Hoa Hồng Hôn Tôi

Chương 42

Tử Lộc nghe bác sĩ Lý nói xong, trầm mặc một lúc, mới nói: “Bệnh viện này có nghĩa vụ bảo vệ quyền riêng tư của bệnh nhân đúng không?”

Bác sĩ Lý gật đầu.

Tử Lộc: “Tôi không hy vọng ông ngoại lo lắng. Dù sao hiện tại tôi cũng đã nhớ lại chuyện trước đây. Vì sao tôi mất trí nhớ đã không còn quan trọng.”

Bác sĩ Lý kiến nghị: “Vấn đề tâm lý có thể lớn có thể nhỏ, tôi đề nghị cô vẫn nên tìm bác sĩ tâm lý tư vấn.”

Tử Lộc: “Được.”

Tử Lộc đạt được thỏa thuận với bác sĩ Lý.

Không bao lâu sau, cô trở về biệt thự cao cấp của lão gia tử.

Sau khi lão gia tử kiểm tra báo cáo, hai mắt nhìn chằm chằm đầu Tử Lộc.

Tử Lộc nói: “Ông ngoại, máu bầm của cháu tan chỉ là chuyện sớm muộn. Ông không cần phải lo lắng.”

Bạch lão gia thở dài nói: “Có thể không lo lắng sao? Trong đầu có máu bầm, nhỡ đâu chèn lên bộ phận nào đó, đều là chuyện lớn. Ông liên hệ với bác sĩ nước ngoài hỏi tình huống xem sao.”

Hình như nghĩ đến cái gì, Bạch lão gia thổi râu trừng mắt nói: “Hôm qua đáng lẽ ra nên dùng sức hơn mới đúng, đánh đến mức thằng nhóc nhà họ Tần kia phải nhớ kỹ suốt đời.”

Bạch lão gia vỗ vai cháu gái nhà mình nói: “Bé con đừng sợ, ông ngoại nhất định sẽ chữa khỏi cho cháu… Bạch Lục.”

Bạch quản gia đáp lời, bước tới đưa cho Tử Lộc một lá thư mời tham gia buổi đấu giá bộ sưu tập cao cấp.

Bạch lão gia trìu mến nói: “Bé con xem có thích món đồ nào không. Thích thì mua, ông ngoại trả tiền.”

Tử Lộc không khỏi cười nói: “Ông ngoại, cháu không còn là trẻ con nữa.”

“Trong lòng ông ngoại, bé con mãi mãi là cháu gái nhỏ.”

Tử Lộc nhìn thời gian tổ chức buổi đấu giá, 4 giờ chiều.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lần này Tử Lộc trở về, có lòng muốn ở bên ông ngoại, nhưng cô còn đang do dự, Bạch quản gia đã chu đáo nói: “Hôm nay lão gia tử hẹn lão Trương chơi cờ.”

Tử Lộc mới nói: “Được. Buổi tối cháu trở về ăn cơm cùng ông ngoại.”

Tử Lộc cũng có ý muốn giải sầu, đi tham gia buổi đấu giá bộ sưu tập cao cấp cũng không tồi. Mua mua mua, kiểu gì cũng có thể phân tán sự chú ý của phụ nữ.

Bạch lão gia sai người lái xe đưa Tử Lộc tới địa điểm đấu giá.

Buổi sáng khi Tử Lộc tới bệnh viện chỉ mặc đồ đơn giản. Muốn tham gia hội đấu giá, trang điểm nhạt đương nhiên không thích hợp. Tủ quần áo trong phòng ngủ của cô còn không ít đồ chưa mở hộp, cô tùy ý chọn một bộ lễ phục đỏ, trang điểm nhẹ, bước trên giày cao gót lên xe.

Tài xế vẫn là người chở cô khi còn nhỏ, họ Trương.

Chú Trương đưa cho Tử Lộc một danh sách.

“Đại tiểu thư, đây là danh mục đấu giá. Lần trước ban tổ chức đã đưa tới đây, Bạch lão gia cũng không đem đi, vẫn luôn để trong xe. Sáng này đặc biệt dặn tôi nhớ đưa cho đại tiểu thư.”

Tử Lộc lại cười nói: “Cảm ơn chú Trương.”

Cô lật qua danh mục.

Trên đó không có gì ngoài một số đồ cổ và đồ trang sức.

Cô lật hết trang này đến trang khác mà không có hứng thú lắm, chỉ nói chuyện nhà với chú Trương, hỏi: “Chú Trương, con của chú hẳn đã vào đại học rồi phải không?”

Nhắc tới con trai nhà mình, trên mặt chú Trương tràn đầy vẻ tự hào: “Năm ngoái đã thi đại học, đỗ một trường 211 ở nơi khác. Năm nay lúc về quê nghỉ hè còn làm thêm, làm gia sư cho mấy đứa trẻ trong tiểu khu, được trả hai trăm tệ một giờ. Học phí của nó cũng tự mình chi trả. Đứa con nhà chú đặc biệt có chính kiến, sau khi tốt nghiệp không định thi lên thạc sĩ, trực tiếp về Thâm Quyến làm việc. Trong nhà cũng có chút tích lũy, chờ nó công tác được mấy năm, đến năm 25 tuổi cộng thêm tiền tiết kiệm của gia định có thể đặt cọc mua nhà, cưới vợ. Tới 28 tuổi sinh con, đời này chắc cũng ổn định.”

Tử Lộc nghe mà có chút hâm mộ.

Người khác khi còn trẻ đã có mục tiêu, sống tràn đầy tinh thần phấn chấn và động lực vươn lên, còn cô lại chỉ cảm thấy mờ mịt.

Thời điểm cô học đại học, chỉ muốn theo đuổi Tần Lễ Sơ. Sau khi kết hôn với Tần Lễ Sơ, cô chỉ muốn làm tốt chức vị Tần phu nhân.

Hiện giờ ly hôn với Tần Lễ Sơ, cô không khỏi hoang mang.

Lúc này chú Trương lại nói: “Đại tiểu thư, cháu không giống với chúng ta. Cháu bẩm sinh đã xinh đẹp, gia cảnh cao giá. Vừa ra đời, vạch xuất phát của cháu đã là vạch đích của đại đa số mọi người. Ngoài sinh lão bệnh tử, cháu có rất nhiều thứ có thể lựa chọn.”

Lời này của chú Trương, sao Tử Lộc lại không nghe ra ý an ủi.

Cô khép lại danh mục đấu giá trong tay, cười nói: “Chú Trương, khi nào con trai của chú kết hôn, nhất định phải gửi thiệp mời cho cháu nhé. Cháu sẽ tới uống rượu mừng của anh ấy.”

Buổi đấu giá được tổ chức tại phòng tiệc của một khách sạn năm sao.

Có vài nhân viên đang kiểm tra thiệp mời ở cửa.

Không biết đã xảy ra chuyện, bảy tám người chen chúc nhau ở cửa.

Tử Lộc cầm thiệp mời đứng phía sau.

Phía trước có người đang nói nhỏ.

“Lần này ban tổ chức làm việc không tốt lắm nhỉ? Đến biện pháp khẩn cấp cũng không chuẩn bị. Bắt tôi đứng đợi ngoài cửa năm phút, bên trong ít nhất đã có bốn vị trí bị chiếm rồi.”

“Không có thiệp mời đều bị đuổi, quanh quẩn ở chỗ này mãi cũng không được gì đâu.”



Tử Lộc đã hiểu được đại khái tình hình, tiến về phía trước mấy bước.

Đột nhiên, cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“Ai nói tôi không có thiệp mời? Tôi tới cùng bạn trai. Trên thiệp mời của các người rõ ràng viết có thể đưa khách nữ theo cùng. Bạn trai tôi nói chỉ cần báo tên anh ấy là có thể đi vào. Các người dựa vào cái gì mà không cho tôi vào trong?”

“Thái độ này của các người là thế nào? Phong cách làm việc của Thâm Quyến các người đều là như vậy sao? Không biết nhìn mặt đoán người? Đầu óc cứng nhắc.”

Tử Lộc vừa nhìn qua.

Thật đúng là người quen. Không phải Cao Viện thì còn ai vào đây?

Lúc này Cao Viện cũng nhìn thấy Tử Lộc, sắc mặt cô ta có chút khó coi, đại khái là tình huống bây giờ quá mất mặt. Tử Lộc không ngại khiến cho cô ta mất mặt hơn.

Cô lập tức đi tới, lấy thiệp mời ra, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Hai người muốn vì một khách nữ không rõ lai lịch mà đắc tội với tất cả khách mời phía sau sao?”

Nhân viên phục vụ vừa thấy thiệp mời của nhà họ Bạch, sắc mặt đã thay đổi, thấp giọng nói vài câu vào trong bộ đàm.

Không lâu sau, một người đàn ông mặc vest, thắt cà vạt vội vàng đi ra.

“Đại tiểu thư đã tới rồi à? Mời đi bên này. Buổi sáng tôi đã nghe Bạch quản gia nói, ngài hiếm khi về Thâm Quyến một lần, muốn qua đây chơi. Chúng tôi đều nghĩ phải tới tận cửa nghênh đón cô. Mấy năm nay không có người mua hào phóng như cô, hội đấu giá của chúng tôi đều ảm đạm thất sắc.”

Tử Lộc chỉ vào Cao Viện.

“Giải quyết nhanh lên, đừng làm phiền người phía sau.”

“Vâng! Tiểu Triệu, cậu làm việc như thế nào vậy hả? Không có thiệp mời thì mời nhân viên bảo vệ lại đây, xử lý giống như người gây cản trở hội đấu giá.”

Tử Lộc giương cằm, lúc này mới giẫm lên giày cao gót, khí thế cao hai mét tám bước vào. Những người ở phía sau thì thầm nói nhỏ.

“Đại tiểu thư nhà ai mà phô trương vậy?”

“Còn có thể là ai? Nhà họ Bạch.”

“Đại tiểu thư nhà họ Bạch?”

“Chính là cháu gái được Bạch lão gia trăm ái ngàn sủng, là đứa cháu gái duy nhất của nhà họ Bạch.”

Cao Viện tức tới trắng mặt.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tử Lộc đương nhiên không biết, nhưng cũng đoán được, chỉ là cô không quan tâm.

Cô cũng không phải người thích hùng hổ dọa người. Trừ phi đắc tội cực kỳ lớn với cô, mới có thể khiến cô ra tay sử dụng thủ đoạn để trừng phạt. Đối với loại người coi trọng thể diện như Cao Viện, làm cô ta mất mặt còn khiến cô ta khó chịu hơn bị cắt thịt.

Chẳng qua lúc trước nếu không nhờ Cao Viện, Tần Lễ Sơ có lẽ đã không cưới cô.

Tần Lễ Sơ không cưới cô, lúc ấy cô nói từ bỏ chính là thật sự từ bỏ, có lẽ cũng sẽ không lãng phí ba năm cuộc đời.

Đại sảnh đấu giá có hai tầng.

Số lượng người tham dự các buổi đấu giá cao cấp được kiểm soát chặt chẽ, thông thường chỉ có ba mươi bốn mươi người tham dự.

Tầng một có 15 bàn phổ thông.

Tầng còn lại có 5 phòng bao.

Giám đốc dẫn Tử Lộc tới phòng riêng trên tầng hai.

Phòng bao có trà chiều và điểm tâm, bên cạnh còn có màn hình lớn cảm ứng, có thể giúp người đấu giá quan sát được vật phẩm ở cự ly gần 360 độ không góc chết.

Đương nhiên, ở tầng hai cũng có thể thấy rõ hàng đấu giá cùng tầng.

Lúc ở trên xe, Tử Lộc đã xem qua một nửa danh mục đấu giá, điều này khiến cô không còn mấy hứng thú lật xem nửa cuốn còn lại.

Cũng vào lúc này, Tử Lộc nhìn thấy Cao Viện kiêu ngạo nắm tay một người đàn ông đi vào, ngồi ở ghế lầu một.

Không biết cô ta nói gì với người phục vụ bưng trà, nhân viên phục vụ không ngừng cúi đầu khom lưng với cô ta.

Vừa hay lúc này, ánh mắt Cao Viện liếc sang đây, chạm mắt với Tử Lộc. Tử Lộc cong môi cười lạnh.

Cao Viện nhanh chóng quay đầu, ra vẻ bình tĩnh nói chuyện với người đàn ông bên cạnh.

Tử Lộc vốn dĩ định cho cô ta hai cái bạt tai coi như xóa hết nợ cũ, chỉ tiếc sau đó cô ta lại nhân lúc cô mất trí nhớ mà khiêu khích cô. Làm gì không làm, lại tới trêu chọc cô làm gì.

Nếu không, vừa rồi cô cũng không khiến cô ta xấu hổ như vậy.

Hiện giờ Cao Viện nhìn cô như chuột thấy mèo.

Tử Lộc cũng lười để ý nhân vật nhỏ này, tiếp tục xem mục lục.

Chẳng mấy chốc, buổi đấu giá đã bắt đầu.

Tử Lộc nhìn nghe, thấy nhàm chán mà ngáp một cái.

Cho đến khi người chủ trì nói: “Hiện tại trong bộ sưu tập của chúng tôi có một đôi khuyên tai ngọc bích thời Minh Thanh được đánh số A0032, giá khởi điểm 100 vạn.”

Người chủ trì bắt đầu giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ.

Tử Lộc không thích đeo ngọc, chỉ yêu kim cương tỏa sáng lấp lánh.

Chẳng qua trong nhà cô cũng cất giữ không ít đồ bằng ngọc, phần lớn là người khác tặng.

Nhưng hôm nay có một đôi khuyên tai ngọc bích thời Minh Thanh, nhỏ nhắn tinh tế, chất ngọc là kiểu pha lê trong suốt lóng lánh, giống như một khối ngọc thạch anh vào mùa hè, khiến người xem thấy khoan khoái trong lòng.

Cô giơ thẻ bài.

Hiển nhiên Cao Viện cũng nhìn trúng đôi khuyên tai này giống cô, nói với người đàn ông bên cạnh vài câu. Người đàn ông cũng giơ thẻ bài.

Đến lần thứ ba Tử Lộc giơ thẻ, người đàn ông bên cạnh Cao Viện đã có chút do dự.

Cao Viện quay đầu oán hận nhìn cô một cái.

Cái trừng mắt này của cô ta đã khơi dậy lòng hiếu thắng của Tử Lộc.

Thật ra cô không muốn trang sức này lắm, chỉ muốn đào một chút tiền của Cao Viện, vì thế sau khi bạn trai Cao Viện giơ thẻ bài, cô vẫn tiếp tục giơ. Mỗi lần đều thêm 50 vạ, hiện giờ đôi hoa tai đã lên tới 450 vạn.

Giá trị của đôi khuyên tai ngọc bích này chỉ đáng hơn 200 vạn, 450 vạn đã gần như gấp đôi. Đến khi sắp chạm mốc 500 vạn, Tử Lộc mới chậm rãi hạ thẻ bài.

Người chủ trì: “500 vạn lần đầu tiên, 500 vạn lần thứ hai…A, vị khách mời ở phòng số 2 tăng giá thêm 100 vạn. 600 vạn, còn có người ra giá cao hơn không? 600 vạn lần đầu tiên, 600 vạn lần thứ hai, 600 vạn lần thứ ba, chúc mừng vị khách số 2.”

Tử Lộc cầm số thứ tự 3.

Số 2 là phòng bao bên cạnh cô.

Tử Lộc cũng không nhìn thấy người sát vách là người nào, nhưng ở nơi như Thâm Quyến này, đâu đâu cũng có thể thấy người giàu.

Đáy lòng Tử Lộc thấy hơi đáng tiếc, không thể làm Cao Viện chịu thua thiệt.

Cô nhìn Cao Viện.

Cô ta không có được khuyên tai, hình như cũng không quá mất hứng, chỉ lạnh mặt. Nhưng khi người đàn ông bên cạnh quay đầu lại, cô ta đã lập tức đổi thành dáng vẻ tươi cười nũng nịu, như đang hát kịch.

Tử Lộc hứng thú thưởng thức, cũng không tiếp tục tham gia đấu giá. 

Sau khi hội đấu giá kết thúc, có người gõ của phòng bao của cô.

Người tiến vào chính là giám đốc của hội đấu giá.

Anh ta đưa tới một chiếc hộp, bên trong đúng là khuyên tai ngọc bích thời Minh Thanh mà cô vừa mới tham gia đấu giá.

Cô hơi chần chừ.

Giám đốc nói: “Là vị khách ở phòng số 2 tặng cho cô.”