Lý Tiểu Noãn thoải
mái thở dài duỗi thân mình. Đông Mạt nghe được động tĩnh đi đến trước
giường nhấc màn lên, Lý Tiểu Noãn hướng nàng cười rạng rỡ, Đông Mạt bị
nụ cười của nàng cuốn hút, tâm tình cũng trở nên tươi sáng theo cười
nói:
”Có vẻ như cô nương thật sự nghỉ ngơi!”
Lý Tiểu Noãn gật đầu xoay người ngồi dậy, Đông Mạt hầu hạ Lý Tiểu Noãn mặc quần áo,
rửa mặt chải vuốt chỉnh tề xong Lý Tiểu Noãn ở trong phòng đi một vòng
nhìn kỹ mọi nơi rồi ngồi xuống chiếc giường nhỏ được đặt dưới cửa sổ
hướng nam ở gian ngoài phòng, Đông Mạt pha trà bưng lại đây, cười nói:
”Đây là trà Bích Loa Xuân do lão tổ tông sai người đem đến, còn có phu nhân
tặng nửa cân trà búp Minh Tiền, nói là để cô nương thưởng thức trước,
thiếu gia cũng phái người đưa nửa cân hoa nhài dùng để ướp trà vào mùa
xuân đặc biệt tặng cô nương nhâm nhi, tôi đều đã tiếp nhận.”
Lý Tiểu Noãn tiếp nhận ly trà chậm rãi uống một ngụm, cười nói:
”Hơi nhạt.”
Đông Mạt mỉm cười:
”Tôi cố ý cho ít lá trà, cô nương còn nhỏ, pha loãng uống là được rồi, quá nồng sẽ có hại cho thân thể.”
Lý Tiểu Noãn gật đầu, cười trong trẻo tựa vào đệm trên giường, khoan thai phẩm trà.
Đông Mạt xoay người từ trên giá đồ đựng đủ loại đồ quí giá lấy xuống một cái tráp mở ra đưa tới Lý Tiểu Noãn mặt mày hớn hở nói:
”Vào lúc cô nương ngủ, bà tử của Trừng Tâm viện đã đưa bạc tiêu hàng tháng sang đây cho cô nương, tổng cộng có bốn lượng tôi đã đặt vào đây.”
Lý Tiểu Noãn buông ly trà nhìn trong tráp, nàng còn chưa thấy qua bạc có bộ dáng gì.
Bên trong tráp là hai dãy bạc trắng sáng đặt san sát nhau, Lý Tiểu Noãn cầm lên một khối kĩ lưỡng đánh giá rồi cẩn thận thả trở về, thỏa mãn thở
dài ngẩng đầu nhìn Đông Mạt hỏi:
”Trừng Tâm viện là nơi ở của phu nhân? Bạc này sao lại nhiều như vậy?”
”Dạ, phu nhân ở Trừng Tâm viện, thiếu gia ở Ngô Đồng viện, đại tiểu thư là
Sắc Vi viện và nhị tiểu thư là Hàm Đan viện. Bạc hằng tháng của cô nương và thiếu gia, đại tiểu thư, nhị tiểu thư đều giống nhau, một tháng hai
lượng, bà tử còn nói đây là bạc tiêu của hai tháng, tháng tám và tháng
chín của cô nương.”
Lý Tiểu Noãn cúi đầu nhìn bạc bên trong tráp, trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp. Chu phu nhân lo lắng cho nàng vì vậy
mới một lần cho nàng hai tháng bạc tiêu.
”Aizz, nếu hàng tháng đều có bốn lượng bạc thì tốt hơn nhiều.”
Đông Mạt cảm thán, Lý Tiểu Noãn giật mình khó hiểu nhìn nàng, Đông Mạt đóng tráp lại nhìn Lý Tiểu Noãn thấp giọng giải thích:
”Nha hoàn, bà tử trong phủ lúc nào cũng chờ cơ hội để hạ thấp cô nương, thân phận của cô nương thế kia tuy nói có lão tổ tông cùng phu nhân thương
yêu nhưng bọn hạ nhân cũng không thể nào không đưa chút bạc đút lót,
thường ngày mới có thể trôi qua dễ chịu một chút, một tháng hai lượng
bạc làm sao mà đủ dùng?!”
Lý Tiểu Noãn giật mình, sắc mặt hơi hơi tối cụp mắt cân nhắc mãi mới quay đầu cười nhìn Đông Mạt hỏi:
”Ta đem số bạc này đều dút lót ra ngoài, mấy người đó có thể đối với ta giống như đối với Vân San và Vân Hoan không?”
Đông Mạt cười rộ lên có chút dở khóc dở cười nhìn Lý Tiểu Noãn nói:
”Làm sao có thể?! Dù cho cô nương có gấp mười lần số bạc này thì cũng không thể nào!”
”Thì là vậy, cho dù chúng ta có đút lót tất cả bạc ra ngoài cũng vô dụng
phải không! Nếu đã như vậy, còn lãng phí bạc để làm gì?! Ngươi nhớ kỹ,
sau này cứ tuân theo quy củ trong phủ, khi nào nên thưởng liền thưởng,
nên thưởng bao nhiêu liền thưởng bấy nhiêu, nhều hơn một phần càng không! Đã không thưởng, một phần cũng không có!”
Đông Mạt ngẩn người nhìn Lý Tiểu Noãn, sau một lúc mới trở lại bình thường:
”Cô nương thật là...”
Đông Mạt nhất thời không biết nên nói thế nào là tốt, một lát sau mới thốt lên:
”Vẫn là cô nương thông minh, sáng suốt!”
Lý Tiểu Noãn cười tủm tỉm nhìn nàng, nâng ly trà từ tốn thưởng thức.
Đông Mạt thu xếp lại tráp, xoay người thấy Lý Tiểu Noãn ung dung thoải mái uống trà, bất đắc dĩ thở dài:
”Cô nương rõ ràng là... Aizz!”
Đông Mạt vừa nặng nề thở dài vừa nói tiếp:
”Năm nha hoàn tam đẳng kia bây giờ cô nương có muốn gặp một chút không? Cô
nương xem qua xong, tôi sẽ nhanh chóng phân công sắp xếp việc làm cho
các nàng, chỉnh đốn quy củ trong viện.
Lý Tiểu Noãn liền gật đầu
đáp ứng, Đông Mạt đi ra ngoài phòng dẫn theo năm nha hoàn tiến vào, cung kính đứng trước giường, Lý Tiểu Noãn đoan chính ngồi mỉm cười cẩn thận
đánh giá năm nha hoàn, trầm ổn hỏi:
”Các ngươi tên gọi là gì? Bao nhiêu tuổi? Nguyên là ở chỗ nào hầu hạ?”
Nha hoàn đứng đầu bên trái có phần sợ hãi ngẩng đầu nhìn Đông Mạt, Đông Mạt hướng nàng ra hiệu, nha hoàn kia liền tiến lên nửa bước, vén vạt áo
khụy gối trả lời:
”Thưa cô nương, nô tỳ gọi là tiểu Ngọc, năm nay mười ba tuổi, nguyên là ở Ngô Đồng viện đương sai.”
Nói xong ngẩng đầu e dè nhìn Lý Tiểu Noãn, Lý Tiểu Noãn cẩn thận đánh giá
nàng, mặt mày dài nhỏ, làn da hơi ngăm đen, môi dày, có vẻ là người vô
cùng thành thực. Lý Tiểu Noãn hướng nàng ôn hòa cười, tiểu Ngọc thở phào nhẹ nhõm lui trở về, tiếp đến nha hoàn bên cạnh tiến lên nửa bước,
thanh âm thanh thúy trả lời:
”Thưa cô nương, nô tỳ gọi là Thu Diệp, năm nay mười hai tuổi, vốn là ở Ngô Đồng viện đương sai.”
Thu Diệp mày thẳng, mắt hạnh, làn da trắng nõn, cái mũi có hơi tẹt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lý Tiểu Noãn lộ ra vài phần ngơ ngác cùng bướng
bỉnh, Lý Tiểu Noãn nở nụ cười giơ tay ý bảo nàng lui trở về. Ở chính
giữa, một nha hoàn ổn trọng tiến lên nửa bước, khụy gối trả lời:
”Thưa cô nương, nô tỳ kêu Lan Sơ, năm nay mười một tuổi, nguyên ở Sắc Vi viện đương sai.”
Lý Tiểu Noãn cẩn thận đánh giá Lan Sơ. Làn da màu lúa mạch, mày nhỏ mắt
nhỏ, đầu mũi tròn tròn trông rất khả ái, miệng vểnh không nói không
cười, có vẻ đôn hậu chân chất, lúc cười lộ ra hai cái răng mang theo vài phần hoạt bát. Đang lúc cẩn thận đánh giá, Lý Tiểu Noãn bắt gặp ánh mắt trong trẻo của nàng liền cong mắt cười, một viên ngọc đẹp thế mà lại bị bỏ sót.
Lan Sơ lui trở về, phía sau một cái nha hoàn tiến lên khụy gối trả lời:
”Thưa cô nương, nô tỳ gọi là tiểu Tú, năm nay mười ba tuổi, nguyên ở Hàm Đan viện đương sai.”
Lý Tiểu Noãn cẩn thận nhìn tiểu Tú, thân thể tráng kiện, mày rậm mắt to,
ánh mắt có chút ngơ ngác nhìn Lý Tiểu Noãn, rõ ràng so với trí não tứ
chi có vẻ vượt trội hơn, Lý Tiểu Noãn nở nụ cười, ôn hòa nói:
”Tiểu tú hơi khó đọc, về sau gọi là Tú Văn đi.”
Tú Văn dập đầu cảm tạ Lý Tiểu Noãn, lui trở về, đầu bên phải một cái nha hoàn tiến lên nửa bước nói:
”Thưa cô nương, nô tỳ kêu là Nghênh Xuân, năm nay mười bốn tuổi, nguyên ở Trừng Tâm viện đương sai.”
Nghe được cái tên Nghênh Xuân này, Lý Tiểu Noãn híp híp mắt, ý cười hiện lên trên mặt cẩn thận đánh giá Nghênh Xuân trước mắt này, eo vai nhỏ nhắn,
khuôn mặt dài trẻ con, mày liễu mắt phượng, làn da trắng bạch, so với
Đông Mạt còn xuất sắc hơn, Lý Tiểu Noãn mỉm cười:
”Nghênh Xuân... Không bằng Xuân Tiếu dễ nghe, gọi là Xuân Tiếu đi.”