Hoa Đầu Xuân Ấm

Chương 17: Đi học buổi sớm

Nghỉ một lát, Lý Tiểu Noãn nở nụ cười nói tiếp:

”Nếu đều là cam tâm tình nguyện ở lại chỗ của ta hầu hạ, thì đây chính là duyên phận của chủ tớ chúng ta, trong viện...”

Lý Tiểu Noãn ngừng một chút, viện này có thể xem là nơi kém nhất của Cổ gia, nàng không có gì để hứa hẹn cả, chỉ có thể tặng chút đồ gì đó thôi. Lòng Lý Tiểu Noãn đột nhiên dâng lên nồng đậm sự thê lương, rũ tầm mắt trầm mặc trong chốc lát mới nhìn mọi người, chậm rãi nói tiếp:

”Ở nơi này hầu hạ, khắp nơi đều phải cẩn thận, không cần cùng người khác tranh cường đấu thắng, quy củ trong phủ một bước cũng không thể sai lầm, nếu... Kết oán, phạm sai lầm, không ai có thể thay các ngươi đỡ đến nửa phần.”

Giọng nói của Lý Tiểu Noãn hạ thấp đến mức không thể nghe thấy, ánh mắt từ từ đảo qua mọi người rồi dừng lại trên người Xuân Tiếu đang cúi thấp đầu, chúng nha hoàn đồng loạt quỳ xuống, cao thấp không đồng đều dập đầu đáp ứng:

”Vâng!”

Lý Tiểu Noãn phất tay cho đám nha hoàn lui xuống. Lan Sơ vào phòng sửa soạn giường chiếu, Tiểu Ngọc và Tú Văn lui về phía sau tịnh phòng chuẩn bị nước ấm và khăn bông các loại dùng để tắm rửa. Lý Tiểu Noãn rũ mắt cân nhắc một lát gọi Đông Mạt đến, thấp giọng phân phó:

”Từ hôm nay trở đi, trong viện này, ngươi và Ngụy ma ma không thể cùng đi ra ngoài, cần phải lưu một người trông coi. Mấy nha hoàn kia, ngươi phải lưu tâm nhiều hơn một chút, tính cách thế nào phải sớm nắm rõ mới tốt, còn có.. “

Lý Tiểu Noãn dừng một chút, khuôn mặt bình tĩnh nhìn Đông Mạt:

”Gia đình ngươi là người ở tại nhà cũ này, trước hết để họ nghĩ biện pháp thăm dò chi tiết rõ ràng mấy nha hoàn trong viện chúng ta, gia đình như thế nào, ai đối với ai tốt, ai cùng ai từng có xích mích, ừm...”

Con mắt Lý Tiểu Noãn hơi đổi, tiếp tục phân phó:

”Không chỉ riêng người trong phủ chúng ta, mấy câu chuyện nhàn thoại, truyền thuyết trong phủ đều phải nghe một chút, cẩn thận thăm dò và trăm ngàn lần đừng lộ ra bộ dạng như con khỉ nóng nảy sốt ruột khiến cho người ta cảm giác như ngươi đang hỏi thăm sự tình, vậy cũng không tốt.”

Đông Mạt đáp lại kinh ngạc nhìn Lý Tiểu Noãn ngồi trên giường, thân thể còn nhỏ yếu ớt được bao bọc bởi bộ tang phục bằng vải bố. Chẳng qua chỉ mới là đứa bé sáu tuổi mà đã có thể nói ra những lời như vậy, phảng phất tựa như một lão nhân sáu mươi tuổi, khuôn mặt non nớt, ánh mắt đen nhánh sâu thẳm trong suốt. Đông Mạt đột nhiên cảm thấy Lý Tiểu Noãn trước mặt kì lạ dị thường, nhịn không được nhẹ nhàng rùng mình một cái, thấp giọng nói:

”Cô nương ở bên ngoài tuyệt đối đừng lộ ra dáng vẻ như vậy nói chuyện...”

Lý Tiểu Noãn bừng tỉnh, ngẩng đầu chút suy nghĩ nhìn Đông Mạt, gật đầu:

”Ừm, cám ơn ngươi.”

Đông Mạt mang theo Tiểu Ngọc và Tú Văn hầu hạ Lý Tiểu Noãn tắm rửa rửa mặt sạch sẽ, thay một bộ áo quần đuôi ngắn xong Lý Tiểu Noãn ách xì 1 cái nằm vào trong ổ chăn, Đông Mạt cười nói:

”Cô nương cứ yên tâm ngủ, cuối giờ Dần ngày mai tôi sẽ đến đây gọi cô nương rời giường.”

Lý Tiểu Noãn ngáp dài gật đầu, lui vào trong chăn.

Ngày hôm sau, giờ dần chính khắc vừa qua khỏi, Ngụy ma ma đã cho mở cửa viện. Tiếp theo đó thắp đèn ở đông sương phòng. Thu Diệp và Xuân Tiếu rón rén thức dậy, thu thập chính mình xong liền đi ra cửa, bắt đầu ngồi xuống đun nước, vừa đánh thức nhóm tiểu nha hoàn, bên trong viện trở nên bận rộn hẳn lên.

Qua giờ Dần, Đông Mạt dẫn theo Lan Sơ thắp sáng đèn ở chính phòng. Ngụy ma ma từ trong chăn kéo Lý Tiểu Noãn không chịu dậy ra, động tác nhanh nhẹn hầu hạ nàng mặc quần áo.

”Cô nương! Thiếu gia đến đây!”

Giọng Thu Diệp ở cửa vang dội bẩm báo. Lý Tiểu Noãn lập tức giật mình tỉnh lại, gấp gáp vội vàng xoay người trong sự kinh ngạc mang theo vài tia bất mãn nhìn Cổ Tiêu mặc bộ y phục màu chàm, tinh thần sảng khoái đi vào phía trong đông sương phòng.

Đông Mạt vội vàng khụy gối, cười nói:

”Cô nương vẫn còn chưa rửa mặt ạ, thiếu gia trước tiên ở gian ngoài ngồi để tiểu nha hoàn pha ly trà cho người uống, cô nương chúng tôi sẽ xong ngay!”

”Không cần uống trà, ta ở chỗ này chờ Tiểu Noãn muội muội.”

Cổ Tiêu đem cặp vải thả xuống bàn, xoay người ngồi xuống bên cạnh ghế tay vịn. Lý Tiểu Noãn quay sang nhìn hắn, mỉm cười nhỏ giọng nói:

”Cổ Tiêu, huynh vẫn là đến bên ngoài chờ muội đi, muội còn chưa mặc quần áo đâu!”

Cổ Tiêu giật mình, nhìn Lý Tiểu Noãn từ trên xuống dưới, chỉ vào Lý Tiểu Noãn nở nụ cười:

”Tiểu Noãn muội muội, y phục của muội đã mặc xong! Muội xem xem!”

Lý Tiểu Noãn cau mày, mặt tràn đầy khổ não nhìn Cổ Tiêu, Đông Mạt che miệng “Ha ha” cười, cô nương so với thiếu gia còn có chút ngốc nghếch.

Ngụy ma ma, Đông Mạt nhanh chóng hầu hạ Lý Tiểu Noãn rửa mặt sạch sẽ, thắt hai búi xong. Ngụy ma ma đặt quyển tam tự kinh và bản chữ nhỏ vào cặp vải màu chàm đưa cho Lý Tiểu Noãn, Cổ Tiêu chỉ vào Lan Sơ phân phó:

”Ngươi đi xem cháo tổ yến của Tiểu Noãn muội muội đã xong chưa nhanh bưng lên.”

Lan Sơ vội vàng nhìn Đông Mạt, Đông Mạt giật mình, Lý Tiểu Noãn xách cặp của chính mình rồi đẩy cặp của Cổ Tiêu một cái nói:

”Muội không bao giờ ăn món kia, chúng ta nhanh đi thôi nếu đến trễ phu tử sẽ nổi giận.”

Nói xong, Lý Tiểu Noãn cước bộ gấp rút ra ngoài cửa, Cổ Tiêu giật mình, mặc kệ chuyện kia liền vội vàng xách cặp của mình liếc nhìn đồng hồ cát ở góc phòng rồi đi theo Lý Tiểu Noãn ra khỏi cửa.

Bên ngoài trời đã bắt đầu sáng, sương sớm ban mai mang theo cảm giác mát mẻ cùng hương vị ngọt nhẹ của hoa quế. Lý Tiểu Noãn nhắm mắt hít một hơi thật sâu, Cổ Tiêu bước nhanh đuổi theo Lý Tiểu Noãn, một tay xách cặp, một tay nắm lấy Lý Tiểu Noãn:

”Tiểu Noãn muội muội, ta nắm tay muội đi, trời còn chưa sáng đâu.”

Lý Tiểu Noãn không nói tiếng nào bỏ qua Cổ Tiêu, khoanh tay bước nhanh dọc theo hành lang, hướng ngoài viện chạy đi, Cổ Tiêu mang theo cặp đuổi theo:

”Tiểu Noãn muội muội, Tiểu Noãn muội muội...”

Ngụy ma ma chạy theo ở phía sau, lo lắng kêu:

”Cô nương, thiếu gia, chậm một chút! Chậm một chút!”

Lý Tiểu Noãn vọt tới cửa viện, chờ Ngô ma ma và hai gã sai vặt Sơn Thủy, Yên Vân ở cửa. Hai gã sai vặt hoảng sợ, Lý Tiểu Noãn vẻ mặt tươi cười vẫy vẫy tay Ngô ma ma nói:

”Nhanh nào nhanh nào, chậm trễ phu tử sẽ nổi giận!”

Ngô ma ma nở nụ cười, ngồi xổm xuống ôm lấy Lý Tiểu Noãn, cười nói:

”Biểu tiểu thư không cần vội vã như vậy, chúng ta từ cửa hông vườn phía sau đi qua chỉ tốn một khắc là tới nơi thì trễ thế nào được?!”

Cổ Tiêu gấp gáp đuổi kịp, một phen giữ chặt tay Lý Tiểu Noãn thở hổn hển:

”Tiểu Noãn muội muội, Tiểu Noãn muội muội, muội chạy nhanh quá.”

Ngụy ma ma cũng đã đuổi tới, cười nói:

”Cô nương cũng không thể chạy nhanh như vậy, lỡ vấp té thì làm sao?!”

Lý Tiểu Noãn cười tươi tắn gật đầu, len lén bỏ tay của Cổ Tiêu ra, Cổ Tiêu chặt chẽ cầm tay Lý Tiểu Noãn vững vàng đi đến vườn phía sau.

Lý Tiểu Noãn xoay người nhìn Cổ Tiêu, thấp giọng nói:

”Huynh buông muội ra, cặp xách nặng, ta muốn đổi tay.”

Cổ Tiêu chần chờ buông Lý Tiểu Noãn ra, nhìn cặp xách trong tay nàng, bắt chước Lý Tiểu Noãn thấp giọng nói:

”Quy củ trong phủ chúng ta, cặp đựng sách này chỉ có thể chính mình mang, nếu không ta đã giúp muội mang rồi.”