cũng cấp bách tham gia vào nhóm tìm kiếm con gà, không ai nói em phạm quy, bởi vì tất cả mọi người đều không còn hơi sức để mà tìm nữa.



Cuối cùng ở đống cát chỉ còn lại hai người Hạ Như Họa và Ngụy Như Phong, trên người họ đều dính đầy bùn cát, vừa bới cát vừa khóc hu hu. Bím tóc của Hạ Như Họa đã tuột mất, em cũng chẳng buồn buộc lại, chỉ nghẹn ngào lẩm bẩm: “Con gà của tôi đâu? Con gà đi đâu mất rồi?” Ngụy Như Phong lau nước mắt trên mặt em, nói: “Chị, đừng vội! Em đi tìm cho chị, sẽ tìm được nhanh thôi.” Hôm đó họ tìm tới chín giờ tối nhưng vẫn không thấy con gà kia đâu. Hạ Như Họa ôm gối ngồi bệt dưới đất, Ngụy Như Phong ngồi cạnh em. “Tìm không ra, mình làm mất con gà rồi.” Hạ Như Họa hít mũi nói.



“Chị, đừng khóc, sau này em sẽ kiếm thêm cho chị, tặng cho chị hết.” Ngụy Như Phong kéo áo em. “Nói dối! Em đâu có tiền!” Hạ Như Họa bĩu môi nói. “Khi lớn lên sẽ có thôi! Em sẽ đi kiếm tiền, chị muốn cái gì em cũng đều mua tặng chị!” Ngụy Như Phong nói đâu ra đấy.



” Vậy khi nào thì em mới lớn?” Hạ Như Họa nhìn cậu. “Nhanh lắm! Lớn lên nhanh lắm!” Ngụy Như Phong ra sức ngồi thẳng lưng. Hạ Như Họa nhìn dáng vẻ cam đoan của cậu, cười phì một tiếng, em chỉ chỉ vào đống cát nói: “Chúng ta làm ký hiệu ở đây đi, khi em lớn rồi, cũng không được quên nhé.”



Hai người nghiêm túc đắp một ụ cát nho nhỏ, Hạ Như Họa tìm một nhánh cây cắm trên ụ cát. Khi về nhà, họ vẫn lưu luyến vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn. Lúc ấy họ còn nhỏ dại, ước mơ của Ngụy Như Phong giản đơn tới mức chỉ cần giúp Hạ Như Họa tìm được món đồ chơi là đủ rồi. Mà tại nơi đó, không chỉ chôn xuống món đồ chơi nho nhỏ yêu quý thời niên thiếu, mà còn chôn xuống hạt giống tình sâu nghĩa nặng lâu dài của họ..