Hoa Nở Giữa Hè

Chương 37: truyền nọc độc



Những ngày dưỡng thương của Ngụy Như Phong cực kỳ nhàn nhã, anh Tân đến bảo cậu không cần quay về Đông Ca ngay, đương nhiên là cậu cực kỳ mừng rỡ ung dung, mỗi ngày đều chuyên tâm chăm sóc cho Hạ Như Họa. Lúc Hạ Như Họa đi học, cậu ở nhà dọn dẹp quét tước, rửa chén bát, giặt quần áo, phơi chăn. Sống giữa những công việc nhà vụn vặt, cậu cảm thấy mình như được trở về ngày còn thơ bé. Khi đó cậu sợ bị vứt bỏ lần nữa, nên mới lao đầu vào kiếm sống. Hạ Như Họa bắt đầu ngăn cản cậu, sau đó không thèm quản cậu nữa. Mãi cho đến một lần cậu tỉnh lại giữa giấc ngủ trưa, phát hiện Hạ Như Họa đang ngồi cạnh lu nước rửa lại bát đũa mà cậu mới rửa lúc nãy. Thì ra lúc nào cậu cũng vội vàng, rửa chưa hết dầu mỡ, mà lần nào Hạ Như Họa cũng len lén rửa lại những chỗ chưa sạch giúp cậu. Mỗi ngày đều phải làm những chuyện phiền phức như vậy, nhưng Hạ Như Họa không hề hé miệng, vì cô phát hiện ra tâm tư của Ngụy Như Phong, cô muốn cậu biết rằng, chắc chắn cô sẽ vĩnh viễn không buông tay cậu.



Hôm đó ánh sáng mặt trời lúc giữa trưa vô cùng rực rỡ, gương mặt nhu hòa của Hạ Như Họa tắm trong ánh nắng lại càng thêm mỹ lệ, cô mặc chiếc áo sơ mi của mẹ để lại, xắn tay áo, lỗ rách nhỏ ở sau lưng được ánh mặt trời chiếu xuống có thể nhìn thấy lông tơ. Ngay khoảnh khắc đó Ngụy Như Phong cảm thấy lòng mình cũng có một lỗ nhỏ, Hạ Như Họa giống như ánh dương quang, dào dạt tiến vào như dòng nước chảy, chiếu rạng mọi ngóc ngách âm u trong tâm hồn cậu. Đã bao nhiêu năm trôi qua nhưng Ngụy Như Phong vẫn cảm thấy thời khắc đó thật dịu dàng mà cảm động, vẫn khắc sâu trong trái tim cậu. Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng hồi ức của Ngụy Như Phong, cậu cho rằng Hạ Như Họa đã trở về, vội vàng hô lên một tiếng rồi ra mở cửa, nhưng lại thấy Trình Tú Tú với ánh mắt phức tạp đứng ở trước mặt cậu. Mới chỉ có mấy ngày trôi qua mà cằm cô đã nhọn thêm, càng lộ rõ cá tính không chịu thỏa hiệp, Ngụy Như Phong bất đắc dĩ lui về một bước, để cho cô vào nhà.



“Xương sườn thế nào rồi? Còn đau không?” Trình Tú Tú cầm cốc của Ngụy Như Phong, vừa uống nước vừa hỏi thăm. Lúc vào nhà, Ngụy Như Phong đi rót nước cho cô, nhưng trong nhà chỉ có hai chiếc cốc của cậu và của Hạ Như Họa, Trình Tú Tú chỉ vào chiếc cốc của cậu, cậu chà chà miệng cốc, rót trà cho cô. Nhưng Trình Tú Tú không vì thế mà hài lòng, mọi thứ đồ đạc ở trong ngôi nhà này, không phải của Ngụy Như Phong thì chính là của Hạ Như Họa. Cuộc sống khiến cho mọi mối quan hệ quấn bện vào nhau, cho dù cô có ra sức nắm chặt chiếc cốc của Ngụy Như Phong thế nào, thì cô cũng chỉ là một vị khách mà thôi. “Lành cả rồi.”




Ngụy Như Phong ngồi đối diện với Trình Tú Tú, khoảng cách khá xa, Trình Tú Tú cảm thấy cậu xa lánh mình, bèn xích lại gần kéo áo cậu nói: “Để em xem thử đã lành thật hay…” Ngụy Như Phong thấy cô đi qua đây, vội vàng tránh né, cậu đụng phải cốc trà mà Trình Tú Tú đang bưng, Trình Tú Tú “ối” một tiếng, che tay lại. “Đau!” Trình Tú Tú cau mày, ủy khuất nói.



“Để tôi lấy khăn ướt cho cô.” Ngụy Như Phong đứng lên, vào phòng vệ sinh thấm ướt khăn, đưa cho Trình Tú Tú. “Anh xoa giúp em đi.” Trình Tú Tú đưa tay ra trước mặt Ngụy Như Phong. Ngụy Như Phong không đáp lời, chỉ đặt khăn lên bàn ngay trước mặt cô.



“Ngụy Như Phong, vì anh mà em mới bị bỏng đấy!” Trình Tú Tú tức giận quát. “Nếu cô không lôi lôi kéo kéo tôi thì đã không bị như vậy!” Trình Tú Tú không ngờ cậu lại nói thẳng như vậy, xấu hổ và giận dữ cắn răng nói: “Được! Được lắm! Anh không cần ghét bỏ tôi như thế! Tôi còn xuất hiện trước mặt anh thế này không đến 2 ngày nữa đâu! Nói cho anh biết, ba tôi muốn tôi xuất ngoại, tôi sắp phải đi rồi!”



“Ồ, thế thì tốt.” Ngụy Như Phong rũ mắt xuống, Trình Tú Tú nhìn cậu thật lâu, oán hận nói: “Chắc bây giờ lòng anh đã trở nên sắt đá lắm rồi? Anh chỉ mong tôi đi ngay cho khuất mắt nhỉ?” “Cô ra nước ngoài mới tốt, chúng tôi cũng muốn xuất ngoại lắm nhưng không được đây này!”



“Sao anh không giữ tôi lại?” “Tú Tú, tôi sẽ đi tiễn cô.” Ngụy Như Phong nói ra câu ấy, lòng Trình Tú Tú lập tức mềm nhũn, cô liền nhớ tới dáng vẻ của Ngụy Như Phong trong lần đầu gặp mặt, cậu che chắn cho cô sau lưng mình, Trình Tú Tú yếu ớt nói: “Vậy anh.. Có thể ở lại Đông Ca không?”



Ngụy Như Phong trầm mặc không đáp. “Như Phong, nghe em nói này, khi vết thương lành lại thì hãy trở về Đông Ca. Ba em không để cho anh trở lại ngay là vì ông ấy vẫn hơi nghi ngờ anh… Tôi đến là vì muốn nhắc nhở anh điều này, anh biết đó, dạo này cảnh sát kiểm tra rất nghiêm.” Trình Tú Tú hơi nóng nảy, cô tình cờ nghe trộm được cuộc nói chuyện giữa ba mình và lão Chung, mặc dù không rõ ràng, nhưng đại ý cũng đủ khiến cho lòng cô hoảng hốt Ngụy Như Phong nhăn mày nói: “Nghi ngờ tôi?”




“Em cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, em biết chắc anh sẽ không làm thế, nhưng mà ba em… cho nên anh mau trở về đi! Đừng để người ta nói xấu anh nữa.” Trình Tú Tú bực bội nói. “Tôi không có.” Ngụy Như Phong trả lời kiểu không để bụng, nhưng giọng nói lại mang theo một sự kiên định. “Đương nhiên là anh không có! Nếu không thì không đợi ba em ra tay, em đã trực tiếp giết chết anh rồi, không nhìn thấy anh cho đỡ khó chịu, thấy rồi càng khó chịu hơn.” Trình Tú Tú mắt ngấn lệ, nói.



Ngụy Như Phong nhàn nhạt nói: “Cô nương à, đừng có suốt này sống sống chết chết như thế.” “Chỉ có lúc này anh mới coi em là con gái.” Trình Tú Tú bĩu môi, lại cười. “Tú Tú, cảm ơn cô, cô về đi.” Ngụy Như Phong không nhìn kỹ nụ cười của cô, đứng lên nói.



“Ai lại đuổi khách đi như vậy? Gấp làm gì chứ?” Trình Tú Tú mất hứng, trừng mắt nói. “Cô ấy sắp về rồi.” “Chị anh á?”



“Hạ Như Họa.” Ngụy Như Phong nói thẳng tên. “Thế thì sao chứ?” Trình Tú Tú tức giận nói. “Tôi không muốn cô ấy mất hứng.” Ngụy Như Phong không chút ngại ngùng nói, nhưng thái độ tự nhiên như thế lại khiến Trình Tú Tú ngây ngẩn cả người.



“Được rồi! Tôi đi!” Trình Tú Tú cắn răng đứng dậy. Ngụy Như Phong đưa cô ra cửa, mở cửa giúp cô. Lúc gần kề cậu, Trình Tú Tú chợt nghiêng đầu, hung hăng cắn vào vai Ngụy Như Phong. Ngụy Như Phong không rên một tiếng, mặc cho cô lưu lại vết tích trên vai mình. “Tại sao em không thể đối xử với anh ác độc hơn một chút được nhỉ…” Trình Tú Tú rơi lệ ôm chặt cậu nói, “Lúc ở bệnh viện, em đã cấu Hạ Như Họa, em thực sự muốn bóp chết cô ta đi! Tại sao anh lại thích cô ta? Nếu như không có cô ta, anh có thể thích em hay không?”



“Không có cô ấy thì sẽ không có tôi, nếu cô động đến cô ấy, tôi sẽ không khách khí đâu.” Ngụy Như Phong nhìn cô bằng một ánh mắt ác liệt. “Anh đừng khách khí! Cmn hay là anh giết quách em luôn đi, chết trong tay anh em cũng mãn nguyện.” Trình Tú Tú hung hăng ngẩng đầu nói. “Tôi sẽ đi tiễn cô.” Ngụy Như Phong kéo tay cô xuống, không chút do dự đóng cửa lại, ngăn cô ở bên ngoài.




Sau khi Trình Tú Tú đi khỏi, Ngụy Như Phong dán băng gạc lên vết thương trên bả vai, vết thương khá sâu, cậu vật vã ngồi lên ghế salon, đốt một điếu thuốc, ngón tay hơi run. Lời của Trình Tú Tú khiến cho cậu lo lắng. Cậu nghĩ nếu như Trình Hào biết chuyện Hạ Như Họa lén lút liên lạc với cảnh sát thì chưa kịp chờ đến lúc Diệp Hướng Vinh giúp họ, họ đã bị Trình Hào trừng trị mất rồi, giống như A Phúc, nếu như dám làm tổn hại đến lợi ích của Trình Hào thì người đó sẽ lập tức biến mất một cách không minh bạch. Lúc Hạ Như Họa kể hết cho cậu nghe lý do vì sao mà cô tìm đến Diệp Hướng Vinh, giọng nói của cô mang theo sự hoảng sợ vô cùng. Cô cứ lặp đi lặp lại rằng cô sẽ không bao giờ làm thế nữa, cũng sẽ không bao giờ tin tưởng bất cứ người nào khác. Đến lúc đó Ngụy Như Phong mới biết mình đã hiểu lầm Hạ Như Họa, lần đầu tiên cảm thấy bị tổn thương mà lại buồn cười. Hai chữ tự thú khiến Ngụy Như Phong rất cảm động, cuộc sống của cậu rất uể oải, yêu và hận cũng mệt mỏi quá rồi. Nhưng cậu và Hạ Như Họa đã vĩnh viễn đánh mất cơ hội này, sự nghi ngờ của Trình Hào làm cho Ngụy Như Phong kinh sợ. Chắc chắn hắn sẽ không để cho họ được tự do, bây giờ họ chỉ còn một con đường duy nhất để đi.



Buổi tối Hạ Như Họa đúng giờ trở về nhà, cô tươi cười ném túi xách, chạy đến cạnh Ngụy Như Phong nói: “Như Phong, hôm nay lên lớp…” “Chúng ta đi thôi!” Ngụy Như Phong kéo cô, nghiêm túc nói, “Không thể đợi thêm được nữa, phải rời khỏi Hải Bình, càng nhanh càng tốt!” “Hả? Hạ Như Họa hơi sững sờ.



“Anh sẽ đến bến tàu tìm, chúng ta cùng xuống miền Nam đi, trước tiên phải đến nơi nào có thật nhiều người, chờ đến lúc sóng yên biển lặng rồi hẵng đến miền Tây thưa người!” Ngụy Như Phong chỉ vào bản đồ ra hiệu. Ánh mắt của Hạ Như Họa lay động theo ngón tay cậu, trên bản đồ, màu lam đậm là biển cả trải dài, màu xanh lá cây là lục địa mênh mông, có rất nhiều địa xanh xa lạ mà cô chưa từng biết tới, cũng chẳng bao giờ muốn đến. Việc chạy trốn đang vô cùng cấp bách, Hạ Như Họa cảm thấy không khí rất nặng nề. Thật ra khi vào cửa, Hạ Như Họa muốn kể chuyện đi thực tập với Ngụy Như Phong, chỉ còn hơn nửa năm nữa là cô có thể tốt nghiệp. Nếu bây giờ phải đi ngay thì chắc chắn cô không thể quay về trường học được nữa. Họ sẽ phải bắt đầu lại từ đầu, tìm công việc đơn giản nhất, sống một cuộc sống đơn giản nhất, chạy trốn và mai danh ẩn tích giữa biển người mù mịt. Khó có thể nói rằng họ không sợ tình cảnh như vậy, nhưng họ đều đã sớm trải nghiệm hết sự đắng cay của cuộc đời, biết rõ mình phải xoay xở thế nào. Cho dù phải trả qua những tháng ngày cơ cực, nhưng chỉ cần có thể nắm chặt tay nhau, có thể có người ấy ở bên bầu bạn, có thể cùng nhau nếm trải niềm vui nỗi buồn thì sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn. Nghĩ tới đây Hạ Như Họa liền khẽ cười, cho dù có phải đi lang thang, chỉ cần có anh ở bên cạnh là được rồi.



“Em có đồng ý không? Em sẽ đi theo anh chứ?” Ngụy Như Phong vừa khẩn khoản vừa lo lắng hỏi. Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt cậu, kiên định nói: “Đồng ý.” Ánh mắt của Ngụy Như Phong chậm rãi sáng bừng lên, cậu ôm lấy Hạ Như Họa, nhẹ nhàng hôn cô. Bóng đêm lặng yên ngoài cửa sổ, mà bóng đêm càng sâu lại càng dễ dàng nhìn thấy màn sương bao phủ thành phố này. Dưới màn sương mờ ảo ấy, ai đúng ai sai đã chẳng còn rõ ràng, hỉ nộ ái ố cũng dần không rõ.



Thứ duy nhất có thể nhìn thấy rõ ràng là đôi mắt ấy, thứ duy nhất có thể nắm lấy là đôi bàn tay ấy, họ chặt chẽ dựa vào nhau, cùng dắt nhau đi..