Hóa Điệp

Chương 8: Ai là gian tế

Máu nhuộm đỏ vạt áo, màu xanh của y phục, màu đỏ của máu tươi, một loại thê mỹ quỷ dị đến khó tả. Thích Thiếu Thương đau xót nâng y dậy, ôm vào lòng, không ngừng gọi: “Tích Triều, Tích Triều.”

——

Thích Thiếu Thương khi nghe ba tiếng “Liên Vân pháo lệnh”, đã ở trên sơn đạo cách Ngọc Hòa quan hai mươi dặm. Hắn vội quay đầu, nhìn về hướng Liên Vân trại. Các huynh đệ dường như cũng loạn trận hình, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chỉ đợi Thích Thiếu Thương hạ lệnh là lập tức trở về.

“Liên Vân trại gặp nguy hiểm!” Thích Thiếu Thương quay đầu ngựa, vung roi, như phát điên lao thẳng về hướng Liên Vân trại. Những người khác thấy thế, tự nhiên liền theo sau.

Nguyễn Minh Chính không nén được lửa giận, căm hận nói: “Nhất định là Cố Tích Triều.”

Lão Bát Mục Cưu Bình mặt đầy hồ nghi: “Hồng Bào tỷ, sao tỷ biết là hắn?”

“Cả Liên Vân trại chỉ có hắn mới đến không lâu, không phải hắn thì là ai? Nếu hắn đã có thể đợi chúng ta đi liền tấn công Liên Vân trại, ắt cũng đã bày thiên la địa võng ở Ngọc Hòa quan, chờ chúng ta chui vào.”

Nguyễn Minh Chính đoán không sai, nếu đi tiếp mười dặm nữa trên sơn đạo, sẽ gặp thuốc nổ chôn sẵn, chỉ cần đặt chân, sẽ vạn kiếp bất phục. Đáng tiếc, Cố Tích Triều không phải không có sơ sót, bàn tính như ý này, Phó Tông thư khảy trật rồi.

Gió lạnh phần phật thổi tung áo lông Thích Thiếu Thương, đại đội nhân mã lao như bay trên sơn đạo mênh mông, cuốn theo bông tuyết văng đầy trời.

Cố Tích Triều, là ngươi sao?

Các huynh đệ Liên Vân trại của ta có phải không ai sống sót?

Nếu thật là ngươi, ta phải làm sao đây?

Nếu không phải ngươi, lẽ nào ngươi cũng gặp nạn?

Thích Thiếu Thương lòng như lửa đốt, lại hung hăng quất hai roi xuống lưng ngựa, mùa đông buốt giá, trên trán hắn lại toát mồ hôi hột.

Cố Tích Triều lúc này vắt óc nghĩ cách để Thích Thiếu Thương tin mình không phải gian tế, tiếp tục ở lại Liên Vân trại, biện pháp duy nhất là chỉ có thể tự đâm mình bị thương, giả chết. Đang trầm ngâm, chợt nghe thấy đằng sau vun vút mấy tiếng, một luồng hàn khí kèm theo sát khí vọt thẳng về phía y, Cố Tích Triều lập tức nghiêng người tới trước, một đạo hàn quang hiểm hiểm sượt qua lưng, một cây Mai Hoa tiêu cắm vào trụ cột chống đại trướng trước mặt. Vừa xoay người, lại một đạo hàn quang, càng dữ càng nhanh hơn vừa rồi.

Lệ Vô Ngân! Sao lại quên mất hắn!

Khi đạo hàn quang thứ ba bắn ra, Thần Khốc tiểu phủ cũng xuất thủ.

Quỷ thần dạ khốc, Thần Khốc tiểu phủ! Cao thủ giao tranh, một kích không trúng, người chết nếu không phải đối phương thì nhất định là mình, đạo lý này, Cố Tích Triều tự nhiên hiểu.

Người giỏi ám khí, chưa hẳn giỏi tránh ám khí.

Lần này, Cố Tích Triều né không được, Lệ Vô Ngân cũng thoát không khỏi. Tiểu phủ găm trên cổ Lệ Vô Ngân, Mai Hoa tiêu bắn trúng ngực trái Cố Tích Triều. Lệ Vô Ngân trong yết hầu khò khè mấy tiếng, người đã ngã xuống, muốn nói cũng không nói được nữa. Cố Tích Triều mỉm cười, Lệ Vô Ngân ơi Lệ Vô Ngân, thủ pháp ám khí của ngươi có cao đến đâu, bất quá cũng là bại tướng dưới tay Cố Tích Triều ta thôi. Đảo mắt ngẫm lại, một đầu bếp mới đến ba tháng, Thích Thiếu Thương không lý nào tin hắn không tin mình (ách, mỹ nhân người nhập cư ở Liên Vân trại còn ngắn hơn người ta, đây là tự tin vào độ si của bánh bao chăng), chuyện này xảy ra, vừa hay có thể giá họa cho hắn. Máu tươi không ngừng thấm ra ngoài, nhiệt độ quanh mình càng lúc càng hạ thấp, thân thể dần đông cứng, ý thức cũng từ từ mơ hồ, bất quá y biết, nếu muốn tìm đường sống, ít nhất phải chịu đựng đến khi Thích Thiếu Thương quay về.

Khoảnh khắc Thích Thiếu Thương nhìn thấy thi thể ngổn ngang, máu đập vào mắt, thân hình lảo đảo như lá khô trong gió. Ngửa mặt gào thét một hơi dài, liền điên cuồng tìm kiếm từng thi thể một, mãi đến khi phát hiện mạt thanh ảnh kia. Máu nhuộm đỏ vạt áo, màu xanh của y phục, màu đỏ của máu tươi, một loại thê mỹ quỷ dị đến khó tả. Thích Thiếu Thương đau xót nâng y dậy, ôm vào lòng, không ngừng gọi: “Tích Triều, Tích Triều.”

Cuối cùng, Cố Tích Triều mở mắt, môi run run, đứt quãng nói: “Đại đương gia, ta đã giết… Lệ … Lệ Vô Ngân… Là hắn cấu kết… cấu kết… Phó Tông Thư.” Dứt lời, lại ngất đi.

Thích Thiếu Thương như khóc như cười, gắt gao ôm Cố Tích Triều: “Ta biết không phải ngươi, ta biết không phải ngươi mà.”

Cảnh tượng thiên địa bi thống này, khiến ai cũng không muốn nhìn thêm, trên mặt mỗi người đều là vẻ đau đớn. Thích Thiếu Thương phân phó mọi người hậu táng các huynh đệ trước sau đó hẵng thu dọn tàn cục. Đang định bế Cố Tích Triều vào trướng, chợt thấy ngũ trại chủ Du Thiên Long chỉ chỗ bên cạnh thi thể Tiểu Xuân hô to: “Mau đến xem, có chữ.” Trên nền tuyết trắng nổi bật một chữ đỏ tươi, đặc biệt rõ ràng. Chữ không hoàn chỉnh, chỉ một nét ngang một nét phẩy, nét phẩy càng kéo càng nhạt, hiển nhiên, người để lại chữ viết đến nét phẩy đã không còn hơi thở. Lục trại chủ Mã Chưởng Quỹ ở một bên nhìn thấy lập tức nói: “Là Lệ Vô Ngân, đây là hai nét trước chữ ‘Lệ’.” Mọi người đều chạy lại, quả nhiên là hai nét trước họ “Lệ”.

Mã Chưởng Quỹ trong lòng xúc động: “Nhất định là Tiểu Xuân trước khi chết muốn nói tên hung thủ cho chúng ta biết, nhưng chưa viết xong đã…” Vừa nói, vừa bắt đầu nghẹn ngào.

Thích Thiếu Thương lòng càng như dao cắt, ôm Cố Tích Triều đi vào đại trướng, dù sao, điều quan trọng nhất bây giờ là cứu sống y.