Hoa Nở Giữa Hè

Chương 31: Bước chân



Buổi chiều Hạ Như Họa phải đến trường, cô tìm tới khoa quảng cáo, gọi Tô Đồng. Tô Đồng vẫn mặc một bộ quần áo rộng rãi thoải mái như trước, sau lưng cô là một bức tranh nguệch ngoạc. “Sao thế? Lại mất túi à?” Tô Đồng cười nói.



Mặt Hạ Như Họa đỏ lên, lắc đầu nói: “Không có, cùng đi ăn cơm nhé, hôm nay tớ mời cậu!” Tô Đồng hơi ngạc nhiên nhìn cô một, gật đầu nói: “Được, đi thôi!” Hai người lại cùng nhau đi đến quán Tam Thực, gọi vài món đơn giản, Tô Đồng vẫn không khách khí gắp thêm thức ăn từ đĩa của Hạ Như Họa, Hạ Như Họa nhìn cô nói: “Tớ suy nghĩ kỹ rồi, tớ muốn đưa Như Phong đi tự thú.”




“Cậu nên làm thế từ sớm! Nói không chừng anh ấy sẽ được xử nhẹ hơn! Cậu đã nói với anh ấy chưa? Anh ấy nói thế nào?” Tô Đồng thôi gắp thức ăn, trịnh trọng nói. “Vẫn chưa, tối nay hay mai gì đó tớ sẽ nói với em ấy.” Hạ Như Họa dừng một chút, “Ngoài ra, tớ còn muốn nói với cậu chuyện này…” “Cậu nói đi.” Tô Đồng nghĩ Ngụy Như Phong sẽ không cự tuyệt yêu cầu của Hạ Như Họa, thở phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục gắp trộm thức ăn của Hạ Như Họa.



“Tớ… Tớ thích anh ấy.” Mặt Hạ Như Họa đỏ bừng, vì căng thẳng nên giọng nói có chút run rẩy, nhưng lại rất kiên định, “Tớ sẽ cùng anh ấy.” Đôi đũa của Tô Đồng khựng lại giữa không trung, cô ngẩn người rồi lập tức gắp một cục súp lơ nói: “Có phải lời tớ nói đã kích động cậu không? Cậu đừng miễn cưỡng, mặc dù tình thân và tình yêu khác nhau chỉ có một chữ, nhưng bản chất lại hoàn toàn không giống nhau.” “Đúng vậy, cậu đã kích động tớ. Nhưng tình cảm mà tớ dành cho anh ấy, không phải chờ đến khi cậu xuất hiện mới bắt đầu.” Hạ Như Họa lẳng lặng nói.



“Cậu có chịu được không?” Tô Đồng buông đũa, ngồi dựa lưng vào ghế nói. “Thật ra tớ cũng luôn muốn hỏi cậu câu này, cậu có chịu được không?” “Đương nhiên là tớ…”



Tô Đồng còn chưa nói hết thì đã bị Hạ Như Họa cắt lời, cô chân thành nhìn ánh mắt của Tô Đồng nói: “Yêu anh ấy không phải là chuyện khó, nhưng chỉ yêu thôi chưa đủ, phải sống cùng nhau nữa mới được. Nếu như Như Phong thực sự bị xử phạt, vậy không chỉ cần sự đợi chờ. Bây giờ cậu còn đang học đại học, con đường của cậu còn rất dài, thời gian tới cậu sẽ có nhiều sự lựa chọn phong phú, cậu nguyện ý chờ đợi một người phạm tội từng ấy năm sao? Cậu không giống chúng tớ, cậu còn có người nhà, người nhà của cậu có đồng ý cho cậu ở bên một thanh niên đã từng có tiền án hay không? Khi ra tù, anh ấy sẽ không còn những gì mà mình đang có bây giờ, muốn bắt đầu cùng với một người không xu dính túi, không có chỗ ở, không có gì cả, cậu có tưởng tượng ra được nỗi sợ hãi và khổ não đó hay không? Tô Đồng, yêu một người là dung nạp người đó vào sinh mệnh của mình, cho dù tốt hay xấu thì cũng đều tiếp nhận, mà quá trình này không chỉ có sự tốt đẹp mà còn có thể có sự thống khổ vạn phần. Tớ và Như Phong lớn lên bên nhau, chúng tới đã từng xúm lại cùng nhau ăn một bữa cơm, chúng tớ đã từng bị người ta ức hiếp, lúc học cấp 3, bàn học của tớ bị người ta viết đầy mấy chữ loạn luân, anh ấy bỏ học đến bến tàu làm việc kiếm tiền cho tớ đi học, đã vậy còn bị người ta trừ lương. Trên thế giới này, chúng tớ là những kẻ hèn mọn. Cho nên tớ quả thực đã từng sợ, sợ bị người ta mắng mình vô sỉ, tớ sợ vết thương cũ của tớ bị tiết lộ, tớ sợ Như Phong sẽ rời khỏi tớ… Cho dù tớ biết anh ấy đã làm những chuyện kia nhưng tớ lại không dám đối mặt. Bây giờ khi đang nói với cậu những lời này, tớ vẫn rất sợ, chân của tớ đang run bần bật, nhưng tớ không thể không nói. Vì đối với tớ, Như Phong quan trọng hơn tất cả, tớ không thể chỉ vì mình mà trói buộc anh ấy, để cho anh ấy khó chịu. Cũng không thể chỉ vì anh ấy làm sai một việc mà rời bỏ anh ấy cả đời. Tớ nghĩ sẽ có người giúp chúng tớ, chúng tớ không dám đòi hỏi gì nhiều. Để quyết định được thế này thực sự phải cám ơn cậu, chính cậu đã nhắc nhở tớ, khiến tớ dũng cảm lên nhiều. Tô Đồng, tớ và anh ấy giống như hai cái cây chung gốc, dính liền với nhau. Dù anh ấy phạm tội thì tớ vẫn yêu, chúng tớ sẽ phá vỡ những điều cấm kỵ, có lẽ điều này hơi khó hiểu, có thể chúng tớ đều đi lầm đường, có lẽ sau này chúng tớ không có cơ hội quay đầu lại, thế nhưng, nếu được ở cạnh anh ấy, tớ bằng lòng.” Tô Đồng yên lặng nghe hết đoạn nói chuyện dài dặc này, giọng của Hạ Như Họa vẫn rất bình tĩnh, rõ ràng là cô có thể nói chen lời, nhưng cô lại không nói được một chữ, trong lúc cô đang nghĩ cách bày tỏ thì thời gian thấm thoát trôi nhanh khiến hiện thực trở nên vô lực, cho nên sau đó cô chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn Hạ Như Họa, nhìn cô ấy và Ngụy Như Phong mang theo thần sắc dứt khoát nghiêm nghị giống nhau, dùng giọng nói mang theo mùi vị đau đớn như nhau, hướng về Tô Đồng để biểu thị sự kiên trinh của mình. “Xin lỗi, nói nhiều như vậy chẳng qua chỉ là tớ luôn nghĩ, mình nên nói một tiếng cho cậu biết.” Hạ Như Họa cúi đầu cười một nói.




“Được, được, tớ biết rồi.” Tô Đồng tùy tiện và hai miếng cơm, nói. “Buổi chiều còn có lớp, tớ đi trước nhé.” Hạ Như Họa nhìn đồng hồ đeo tay, nói. “Ừ, tạm biệt!” Tô Đồng mù mờ phất tay một.



“Chào!” Hạ Như Họa đứng lên ra khỏi quán ăn, Tô Đồng nhìn kỹ bóng lưng của cô, đột nhiên nhớ lại lời mà Ngụy Như Phong từng nói, phương hướng mà cô bước tới, có lẽ là hướng đến cuộc sống mà Ngụy Như Phong mong muốn. Mà Tô Đồng lại không tìm được lập trường của mình nữa rồi. Nói xong những lời này với Tô Đồng, Hạ Như Họa cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, lúc lên lớp, cô nghĩ tới việc tối nay mình sẽ cùng Ngụy Như Phong ra ngoài, trong lòng vừa hồi hộp vừa hưng phấn. Lục Nguyên đi học muộn, cậu vừa cúi đầu khom lưng với giáo sư, vừa chạy đến ngồi cạnh Hạ Như Họa.



Hạ Như Họa nhìn cậu mồ hôi nhễ nhại, nhỏ giọng hỏi: “Cậu đã làm gì thế?” “Đi mua vé.” Lục Nguyên không che giấu được vẻ mặt hớn hở của mình, nói: “Tối nay nhà hát Hải Bình sẽ diễn vở “Carmen”! Hôm nay là buổi diễn đầu tiên, muốn mua được vé rất khó! Tớ xếp hàng đến trưa mới mua được đấy. Thế nào? Cậu muốn đi xem không?” Hạ Như Họa nhìn tấm vé trong tay cậu, cười cười lắc đầu nói: “Tớ có vé rồi, cậu đi cùng người khác đi nhé.”



“Hả? Sao cậu có vé được?” Lục Nguyên kinh ngạc hỏi. “Em trai tớ mua giúp, tối nay chúng tớ sẽ cùng đi xem.” Mặt Hạ Như Họa bất giác tràn đầy ý cười, đôi mắt cong cong nói, “Cậu muốn đi xem từ lâu rồi phải không? Câu lạc bộ của chúng ta cũng có nhiều người muốn đi lắm đấy, cậu tìm người khác cùng đi đi!” “Ồ, được.” Lục Nguyên hơi miễng cưỡng cười một, đúng là cậu vẫn mong được đi xem vở kịch này từ lâu, những từ trước đến giờ vẫn ngóng trông được đi cùng Hạ Như Họa, mà Hạ Như Họa lại không mảy may phát hiện ra tâm tư của cậu.




Vừa hết tiết, Hạ Như Họa liền vội vã thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về, Lục Nguyên nhìn bộ dạng gấp gáp của cô, cười một nói: “Sao cậu hưng phấn thế? Nói không chừng em trai cậu đang ngụy trang để đi hẹn hò với người khác đấy. Coi chừng lại chạm mặt tớ!” “Xuống địa ngục đí!” Tim Hạ Như Họa đập thùng thùng, đỏ mặt nói, “Tớ muốn về nhà một chuyến để cất sách vở, sợ vướng víu.” “Cậu về nhà ư? Vậy thì hay quá, cậu nhớ mang theo máy ghi âm nhé. Tớ cũng mang theo, không biết tớ và cậu ai được ngồi chỗ đẹp hơn, cứ tự thu lại đi, để lúc hoạt động câu lạc bộ có cái mà tham khảo.” Lục Nguyên nói.



“Ừ, đi đường cẩn thận nhé!” Lục Nguyên vẫn nhìn Hạ Như Họa đi ra khỏi phòng học, mà bước chân của Hạ Như Họa không hề vì cậu mà dùng lại chút nào, cậu khẽ vuốt hai tấm vé trong tay, lặng lẽ bỏ vào trong túi quần. Hạ Như Họa đến nhà hát Hải Bình từ rất sớm, một giờ trước khi công diễn. Cô có một sự trông đợi và hưng phấn không rõ, trái tim vốn luôn bình tĩnh cũng rộn ràng hẳn lên.



Thế nhưng, trời mỗi lúc một tối, chiếc tháp chuông đồng hồ trên quảng trường từng chút từng chút một nhích về hướng bảy giờ đúng, rạp hát truyền ra giọng nói từ bàn phát thanh, chân của Hạ Như Họa đã tê cứng, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Ngụy Như Phong đâu. Cô có một sự bất an mơ hồ, giống như có một gì đó đang lén lút đi về phía cô, mà cô lại không thể nói rõ được đó là thứ gì….