Hoa Lê Rụng Trong Sân

Chương 41: Kết cục hoàn mỹ



Một đêm này, Bạch Thiên Thiên ngủ rất yên ổn, mở mắt lần nữa thì trời đã sáng hẳn, đang tính toán làm khoản giao dịch này như thế nào với lão thái gia, hôm nay cai ngục lại một mực cung kính đi tới, ánh mắt mập mờ, khiến Bạch Thiên Thiên sợ hãi, chỉ thấy hắn xoa xoa tay: “Thiếu phu nhân có phúc lớn, đã có quý nhân giao tiền tham ô ra, giờ phút này đang ở cửa ngục chờ đón thiếu phu nhân.”

“Hả…” Bạch Thiên Thiên buồn bực, cau mày suy nghĩ một chút, thật sự không nghĩ ra còn có ai sẽ cứu mình.

Đi theo cai ngục bảy rẽ tám ngoặt ra khỏi phòng giam, thấy một xe ngựa dừng trước cửa, một góc màn xe thêu chữ “Nguyễn”, Bạch Thiên Thiên hoài nghi vò đầu, ngây người tại chỗ.

Một trận gió thổi qua, Nguyễn Tử Lăng vén rèm nhảy xuống xe ngựa, hắn híp mắt cười đáng đánh đòn khó diễn tả bằng lời, một đôi tay rất không thành thật đi kéo tay áo Bạch Thiên Thiên, không đứng đắn nói: “Thiên Thiên muội tử, Thiên Thiên muội tử…”

Lời hắn còn chưa dứt, Bạch Thiên Thiên đã thu tay áo mình lùi lại một bước, nghiêm mặt nói: “Nguyễn đại công tử, ngươi tới nơi này làm gì?”

Tay Nguyễn Tử Lăng cứng tại chỗ, nhưng hắn lại không để ý, nhảy tới một bước lại dính lên, tỏ vẻ vô cùng đau đớn: “Thiên Thiên muội tử, sao phân chia rạch ròi như thế, gọi ta Nguyễn đại ca là được rồi.”

“Ngươi…” Bạch Thiên Thiên bị hắn làm tức giận khóe miệng hơi co quắp, đang định lui nữa, vừa ngước mắt lại phát hiện xe ngựa Sở gia đang chậm rãi chạy tới đầu hẻm, ngồi bên trong không phải Sở Thành Tường chính là Sở Thành Dực, mà hai người này, bây giơ nàng đều không muốn gặp.

“Thiên Thiên muội tử…” Nguyễn Tử Lăng kéo cổ tay nữ tử, kéo nàng lên xe ngựa, cười nói: “Chúng ta cùng trở về thôn Đồng Hoa đi, Bạch tú tài cũng nhớ nàng.”

Bạch Thiên Thiên sững sờ, hoài nghi hỏi: “Sao ngươi biết ta ở đây? Vì sao lại muốn cứu ta?”

Nguyễn Tử Lăng ngượng ngùng vò đầu, suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên nghiêm túc nói: “Ta thừa nhận ta không phải người tốt, ai cũng có thể nói người xấu chính là người không thể yêu!”

Nghe lời này, Bạch Thiên Thiên quả nhiên hơi ngây ngốc, nàng ngồi lên xe ngựa Nguyễn gia, vén rèm cửa sổ lên nhìn về phía sau, xe ngựa Sở phủ đã dừng lại, không có ai ra ngoài, chỉ có điều rèm xe đối diện cũng khẽ động, hình như có người muốn vén rèm lên níu kéo nàng lại, lại giống như chỉ là gió lay động.

Nhìn một lúc, nàng hạ màn xe xuống, vừa quay đầu đã phát hiện Nguyễn Tử Lăng đang ngồi sát mình, vì vậy nàng xê dịch ra sát cửa sổ, cười nói: “Quả thật ngươi không phải là người tốt gì…”

Nguyễn Tử Lăng cười “Hì hì” một tiếng, cũng không phản bác.

Đoạn đường này, hắn thường xuyên trêu chọc Bạch Thiên Thiên nói chuyện, có lúc nói kiến thức thú vị ở sòng bạc, nói đến cao hứng, hắn luôn thích nắm tay áo Bạch Thiên Thiên, cử chỉ die enda nalequ uy ydonn thân mật nói: “Vì chuộc nàng ra ngoài, ta bán tất cả sòng bạc, nàng nói… Nàng nói nàng nên báo đáp ta như thế nào?” Khi nói chuyện, cặp mắt kia tới lui trên mặt Bạch Thiên Thiên, vẻ mặt mê mẩn.

Mới đầu Bạch Thiên Thiên không để ý đến hắn, sau bị dồn ép, rút mạnh tay áo về, tức giận nói: “Nguyễn đại công tử, ngươi đã cứu ta, ta rất cảm kích, ngân lượng ta nhất định trả lại cho ngươi, nhưng nếu muốn ta lấy thân báo đáp, vậy làm phiền ngươi đưa ta trở lại ngục.”

Nguyễn Tử Lăng hơi ngượng ngùng ngồi xa một chút, nhỏ giọng lầm bầm: “Tính tình bướng bỉnh này, nửa năm qua thật sự không chút thay đổi, đối đãi với ân nhân cứu mạng đều hung bạo như vậy.” Nhưng chỉ yên ổn một lúc, hắn lại giống như rớt cằm kéo đông kéo tây, nói đến Bạch Thiên Thiên buồn ngủ.

Trước kia, Bạch Thiên Thiên cảm thấy Nguyễn Tử Lăng là thiếu gia sòng bạc, hôm nay, khuôn mặt hắn vẫn tái nhợt bệnh hoạn, lúc nói chuyện miệng vẫn như cũ không ngừng động tay động chân,sòng bạc đã bán, nhưng ba câu nói của hắn vẫn không thể rời khỏi chữ đánh cuộc.

Quả thật hắn không phải người tốt, nhưng cũng biết làm chuyện tốt.

Bạch Thiên Thiên mặc cho hắn cằn nhằn, một đường náo nhiệt trở lại thôn Đồng Hoa, lần trở về trước có Sở Thành Tường làm bạn, lần này… Nàng không muốn suy nghĩ nhiều, xuống xe đẩy cửa vào sân.

Trong sân, Bạch tú tài hàng năm nằm trên giường đang ngồi trên băng đá pha trà, hắn thấy nữ nhi trở lại mặt cười hiền lành.

Bạch Thiên Thiên kinh ngạc tiến lên, cầm tay phụ thân quan sát hồi lâu, vui vẻ nói: “Phụ thân, thân thể của người đã thật tốt, thật tốt… Thật tốt…” Nàng vô cùng vui mà khóc, cảm giác nửa năm qua của mình đáng giá.

Bạch tú tài cũng nắm tay nữ nhi, an ủi: “Tốt lắm tốt lắm, tốn tiền dùng thuốc như thế sao không tốt.” Hắn tự tay lau nước mắt cho nữ nhi, đột nhiên sực nhớ ra gì đó, lập tức dặn dò: “Lát nữa nói cho Vân Dật, đừng mời đại phu đến nữa, mặc dù có tiền cũng không thể tiêu hoang như thế…”

“Cái gì…” Bạch Thiên Thiên mở to hai mắt, khó có thể tin.

Bạch tú tài cho là nàng thẹn thùng, kéo nữ nhi ngồi xuống khuyên: “Vị Vân Dật công tử kia quả nhiên không tệ, thường lui tới chỗ ta nhìn không nói, trước đó vài ngày còn mang dược liệu đến mời đại phu nổi danh, Thiên Thiên nếu trúng ý hắn cũng không cần gạt phụ thân…” Lời hắn chưa nói xong, đã nghe tiếng gõ cửa “Cạch cạch cạch”, vì vậy Bạch tú tài lên tiếng trước, “Nhìn xem, không phải lại tới.”

Bạch Thiên Thiên vội đi mở cửa, đại phu râu bạc trắng ôm hòm thuốc đứng ngoài cửa, Nguyễn Tử Lăng thế mà lại không đi, vén rèm ra nhìn nàng.

Lão đại phu kia thấy Bạch Thiên Thiên thì cung cung kính kính thi lễ, nói: “Thì ra là tôn phu nhân, mấy ngày trước đây Vân công tử ở Tô Châu còn thỉnh cầu lão phu điều trị thân thể của ngài, nếu thuận tiện, có thể để cho lão bắt mạch?”

Bạch Thiên Thiên đột nhiên hiểu được, nàng mời đại phu vào trong sân, hỏi: “Ngài cố ý chạy từ Tô Châu đến?”

Lão đại phu vân vê chòm râu cười cười, mở rương lấy dược liệu, “Trước kia lão phu không tiếp nhận làm ăn đến cửa chữa trị.”

Vì vậy Bạch Thiên Thiên tỉnh ngộ, Sở Thành Tường đúng là bán sạch ba cửa hàng ở Tô Châu, chẳng qua vì mời đại phu cho phụ thân mình, đại thiếu gia không nói láo, nhị thiếu gia cũng không nói láo, khó trách đêm đó trong ngục hắn muốn nói lại thôi…

Bạch tú tài ở bên cạnh vừa nhận chẩn bệnh vừa cười nói: “Từ xua nam tử tránh xa nhà bếp, khó có được Vân công tử dieendaanleequuydonn lại có tay nghề làm thức ăn ngon, sàn sàn giống như Thiên Thiên.” Hắn thương phu nhân mình, không chê xuống bếp, không ngờ nữ nhi của mình cũng gặp được một nam tử nguyện ý xuống bếp vì mình, trong lòng tất nhiên vui mừng, không khỏi than thở một phen.

Bạch Thiên Thiên không nói tiếp, chỉ nhìn chằm chằm cây hoa lê, hoa trên cây đã rụng hết, có thể mơ hồ thấy trái thật nhỏ.

Lâu sau, Bạch tú tài phát hiện nữ nhi khác thường, đưa tay khẽ đẩy, Bạch Thiên Thiên quay đầu lại lẳng lặng nói: “Phụ thân, hắn tên Sở Thành Tường, là nhi tử thứ hai của Sở Mạch Hoành – phú thương số một Hoa Đình.”

Bạch tú tài nghe vậy mạnh mẽ ngẩng đầu lên, tròng mắt đục ngầu co lại, giống như nhớ lại bi thương những ngày qua.

Đúng vào lúc này, lò sưởi nấu nước trà ùng ục bốc lên khí nóng, Bạch Thiên Thiên cầm khăn lông nhấc ấm lên, xoay người cầm ly trà chia cho phụ thân và lão đại phu, cố tự trấn định nói: “Tối nay phụ thân muốn ăn gì? Nữ nhi làm cho người.”

Bạch tú tài còn đắm chìm trong khiếp sợ khổng lồ chưa hồi hồn, lão đại phu Tô Châu đã chẩn xong mạch, hài lòng nói: “Thân thể đã thật tốt, có thể tự do hoạt động, chỉ có điều sau này từ từ dùng thuốc điều trị.” Dứt lời vung bút kê bài thuốc.

Bạch Thiên Thiên đáp ứng từng thứ, trước khi đi lão đại phu còn kiên quyết chẩn mạch cho nàng, kê chút thuốc điều trị khí huyết, nàng đều gật đầu đồng ý.

Mấy ngày kế tiếp, nàng thường xử lý việc nhà, thân thể Bạch tú tài cũng dần khỏe mạnh, thỉnh thoảng tản bộ bên bờ sông, khi trở về thường thấy nữ nhi ngắm cây hoa lê đến ngẩn người, không nhịn được mà lắc đầu, than thở duyên phận oan nghiệt.

Cuối cùng có một ngày, hắn kéo nữ nhi của mình qua, ý vị sâu xa nói: “Nếu con thật lòng thích hắn, ta cũng không ngăn cản nữa, nữ nhi lớn, không thể theo ta, đi đi đi đi…” Hắn phất tay áo, phút cuối cùng lại thêm một câu: “Mà ta tuyệt đối không gặp Sở Mạch Hoành này!”

Về có đi tìm hắn hay không, Bạch Thiên Thiên vẫn còn do dự, ngày đó mình như thế nào cũng không tín nhiệm hắn, còn nói mấy lời đả thương người, mà nay…

Vậy mà, không lâu sau, nàng không còn gì do dự nữa, Lâu Tuyết Trần lại gửi một phong thư từ Hoa Đình tới, nói sau hôm đó, nhị thiếu gia trở về phủ trả lại ngọc giác màu đen, rồi sau đó chán nản rời phủ, cái gì cũng không cầm, chỉ lấy một bọc cánh hoa lê phơi khô trong Tê Hương các, sau đó không có tin tức.

Bạch Thiên Thiên cầm lá thư ngồi trong sân, mùa hè đến rồi, có tiếng ve kêu, một cơn gió thổi, qua, lá thư trong tay nàng rơi xuống đất…

Thời gian dễ dàng ném người lại, chỉ chớp mắt bốn năm đã qua.

Bạch Thiên Thiên và Nguyễn Tử Lăng cùng làm phòng thêu, có lúc nàng cảm thấy ngày trôi qua rất bình thản, có lúc lại cảm thấy thiếu hụt gì đó.

Gái hai mươi mấy tuổi lỡ thì rồi, bà mai tới cửa làm mai cũng ít rất nhiều.

Nguyễn Tử Lăng cưới thê nạp thiếp, nhưng vẫn không quên trêu ghẹo nàng: “Cẩn thận cả đời không ai thèm lấy.”

Đại đa số, nàng luôn cười không đáp, chỉ có điều mỗi sáng sớm tỉnh lại, nàng có thói quen treo một chuỗi chuông gió cạnh cửa sổ, gió vừa thổi, chuông gió kêu leng keng, vì vậy một ngày bắt đầu như thế.

Cho đến một ngày, đại thương hộ những năm gần đây quật khởi ở U Châu đột nhiên tìm đến cửa, ngăn nàng trước cửa, nói: “Ta nói ta muốn trồng cây hoa lê cho nàng, năm thứ nhất, ta trồng, bởi vì không chăm sóc, sau đó mùa đông chết vì lạnh rồi. Năm thứ hai, ta lại trồng, kết quả không nở hoa cũng không kết trái. Năm thứ ba, ta trồng tiếp, bây giờ nó nở hoa, cho nên ta tới tìm nàng, chỉ muốn hỏi nàng một câu, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?”

“Thành Tường, năm đó ta quá tâm cao khí thịnh, những năm này, ta cảm thấy được…”

Sở Thành Tường vội đưa tay che môi nàng lại, nói: “Chuyện lúc trước không nên nhắc lại, ta chỉ muốn hỏi, chúng ta có thể làm lại từ đầu không…”

Vì vậy Bạch Thiên Thiên cười lên: “Đã như vậy, để cho ta suy nghĩ thật kỹ.”

Một trận gió thổi qua, tiếng chuông gió vang lên, hai người cười vang.

HOÀN CHÍNH VĂN