Tiểu Kinh cũng không quản hoàng hậu, từ trên đất đứng lên, xông lên phía trước. "Buông tiểu thư ra!" Hết đấm lại đá mấy tên thị vệ đang bắt lấy Thủy Liên Y.
Ngọc Linh Nhi căm tức, “Lũ phế vật các ngươi! Bắt lấy nàng!"
Hai thị vệ khác tiến tới bắt được Tiểu Kinh.
"Buông!" Bị bọn họ bắt lại, Tiểu Kinh giãy dụa. "Ngươi sẽ làm gì với tiểu thư nhà ta?" Nhìn Ngọc Linh Nhi đi đến trước mặt Thủy Liên Y, Tiểu Kinh càng thêm sợ hãi.
Ngọc Linh Nhi đi đến trước mặt Tiểu Kinh, cười tà nhìn nàng.
"Làm gì? Tiện tỳ! Thủy Liên Y sát hại Thái Hậu, luận tội đem trảm!"
Không biết có phải do dược hiệu tiêu giảm, hay là Thủy Liên Y thiên phú dị bẩm. Ngay lúc này, thần trí nàng lại chậm rãi khôi phục!
Ý nghĩ không hề hỗn loạn, trước mắt cũng không còn mơ hồ! Khi tiêu cự càng ngày càng rõ ràng, nàng nhìn đến khuôn mặt dữ tợn của Ngọc Linh Nhi.
"Hoàng hậu?" Đôi mày thanh tú của nàng nhíu lại, chuyện gì đã xảy ra?! Trí nhớ còn xót lại chỉ dừng lại ở rừng trúc! Hít vào một hơi, không biết mình có bị Sở Thánh Hạo khinh bạc hay không!
"Tiện nhân! Có biết Bổn cung vì sao chán ghét ngươi như vậy không?" Ngọc Linh Nhi hung tợn nhìn chằm chằm nàng.
Thủy Liên Y trừng nàng, “Ai biết ngươi vì sao biến thái như vậy!" Tuy rằng đã khôi phục thần trí, nhưng là thân thể vẫn thực vô lực.
"Tiện nhân!" Ngọc Linh Nhi căm tức cho nàng một cái tát, hai má lập tức liền sưng đỏ lên.
"Ngươi mới là tiện nhân!" Thủy Liên Y khinh miệt nhìn nàng! "Máy bay chiến đấu trong trâu bò, vip trong tiện nhân!"
Ngọc Linh Nhi tuy rằng nghe không hiểu nàng nói cái gì, nhưng ít nhất vẫn nghe hiểu tiện nhân trong lời nói của nàng.
"Tiện tỳ! Lần trước coi như ngươi mạng lớn! Cho ngươi còn sống rời đi! Hôm nay, Đại La thần tiên cũng không thể nào cứu được ngươi!" Ngọc Linh Nhi đi đến trước mặt Thủy Liên Y. Lấy ra một gói thuốc bột trong lòng ngực.
"Ngươi muốn làm gì?" Thủy Liên Y nhíu mày, lúc này nàng cả người vô lực, bị hai thị vệ giữ chặt, không thể chống cự.
Ngọc Linh Nhi “tốt bụng” hóa giải nghi vấn giúp nàng
"Thuốc này gọi Quỷ Khiếp Tán! Là kịch độc trong thiên hạ!" Ngọc Linh Nhi nhìn đến trên bàn có một ấm trà. Lệnh cho Tiểu Bình cầm lại đây. Đem bột phấn màu trắng đổ hết vào trong ấm trà. Sau lại đưa ấm trà đến bên miệng Thủy Liên Y. "Bổn cung muốn đích thân cho ngươi uống hết!"
Bên ngoài Sở Húc Nhật cùng Trình Ngự Thiên đều nghe được tiếng kêu của Tiểu Kinh, Sở Húc Nhật thầm nghĩ không tốt! Chính là khó có thể thoát thân.
Nhìn đến Ngọc Linh Nhi cầm ấm trà tới gần, Thủy Liên Y ngậm chặt miệng, thà chết cũng không uống.
Nàng không thể chết được, cục cưng của nàng cùng Dạ càng không thể chết.
Ngọc Linh Nhi bắt lấy gương mặt của nàng, dùng sức bóp. Trên tay nàng mang theo móng sắt, đâm vào trong thịt Thủy Liên Y.
Cảm giác thấy đau đớn trên mặt, nóng rát. Thủy Liên Y cắn nát môi chính là không chịu há mồm.
"Tiện nhân!" Ngọc Linh Nhi tức giận đến ánh mắt sắp phóng hỏa, hung hăng đạp một cước vào bụng Thủy Liên Y!
A! Đau đến nước mắt chảy ra, môi cũng bị cắn nát, máu tươi từ khóe miệng chảy xuống, bụng của nàng đau quá, đau quá, mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống.
"Tiểu thư!" Tiểu Kinh khóc hô, bị hai thị vệ bắt lấy, vô lực phản kháng."Không cần thương tổn tiểu thư nhà ta! Van cầu các ngươi!"
Thủy Liên Y cảm thấy bụng đau đớn, bên trong giống như bị cái gì nhéo lại với nhau! Một dòng nước ấm chảy xuống đùi, không...... Con của nàng!
"Các ngươi nhìn làm gì! Đè nàng lại!" Ngọc Linh Nhi vô cùng dữ tợn quát.
Hai thị vệ, một người đè lại thân thể nàng, một người banh miệng nàng ra, Ngọc Linh Nhi ác độc đem nước trong ấm trà đổ vào miệng Thủy Liên Y.
Không! Không cần! Muốn giãy dụa, lại bị giam cầm không thể động đậy, mắt thấy nước trà có độc đổ vào trong miệng của nàng, chất lỏng nóng bỏng nhập vào cổ họng của nàng, theo thực quản chảy xuôi xuống.
Nàng thấy cả người đau đớn, dạ dày bỏng rát. "Phốc......!" Một ngụm máu tươi phun ra.
Nhìn đến Ngọc Linh Nhi xua tay, hai thị vệ buông lỏng kiềm chế đối với nàng, Thủy Liên Y ngã nhào trên mặt đất.
Máu tươi theo hai đùi chảy xuống, che bụng đau đớn khó nhịn. Không! con của nàng! Con của nàng giữ không được! Thủy Liên Y nôn ra từng ngụm từng ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, nước mắt chảy xuống.
Tiểu Dạ! Thực xin lỗi!
Ngọc Linh Nhi nhìn đến Thủy Liên Y giãy dụa trên mặt đất, trong mắt tràn đầy khoái cảm sau khi trả thù!
"Tiện nhân! Bổn cung nhìn đến ngươi có kết cục hôm nay, thật sự là thoải mái a!" Trên mặt lộ ra đắc ý "Sở Vương thích ngươi thì sao? Húc Vương thích ngươi thì thế nào? Ngươi dựa vào cái gì mà so với Bổn cung? Bổn cung là hoàng hậu! Hoàng hậu dưới một người, trên vạn người!"
Kẻ điên! Nữ nhân này là một kẻ điên! Đau đớn khó nhịn làm cho nàng nói không ra lời, đối mặt Ngọc Linh Nhi trong mắt nàng chỉ còn hận ý thật sâu, nữ nhân này hại chết cục cưng của nàng cùng Tiểu Dạ!
"Sở Vương vốn là yêu thích ta! Nhưng là...... " Trước mắt Ngọc Linh Nhi hiện lên đủ loại hình ảnh trước khi mình chưa tiến cung, nàng vì lên làm hoàng hậu, quyến rũ Sở Thánh Hạo, bị Sở Mị Dạ nhìn đến! Nàng bị hắn mắng là vô liêm sỉ!
Nàng không cam lòng!!! "Hoàng thượng phong ta làm hậu, nhưng là lại không thương ta!"
"Húc Vương cùng ta vụng trộm, lại bị tiện nhân ngươi quyến rũ hồn phách!"
Hoàng hậu cùng Sở Húc Nhật vụng trộm? Thủy Liên Y nghe vào trong tai, chấn động thật sâu.
"Vậy thì...... cùng ta có quan...... hệ...... gì!" Cố hết sức nhưng vẫn không thể nói ra đầy đủ. Hiện tại nàng rất thống khổ, toàn thân đều đau, đau quá a!
Ngọc Linh Nhi ngồi xổm xuống trước mặt nàng, nhìn nàng phun ra máu tươi, khuôn mặt vô cùng đắc ý.
"Nếu như không có ngươi, Sở Vương sẽ không thích nữ nhân nào khác nữa! Húc Vương sẽ trở lại trong vòng tay của bổn cung! Chỉ cần ngươi biến mất, tất cả đều sẽ khôi phục lại như trước đây!" Ngọc Linh Nhi cười điên cuồng.
Nàng ta điên rồi! Thủy Liên Y giãy dụa trên mặt đất, lục phủ ngũ tạng vô cùng đau nhức, khiến cho nàng rên rỉ thống khổ.
"Tiện nhân!" Ngọc Linh Nhi tựa hồ không muốn cho nàng được chết thống khoái như vậy.
"Mấy người các ngươi!" Ả chỉ tay về phía bốn thị vệ kia. "Đem nàng cởi sạch! Tùy các ngươi muốn làm gì thì làm! Tóm lại, Bổn cung muốn cho nàng trở nên dơ bẩn!"
"Không......!!!!!!! Đừng!" Thủy Liên Y nhìn đến bốn thị vệ đi đến bên cạnh nàng, đem quần áo nàng xé rách. Không cần! Nàng không thể để cho bọn họ lăng nhục nàng."Van cầu...... các ngươi! A......!" Một người thị vệ đã đem nàng lật người lại, đè lên nàng.
"Không cần đụng tiểu thư nhà ta!" Tiểu Kinh đánh tới, bị một người thị vệ hung hăng bắt lại, tát một cái ngã trên mặt đất."Buông tiểu thư ra! Van cầu các ngươi không nên thương tổn tiểu thư nhà ta! Van cầu các ngươi!"
"Không...... Muốn......!" Nôn ra máu tươi, dùng cánh tay ngăn cản thị vệ đụng chạm, lại không hề khí lực."Để cho ta chết...... Không cần...... Chạm vào ta!"
"Các ngươi còn đứng ngốc ở đó làm gì? Phải đợi nàng chết mới động thủ sao?" Hai mắt Ngọc Linh Nhi bốc hỏa, nàng muốn xem nữ nhân này chết đi trong nhục nhã mới có thể cam tâm!
Hai thị vệ đè Thủy Liên Y xuống, một thị vệ đè ở trên người nàng xé nát quần của nàng, kéo xuống quần lót của nàng, đem nam tính tượng trưng đã muốn cực đại dán đi lên.
Không cần! Không cần! Thủy Liên Y cảm giác ý thức của mình đã muốn mơ hồ, trừ bỏ cả người đau đớn, nàng đã muốn vô lực giãy dụa.
Thủy Liên Y vô lực nhắm hai mắt lại, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.Tiểu Dạ! Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Không thể đợi chàng trở về!