Hoa Lê Rơi Rụng Hội Tụ Nơi Nào

Chương 40: 40 Rời Khỏi​



Nguyễn Nguyệt bị lời nói mơ hồ không rõ của thái hậu làm cho đầu óc choáng váng, dường như sắc trời đen thùi không biết đông ở phương nào tây ở phương nào, nàng vái lạy thi lễ: "Thái hậu không ngại có việc nói thẳng."
Thái hậu đứng dậy xuống giường, đi đến trước mặt Nguyễn Nguyệt nói ngọc bội đặt lòng bàn tay nàng, nghiêm mặt nói: "Ta nhìn ngươi có thể dẫn theo Vân Khanh về Dược Vương Cốc, vĩnh viễn không bao giờ bước ra cửa cốc nữa," Dừng một chút, thở ra một hơi, nói bổ sung: "Nếu..

Ta thật sự không còn, nàng mới có thể ra cốc."
Dược Vương Cốc không tranh với đời, triều đình cũng là không dám dễ dàng đắc tội.
"Vì sao," Nguyễn Nguyệt bật thốt lên, tất cả những thứ này chuyển biến đến quá nhanh, thực sự làm cho nàng bất ngờ càng không nắm chắc được tâm tư của thái hậu, ngọc bội trong tay nàng tất nhiên là quen biết, năm đó nàng vẫn là cấp ty bình thường của Thượng Cung cục, ngọc bội do trong tay nàng trải qua một lần, thật sự la bạch ngọc hoàn mỹ, giống như đám mây, chất ngọc càng là thế gian hiếm có.
Thái hậu nhìn chằm chằm ngọc bội không buông, cau mày.

Một lúc lâu, thái hậu quay người đi, trong thanh âm tràn đầy bất đắc dĩ rồi lại là chân thật: "Bởi vì ta không bảo vệ được nàng, ta đã sớm lường trước sẽ có hôm nay, cùng với đem nàng giữ ở bên người lo lắng sợ hãi, chi bằng để nàng rời khỏi," Khuôn mặt thanh lệ ở dưới đèn cô quạnh toát ra một loại ưu thương cùng phiền muộn nhàn nhạt, cứng cỏi cùng tỉ mỉ trong xương cùng ép cô không bỏ buông xuống.
Cô đem từng đoạn chờ đợi ký thác một thân Nguyễn Nguyệt, chỉ vì tâm ý bất đồng Vân Khanh đối với cô, cũng bởi vì một trái tim đồng dạng với Nguyễn Nguyệt.
Nguyễn Nguyệt cơ hồ không nói gì, quả thật quỳ xuống đất, nàng từ trước đến giờ khâm phục thủ đoạn ác liệt của thái hậu, từ khi ấu nhi đăng cơ cô buông rèm chấp chính đến bệ hạ thân chính nàng uỷ quyền, khi quyền thế đẩy trời cô xem đến vô cùng thấu triệt, cam nhiên lui khỏi vị trí hậu cung không màng thế sự, ngoài tiêu sái chắc là không chỗ nào lưu luyến.
"Thân thế Vân Khanh đã không còn là bí mật gì, mười sáu năm rồi.

Nên tới thế nào cũng phải phải tới, chỉ là ta bỏ lỡ mười năm quan trọng nhất trong đời của nàng.

Nguyễn Nguyệt, thái hoàng thái hậu đã hồi cung, từ khi tiên đế băng hà nàng thì lùi về trong hành cung, nàng lần này trở về mục đích rõ rõ ràng ràng."
"Ngài sao không mang theo Vân Khanh rời khỏi, bên người ngài cao thủ như mây, tất nhiên là không người có thể tìm được các ngươi," Nguyễn Nguyệt nỗ lực khuyên bảo.
Thái hậu xoay người lại nhìn Nguyễn Nguyệt lắc đầu một cái, "Nguyễn Nguyệt, ngươi đừng quên phía sau ta còn có Tiêu gia ta không thể bởi vì một mình ta mà liên lụy toàn bộ đại tộc thế gia, số mệnh ta đều là như vậy," Ánh mắt lướt qua bóng đêm của Nguyễn Nguyệt, khóe môi cong lên độ cong nhợt nhạt: "Mấy ngày tháng này đã đủ rồi."
Tiêu gia vô tình, cô không thể làm thật sự vô nghĩa, ánh nến nhợt nhạt sáng quắc chiếu vào quanh thân thái hậu, đường viền nghiêng mặt lành lạnh rõ ràng, giữa lông mày vết nhăn nhấn chìm bên trong đèn màu, thế sự coi là thật như giấc mơ, khó tìm khó ổn.
Nguyễn Nguyệt nhìn khóe miệng thái hậu lóe qua nụ cười nhẹ nhàng, là thoải mái không phải miễn cưỡng, trong lúc hoảng hốt nàng nhớ tới cái gì, rung động nói: "Bệ hạ..


Ngài cùng bệ hạ cốt nhục tình thân, hắn tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
Ý cười như hoa trong nháy mắt đọng lại, gió mát từng tia từng sợi tràn qua hai con mắt không có một gợn sóng của thái hậu, thanh âm thế sự xoay vần của cô vang vọng ở trong phòng: "Thánh thượng không phải con ruột ta."
Nguyễn Nguyệt chấn động, hoảng sợ chưa bao giờ có bao phủ nàng, hai con mắt lóe qua tuyệt vọng, thất thanh hỏi: "Làm sao có khả năng?" Nếu không phải thân sinh, bệ hạ thân chính thái hậu làm sao uỷ quyền ung dung như vậy, không lưu lại một tia chỗ trống như thế, không thấy tâm ý quyền chút nào.

Nếu cô có lưu lại chỗ trống, sao có tình cảnh khó có thể lựa chọn như hôm nay vậy.
"Hắn làcon trai của tỷ tỷ Tiêu Cẩn Thường, khi ta tiến cung hắn đã đầy tháng, trên người hắn vẫn là giữ lại một nửa huyết thống của Tiêu gia, ta tin tưởng hắn sẽ chiếu cố Tiêu gia," Thái hậu nói ung dung như vậy, nhưng ánh mắt của cô phiêu diêu ở bên ngoài, không ai biết bí mật cất giấu trong lòng cô, năm đó phụ thân lấy cái chết ép bức, cô vạn bất đắc dĩ, bỏ tư tình cùng Mục Thụy Quân tiến cung làm hậu.
"Nhưng mà trong cung không người hiểu rõ việc này," Trong lòng Nguyễn Nguyệt bất an càng lúc càng kịch liệt.
"Ta trước khi tiến cung, trong cung thiết lập lại, phàm là biết việc này không phải là bị giết chính là xuất cung hồi hương, ngươi cũng là vào lúc ấy mới tiến vào cung, đương nhiên không biết.

Tiên hoàng vì che giấu cái chết của tỷ tỷ mới đón ta tiến cung làm hậu, thái hoàng thái hậu cũng biết việc này, cho nên mới sẽ không kiêng dè gì ép ta hồi cung," Nói ra bí mật ẩn sâu trong lòng, thái hậu lại dần dần bình tĩnh, một tia nụ cười lại ở bên môi tràn ra, lông mi thon dài tỉ mỉ vững vàng xòe ra, thong dong như vậy lại bình tĩnh như vậy.
Lời lẽ dễ hiểu của thái hậu phá vỡ từng tí hi vọng linh tinh trong lòng Nguyễn Nguyệt, nàng bắt đầu có chút thương hại thái hậu cao cao tại thượng bễ nghễ thiên hạ của Đại Hạ này, quyền thế mua không được lòng người, vị trí cao nhất nhất định là chúng bạn xa lánh.
Thu hồi ánh mắt tan rã, thái hậu xoay người lại đón lấy ánh mắt không đành lòng của Nguyễn Nguyệt, cô hờ hững mở miệng: "Ngươi không cần ánh mắt như vậy, ta từ lâu ngờ tới sẽ có ngày hôm nay, chỉ là ta không nghĩ tới Vân Khanh sẽ sống trắc trở như vậy, trừ ta ra sợ chỉ có lời của ngươi nàng nghe một ít," Tiến lên kéo lên Nguyễn Nguyệt.
Giây lát, cô ở trong ánh mắt kinh ngạc của Nguyễn Nguyệt uốn gối quỳ xuống, cô càng quỳ ở trước mặt Nguyễn Nguyệt, vứt bỏ tất cả tôn nghiêm thuộc về Tiêu Cẩn Hoa, lành lạnh nội liễm như cô giờ khắc này hạ xuống châu lệ hiếm thấy, trầm trọng vạn phần: "Nếu có một ngày nàng biết được ta..

Chôn xương đất vàng..

Ta cầu xin ngươi, có thể khuyên can nàng vĩnh viễn không bao giờ về đô thành.

Thẩm Kiếm Phong đã đáp ứng ta, ở dưới tình huống nàng không ra Dược Vương Cốc, hắn sẽ hộ nàng chu toàn.


Tiêu gia sẽ không bỏ qua nàng, thái hoàng thái hậu cũng vậy, e sợ hoàng đế cũng có tâm tư này."
Nguyễn Nguyệt cả người như bị sét đánh, nàng cứng ngắc đứng ở đó miễn cưỡng chịu hạ bái của thái hậu, nàng quên tránh ra rồi.

Chờ nàng phục hồi tinh thần lại nàng cuống quít nghiêng người tránh ra, kinh ngạc nói; "Hoàng gia ít có tình thân, cốt nhục tự giết lẫn nhau cũng là chuyện thường, ngươi có thể giết Mục Vân Khanh, ngươi vẫn là nhất quốc chi mẫu cao cao tại thượng."
Nghe vậy, thái hậu trào phúng nở nụ cười: "Nguyễn Nguyệt, nếu ngươi có con, ngươi sẽ vì tự vệ mà giết nàng sao?"
Nguyễn Nguyệt không nói gì đờ đẫn, thử hỏi bản thân nàng, nàng sẽ làm sao?
Đáp án nhất định là sẽ không.
"Nguyễn Nguyệt, bỏ xuống vị trí thượng ngươi tranh cướp hai mươi năm, ngươi có cam lòng không? Ta không ép ngươi, là đi là ở chính ngươi làm quyết đoán.

Lưu lại, ngươi vẫn là Thượng cung, việc tối nay coi như chưa bao giờ từng xảy ra," Thanh âm của thái hậu rất nhẹ, nhưng đầy đủ truyền tới trong tai Nguyễn Nguyệt.

Nói đã thẳng thắng, thái hậu biết được trong lòng Nguyễn Nguyệt lâm vào cục diện thiên nhân giao chiến, nàng không cần phải nhiều lời nữa đứng dậy đi ra ngoài.
Bóng đêm như mực, mực như bóng đêm, gió lạnh lạnh rung.
Thái hậu kêu lui tuỳ tùng A Lục, một mình lung tung không có mục đích ở trong biệt viện mà đi.

Từ xa nhìn lại, một chỗ ánh đèn còn đang sáng ở nơi đó, yên lặng như tờ, bốn phía không hề có một tiếng động, nên là lúc nghỉ ngơi rồi.

Bước tiến của thái hậu hơi dừng một chút, hai tay bên trong váy dài nắm thật chặt, cô đang do dự có cần tới hay không.
Trăng không tròn dài, xuân sắc dễ già, một vết ưu sầu trên giữa lông mày.

Trong giây lát, trong lòng nồng nặc lý trí không nỡ chiến thắng còn sót lại, bước ra bước thứ nhất, từng bước thuận lợi.

Ngoài phòng không người, Vân Khanh tất nhiên là không thích có người gác đêm, sợ là ở Dược Vương Cốc đã thành thói quen, bước tiến này càng nhẹ nhàng chậm chạp.

Ánh đèn trong phòng không tính là sáng sủa, nhưng cũng có thể thấy tất cả trong phòng rõ ràng cùng với bóng người trong phòng.
Ánh đèn chập chờn, một người trên giường mềm nghiêng người dựa vào, trong tay không quên cầm sách, nhưng mà hai con mắt đóng lại, hô hấp khoan khoái, phỏng chừng sớm đi chơi cờ với Chu công.

Thái hậu khe khẽ đẩy cửa ra, cẩn thận đi vào, nhìn người trên giường, vô cùng cảm giác bất đắc dĩ, trên người che kín thảm từ lâu rơi xuống trên mặt đất.

Cô nhặt lên đem động tác thả đến nhẹ nhất, sợ đánh thức người ngủ say trên giường nhỏ.
Ban đêm vắng lặng, chỉ còn lại tiếng tim đập của hai người.

Thái hậu sâu sắc ngắm nhìn người đối diện, trong tay nắm y thư Vân Khanh vừa mới ngủ cũng không muốn buông tay, nhìn chằm chằm không chớp mắt, dường như muốn khắc vào trong đầu, cũng không còn cách nào quên đi.

Thời gian qua nhanh, năm tháng không giữ được, đứa trẻ năm đó tập tễnh học đi, bi bô tập nói đã là lớn như vậy, thân phận của Thẩm Thanh Hàn có thể làm cho nàng an toàn sinh sống ở thế gian.

Không có cô, cuộc đời của nàng mới là vô hại.
Vô hại, là vô hại.

Mười năm qua, Dược Vương Cốc trị bệnh đứng đầu, triều đình sợ là không dám tùy ý đắc tội, Thẩm Kiếm Phong lại là người hya bao che khuyết điểm, thấy mầm biết cây, tất nhiên là biết được nguyên do trong đó.

Hắn vốn là người trong giang hồ, phóng khoáng ngông ngênh, tất nhiên là sẽ không lưu ý cái nhìn thế nhân.

Nếu không sẽ không liều lĩnh nguy hiểm động trời đem người trong thâm cung cứu ra.

Như là nhìn đủ rồi mới nhanh nhẹn quay người, phía sau lại truyền ra một tiếng kêu gọi: "Nương."
Thanh âm kêu gọi dính nhơm nhóp, dường như lời trẻ con làm nũng, khiến người ta không nhịn được quay đầu trả lời, thái hậu chần chờ một lát bước chân cũng không bước ra ngoài nữa, giằng co ở tại chỗ.
Cuối cùng chỉ để lại một câu nói: "Đêm đã khuya, đừng ngủ ở trên giường mềm, dễ cảm lạnh."
Mục Vân Khanh tỉnh lại nhìn thái hậu vội vàng rời đi bước chân, hai con mắt mê man lại bỏ thêm mấy tầng âm u, nhìn lòng bàn tay trống vắng, sửng sờ chốc lát, tỉnh cả ngủ.
Sáng sớm hôm sau, mây mù chưa tan, trời mọc chưa ra.

Mục Vân Khanh gõ cửa phòng của thái hậu, nhưng mà gõ lâu không có đáp lại, trong lòng mơ hồ có chút bất an, khi muốn giơ tay gõ tiếp, A Lục xuất hiện ở phía sau nàng, trả lời: "Thái hậu hồi cung rồi, ngay ở vừa rồi.

Xe ngựa đã chờ đợi ở bên ngoài, giờ khắc này ngài xuất phát không?"
Mục Vân Khanh rủ xuống mi mắt, bỗng dưng ra sức đẩy một cái, càng liều mạng đẩy cửa phòng ra, không người trống rỗng ngoài dự liệu.

Nàng có chút tịch mịch đỡ lên khuông cửa màu đỏ sậm, đầu ngón tay chạm vào khóe mắt hơi nóng.

Cô càng không lưu lại một lần gặp mặt..
Dược Vương Cốc.
Ba mặt núi vây quanh, rừng cây xanh um nằm dày đặc, hiếm có bốn mùa như xuân, kỳ hoa bích thảo, hoa lan trong sơn cốc, vi vu sắc xuân.

Dưới cây hoa lê, hờ hững thơm ngát tung bay, cánh hoa thuần trắng rải ra một vùng.
Gió nhẹ lướt qua bậc thang trắng như ngọc, hoa lê khắp nơi người không biết.
Toàn thân áo trắng phong hoa tuấn tú, dáng người kiên cường, dây cột tóc màu trắng ghim lên đầy đầu tóc đen, chậm rãi đi tới mang theo tiếng gió rì rào, trên dưới nụ cười ngang ngạnh, nhìn thiếu nữ ngồi ở dưới tàng cây hoa lê tinh tế thưởng thức trà, ánh mắt lóe qua kinh ngạc, tiến lên đánh giá một phen, chậc lưỡi nói: "Tiểu sư muội không thích thưởng thức trà, lại cũng có một ngày ngồi ở dưới tàng cây hoa lê uống trà ngắm cảnh."
Thấy Mục Vân Khanh không có phản ứng, thanh niên thu hồi nụ cười, ngồi đối diện nàng ho khan vài tiếng: "Tiểu sư muội, sư huynh trở về cũng không biết kêu một tiếng, mấy ngày nay không gặp lẽ nào ngươi thì không nhớ ta."
Đầu ngón tay trắng thuần của Mục Vân Khanh đặt chén trà xuống, thưởng vài tia ánh mắt cho hắn, mới ung dung nói rằng: "Ngũ sư huynh, ngươi trở về gặp qua đại sư huynh rồi sao? Chờ ngươi gặp qua sư huynh còn có mạng, sư muội trở lại uống trà cùng ngươi."