“Một người thừa kế được gia tộc thương nhân bồi dưỡng, thân thể tráng kiện một mình đi buôn. Mặc kệ hắn ta có kiêu ngạo hay không, hắn ta nhất định không phải là kẻ ngu ngốc, nếu không hắn ta sẽ không thể thu được số tiền lớn trở về, phải biết rằng việc kinh thương khó khăn nhất là thu tiền. Mà một người như vậy, sau khi xâm phạm ngươi lại để ngươi chạy thoát, còn có thể yên tâm thoải mái ăn các món ăn bị bỏ độc của khách điếm các ngươi, còn tắm rửa trong thùng tắm?”
Dừng lại một lúc, Minh Cẩn chạm ngón tay vào bệ cửa sổ và nhẹ nhàng nói: “Hắn ta có thể tìm được chỗ ở của các ngươi, hẳn là nên hỏi thăm qua thân phận của ngươi, biết được ngươi là phu nhân của ông chủ khách điếm, cũng biết sau khi ngươi trốn thoát sẽ mang đến cho hắn bao nhiêu tai hoạ, lòng dạ hắn ta lớn thế nào mà lại ngu xuẩn như vậy?”
Lý thị: “Một nam nhân nếu đã háo sắc vô độ thì làm gì còn lý trí, nếu không cũng sẽ không xâm phạm một nữ nhân như ta.”
Minh Cẩn: “Ngươi quay đầu lại nhìn xem.”
Lý thị quay đầu lại và nhìn thấy được trong đám người Lý gia có một nữ nhân rất dễ nhận ra.
Dung mạo trẻ đẹp, dáng vẻ dịu dàng, đang cố nén bi thương đỡ Lý phu nhân.
“Nàng ta là phu nhân Lý Dịch, bằng không ngươi hỏi nàng ta một chút xem Lý Dịch có háo sắc hay không.”
Nữ nhân đó chính là vợ của Lý Dịch, cùng xuất thân từ thương nhân thế gia, nữ nhân này có chút thông tuệ, nghe vậy liền nói ngay:
“Ta đang mang thai, từng có ý định cho phu quân ta nạp thϊế͙p͙, hoặc là an bài nha hoàn theo hầu hạ chàng ấy lúc đi buôn, nhưng chàng ấy nhất quyết cự tuyệt, đối đãi với ta rất tốt trước sau như một. Tiếng lành đồn xa ở quê nhà, người ở trong phủ và bằng hữu của chàng ấy đều có thể làm chứng. Vị phu nhân này, nếu như trượng phu ta thật sự vì xâm phạm ngươi mà rước lấy họa sát thân, ta đây xin nhận, còn nếu không phải, cử đầu ba thước có thần linh, chẳng sợ gia tộc ta chỉ còn lại nữ nhân và trẻ con, ta cũng phải vì chàng ấy mà đòi lại công đạo!”
Lý thị vẻ mặt ngại ngùng ủy khuất nhìn một hồi, Giang Xuân Lai và những người khác đã có chút phản ứng lại, Giang Xuân Lai nhịn không được hỏi: “Đây là có ý gì? Chẳng lẽ....”
“Ý là nàng ta căn bản chưa từng bị Lý Dịch xâm phạm, bản thân Lý Dịch không biết đã xâm phạm thê tử của ngươi, cho nên mới yên tâm thoải mái ở trong khách điếm của ngươi ăn cơm rồi tắm bồn.”
Giang Xuân Lai không thể tin được, nhìn qua Lý thị, rồi lại nhìn về phía Minh Cẩn, “Chuyện này không có khả năng, nàng.... Vì cái gì mà làm vậy?”
“Đúng vậy, vì cái gì chứ, sợ là phu thê hai ngươi hảo sinh câu thông.”
Minh Cẩn không thèm nhìn qua lão ta một cái, ánh mắt nàng nhìn qua Lý thị, nàng không nói lời nào, như thể đang đợi nàng ta lên tiếng.
Chỉ một vài người trở thành trung tâm của đám đông, tất cả đều bị ánh mắt của nàng lôi kéo, Từ Trường Bạch đứng cách đó không xa cũng theo ánh mắt nàng nhìn về phía Lý thị.
Trước mắt bao người, Lý thị không khỏi cười khổ; “Tạ cô nương, chỉ vì Lý Dịch không đuổi theo bắt ta, ngươi liền nghi ngờ ta sao? Thế này là quá gượng ép, ta làm như vậy để làm gì, có lợi ích gì sao?”
Nói xong, nàng ta chủ động quay mặt lại nhìn Giang Xuân Lai,
“Ngươi sợ rằng là ta ghi hận phu quân nhà ta cùng Tiểu Kiều nên ôm hận trả thù hắn. Đương nhiên là không, ta tự biết mình bệnh nặng, vốn dĩ không còn nhiều thời gian, sau này là người nào ở cạnh bầu bạn với hắn ta đều không để bụng, ngược lại vào thời điểm ta bị xâm phạm, người đầu tiên ta nhớ tới chính là hắn.... Là phu thê từ thời niên thiếu, bầu bạn với nhau nhiều năm, cho dù không có duyên phận phu thê tới bạc đầu thì nhưng cũng có vài phần tình cảm không thể nào quên, ít nhất ta đối với hắn là như vậy."