- Ngươi nói một cách quá dễ dàng như vậy thì ai mà tin được? A Liệt đáp:
- Về điểm giữ lời hứa, tất không ai nghi ngờ. Điều mà họ nghi ngờ là ở nơi ta có đủ bản lĩnh chữa được cho họ hay không. Phải vậy chăng?
Hứa Thái Bình nói ngay:
- Đúng thế! Đúng thế!
A Liệt hỏi:
- Phải chăng các vị muốn ta đưa ra đủ bằng chứng mới hết hoài nghi?
Hứa Thái Bình lại đáp:
- Đúng thế! Đúng thế!
A Liệt dõng dạc nói:
- Trong Cực Lạc Giáo có một người mà các vị đều nhận biết là Liễu Phiêu Hương cô nương.
Liễu cô nương! Mới cô nương xuất hiện cùng quần hào tương kiến.
Chàng vừa dứt lời, trên đầu tường, một bỏng người đàn bà tuyệt đẹp bỗng nhiên hiện ra. Y thị cất tiếng trong trẻo cười hỏi:
- Tra công tử! Công tử triệu tiện thiếp có việc gì?
A Liệt đáp:
- Liễu cô nương! Cô nương đã cải tà qui chính mà vẫn bình yên đó là một bằng chứng rất hùng hồn để các vị nhận xét còn hơn cả muôn vàn lời nói.
Tề Duy Ngã sắc mặt tái mét lớn tiếng:
- Liễu Phiêu Hương! Sau đây ba ngày tất ngươi bị thảm tử.
Liễu Phiêu Hương cười đáp:
- Nói bậy! Trước kia ta bị ngươi hăm dọa sợ muốn chết. Nhưng từ ngày ta uống linh dược của Tra công tử ban cho chẳng những giải trừ được chất độc mà còn khôi phục tâm linh sáng suốt nữa, nhớ lại hết những chuyện hồi thơ ấu.
Hứa Thái Bình hỏi:
- Tra công tử tặng thuốc cho tại hạ thật chứ?
A Liệt lên giọng quyết đoán:
- Chẳng những tặng cho các hạ mà bao nhiêu người Cực Lạc giáo muốn thoát ly vòng kiềm tỏa dù chẳng có ơn oán gì với tại hạ, tại hạ cũng lặng thuốc giải và quyết giữ tuyệt đối bí mật.
Hứa Thái Bình nói:
- Hay lắm!
Rồi hắn buông tay lập tức. Nhưng giữa lúc ấy, Phong Càn hú lên một tiếng, người hắn tung lên không vọt đi nhanh như điện chớp.
A Liệt phóng đao rất nhanh, tuy đâm trúng Phong Càn nhưng người hắn vọt lên nóc nhà nhanh như chớp rồi mất hút vào trong bóng đêm.
Biến diễn này khiến cho toàn trường nhốn nháo cả lên.
Cao Thanh Vân phát huy đao khí mãnh liệt tuyệt luân kiềm chế Lục Minh Vũ. Mặt khác Bùi Khôn Lượng, Nhất Sơn đại sư và bọn Trình Huyền Đạo cũng vận công đề phòng viện trợ y.
A Liệt phóng một đao không thu thập được Phong Càn. Chàng quay lại nhìn Tề Duy Ngã và chuyển hướng trường đao chĩa vào người hắn.
Đao thế của A Liệt ghê gớm vô cùng khiến cho Tề Duy Ngã không dám trốn chạy.
Bọn Trình Nhất Trần, Lục Nhất Điều ở phái Ngã Mi liền nhảy vào trường.
Trình Nhất Trần cúi đầu nói:
- Hắn là tên phản đồ của tệ phái, khi nào dám làm nhơ thanh bảo đao của Tra công tử...
A Liệt chăm chú nhìn Tề Duy Ngã miệng đáp:
- Đạo trưởng có điều chưa hiểu. Người này không phải chỉ là bạn đồ riêng của quí phái, mà còn là hung thủ ai ai cũng muốn tru diệt. Vì nếu hắn không cho dược vật thì thế lực của Cực Lạc giáo làm gì phát triển được mau lẹ đến thế? Đồng thời hắn lợi dụng tà giáo này bắt bao nhiêu người lành mạnh làm vật thí nghiệm cho độc dược của hắn. Thật là một tên tội ác ngập trời.
Lục Nhất Biều nói:
- Tệ phái rất lấy làm xấu hổ, nên muốn mượn cơ hội này tru diệt bạn đồ để gọi là một chút đền tội.
A Liệt hỏi:
- Tại hạ đoán có mấy vị đại biểu cho quí phái đã tham dự vào cuộc vây đánh nhà họ Tra của tại hạ. Phải vậy không?
Tề Duy Ngã lạnh lùng đáp:
- Đúng thế! Chính là bản nhân.
A Liệt nói:
- Vậy thì hay lắm! Chúng ta là oan gia chạm trán trong quãng đường hẹp. Huống chi tội ngươi thâm trọng, chẳng một ai viện trợ ngươi đâu.
Tề Duy Ngã đáp:
- Phải rồi! Suốt đời ta đem hết tâm lực vào việc chế thuốc, võ công rất tầm thường. Ngươi muốn giết ta là một chuyện dễ dàng.
A Liệt nói:
- Nếu ngươi chịu đem tâm lực một đời nghiên cứu dược vật cứu người thì bản nhân hết lòng kính cẩn. Dù cho có mối huyết hải thâm cừu ta cũng quyết bỏ qua.
Tề Duy Ngã ngửa mặt lên trời cười nói:
- Tư tưởng hủ lậu... Tư tưởng hủ lậu...
A Liệt đáp:
- Đừng nói giỡn. Công cuộc cứu nhân độ thế bao nhiêu thánh hiền thường đã bàn đến. Điều gì đã là chân lý quyết chẳng phải tư tưởng hủ lậu.
Tề Duy Ngã nói:
- Người ta nói thế nào mình cũng theo thì là hủ lậu rồi. Lý luận như ngươi tầm thường quá ai mà không biết.
A Liệt hỏi:
- Vậy ngươi còn muốn nói gì nữa không?
Tề Duy Ngã đáp:
- Lẽ tự nhiên ở đời là người mạnh làm thịt kẻ yếu đuối. Đó là một định lý không bao giờ canh cải. Kẻ bị ăn thịt chẳng phải là kiếp trước làm nên tội nghiệt phải chịu quả báo. Người ăn thịt cũng chẳng phải là điều ác chi hết mà chỉ là lẽ tự nhiên. Vạn vật trong vũ trụ phải thế mới được. Lý lẽ viện ra để bác khước những kẻ giết người chỉ là chuyện vu vơ.
A Liệt lắc đầu nói:
- Ngươi thật là hoang đường.
Tề Duy Ngã khoát tay ngừng lại đáp:
- Vừa rối thảo luận về vấn đề giết người trên bản chất thiện ác. Bây giờ tiến thêm bước nữa bàn tới phương diện vô giá trị của vấn đề.
Lúc này số đông người đều cảm thấy hoang mang nghi hoặc, một là họ không hiểu hai người nói gì. Hai là họ không biết bàn tới chuyện đó làm chi? Họ tự hỏi:
Nếu Tề Duy Ngã là kẻ tội ác thì phí lời với hắn làm chi? Sao không giết quách hắn đi cho xong chuyện?
Song họ thấy một số người, như Nhất Sơn đại sư chùa Thiếu Lâm, Phong Hỏa song kiếm phái Võ Đương và mấy nhân vật địa vị cực cao lại chú ý lắng tai nghe thì họ cho là vụ này phải có nghĩa lý nên tuy họ nóng ruột mà không dám cắt dứt.
Quái y Tề Duy Ngã lại nói tiếp:
- Từ đời Bàn Cổ khai thiên lập địa, tiếp đến họ Hữu Sào dựng lên nhà cửa, ông Toại Nhân dùi cây lấy lửa, Luy Tổ lấy tơ dệt lụa trải mấy ngàn năm, nhân loại tiến bộ, chẳng những về chất độ nhân văn mà cả bách công kỹ nghệ càng tinh tiến. Thủ đoạn tàn sát cũng canh tân chẳng bao giờ cùng tận. Nếu kỹ nghệ hại mạng người mà không canh cải thì sao mỗi ngày một tiến bộ được? Như vậy chứng tỏ những phép tắc tự nhiên phải cải tiến mới có giá trị. Vạn sự trên thế gian chỉ là tương đối, cả thiện hay bất thiện cũng vậy. Nói tóm lại những phép tắc tự nhiên cái gì cũng phải tiến bộ.
Chẳng lẽ ta muốn tiến bộ mà các ngươi lại bảo là ta lầm lỗi ư?
A Liệt tuy cảm thấy hắn lý luận không đúng mà chàng cũng không có cách nào bài xích hắn được.
Nhất Sơn đại sư chậm rãi lên tiếng:
- Lý luận của thí chủ ngay về căn bản đã không đúng. Trong thiện và bất thiện là hai điều tương phản, ở giữa không có chỗ hở để dung nạp một vật gì khác. Nếu một đằng là ác tương đối với một đằng là thiện, thì quãng giữa là bất thiện bất ác. Cũng như nói về lạnh mà không lạnh. Bất cứ vật gì đã lạnh là lạnh, không lạnh là không lạnh, chứ chẳng thể vừa lạnh vừa không lạnh. Nhưng nếu nói về lạnh và không thì ở giữa có thể là ấm. Vật gì đã không lạnh cũng không nhất định là nóng do đó mà có chỗ khác.
Nhà sư nói thao thao bất tuyệt và ai cũng hiểu lão nói gì. Nhưng đạo lý này phải đặt vào đúng mới thích hợp còn đối với huyền diệu thiện ác sống chết thì chẳng có liên quan gì. Đó là một điều mù mịt không ai hiểu cả.
Thiên Phong kiếm khách Trình Huyền Đạo nói tiếp:
- Thí chủ đây chỉ nói về tiến bộ, khoa trương giá trị của tiến bộ. Nhưng thực sự cái mà y kêu bằng tiến bộ chẳng qua là thay cũ đổi mới để lập dị mà thôi. Nói một cách khác:
Theo nhận xét của y thì cái gì khác cũ cũng gọi là tiến bộ. Nếu vậy tiến bộ thật dễ quá, chẳng có chi đáng giá. Bình tĩnh mà nói thì những sự vật, tư tưởng hoặc chế độ cũ chưa chắc đều là cái hay cái đẹp, nhưng cái gì có giá trị mới lưu truyền lại ở đời. Đến lúc nó không hợp nữa thì thành đào thải. Cũng như nói đến lúc nó không còn giá trị gì thì người ta phế bỏ để thay cái mới vào.
A Liệt nói:
- Phải lắm! Phải lắm! Như thế mới hợp lý.
Trình Huyền Đạo ra chiều trầm tư rồi chậm rãi nói tiếp:
- Bọn bần đạo lấy tư cách là người bên ngoài thực tế thì trên đời chẳng có chuyện gì tiến bộ để nói. Dù là sự vật tối tân cũng là hiện trạng ở đời, có điều con người mới phát hiện ra mà thôi.
Nói một cách khác thì sự vật đã hình thành từ trước, nhưng người chưa biết tới, giả tỷ trong vũ trụ không đạo lý thì âu là sự vật mới mẻ cũng chẳng thể tồn tại.
Đạo trưởng ngó Tề Duy Ngã bằng cặp mắt sắc bén nói tiếp:
- Tỷ như thí chủ đã phí bao nhiêu tâm huyết chế thành loại thuốc mới mà thí chủ nhận thấy nó không tiến bộ, nhưng sự thực bọn bần đạo thừa nhận khác thí chủ thì nó vẫn tồn tại.
Tề Duy Ngã chau mày hỏi:
- Lý luận của đạo trưởng như vậy là nghĩa là làm sao? Hiển nhiên tại hạ đã sáng chế ra thứ thuốc mới thì sao các vị đi phủ nhận được?
Trình Huyền Đạo đưa ra những thí dụ rõ ràng khiến mọi người trong trường đều hiểu cả, nên thấy Tề Duy Ngã nói vậy đều lắc đầu cho là lý thuyết của hắn không đúng.
Cao Thanh Vân nói:
- Nếu các hạ không muốn sống thì bọn tại hạ cũng thành toàn cho. Bằng các hạ muốn sống nữa thì bọn tại ha.... Tề Duy Ngã vội hỏi:
- Thì các vị làm sao?
Lục Minh Vũ là kẻ sĩ tài trí hơn đòi mà đởm lược cũng khác người. Trước tình trạng này hắn vẫn can thiệp vào việc người ta, liền thay Cao Thanh Vân đáp:
- Người ta cũng đem ngươi giết chết. Cao Thanh Vân! Ta nói vậy có đúng không?
Cao Thanh Vân đáp:
- Đúng!
Tề Duy Ngã hỏi:
- Thế là nghĩa làm sao?
Cao Thanh Vân cười đáp:
- Cái đó kêu bằng không nói đến chuyện đạo lý.
Y ngửa mặt lên trời cười lạt nói tiếp:
- Mấy năm nay các hạ vì cuộc thí nghiệm thứ thuốc mới, mượn danh từ "tiến bộ" làm việc tàn nhẫn đã giết chết bao nhiêu nhân mạng, đối với những người bị nạn các hạ có nói chuyện "tiến bộ" với họ không? Chẳng lẽ người ta cũng vui lòng chịu chết vì sự "tiến bộ" của các hạ?
A Liệt nói:
- Cái đó nhất định là không rồi. Hà tất còn phải hỏi?
Cao Thanh Vân nói:
- Vì thế nên Tề Duy Ngã các hạ cũng đừng mong bọn tại hạ "tiến bộ" nữa. Bọn tại ha chỉ cần biết trừ khử các hạ xong, trên đời sẽ được khá nhiều sinh linh khỏi bị họa sát thân là đủ rồi.
A Liệt tiến gần thêm một bước lớn tiếng quát:
- Tề Duy Ngã! Nếu ngươi không đứng ra ngăn cản thì Phong Càn khó mà trốn thoát lưỡi đao của ta. Cứ cá nhân ngươi mà nói thì tội nghiệt cũng đáng chết rồi. Ngươi hãy coi chừng!
Thế đao của A Liệt đã khủng khiếp vô cùng mà những tay cao thủ bốn mặt, trừ bốn năm người giúp Cao Thanh Vân bao vây Lục Minh Vũ, còn hơn chục người tự động kéo ra vây Tề Duy Ngã.
Trong bọn cao thủ này, dĩ nhiên có người đã đầu hàng Cực Lạc giáo, nhưng họ căm hận Tề Duy Ngã vì hắn đưa thuốc cho Lục Minh Vũ làm hại người nên đều muốn giết hắn.
Quái y Tề Duy Ngã trơ trọi một mình mà bị A Liệt cùng bọn cao thủ uy hiếp, chí phấn đấu của hắn tiêu giảm hết sạch.
A Liệt vung trường đao quét thành một luồng ánh sáng loé mắt nhằm đưa vào những chỗ nguy hiểm trên thượng bàn Tề Duy Ngã.
Tề Duy Ngã vung kiếm đỡ gạt. Hắn là một cao thủ nổi danh, dù biết cơ sự hỏng rồi cũng phản ứng một chút. A Liệt tấn công liền ba đao mà chưa thu thập được Tề Duy Ngã.
Trình Nhất Trần lớn tiếng hỏi:
- Tên bạn đồ tàn ác kia! Ngươi còn dám chống cự nữa ư?
Y vừa quát vừa vung kiếm toan phóng tới.
Làn kiếm khí ào ạt xô ra, thêm vào tiếng quát phẫn nộ khiến Tề Duy Ngã chấn động tâm thần, trong lòng hoảng hốt.
Giữa lúc hắn phân tâm, A Liệt hú lên một tiếng vung đao chém tới nhanh như chớp. Một tiếng choang rùng rợn vang lên, Tề Duy Ngã cả người lẫn kiếm bị chàng hất ra xa bảy tám bước, té huỵch xuống đất. Trường kiếm tuột khỏi tay, bụng hắn máu tươi vọt ra như suối.
Con người đại ác xuất thân ở danh môn đại phái, nhưng ngấm ngầm làm việc tàn độc tất nhiên đưa đến kết quả thảm khốc này, khiến mọi người đều khoan khoái.
Bây giờ bao nhiêu con mắt đều nhìn cả vào Lục Minh Vũ, nhất là A Liệt.
Lục Minh Vũ trước tình trạng này dù chắp cánh cũng chẳng thể bay lên trời được.
Cao Thanh Vân lạnh lùng nói:
- Lục Minh Vũ! Bản nhân đã nói muốn quyết một trận sinh tử với ngươi. Câu đó đến bây giờ hãy còn hiệu lực.
Lục Minh Vũ liếc mắt nhìn cục diện rồi hạ quyết tâm hỏi:
- Cao Thanh Vân! Ngươi nói thật hay là nói dối?
Cao Thanh Vân đáp:
- Bậc đại trượng phu một lời đã hứa, ngựa tứ khôn theo. Dĩ nhiên ta nói thật.
Lục Minh Vũ hỏi:
- Nếu bất hạnh mà ngươi thất bại thì sao?
Quần hùng toàn trường đều không lên tiếng vì nể mặt Cao Thanh Vân.
Cao Thanh Vân hỏi lại:
- Ngươi tính sao?
Lục Minh Vũ đáp:
- Bản nhân mà không chịu nổi thì có chết dưới lưỡi bảo đao của ngươi cũng không oán hận.
Bằng may mà đắc thắng thì xin được bình yên rút lui.
Quần hùng đều nóng lòng chờ đợi câu trả lời của Cao Thanh Vân.
Cao Thanh Vân nói:
- Nếu ta chịu lời ngươi mà các bậc đồng đạo tiền bối hiện diện tại trường cũng nể mặt ta làm theo lời hứa, thì ngươi yên tâm lắm rồi.
Lục Minh Vũ hỏi:
- Nếu không thế thì ta còn nói làm chi?
Cao Thanh Vân đáp:
- Bọn gian tà các ngươi lợi dụng thủ pháp bất chính để ám toán. Còn nhân vật chính phái thật kém về điểm này, nhưng cũng đành chịu chứ không làm sao được.
Thái độ và lời nói của y lộ vẻ ngần ngừ, vẫn dè dặt sợ bị mắc bẫy Lục Minh Vũ. Quần hào thấy y cẩn thận nên cũng bớt hẳn khẩn trương.
Cao Thanh Vân lại nói tiếp:
- Lục Minh Vũ! Bữa nay ngươi chạm trán ta là ngày tội ác đã mãn. Ta là người trong lòng vẫn giữ chính nghĩa nhưng lúc hành động tuyệt không câu nệ.