Đinh Kiêu lái xe không mục đích trên đường, đúng lúc đó thì có điện thoại của Chung Dịch Minh gọi đến.
“Tối nay có việc gì không, nếu không có thì đến nhà tôi ăn cơm đi, tôi bảo Mai Đóa chuẩn bị vài món.” Chung Dịch Minh muốn mời anh đến nhà họ ăn cơm.
Đinh Kiêu thấy lời mời của anh thì rất ngạc nhiê, tuy là trước kia họ không ít lần đến nhà đối phương ăn chực nhưng trước kia cũng là trước khi cưới, bây giờ người nào cũng có gia đình riêng của mình, nên rất ít khi đến nhà bạn ăn cơm, nếu là bình thường an chắc chắn sẽ không phụ ý tốt của bạn nhưng lúc này anh thật chẳng còn hứng thú nào đến nhà người khác ăn cơm, nên từ chối: “Khách khí như thế làm gì, hôm nay tôi không có tâm trạng đến nhà anh, mẹ tôi muốn tôi về nhà sớm.”
“Từ bao giờ anh lại nghe lời dì Lý như vậy hả? Hazz nói thẳng đi, chắc anh quên rồi đúng không, hôm nay là ngày mấy? Hôm nay chính là sinh nhật dương của anh đó.” Chung Dịch Minh cũng nói thẳng ra dụng ý của anh.
Đinh Kiêu tính toán, đúng là ngày sinh nhật dương của anh, nhà họ luôn làm sinh nhật theo ngày aam, nên ngày sinh nhật dương cũng không ăn mừng gì đặc biệt cả.
Bạn bè đúng là bạn bè, nào sợ cả thế giới này chỉ trích anh, nói anh không tốt nhưng người bạn cùng anh lớn lên này vẫn vĩnh viên quan tâm đến anh, nhớ đến ngày sinh nhật của anh, lỗ mũi Đinh Kiêu ê ẩm, chưa bao giờ có thể cảm nhận được tình bạn trân quý đến như vậy.
Qua sinh nhật này anh cũng đã 30 tuổi rồi, tuổi trưởng thành, anh cũng đã kết hôn một lần, lại một lần náo loạn đòi ly hôn, mặc dù có một tên tiểu tử mập mạp nhưng anh lại có cảm giác đã bỏ lỡ nhiều thứ hơn được.
Đinh Kiêu lái xe đến nhà Chung Dịch Minh, khổ sở trong lòng ít nhất cũng có người chia sẻ được, bạn bè nhiều năm như vậy, có những thứ không thể nói cho người khác thì cũng có thể nói với người anh em này, ít nhất hắn cũng không cười anh.
Trong nhà Chung Dịch Minh dọn dẹp rất ngăn nắp, sạch sẽ ấm áp, người bạn gái Mai Đóa của hắn nấu nướng cũng không tệ, hơn nữa còn dịu dàng săn sóc, bữa cơm này sắc hương đầy đủ cả không thể chê được vào đâu, không khí cũng rất hài hòa.
“Nhà anh chỉ có bia thôi sao, tôi muốn uống chút rượu.” bỗng nhiên Đinh Kiêu nói. Mai Đóa liếc Chung Dịch Minh một cái, Chung Dịch Minh nói: “Có thì có nhưng anh lái xe đến, không thể uống rượu được, lần sau để tài xế đưa anh tới, tôi sẽ uống với anh.”
“Tôi muốn uống rượu!” Đinh Kiêu lớn tiếng kêu la.
Chung Dich Minh cười một tiếng: “Đóa Đóa, em có cho anh ta uống hay không? “ “Không cho.” Mai Đóa kiên định nói.
Say rượu lái xe rất nguy hiểm, vì an toàn của Đinh Kiêu thì không thể cho anh uống rượu được. Chung Dịch Minh nhún vai: “Anh nghe đi, nữ vương nhà tôi nói không được uống…tôi cũng không có cách nào khác, phải nghe cô ấy lãnh đạo.’
Đinh Kiêu nhìn chằm chằm Chung Dịch Minh, Chung Dịch Minh lại không thèm để ý đến anh chỉ lo cúi đầu thưởng thức tài nấu nướng tinh xảo của vợ.
Sau khi ăn xong, Chung Dịch Minh chủ động đến nhà bếp rửa bát, Mai Đóa ở bên cạnh gọt trái cây.
Đinh Kiêu ngồi trong phòng khách nhìn theo bóng lưng của Chung Dịch Minh, thấy anh ta mặc tạp dề vừa bận rộn nhưng lại ung dung tự tại, thấm nói trong lòng, lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy tên gây chuyện nhà họ Chung này làm việc nhà, một thời anh ta còn là đại thiếu gia mồm ngậm thìa vàng, bây giờ lại đang trong phòng bếp rửa bát, Mai Đóa đúng là có bản lĩnh
Chung Dịch Minh rửa chén bát sạch sẽ, Mai Đóa cầm lấy khăn lông lên giúp anh lau tay, rồi lại bôi kem dưỡng da lên cho anh: ”Nước rửa bát rất hại da tay, anh nhớ phải bôi kem dưỡng da.” Vị đại thiếu gia này nhà cô sau khi làm xong việc nhà rất thích có người nịnh nọt, tính khí anh cô rất rõ, thỉnh thoảng có phần thưởng cho anh như vậy anh sẽ tích cực cố gắng.
“Cho nên anh rất tự giác, việc hại da tay như vậy cũng chủ động làm giúp em.” Chung Dịch Minh cười tự đắc.
Mai Đóa vỗ vỗ khuôn mặt anh giống như đang làm với trẻ con: “ Anh thì tốt rồi, thôi anh đừng tự khen mình nữa, không biết em phải nói bao nhiêu lần nữa anh mới rửa bát vậy mà còn đắc chí được nữa.”
Đinh Kiêu cũng không nghe được hai người bọn họ nói chuyện gì, nhưng thấy hai người to nhỏ như vậy, trên mặt đều là nét cười trong lòng cảm thấy không vui, cô dâu mới nhà người ta thì thân mật thắm thiết như vậy, còn anh và Vân Cẩn cả ngày đều mặt nặng mày nhẹ, lúc trước yêu nhau không bao lâu thì đã kết hôn, kết hôn xong thì lại càng không cần phải nói.
Thấy Đinh Kiêu chán nản ngồi trên ghế, Mai Đóa bưng hai chén nước trái cây đến, để trước mặt anh: “Anh và Chung Dịch Minh ngồi chơi đi, em vào thư phòng có chút việc không ở lại với các anh được.” “Không sao cả, em đi đi.” Đinh Kiêu cũng cười cười với Mai Đóa.
Chung Dịch Minh từ phòng bếp đi ra, trong tay còn cầm một cái túi nhỏ đầy màu sắc, ném về phía Đinh Kiêu. Đinh Kiêu nhìn mới phát hiện ra đó là túi đậu hoa lan, vui mừng nói : “Đây là anh mua? Đã lâu lắm rồi tôi không được ăn đậu hoa lan.”
“Trước khi hẹn anh đến ăn cơm, tôi và Mai Đóa có đi siêu thị mua thức ăn thuận tiện mua cho anh một gói.” Chung Dịch Minh ngồi xuống ghế salon, ung dung để hai tay sau gáy, mở ti vi dò kênh.
Đinh Kiêu vừa ăn đậu vừa thao thao bất tuyệt nói chuyện kể hết những uất ức của anh lúc trưa.
Chung Dịch Minh vẫn không nói câu nào, trong đầu cũng đang suy nghĩ, Đinh Kiêu đây chính là không bỏ được Vân Cẩn nha, nếu không với tình tình lười biếng lại tùy hứng của anh, sẽ không dây dưa lâu không quả quyết như vậy, trước đây Đinh Kiêu sợ nhất chính là phiền toái, không thích tham gia vào những chuyện rắc rối nhưng bây giờ anh lại chìm mãi vào một cuộc hôn nhân không thể thoát ra được thì có thể thấy rằng Vân Cẩn không trong lòng anh không thể xóa nhòa được.
“Những lời này sao anh không tìm Vân Cẩn mà nói? Vấn đề cá nhân giữa hai người cần nói trực tiếp thì sẽ thích hợp hơn, nếu không hiểu lầm đó rất khó có thể giải quyết được, nếu để thời gian dài thì cho dù có biết rõ đó là hiểu lầm cũng rất khó mà thay đổi được.” Chung Dịch Minh chỉ rõ vấn đề giữa hai người bọn họ.
Đinh Kiêu nhìn Chung Dịch Minh thở dài: “Trong lòng tôi rất khó chịu, muốn tìm anh hàn huyên một lát thôi, nếu không chúng ta đổi chủ đề đi, phiền muộn trong lòng tôi nói anh cũng không hiểu được đâu.”
“Đừng nói như vậy, hai chúng ta là ai chứ, khi tôi có chuyện cũng thường tìm anh nói chuyện tìm cách giải quyết đó thôi, nhưng anh nghĩ chuyện này đi, tôi cũng không thể pháp biểu ý kiến gì cả, bởi vì ý kiến của tôi cũng đã nói rồi, muốn chia tay thì nên dứt khoát đi.” Trước kia Chung Dịch Minh cung không tán thành chuyện Đinh Kiêu kéo dài chuyện ly hôn này.
“Vâng vâng vâng, mọi người ai cũng nói như vậy, nhưng mà tôi yêu cô ấy, không muốn dời xa cô ấy, cũng không muốn dời xa con trai.” Lần đầu tiên Đinh Kiêu ở trước mặt người khác thừa nhận lòng mình.
Khóe miệng Chung Dịch Minh nhếch lên, cười cười hai tiếng: “Vậy sao, nhưng cũng dễ nhận ra lần này anh thổ lộ cũng không làm cô ấy rung động đúng không, đàn ông nói ngoài miệng không thể làm phụ nữ rung động được , phải dựa vào hành động, anh muốn có được cô ấy thì phải anh dũng giành lấy, mượn rượu tiêu sầu thì chỉ càng sầu thêm thôi.”
“Nhưng bây giờ cô ấy không muốn nói chuyện với tôi, nhìn thấy tôi còn hơn thấy kẻ thù, hơn nữa bây giờ bà ngoại cũng không còn thương tôi nữa, muốn tôi ly hôn với cháu ngoại của bà, anh nói không sốt ruột làm sao được.”
Mất đi bà ngoại làm chỗ dựa, Đinh Kiêu có cảm giác như thành trì của mình đã sụp đổ một nửa, giống như phải dọn dẹp nhà cửa khi bị đuổi ra khỏi cửa vậy.
“Này Vân Cẩn có nói với anh, rốt cuộc là tại sao lại hận anh tận xương tận tủy như vậy không? Lần trước ông nội Đinh qua đời tôi thấy cô ấy còn ở cùng với bà nội Đinh không phải còn rất tốt hay sao, tôi còn tưởng hai người đã tốt đẹp rồi chứ.” Chung Dịch Minh cũng không hiểu tại sao.
Đinh Kiêu nói: “Ai mà biết được, tôi cũng hiểu tại sao, cô ấy cũng không nói nguyên nhân. Hơn nữa anh không biết đó thôi cô ấy còn có cả người thứ ba, đó là một bác sĩ lần này bà ngoại nằm viện chính là người bác sĩ kia khám bệnh.”
“Cái gì? Cái gì? Hai người còn chưa làm thủ tục mà cô ấy đã tìm đàn ông khác bên ngoài? Vậy mà anh còn để yên cho cô ấy, không mau ly hôn đi, đây không còn là mâu thuẫn trong gia đình nữa mà là vấn đề đạo đức đó, con nuôi của tôi nhất định không thể để cho cô ta mang đi được, ở với bố dượng sẽ bị dạy hư mất, không chừng còn ở sau lưng đánh mắng thằng bé nữa đó.”
Chung Dịch Minh vừa nghe thấy Vân Cẩn ở sau lưng Đinh Kiêu đi tìm người bác sĩ kia, trong lòng đầy căm phẫn, làm sao có thể như vậy được, còn chưa ly hôn mà đã bắt đầu không đợi được đi tìm người đàn ông khác rồi.
“Tôi hận cô ây nhất chính là như vậy luôn ở sau lưng chuẩn bị hết mọi chuyện, chỉ để tôi trên mặt nổi, có chuyện gì cũng không thèm thương lượng với tôi, đợi mình quyết định xong rồi mới nói cho tôi biết, để tôi đồng ý cũng được mà không đồng ý cũng phải đồng ý.” Đinh Kiêu ảo não nắm tóc, đáng tiếc tóc anh ngắn cũng không nắm được.
“Hừ, phụ nữ đều là như vậy, vị nhà tôi…” Chung Dịch Minh chỉ chỉ vào thư phòng” Trước kia cô ấy cũng thích tự mình quyết định mọi chuyện không thương lượng gì với tôi cả, cô ấy so với Vân Cẩn còn hơn ý chứ, không muốn ở cùng tôi nên thùa lúc tôi không có ở đây mà chốn ra nước ngoài, tôi phải phí bao nhiêu công sức, lục tung cả thành Bắc Kinh này lên cũng không tìm được cô ấy, sau này mới biết cô ấy vậy mà lại chạy ra nước ngoài.”
Đinh Kiêu cười lớn, nhưng sau khi cười xong lại cả thấy khổ não, một đôi tình nhân hạnh phúc nhưng nào có ai biết lúc trước họ đã phải trải qua biết bao gian khổ?
Lúc này Chung Dịch Minh vẫn đang bỏ nhà đi, nhà họ Chung không đồng ý cho anh và Mai Đóa ở cùng nhau, anh đã phải bỏ hết tất cả mới đổi được hạnh phúc trước mắt, nhưng ai có thể biết được hạnh phúc này có thể duy trì được bao lâu?
“Đinh Kiêu nếu muốn vãn hồi chuyện của mình, vậy thì anh phải tìm Vân Cẩn nói chuyện một chút, nếu nhưng nói chuyện rồi mà hai người vẫn không thể tìm được cách giải quyết vậy thì mau chóng ly hôn đi, với điều kiện của anh thì sợ gì không tìm được người tốt hơn? “Đứng trên góc độ của một người đàn ông Chung Dịch Minh khuyên Đinh Kiêu, ngoan cố chống cự không phải là kế hoạch lâu dài, đối với mình hay người khác đều là chuyện không tốt.
“Nhưng cô ấy là mẹ của con tôi, lúc tôi và cô ấy còn sống chung mọi chuyện đều rất tốt, tôi không muốn tìm người khác, tôi chỉ muốn cùng cô ấy và con trai chung sống qua ngày thôi.” Trong lòng Đinh Kiêu, Vân Cẩn là người vợ duy nhất, người khác không thể thay thế được.
Chung Dịch Minh đấm anh một quyền: “Không nhìn ra anh lại si tình như vậy, từ bao giờ tính cách lại thay đổi như vậy hả?”
Đinh Kiêu chống cằm nhìn anh: “Không phải là anh mới si tình hay sao, anh si tình nên mới đi theo cô bé lọ lem kia bỏ nhà đi, tôi chỉ là mệt mỏi rồi muốn có một gia đình ấm áp mà thôi.”
“Thật là đáng thương, lời của anh thật giống như lời của một đứa trẻ bị bỏ rơi không có nhà để về, không bằng bây giờ tôi gọi điện cho mẹ Tung Tung thay anh van nài, chắc là cô ấy không đến mức không giữ mặt mũi cho tôi đâu. Chung Dịch Minh cầm điện thoại lên, Đinh Kiêu biết là anh ta chỉ giả vờ nhưng vẫn ngăn cản.
Nhìn dáng vẻ ủ rũ cảu Đinh Kiêu, chung Dịch Minh đấm anh một quyền: “Đừng vậy nữa, thật chẳng giống anh chút nào cả, sau này sẽ tốt thôi, tin tưởng tôi, mỗi ngày tôi đều tự nói với mình, có phúc có thể hưởng, có họa cũng phải chịu, đó mới là đàn ông.”
Lái xe trên đường về nhà, trong xe đang hát bài hát của Chu Hoa Kiện: “Bạn thân.”
Bạn cả đời cùng đi, những ngày đó không còn, một câu cả đời, cả đời tình một ly rượu.
Bạn chưa từng cô đơn, một tiếng bạn bè anh sẽ hiểu, có thương có đau cũng có ta.
Trong nhà Vân Cẩn, Thiệu Cảnh Hiên gọi điện thoại đến, nói với Vân Cẩn, chồng trước của cô có đi tìm anh.
“Cái gì? Bác sĩ Thiệu..thật xin lỗi, tôi không biết…Anh tha lỗi cho anh ấy, tính tình anh ấy là vậy đó, anh tức giận với anh ấy cũng không đáng.” Vân Cẩn đoán được Đinh Kiêu tìm đối phương sẽ nói những gì, giọng nói lập tức bị kích động.
Thiệu Cảnh Hiên chấn an cô: “Em đừng kích động, không phải như em nghĩ đâu, Đinh Kiêu rất khách khí, hơn nữa sau khi nói chuyện với anh ấy, anh có thể cảm thấy anh ấy vẫn còn tình cảm với em, giữa hai người có phải có hiểu nhầm gì không?”
Vân Cẩn thật không ngờ Thiệu Cảnh Hiên lại ngược lại an ủi cô, uất ức trong lòng không nhịn được, khóc: “Không phải hiểu lầm….Anh ta đúng không không tim không phổi, em đã cho anh ấy rất nhiều cơ hội nhưng bản tính anh ấy vẫn không thay đổi được, em không thể đi theo anh ấy mãi được, lần này nhất định phải ly hôn.”
Thiệu Cảnh Hiên thấy cô khóc, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Nhưng anh ấy vẫn muốn kéo dài thì sao, em định làm thế nào, anh có hỏi qua bạn bè rồi, hôn nhân của quân nhân được luật pháp bảo vệ, chỉ cần anh ta không phạm luật trùng hôn không sử dụng bạo lực gia đình thì phải được anh ta đồng ý mới có thể ly hôn.”
Đây chính còn phải là lý do mà cô phải dây dưa hai năm nay? Trong lòng Vân Cẩn khổ sở, rõ ràng mình đối với cuộc hôn nhân này cũng không bỏ được, mới có thể kéo dài đến hôm nay, bây giờ nhìn lại, như vậy chính là hại mình hại người.
“Sẽ không, em sẽ có cách, bác sĩ Thiệu, em thật sự xin lỗi đã kéo anh vào chuyện này, thật xin lỗi, sau này nhất định sẽ không như vậy nữa.’” Vân Cẩn lau khô nước mắt, sau khi chúc Thiệu Cảnh Hiên ngủ ngon thì cúp điện thoại.
Lúc nhận được thông báo của luật sư, Đinh Kiêu rất tức giận tìm đến đơn vị của Vân Cẩn.
Diêu Phức Vân chưa gặp Đinh Kiêu lần nào, nhưng nghe giọng của anh cũng đoán được người đàn ông đẹp trai trước mặt này không phải là chồng trước của Vân Cẩn thì có thể là ai, vội nói: “Tiểu Mạnh đi ra ngoài làm việc chốc nữa sẽ quay lại.”
“Vậy tôi chờ một lát.” Đinh Kiêu không mời cũng tự ngồi xuống. Đầu tiên Diêu Phức Vân có sững sờ một lát, sau đó mới nhớ ra rót cho anh chén nước.
“Không cần khác khí, tôi là chồng của Vân Cẩn, tìm cô ấy có chút chuyện cần thương lượng.” đại khái Đinh Kiêu cũng biết sắc mặt của mình khiến cho đồng nghiệp cô ấy nghi ngờ nên hòa hoãn nói.
Quả nhiên là chồng trước của Vân Cẩn, nhưng anh ta lại không nói là chồng trước mà lại nhận là chốn, thiếu mất một chữ, ý nghĩa cũng khác Diêu Phức Vân nghĩ, xem ra vị thủ trưởng này vẫn còn tình cảm với Vân Cẩn, vẫn xem cô là vợ anh ta, không ngờ Vân Cẩn không diện mạo không xuất chúng này nhưng lại được chồng yêu như vậy.