Hoa Đào Nhỏ

Chương 9

Tống Lâm cho rằng mình không nhất thiết phải nhìn, nhưng vẫn gật đầu, “Anh xem rồi.”

“Thấy thế nào?”

Tống Lâm không hề đỏ mặt mà còn khen ngợi, “Rất đẹp.”

“Thế à?” Hứa Tư Đình càng vui vẻ, tự hào nói, “Em biết một người thường xuyên livestream về các tác phẩm hội họa. Nếu anh có hứng thú, em sẽ đưa anh kênh của anh ấy để anh theo dõi.”

“Được.”

“Tay của đại thần rất đẹp, em thích nhất là tay của anh ấy.” Là một người mắc chứng yêu thích đặc biệt với tay, Hứa Tư Đình thích nhất là bàn tay trắng nõn của Ý Lâm Sơn Thủy.

Tay? Tống Lâm cũng nhìn bàn tay mình, không cảm thấy nó đẹp ở đâu.

Hứa Tư Đình chú ý tới tay anh, vẻ mặt thoáng thay đổi, “Tống Lâm, tay anh cũng rất đẹp!”, thậm chí cô còn muốn nắm lấy. Hứa Tư Đình phát hiện, có rất nhiều chuyện cô không muốn làm cùng người khác, nhưng nếu là Tống Lâm, cô sẽ cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, thậm chí cô còn nảy sinh cảm giác mong chờ, xua thế nào cũng không đuổi được cảm giác đó đi.

Tống Lâm cười khẽ.

Thời Bồi ở bên ngoài gọi Hứa Tư Đình rất nhiều, Hứa Tư Đình chạy vội ra thì thấy rất nhiều người đang vây quanh quầy đợi thanh toán. Thời Bồi lúc thì thu tiền, lúc lại lấy tiền trả khách, bận đến sứt đầu mẻ trán. Lúc thấy cô tới, cô nàng không nhịn được mà oán giận nói, “Mình ở đây làm việc bận muốn chết, cậu hay rồi, chạy đi nói chuyện yêu đương.”

Hứa Tư Đình trừng mắt nhìn cô ấy một cái, “Ăn nói linh tinh.”

Thời Bồi nhận lấy mấy cuốn sách cô đưa tới, đóng gói kỹ rồi đưa cho khách.

Thời Bồi gõ bàn phím mấy cái, “Cảm ơn quý khách đã mua hàng, tổng cộng là một trăm tám mươi tệ, quý khách muốn thanh toán như thế nào?”



Buổi trưa, Cao Cảnh Hữu mang cơm hộp tới.

Thời Bồi tự cho mình một tiếng để nghỉ ngơi rồi đưa Cao Cảnh Hữu đến góc của phòng sách, hai người ngồi với nhau. Hứa Tư Đình vừa ăn cơm vừa lướt Weibo, thấy Ý Lâm Sơn Thủy vừa đăng một bài mới. Hứa Tư Đình nhớ tới lúc cô mới follow Ý Lâm Sơn Thủy, cả tháng mới có một dòng trạng thái được đăng lên, hiện tại gần như lúc nào cũng đăng, quả là yêu vào khiến con người dễ lảm nhảm mấy thứ vô vị hòng thu hút sự chú ý của người kia.

Ý Lâm Sơn Thủy: Vào buổi đêm, có thể đạt được điều mình muốn không?

Hứa Tư Đình bình luận: Có thể.

Ý Lâm Sơn Thủy vừa mới đăng bài, cô đã vào bình luận, bình luận của cô là cái đầu tiên. Đến lúc cô thoát ra xem lại mới thấy bình luận của mình đã được hơn mấy trăm lượt thích, còn có người phản hồi lại bình luận của cô.

Nói đến buổi đêm, Hứa Tư Đình chợt nhớ tới mấy chữ Tống Lâm viết lên tay cô, mặt mũi lại nóng bừng lên.

Cô đang rất chờ mong.

Tống Lâm ngồi đối diện cô, tay nghịch điện thoại di động, sau đó yên lặng ăn cơm, nhưng khóe môi vẫn không ngừng mỉm cười. Cô nghĩ thầm vậy à, thế anh đành phải đợi thôi.

Weibo của Hứa Tư Đình đột nhiên thông báo.

Ý Lâm Sơn Thủy vừa theo dõi bạn.

Vãi cức! Vãi mọe! Vãi chưởng! Trên trời đột nhiên rớt xuống miếng bánh lớn sao, đại thần im hơi lặng tiếng nhà cô tự nhiên lại theo dõi cô? Bình tĩnh, bình tĩnh Hứa Tư Đình, chắc là đại thần bấm nhầm thôi. Hứa Tư Đình hít sâu một hơi, thoát ra rồi vào xem lại, Ý Lâm Sơn Thủy vẫn nằm yên vị trong danh sách người theo dõi của cô. Cô nhìn trong danh sách người theo dõi bình thường, bỗng có một tích V vàng chói, Hứa Tư Đình cầm di động lên, tay cũng run run… như đang nằm mơ vậy.

“Tống Lâm.”

“Anh đây.”

“Đại thần bảo bối nhà em theo dõi em rồi, điều anh nói thật sự xảy ra kìa!”

Tống Lâm mỉm cười, “Chúc mừng em.” Anh cúi đầu nhìn điện thoại, cảm thấy Hứa Tư Đình như thế này thật đáng yêu.

“Làm sao bây giờ, em đang rất kích động, có lẽ em nên ra ngoài chạy vài vòng.” Tay Hứa Tư Đình vẫn còn run rẩy không ngừng, chân cũng bắt đầu run lên. Tống Lâm cảm thấy buồn cười, vỗ nhẹ tay cô, “Em đừng kích động, em đã làm việc cả trưa rồi, bây giờ không thích hợp để ra ngoài đâu, nghỉ ngơi đi.”

“Em, em, em…”

Tống Lâm nói: “Ngoan, nghe lời.”

Quá, quá phạm quy rồi! Hứa Tư Đình quay mặt đi, làm sao anh có thể nói một câu dịu dàng vậy chứ. So với việc được Ý Lâm Sơn Thủy theo dõi Weibo, câu nói này còn gây ra cảm xúc lớn hơn. Nhận ra tay mình đang bị đối phương nắm lấy, Hứa Tư Đình định rút tay ra, nhưng Tống Lâm theo phản xạ giữ chặt lại, khiến Hứa Tư Đình sững sờ.

“Tống Lâm, tay anh.” Hứa Tư Đình nhắc nhở, Tống Lâm lúc này mới buông tay, tiếp tục ăn cơm của mình. Hứa Tư Đình nhìn thấy tai anh nhanh chóng ửng đỏ. Ánh sang ngoài ô cửa chiếu vào, những tia sáng vụn nhỏ rải rác trên một nửa khuôn mặt Tống Lâm, khiến da anh đã trắng lại càng trắng hơn.

Hứa Tư Đình cúi đầu ăn cơm.

Bên kia, Thời Bồi cùng Cao Cảnh Hữu ngồi dưới một giá sách, trên mặt đất lót đệm êm, Cao Cảnh Hữu khoanh chân ngồi xuống, tiện tay lấy một cuốn sách, mở ra, tùy ý đọc được một câu: Trong mắt em chứa sắc xuân và cảnh thu, đẹp hơn hết thảy núi non sông nước mà tôi đã từng nhìn thấy.

“Viết chuẩn quá!” Cao Cảnh Hữu than thở.

Thời Bồi nhìn sang, “Em rất thích câu nói này. Rõ ràng không có tình yêu, nhưng lại gói trọn tất cả mọi thứ ở trong đó, rất cảm động.”

“Giống như…” Cao Cảnh Hữu để sách qua một bên, khẽ xoay người, đưa tay ra kéo một cái, ôm Thời Bồi vào trong lồng ngực của mình. Hô hấp nóng rực của hai người phả vào nhau, Cao Cảnh Hữu si mê chân thành nói, “Trăng đêm nay đẹp nhỉ…” [*]

“Cũng như là núi có cây, cây có cành…” [*]

Thời Bồi giật mình, da gà da vịt thi nhau nổi lên, đẩy Cao Hữu Cảnh ra xa, “Tránh ra.”

Cao Hữu Cảnh lại tiến tới gần, “Thấy anh học có nhanh không?”

“Học tập cục cức ý, nhảm nhí.”

Cao Cảnh Hữu bĩu môi, tiểu thuyết gia quả nhiên không dễ bị lừa, nhớ tới mấy lời Thời Bồi từng viết trong tiểu thuyết, Cao Cảnh Hữu hứng thú lại gần, “Bảo bối, đến đây ngồi, tự mình làm đi.”

“…”

“Em không phải người có nhiều kiên nhẫn.”

“…”

“Người phụ nữ chết tiệt này ngọt ngào ghê.”

Thời Bồi: “Anh! Câm! Miệng!”

Cao Cảnh Hữu nhìn Thời Bồi dịu dàng như nước, khẽ thở ra một hơi, “Cách làm đối phương im lặng nhanh nhất là dùng môi chặn lại.” Thời Bồi chớp mắt, trong giây lát, môi của Cao Cảnh Hữu đã đè lên môi cô, anh nắm tay Thời Bồi, để cô tựa vào giá sách phía sau.



Bận bịu cả ngày dài, Thời Bồi đề nghị tan làm sớm, trời lạnh thế này thích hợp nhất là làm sủi cảo.

Mọi người nhất trí đến nhà Tống Lâm làm sủi cảo.

Sau khi đi siêu thị về, Tống Lâm chuẩn bị nhân xong, bốn người cùng quây quần quanh một cái bàn.

Trước kia Hứa Tư Đình từng được mẹ dạy, miết vỏ sủi cảo từ bên ngoài vào giữa là sủi cảo có thể đứng thẳng được.

Thời Bồi không biết làm như vậy, sủi cảo của cô ấy mềm oặt.

Cao Cảnh Hữu: “Bồi Bồi à, hay là em ngồi đợi đi, sủi cảo của em hơi khó nhìn.”

Thời Bồi: “Không cần anh nói nhiều.”

Hứa Tư Đình nói, “Ba người bọn mình có thể làm được, cậu vào bếp đun nước trước đi.”

“Đúng đó. À phải rồi Tống Lâm, thức ăn cho chó cậu để đâu, tôi chuẩn bị cho Đậu Đậu một ít.”

Tống Lâm chỉ chỗ cất đồ.

Hứa Tư Đình nhìn Đậu Đậu đang ngoan ngoãn ngồi một bên, “Cục bông nhỏ ngoan thật, trước đây hàng xóm nhà em cũng nuôi một con săn to, cực kì hung dữ. Em chỉ đi lâu ngày một chút là nó đã không nhận ra, sau đó còn đuổi em chạy té khói.”

“Cũng không hẳn, chó săn cũng ổn. Mà này, mùa xuân tới bao giờ các em mở lại cửa hàng?”

“Những năm trước đều là ngày hai bảy.” Năm nay Hứa Tư Đình muốn về sớm hơn, lần nào về cô cũng chưa ở được bao lâu đã phải quay lại.

“Có phải nhà em ở thị trấn?”

“Đúng vậy.”

“Thế để Tống Lâm đưa về.” Cao Cảnh Hữu liếc Tống Lâm, Tống Lâm gật đầu như thể khẳng định lời nói của Cao Cảnh Hữu.

“Không cần đâu, nhà em cách đây rất xa.” Hứa Tư Đình cảm thấy Tống Lâm không có lý do gì để đưa cô về.

“Không sao không sao, A Lâm bình thường cũng rảnh rỗi.”

“Thôi, chuyện đấy nói sau đi.”

Gói xong sủi cảo, mỗi người tự thả của mình vào nồi rồi vớt ra. Tống Lâm đi xào thêm một vài món. Hứa Tư Đình ngồi xuống, gắp một đũa ớt xanh xào thịt. Ớt xanh hơi cay, độ mặn vừa đủ, vị ngon vừa vặn. Thời Bồi cũng ăn một miếng, khen ngợi, “Khả năng nấu nướng của anh trai ổn đấy, sau này Tư Tư có phúc rồi.”

Cao Cảnh Hữu cũng nói, “Đúng đấy, thời buổi này không dễ tìm được người đàn ông biết nấu cơm đâu, Tư Tư phải cố nắm chặt nhé. A Lâm là người đàn ông tốt chính hiệu đấy.”

Hứa Tư Đình dở khóc dở cười, “Hai người đúng là một đôi, cùng chung chiến tuyến.”

“Đương nhiên rồi.”

Hứa Tư Đình bị chọc cười, mắt liếc qua thì thấy Tống Lâm đang nhìn mình, miệng cười dịu dàng.

Ăn cơm xong, Cao Cảnh Hữu rửa bát, Thời Bồi giúp anh.

Hứa Tư Đình xoa bụng, cô ăn hơi nhiều, Tống Lâm đã đi vào phòng, hồi lâu vẫn chưa thấy ra. Đậu Đậu ăn no, đang làm nũng với Hứa Tư Đình, Hứa Tư Đình nghịch con chíp bông cùng nó, nhìn chằm chằm vào cửa phòng Tống Lâm.

Ý Lâm Sơn Thủy lại đăng bài viết mới: Sủi cảo và cô ấy.

Hình ảnh kèm theo là một bát sủi cảo và một đoạn cánh tay lộ ra.

Hứa Tư Đình nhìn bức ảnh, cảm thấy có một thứ gì đó rất kỳ lạ, cái bát này nhìn rất quen. Đúng lúc này, trong phòng bếp truyền ra tiếng “xoảng”, Hứa Tư Đình mau chóng đi tới, hóa ra là Cao Cảnh Hữu đánh rơi một chiếc bát. Hứa Tư Đình đang định lấy chổi quét đi mảnh vỡ, bỗng nhiên sửng sốt.

Cạnh của chiếc bát được Cao Cảnh Hữu đặt trên bồn rửa giống hệt chiếc bát trong ảnh của Ý Lâm Sơn Thủy.

Một đêm không sao.

Đầy sao.

Cuốn sách cô ấy tặng.

Hai người trên phố, muốn nắm tay cô ấy.

Sủi cảo và cô ấy.

Trong đầu Hứa Tư Đình lóe lên hình ảnh bài đăng của Ý Lâm Sơn Thủy, đưa tay mình lên xem, màu sắc cũng y như trong ảnh. Có một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Hứa Tư Đình, nhưng cô bỏ qua, trực tiếp kéo Cao Cảnh Hữu ra ban công, thấy Thời Bồi chưa để ý bên này, mới nhỏ giọng nói, “Anh nói cho em biết đi, Tống Lâm có phải là…”

Tống Lâm ra khỏi phòng, đang nhìn về bên này.

Hứa Tư Đình nuốt xuống câu nói kế tiếp, “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, anh đi rửa bát đi.”

Mặt Cao Cảnh Hữu tràn đầy sự ngơ ngác.

Sau khi vào nhà, ánh mắt Hứa Tư Đình nhìn Tống Lâm chăm chú hơn, trước khi mọi việc được xác nhận, cô không thể vội vàng đưa ra kết luận.

“Làm sao thế?”

“Không sao.”

Cao Cảnh Hữu và Thời Bồi dọn xong bếp liền rời đi, Hứa Tư Đình không về nhà, ôm gối ngồi vùi trên sofa, Tống Lâm đi tới đâu, ánh mắt cô dõi theo tới ấy.

Tống Lâm bị nhìn đến nỗi không thoải mái, dò hỏi: “Anh có gì không ổn sao?”

“Không có.” Hứa Tư Đình lập tức lắc đầu. Tống Lâm bày ra vẻ mặt đau khổ, “Nhưng mà em vẫn nhìn anh.”

Không thể nói ra mục đích thật sự, Hứa Tư Đình thuận miệng nói, “Tại vì anh rất đẹp trai.”

Đây là nói đúng sự thật.

Tống Lâm ngập ngừng nửa ngày, cuối cùng cũng không nói gì.

[*] Ánh trăng đêm nay đẹp nhỉ: Câu tỏ tình người Nhật thường dùng, xuất phát từ nhà văn Natsume Souseki. Khi ông còn là giáo viên tiếng Anh, có lần ông yêu cầu học trò dịch câu “I love you” sang tiếng Nhật. Thấy học trò dịch word-by-word, ông tức giận:

“Các anh các chị có phải là người Nhật không vậy? Người Nhật làm sao có thể thốt ra những thứ 図々しい (trơ trẽn, không biết thẹn) như thế. Phải dịch là 月がきれいですね (Trăng đêm nay đẹp nhỉ).”

Khi một người nói “I love you” và nhìn về phía đối phương, đối phương sẽ nhìn về phía người đó. Như vậy hai điểm nhìn của họ khác nhau.

Nhưng khi một người vừa nhìn trăng vừa nói “Trăng đêm nay đẹp nhỉ”, người còn lại sẽ vô thức ngẩng nhìn vầng trăng ấy. Như vậy điểm nhìn của hai người sẽ cùng hướng về một phía. (Nguồn: trainhiemsong.vn)

[*] Núi có cây, cây có cành: Vế thứ nhất câu thơ cuối của bài thơ Việt nhân ca (bài ca của người Việt).

“Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi                                                                                                Tâm duyệt quân hề quân bất tri.”

Dịch ra sẽ là:

“Núi có cây, cây có cành,                                                                                                         Lòng mến thích chàng rồi, chàng không hay.”            

Đây là một bài ca dao lưu truyền ở nước Sở thời Xuân Thu. Theo Thuyết uyển, thiên Thiện thuyết, em cùng mẹ của Sở vương là Ngạc quân tử (鄂君子) du thuyền trên sông, cô gái người nước Việt chèo thuyền hát một bài ca biểu thị lòng mến mộ ông. Bài thơ được cô lái thuyền hát bằng tiếng Việt, nhưng ông dù không hiểu tiếng Việt mà nghe lời hát lấy làm yêu thích, nhờ người dịch sang tiếng Sở, chính là bài ca ở đây. Ngạc quân tử hiểu được càng vui mừng cởi áo gấm khoác lên người cô gái.