Giữa sảnh đường lớn của
trạm dịch giờ đã được dọn dẹp sạch sẽ để trở thành nơi thương nghị của hai
nước.
Lúc Nhiếp Thanh Lan đi vào gian phòng này thì quan viên hai nước đều đã an vị.
Tư Không Thần mỉm cười ngồi ở ghế trên nhất bên phải, mà ghế phía bên trái thì
đang trống.
Lý Thừa Dục thấy nàng tiến vào, lập tức đứng dậy: “Điện Hạ.”
Thấy hắn có ý muốn nàng ngồi ở ghế trên kia, nàng bỗng do dự: “Ta ngồi một bên
thôi, dù sao thì hiện tại ta cũng không phải là người của Huyết Nguyệt.”
“Nếu Lý Thừa tướng nói ngươi có thể ngồi đây thì Thanh Lan không nên khách
khí.” Tư Không Thần cũng không che giấu sự thân mật của hắn với nàng, cười cười
chỉ tay vào ghế bảo nàng lại ngồi.
Nàng không còn cách nào không thể làm khác hơn là bất đắc dĩ ngồi xuống chỗ đó.
“Chúng ta đường xa mà đến, đa tạ Lý thừa tướng đã khoản đãi thịnh tình, lại còn
đem sương phòng phía Đông nhường chúng ta nữa, quả thật rất tinh ý và suy nghĩ
chu đáo.” Tư Không Thần mở lời rất hảo ý và hợp tình.
Lý Thừa Dục nhẹ nhàng lắc đầu: “Bệ hạ là khách, chúng ta chỉ cố tận vai trò là
chủ thôi. Càng thêm đa tạ bệ hạ đã đại độ chịu đến đất Huyết Nguyệt chúng ta để
thương thảo việc tranh chấp quốc thổ hai nước.”
“Nói thật hay, ngươi đã nhường ta một thước thì ta sẽ nhường ngươi một trượng,
đây chính là nguyên tắc làm người của Trẫm. Lý Thừa Tướng đã thịnh tình mời
Thanh Lan đến Huyết Nguyệt làm người đứng đầu, người có tấm lòng gan dạ và sáng
suốt như vậy thật người thường khó có thể có.” Tư Không Thần nhìn hắn rồi nhìn
Nhiếp Thanh Lan một chú: “Nhiều tháng qua nhờ Thừa Tướng chăm sóc cuộc sống của
Thanh Lan, tính tình nàng không tốt, nếu có sai sót mong Lý Thừa Tướng tướng
lượng thứ.”
Lý Thừa Dục khẽ mỉm cười, “Bệ hạ thật là nói đùa, cơm áo và cuộc sống thường
ngày của Điện Hạ đã có hậu cung chăm sóc, ta có thể làm cũng vô cùng có hạn.
Hơn nữa tính tình Điện Hạ khiêm tốn, kiên định và quả quyết, ở cạnh Điện Hạ sẽ
như cây lá mùa xuân, nào có chỗ để ta cần lượng thứ đây?”
Tư Không Thần nheo lại mắt: “Xem ra Thanh Lan ở Huyết Nguyệt trôi qua cũng
không tệ? Trẫm đã lo lắng dư thừa.”
Nhiếp Thanh Lan nghe hai người đối thoại, cảm giác không khí thật cổ quái liền
trầm giọng nói: “Nếu là nói chuyện Kính Xuyên, sao còn vẫn cứ nói chuyện của
ta? Nếu là vì ta mà làm trễ nải chính sự ta có thể đi ra ngoài.”
“Thanh Lan tức giận.” Tư Không Thần cười ha ha: “Được, vậy bây giờ chúng ta nói
chuyện chính sự. Về Kính Xuyên, thật ra thì cũng không cần trẫm phải đến đây
bàn bạc với Lý Thừa Tướng.”
Hắn đưa tay ra sau lưng, có mấy người liền mang lên một tập tấm bản đồ cực lớn,
và treo lên thật cao:
“Đây là những tấm bản đồ hai nước chúng ta qua mấy trăm năm, phía trên ghi rõ
biên giới hai nước. Lý Thừa Tướng có thể thấy rõ ràng. Kính Xuyên rộng chừng
khoảng bảy mươi dặm thì hai phần ba là thuộc về Tư Không Triều của ta. Đây là
điều không thể bàn cãi. Hiện tại ta bắt dân chúng Huyết Nguyệt đang xâm lấn
lãnh thổ của chúng ta dời đi, điều này không quá đáng chứ?”
“Yêu cầu của Bệ hạ vô cùng hợp lý, bây giờ đang ở trên đất Kính Xuyên quả thật
không ít người Huyết Nguyệt sống trên đó. Mà những người này có chiếm một phần
đất của Tư Không Triều, điều này cũng không cần chối cãi.”
Lý Thừa Dục mở lời một phen, thừa nhận hết những lời chỉ trích của Tư Không
Thần, thật nằm ngoài suy nghĩ và dự đoán của hắn.
Hắn tiếp tục nói: “Về những người này, ta đã ra lệnh cho Bộ Hộ đi thống kê lại,
nhưng cũng không phải là chuyện dễ dàng, xin bệ hạ cho ta chút thời gian.”
“Ngươi phải mất bao lâu?”
“Ba năm.”
Tư Không Thần cho là nghe được chuyện cười, không nhịn được cười ha ha: “Lý
thừa tướng thật thích nói giỡn, chỉ có vài ngàn người nói ít thì mất vài tháng,
nói nhiều chỉ cần nửa năm là đủ. Sao có thể cần đến ba năm? Ngươi định Khổng
Minh mượn Kinh Châu, mượn xong không trả nữa sao?”
Lý Thừa Dục nhìn hắn: “Bệ hạ chịu cho ta thời hạn bao lâu?”
Hắn nghiêng đầu một chút: “Nhiều nhất mười tháng.”
“Mười tháng quả khó có thể làm được.” Lý Thừa Dục trả lời không chút kiên trì
nhượng bộ.
Tư Không Thần hừ một tiếng, “Sao? Xem ra Lý thừa tướng hoàn toàn không có thành
ý rồi.”
“Ta có thành ý, nhưng cũng xin bệ hạ cũng đưa ra thành ý của ngài.”
Hắn trầm mặt: “Chúng ta dung túng người Huyết Nguyệt chiếm đất của Tư Không
Triều nhiều năm như vậy mà không thu một khoản thuế nào, đây chính là thành ý
của trẫm! Người Huyết Nguyệt không nên được voi đòi tiên!”
Nhiếp Thanh Lan an vị ở bên cạnh Lý Thừa Dục, nàng có thể cảm thấy hơi thở của
hắn nặng nề hơn ngày thường rất nhiều. Liếc qua nhìn một cái thấy mi tâm của
hắn nhíu lại. Đôi mắt hoàng kim bị che bởi hàng mi cong. Mặc dù không đáp lời
nhưng nàng biết điều này hắn khó có thể chấp nhận.
Nàng cân nhắc một chút, quyết định mở miệng: “Bệ hạ, chuyện này đối với Huyết
Nguyệt mà nói thực không dễ, hơn thống kê hơn vài ngàn người ở nơi rộng như vậy
cũng không dễ. Năm đó chúng ta hành quân đánh giặc còn phải bố trí vạn lần mới
có thể động binh. Huống chi dân chúng không thể so được với binh lính, không
phải một hiệu lệnh xuống sẽ...”
“Thanh Lan...” Tư Không Thần chợt ngắt lời nàng, nghiêm mặt nói: “Chuyện này
lập trường của ngươi chưa ổn định không nên mở miệng, nên nghe là hơn.”
Lý Thừa Dục nhỏ giọng nói với nàng: “Điện Hạ, ta không muốn làm khó ngài.”
Nhiếp Thanh Lan cắn môi: “Các ngươi suy nghĩ vì ta nhưng đã bao giờ suy nghĩ vì
dân chúng chưa?” Nàng nhìn thẳng vào Tư Không Thần: “Bệ hạ, có thể cho ta chút
thời gian được không, ta muốn một mình nói chuyện với ngài.”
Nàng lời vừa nói ra, người của hai bên cũng nhìn nàng chằm chằm, sắc mặt của Tư
Không Thần càng thêm tối tăm, “Nếu là vì chuyện này, ta muốn không cần nói, tự
có ta cùng Lý thừa tướng làm chủ.”
Nhiếp Thanh Lan kiên trì nói: “Nếu không cần ta tham dự thì các người cần gì
phải để ta ngồi tại vị trí này? Nếu ta đã ngồi ở đây thì chuyện chính sự bệ hạ
nếu không muốn nói riêng với ta thì ta không ngại ở đây nói thẳng. Nếu có tổn
thương đến mặt mũi của ngài thì ngài chớ trách ta.”
Tư Không Thần nhìn chằm chằm nàng, hắn không nghĩ rằng nàng dám trực tiếp trước
mặt mọi người ở đây giao chiến với hắn, khiến hắn không khỏi tức giận.
Lý Thừa Dục chợt đứng lên, “Vậy ta sẽ đứng chờ ở bên ngoài.”
Sau khi nghe hắn nói, toàn bộ người bên Huyết Nguyệt đều đứng dậy lui ra ngoài.
Hắn đi mấy bước rồi quay đầu lại nói: “Điện Hạ, mặc dù mọi sự là do ngài quyết
định nhưng... Nếu quá khó thì không cần miễn cưỡng.”
Nàng nhìn hắn, cười nhạt: “Ngươi cũng đã nói mọi sự do người làm, chúng ta còn
có thể trốn tránh được sao?”
Bởi vì người bên Huyết Nguyệt lui trước, bên Tư Không Thần cũng không thể không
lui ra ngoài.
Cửa chính đóng lại, Tư Không Thần lập tức lạnh lùng nói: “Giờ chắc ngươi đã hài
lòng. Thanh Lan, thật không ngờ sau một đêm ngươi có thể lớn mật như vậy!”
Nhiếp Thanh Lan rời chỗ ngồi, đột nhiên quỳ xuống: “Thanh Lan biết lời nói hôm
nay sẽ chọc giận thánh giá nhưng lại không thể không nói, mong bệ hạ thứ tội.”
Tư Không Thần ngẩn ra, như là chưa bao giờ thấy nàng như thế này cứ nhìn chằm
chằm nàng thật lâu.
“Ngươi... Chỉ vì Huyết Nguyệt không có quan hệ gì với ngươi lại muốn xa cách
với trẫm?” Ánh mắt hắn lạnh xuống, trầm giọng nói: “Thanh Lan. Tranh giành quốc
thổ chính ngươi là người nên rõ ràng nhất. Năm trước chúng ta từng đánh nhau
với Huyết Nguyệt, đã từng đi qua Kính Xuyên, đã tự tay vuốt tấm bia mốc biên
giới. Kính Xuyên từ xưa đến nay đều là địa giới của Tư Không Triều chúng ta,
Huyết Nguyệt căn bản không có quyền tranh giành. Ngươi đã nghe Lý Thừa Dục muốn
ba năm, đó chắc chắn là kế hoãn binh!”
Nàng tỉnh táo phân tích: “Bệ hạ nói thần dĩ nhiên rõ ràng, nhưng cột mốc biên
giới vẫn không phải là tiêu chuẩn phân chia biên giới hai nước duy nhất. Bệ hạ
nên biết nơi đó đã có hơn ba mươi năm không có người Tư Không Triều ở. Hiện tại
thì sao, cơ hồ tất cả đều là con dân Huyết Nguyệt, bọn họ đã vất vả cực nhọc,
nam cày nữ dệt lụa mới đem Kính Xuyên biến thành bây giờ. Nơi đó là nơi sinh
sống của họ há có thể nói đi là đi sao?”
Hắn cười lạnh nói: “Bọn họ không phải chỉ có gần ngàn người sao? Cùng lắm thì
có thể dời vào Tư Không Triều. Nếu Lý Thừa Dục vô năng không thể an trí cho bọn
họ thì Trẫm có thể thu nạp bọn họ vào con dân Tư Không Triều.”
Nhiếp Thanh Lan thở dài nói: “Bọn họ nói tiếng Huyết Nguyệt, viết chữ Huyết
Nguyệt, phong thổ đều là huyết mạch Huyết Nguyệt. Ngài để bọn họ đổi dân tộc
bọn họ có chịu không?”
Tư Không Thần nghe, càng thêm tức giận: “Nào có chuyện dễ dàng như vậy? À,
Huyết Nguyệt để người chiếm đất chúng ta thì trẫm phải chắp tay nhường cho? Nếu
sau này cứ như vậy thì có phải mất luôn Tư Không Triều sao? Thanh Lan, ngươi
ngây thơ như vậy từ bao giờ?”
Nàng vẫn khăng khăng căn cứ vào đạo lý mà bảo vệ ý kiến của mình: “Nói cho cùng
là Tư Không Triều thua thiệt miếng đất này. Tục ngữ nói: ruộng xấu không người
nào trồng, mà trồng thì lại tới tranh, nếu nơi đó là vùng đất hoang thì hiện
tại bệ hạ có thể để ý như vậy sao?”
Bị một câu đã nói toạc ra tâm sự, sắc mặt của hắn từ đỏ biến thành trắng. Hắn
trừng mắt nhìn nàng thật lâu mới rít qua kẽ răng: “Thanh Lan, ngươi thật đã
thay đổi rồi. Tất cả lời ngươi nói đều là vì bênh vực người Huyết Nguyệt, ngươi
quên ngươi là ai rồi sao?”
Nhiếp Thanh Lan đáp: “Thần chỉ nói vì dân chúng, thần dĩ nhiên nhớ thần là ai.
Thần ở Tư Không Triều ra đời và lớn lên, nhưng giờ bệ hạ phái thần đến Huyết
Nguyệt, có lẽ nơi đây chính là quãng đời sau này của thần. Hai nơi đều là cho
thần cơm áo, thần không thể thiên vị bên nào cả.”
Tư Không Thần giận tím mặt, đập bàn: “Đừng mang dân chúng ra làm cớ, ngươi nghĩ
trẫm không biết lòng ngươi đang nghĩ gì sao? Ngươi... là vì Lý Thừa Dục!”
Câu nói này đột nhiên thốt lên như đánh mất một phần tôn trọng và quý trọng lẫn
nhau trong lòng của hai người. Khiến cho khuôn mặt nàng vốn bình tĩnh không
nhịn được mà run rẩy phá vỡ luôn trấn tĩnh ban đầu.
Nói ra những lời này, Tư Không Thần cũng biết mình đã lỡ lời, mặc dù hối hận
nhưng cũng không chịu hối hận, đành ngậm miệng chờ nàng nói tiếp.
Trong phòng yên tĩnh khiến Nhiếp Thanh Lan có thể nghe thấy tiếng tim đập của
mình. Nàng chưa bao giờ nghiêm túc nhìn kỹ nội tâm của mình như bây giờ, ép
mình phải đưa ra lựa chọn.
Hồi lâu, nàng nhẹ nhàng nói ra: “Bệ hạ... Thần không biết ngài phái người tới
giám thị thần đã nói như thế nào với ngài nhưng thần và Lý Thừa Dục hiện tại
chưa làm bất kỳ cử chỉ nào quá đáng. Thần Nhiếp Thanh Lan đang tự hỏi không
biết thần đã có lỗi gì với ngài?”
Tư Không Thần nghe nàng nói thật tỉnh táo và lạnh nhạt chợt có chút sợ hãi vội
vàng nói: “Thanh Lan, ta, ý của Trẫm là...”
“Bệ hạ không cần giải thích.” Nàng khẽ lắc đầu: “Thật ra thì ngài nói cũng
không sai, trừ vì dân chúng Huyết Nguyệt dân chúng, thần cũng là vì hắn.
Nhìn cặp mắt kinh ngạc của hắn, nàng cười buồn bã một tiếng: “Người ngài không
cần mà hắn thì nguyện ý xem như trân bảo thì ta không thiên vị được sao?”
Tư Không Thần cả giận nói: “Trẫm đã từng nói qua không cần ngươi?”
Nàng ngược lại hỏi vặn hắn: “Nhưng ngài đã bao giờ nói cần thần? Thật ra
thì...ban đầu bệ hạ vì củng cố ngôi vị hoàng đế mà cưới mấy thiên kim tiểu thư
con gái của các vị nguyên lão thì trong lòng thần đã hiểu. Điều bệ hạ muốn chỉ
là quân cờ trong tay để ngài tùy ý an bài chứ không phải là bất kỳ ai.”
“Thanh Lan, ngươi đối với Trẫm hiểu lầm quá sâu!” Hắn vô cùng đau đớn phản bác:
“Trẫm cho là, chúng ta đã giao tình nhiều năm như vậy không cần nói bất kỳ lời
nào cũng có thể hiểu suy nghĩ lẫn nhau.”
Nhiếp Thanh Lan cười trào phúng: “Nghĩ nhiều hơn nữa thì cũng cần một câu chứng
minh, xem ra chúng ta không có ý nghĩ chung, thật là đáng thương.”
Câu nói trào phúng nhẹ của nàng đã như hai luỡi đao tẩm độc không hề che giấu
gim vào lòng hai người, rốt cuộc lột hết tầng ngụy trang cuối cùng trong lòng.
“Thanh Lan, ngươi... muốn cùng Trẫm quyết liệt sao?” Mắt Tư Không Thần tràn
ngập thương cảm, mà mặt thì đanh lại:, “Trẫm cùng ngươi kề vai chiến đấu, cũng
được xem là thanh mai trúc mã, quen biết tương giao vài chục năm. Lý Thừa Dụ là
thứ gì? Chỉ là mới biết ngươi vài tháng mà ngươi đã muốn sà vào ngực hắn?”
“Nếu như ngươi để ý chính là Trẫm không phong ngươi làm Hậu thì trẫm nói cho
ngươi hay, thật ra trẫm muốn ngươi đến Huyết Nguyệt làm Nữ Hoàng xong sẽ dùng
phương thức kết thân để chúng ta có thể vĩnh viễn ở chung một chỗ. Phần khổ tâm
nàu trẫm không thể nói vì trẫm chưa thấy chưa đến lúc, không phải trẫm không
nghĩ đến tương lai chúng ta.”
Nghe được lời này, tia nhàn nhạt châm chọc trong mắt nàng càng thêm nồng đậm:
“À... thì ra bệ hạ đã suy nghĩ chu toàn như vậy. Nhưng thưa bệ hạ, thần không
thấy có chút nào thật tâm trong đó cả, ngài vẫn chỉ là lợi dụng ta vì mưu đoạt
giang sơn Huyết Nguyệt của chính ngài mà thôi.”
Tư Không Thần hung ác nói: “Ngươi nói Trẫm lợi dụng ngươi, chẳng lẽ Lý Thừa Dục
thì không phải?”
Nhiếp Thanh Lan cười khổ, “Sống trên đời, ai mà không lợi dụng lẫn nhau? Ngài
lợi dụng thần mưu đoạt ngôi vị hoàng đế, củng cố hoàng quyền, hắn lợi dụng thần
ổn định thời cuộc, bình an nội loạn, thật ra thì cũng như nhau. Nhưng điều hắn
khác ngài đó là hắn luôn thẳng thắn thật lòng với ta còn ngài thì luôn khư khư
giữ cho bản thân mình.”
Hắn cắn răng cười lạnh: “Ngươi nào biết tấm lòng kia thật hay giả?”
Nàng trầm ngâm chốc lát: “Thần không biết, nhưng thần tình nguyện tin tưởng hắn
làm tất cả là vì dân chúng hai nước.”
“Nói như vậy, hắn là người cao thượng nhất mà trẫm là kẻ phụ lòng nhất?” Bên
thái dương của Tư Không Thần gân xanh nhảy lên thình thịch, hắn nhìn chằm chằm
nàng hồi lâu rồi hỏi: “Vậy bây giờ ngươi muốn như thế nào? Muốn Trẫm không thu
hồi Kính Xuyên sao?”
“Thần biết bệ hạ không làm được.”
“Nếu Trẫm có thể?” Hắn đột nhiên thay đổi thái độ: “Nếu Trẫm nói, chỉ vì ngươi
Trẫm có thể không cần Kính Xuyên nữa, ngươi cũng sẽ không cho là trẫm vô tình
nữa đúng không?”
Nhiếp Thanh Lan sửng sốt, nàng hiểu rất rõ về Tư Không Thần, dĩ nhiên nàng sẽ
không tin hắn có thể trong một giây lát có thể vì tình mà thay đổi lập trường
của mình. Suy nghĩ một chút nàng chợt hiểu: “Bệ hạ muốn mượn nó thành đại lễ
đưa cho Huyết Nguyệt để bảo vệ địa vị của thần?”
Mặt Tư Không Thần đỏ như máu, hắn bỗng nhiên đứng dậy đụng bàn ghế loạng xoạng,
cũng không thèm nhìn đụng phải cửa chính rồi đi thẳng.
Không có ai đi vào nữa cho đến khi trong sân lặng lẽ xuất hiện một bóng người
đứng thẳng ở đó như đang đợi nàng.
Nàng mất hồn một hồi mới xoay người, thấy rõ người kia không nhịn được cười một
tiếng: “Ngươi thật giống như là người cuối cùng bên cạnh ta, bất luận ta khi
nào ngẩng đầu, luôn có thể gặp được ngươi.”
Lý Thừa Dục ưu nhã nở nụ cười muôn thuở, nói một câu đầy ẩn ý: “Đến bao giờ
Điện Hạ có thể cúi đầu vẫn có thể nhìn thấy ta thì Thừa Dục mới có thể mãn
nguyện.”
Cúi đầu nhìn thấy hắn? Đây là ý gì? Nhiếp Thanh Lan không hỏi.
Hắn cũng không hỏi nàng đã nói những gì với Tư Không Thần, có lẽ những gì bọn
họ đã nói hắn đã nghe được một phần cho nên hắn không cần hỏi thăm nữa.
Nhưng những lời đó có dính dáng đến hắn, nếu hắn nghe được sẽ nghĩ như thế nào
đây?
Sắc mặt Tư Không Thần tái xanh đứng chắp tay, Dương Phàm lo sợ bất an đứng ở
phía sau hắn.
“Vấn đề này trong thư ngươi đã không đề cập tới với trẫm, hôm nay Nhiếp tướng
quân đã dám nghiêng về Huyết Nguyệt.” Hắn lạnh lùng nhìn Dương Phàm: “Hôm nay
nàng dám vì Huyết Nguyệt mà trở mặt với Trẫm, nàng lấy đâu lá gan lớn như thế
này?”
Dương Phàm ngập ngừng: “Có câu, vi thần không biết có nên nói hay không.”
“Nói.”
Hắn lấy can đảm nói: “Ban đầu bệ hạ khiến tướng quân đến Huyết Nguyệt thì có lẽ
tướng quân đã thay đổi. Bệ hạ... chẳng lẽ đối với người mà nói đẩy tướng quân
tới đất nước xa lạ thật sự là chuyện tốt sao? Phải biết nơi này có bao nhiêu kẻ
theo dõi tướng quân, chỉ riêng có mỗi ám sát đã là tầng tầng lớp lớp nhưng đây
đối với tướng quân mà nói còn không phải là bết bát nhất. Bết bát nhất chính
là, tướng quân đã cách xa bệ hạ, trong lòng ngài đã khẳng định bệ hạ đã đối xử
vô tình với ngài thì ngài sẽ không hi vọng. Sự thần phục đối với bệ hạ sẽ không
còn kiên định như trước kia.”
Tư Không Thần nhíu mày: “Ngươi xin nói một câu, nhưng đây là môt câu sao?”
“Vi thần có tội.” Dương Phàm lại cúi đầu.
Trầm mặc một hồi lâu, rồi hắn lại thở dài một tiếng: “Có lẽ thật sự là người
đứng ngoài xem sẽ sáng suốt, có lẽ là Trẫm đối với nàng quá mức tự tin. Trẫm
hiểu ý của ngươi, trong lòng Thanh Lan tất nhiên sẽ trách trẫm không cưới nàng
nhưng trẫm thực sự cũng có nỗi khổ riêng. Nàng đi theo Trẫm vào sanh ra tử
nhiều năm như vậy, lòng nàng đối với Trẫm, Trẫm há lại không biết? Nhưng nàng
giống như là con ngựa bị Trẫm thuần phục, ngoan ngoãn nghe Trẫm ra lệnh làm
việc, đây tất cả chỉ vì nàng là thần tử của Trẫm.
“Nhưng nếu nàng biến thành người bên gối của trẫm, là phi tử trong cung thì
nàng còn nghe lời như vậy sao? Nữ nhân tầm thường đều không tránh khỏi kiêu
ngạo tự mãn, huống chi nàng còn thống lĩnh đến mười vạn đại quân? Nếu như Trẫm
áp chế không nổi thì đến lúc đó sao Trẫm có thể quản được quốc gia này?”
Dương Phàm rốt cuộc hiểu rõ tính toán trong lòng Tư Không Thần. Thật ra hắn là
người tâm phúc thì nên nói cho Tướng quân nghe. Mà hiện tại bệ hạ chỉ nói cho
một mình hắn, ý muốn không muốn nói cho ai khác, hiển nhiên không phải vì giải
thích mà bệ hạ đã không còn cách nào để nói cho Tướng Quân hiểu. Bệ hạ chỉ là
quá buồn bực nên cần kiếm người để bày tỏ mà thôi.
Cho nên Dương Phàm cũng không dám làm có bất kỳ bình luận nào. Suy nghĩ một cái
chớp mắt au, hắn cẩn thận từng li từng tí nói: “Nhưng tâu bệ hạ, vi thần nghĩ
nên nhắc nhở người, Tướng quân dù sao cũng là nữ nhân, rất dễ dàng xử trí theo
cảm tính. Lý Thừa tướng đối với Tướng quân vẫn luôn che chở chu đáo, Tướng quân
hiển nhiên đã động lòng. Trước đó nội bộ của Huyết Nguyệt đã từng tranh luận
qua, có nên lựa chọn vị Hoàng phu cho tướng quân để đảm bảo cho tướng quân có
một vị trí đặt chân vào triều. Nế`u Lý thừa tướng muốn tranh vị trí này...”
Khuôn mặt Tư Không Thần thoáng chốc cứng nhắc lại: “Lý Thừa Dục có ý này sao?”
“Nếu hắn không có ý gì thì hắn đã không quan tâm đến Tướng quân như vậy.” Dương
Phàm đáp rất rõ ràng.
Hắn xoay người, nắm thật chặt quả đấm, trước mắt hiện lên hình ảnh Nhiếp Thanh
Lan ở Tư Không Triều cùng chung hoạn nạn, nâng đỡ lẫn nhau. Mấy chục năm...
chẳng lẽ không bằng mười mấy ngày sao?
Hồi lâu, hắn dùng một giọng chết chóc như ma quỷ rít lên: “Giết hắn đi!” Ra
lệnh cực kỳ ngắn gọn, không cần công khai thủ hạ tự nhiên sẽ hiểu.
Nhưng Dương Phàm rất băn khoăn: “Bệ hạ, nếu Lý thừa tướng chết rồi tướng quân ở
Huyết Nguyệt mất luôn chỗ dựa, hiện tại chỉ có mình hắn ủng hộ Tướng quân lên
ngôi Hoàng Đế, những người khác...”
“Nàng không nên làm Nữ Hoàng sẽ tốt hơn.” Tư Không Thần cười lạnh: “Nàng đã hạ
quyết tâm muốn phản bội Trẫm rồi, thì Trẫm để cho nàng lên ngôi vị hoàng đế
chẳng phải là tự tìm phiền toái? Nhưng nếu hiện tại để cho nàng trở về nước,
nàng sẽ chắc chắn không trở lại, nếu Lý Thừa Dục chết, nàng liền không có ràng
buộc gì nữa.”
Bởi vì đàm phán lâm vào cục diện bế tắc nên Tư Không Thần chủ động yêu cầu tạm
ngừng một ngày, Lý Thừa Dục đồng ý.
Sáng sớm ngàỳ hôm sau, hắn mở cửa ra, chỉ thấy Nhiếp Thanh Lan cười tủm tỉm
đứng ở trước cửa có vẻ như đã đợi hắn một hồi.
“Điện Hạ đây là...” Hắn kinh ngạc.
“Hôm đó thiếu ngươi một khoản, hôm nay bổ sung.” Nàng mỉm cười nói: “Nơi này
đang lúc có quán trà Nghiễm Đức cũng không tệ lắm, có muốn ra ngoài dạo?”
Lý Thừa Dục nhìn nàng cười nổi lên lúm đồng tiền, khẽ mỉm cười: “Được.”
“Thật ra chỉ thích rượu, không thích trà.” Nhiếp Thanh Lan nhìn Lý Thừa Dục
đang ưu nhã pha trà cho nàng liền nhìn cũng biết hắn là người biết thưởng thức
trà: “Hành quân đánh giặc lúc nào có rãnh rỗi mà thưởng thức như vậy? Bầu rượu
dốc lên vài ngụm là được, còn có thể hào hùng mà cổ vũ sự can đảm trong lòng
quân. Trong quân doanh ngươi làm gì? Có lòng rỗi rãi mà pha trà uống như vậy
sao?”
“Ta chỉ là một giáo úy nho nhỏ phụ trách lương thảo mà thôi. Pha trà không phải
học từ trong quân doanh mà là mẹ ta thích, là nàng tự tay dạy.” Hắn cầm một ly
trà cung kính bưng đến trước mặt nàng.
Nàng cúi đầu nhìn, ly trà trống không, không hiểu nhìn hắn.
Hắn cười nói: “Ly thứ nhất không phải dùng để uống, mà là muốn mời thưởng thức
hương trà. Quán trà này tuy không tệ nhưng đồ lại không tốt, đồ pha trà thượng
hạng đều ở trong cung. Sau khi hồi cung ta sẽ pha trà cho nàng thưởng thức.”
“Ta là người thô lỗ, người có làm như vậy thì cũng phí của trời, ta cũng không
hiểu được mà thưởng thức.” Nàng cười rồi cầm lấy chén hít một hơi: “Quả nhiên
rất thơm.”
Giọng Lý Thừa Dục chậm rãi: “Lựa chọn đồ pha trà rất quan trọng, vừa phải xứng
đáng với loại trà mà cũng phải xứng đáng với người thưởng thức. Cái đó giống
như nhân duyên, không thể tùy tiện chộp ngoài đường một người rồi đưa vào động
phòng, đúng không?”
Nhiếp Thanh Lan tươi cười: “Ngươi nói thật ý nghĩa.” Nàng cầm ly trà chăm chú
nhìn hành động rất tỉ mỉ của hắn. Động tác trầm ổn, ánh mắt kiên định như là
chuyện quan trọng nhất là pha trà cho nàng.
“Điện Hạ hôm nay gọi ta ra ngoài thưởng thức trà là có chuyện muốn nói với ta?”
Chợt hắn mở miệng nhưng không gọi tên nàng.
Bị nói trúng tâm sự, Nhiếp Thanh Lan cười khổ: “Quả nhiên chuyện gì cũng không
thể gạt được ngươi.” Nàng ngồi thẳng người, nghiêm mặt nói: “Nhưng nếu ngày mai
Tư Không Thần nhắc lại chuyện Kính Xuyên, không muốn tranh giành nữa thì ngươi
muốn ứng đối thế nào?”
Hắn ngừng tay, ngẩng đầu lên nhìn nàng: “Hắn chỉ vì nàng sao?”
Sắc mặt nàng ửng đỏ: “Không, ngươi không phải cần phải nghĩ như vậy.”
“Sự thật chính là như thế.” Thế nhưng hắn lại rất chắc chắn: “Kính Xuyên không
lớn, hắn nếu tặng cho Huyết Nguyệt, xác thực có thể khiến cho nàng nở mày nở
mặt với thần dân, Tư Không Thần không phải là kẻ mua bán bình thường.”
Thấy nàng có chút xấu hổ, hắn liền cười nói: “Nhưng bất kể như thế nào, hắn nếu
thật sự đã nói như vậy ta vẫn còn muốn thay mặt thần dân Huyết Nguyệt cám ơn
hắn, và cũng cám ơn nàng. Mặc dù hắn tuyệt đối không có khả năng đơn giản đưa
vùng đất ấy cho Huyết Nguyệt, phía sau đó tất nhiên còn yêu cầu khác.”
Một chén trà lại đưa đến cho nàng, nàng nhìn nước trà xanh lay động trong chén
than nhẹ nói: “Bao giờ lòng người có thể trong suốt như nước trà, nhìn một cái
có thể thấy đáy thì thật là tốt!”
“Điện Hạ chính là nữ nhân giống chén trà này.” Lý Thừa Dục cười nhẹ nói: “Nhìn
một cái có thể thấy đáy.”
Nhiếp Thanh Lan cố ý trừng mắt nhìn hắn: “Cho nên ta ở trong mắt ngươi chắc là
nữ nhân ngu ngốc? Giao chiến với nam nhân như ngươi ta luôn thua thiệt.”
Nói xong, hai người nhìn nhau một cái rồi không khỏi bật cười.
Hai người hồi lâu chưa có cảm giác nhẹ nhõm như thế này, hương trà lượn lờ nơi
chóp mũi như một thần dược có thể dỡ xuống bao nhiêu nặng nề trong lòng.
Nụ cười tắt, Nhiếp Thanh Lan nghiêm túc nói: “Không nói đùa với ngươi nữa, ta
thật lòng muốn làm cho thần dân Huyết Nguyệt chút chuyện. Qua nhiều năm như vậy
ta biết ta và thuộc hạ của mình đã giết không ít người Huyết Nguyệt, làm không
ít người vợ con phải ly tán. Áy náy trong lòng ta cả đời này cũng không thể
nguôi được.”
Hai mắt Lý Thừa Dục lóe sáng: “Điện Hạ đã bao giờ nghĩ kỹ chưa? Nếu trong tâm
nghĩ về Huyết Nguyệt thì cả đời này chân chính sẽ là người Huyết Nguyệt.”
Nhiếp Thanh Lan nhìn ánh mắt bén nhọn sáng ngời kia chậm rãi gật đầu: “Khi ta
đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi.”
Lý Thừa Dục vui vẻ đứng lên: “Xem ra hôm nay chỉ là uống trà còn chưa đủ, nên
có rượu.” Hắn xoay người đi lại mở cửa: “Chưởng quỹ, có rượu hay không?”
Nhiếp Thanh Lan cười nói: “Nào có ở trong quán trà lại muốn rượu? Đây chẳng phải
là đốt đàn nấu hạc, có còn gì là phong nhã?”
Nhưng tâm tình hắn kích động đã không còn để ý những thứ này, đứng cạnh cửa lớn
tiếng gọi: “Chưởng quỹ, có rượu thì đem đến một bầu.”
Quán trà rất yên tĩnh, có một tiểu nhị nhanh chóng chạy lên bưng một cái khay
trên đó có bình rượu nhỏ: “Khách quan, chúng ta chỉ có chút rượu đế của chưởng
quỹ để dành uống, chỉ sợ là không có nhiều.”
Lý Thừa Dục cười nói: “Có rượu là tốt rồi, còn hơn là không có.” Hắn muốn tự
tay nhận khay.
Chợt nàng ở sau lưng hắn hô lên: “Cẩn thận! Có bẫy!”
Hắn ngẩn ra, hai tay đã bê lấy khay chỉ thấy vị tiểu nhị đối diện tươi cười
rạng rỡ hai tay buông ra không rời đi mà sờ phía dưới khay rút ra một thanh đao
nhỏ hung hăng đâm thẳng vào ngực hắn.
Lý Thừa Dục rên lên một tiếng, lui một bước, Nhiếp Thanh Lan đã bước nhanh đỡ
lấy hắn rồi phi Hoa Đào Đao ra.
Tiểu nhị mặc dù chạy trốn nhanh nhưng Hoa Đào Đao vẫn cắm thẳng vào lưng hắn,
ngay lập tức hắn ngã xuống đất không nhúc nhích nữa.
Nhiếp Thanh Lan đỡ được Lý Thừa Dục chậm rãi ngã xuống, thấy ngực hắn đã một
mảng máu tươi mà thanh đao vẫn còn cắm ở đó.
“Ngươi ngàn vạn lần đừng động!” Sắc mặt nàng tái nhợt, “Đao này không thể rút
ra.”
Ánh mắt của hắn lại rất an tường, nhìn thẳng vào nhìn nàng: “Sao nàng biết có
bẫy?”
Nàng cắn môi: “Bởi vì khẩu âm người này... không giống là người nơi này.”
Nàng quá quen khẩu âm này, đây chính là giọng nói của dân Miền Nam Tư Không
Triều. Nàng ở Miền Nam nhiều năm nên giọng nói này quá quen thuộc.”
Thật ra thì Lý Thừa Dục nếu lưu tâm sẽ đề phòng được, nhưng nhất thời hắn hưng
phấn nên khinh địch.
Hắn cúi đầu nhìn vết máu trên ngực mình, bên môi tự nhiên mỉm cười: “Người chỉ
có thể ở trong mộng... nhưng lần mộng này so với giấc một trước... đẹp hơn
nhiều.”
Nhiếp Thanh Lan không hiểu ý hắn nói câu này, nhưng càng cảm thấy thân thể hắn
trong ngực mình càng ngày càng mềm nhũn, càng ngày càng lạnh. Nếu nàng không
hành động thì hắn có thể vì mất máu mà chết.
Vì vậy nàng hét to: “Thiết Hùng! Thiết Hùng!”
Thiết Hùng phụng mệnh đứng chờ bên ngoài không nghĩ tới bên trong lại xảy ra
chuyện. Hắn nghe Nhiếp Thanh Lan hét lên ngay lập tức chạy vào. Vừa thấy tình
hình trước mắt sặc mặt hắn tái lại, một tay đè chặt vết thương của Lý Thừa Dục
một tay liên tục điểm mấy huyệt bên cạnh. Ánh mắt sắc bén như giao găm nhìn
chằm chằm nàng: “Là ngươi phái người đã xuống tay?”
Nàng nắm chặt tay Lý Thừa Dục bật đôi môi đã cắn bật ra cả tia máu: “Không...”
Không phải nàng, lại liên quan tới nàng, nàng biết ai là kẻ đã xuống tay nhưng
nàng không thể nói.
Thiết Hùng hừ một tiếng, đẩy tay nàng ra rồi cẩn thận ôm lấy Lý Thừa Dcụ bước
nhanh xuống lầu.
Nhiếp Thanh Lan nhìn chằm chằm thi thể kia, rút Hoa Đào Đao ra. Bước xuống cầu
thang thì thấy Dương Phàm đang lo lắng lòng vòng dưới lầu.
Nàng cứ từ trên cao nhìn xuống hắn, Dương Phàm hình như cảm thấy được ánh mắt
lạnh lẽo của nàng không tự chủ được nhìn lên một cái rồi lập tức trốn tránh mắt
nàng: “Tướng quân...”
“Ngươi cái gì cũng không cần nói.” Nàng gằn từng chữ một: “Đi nói cho bệ hạ,
nếu Lý Thừa Dục chết, Nhiếp Thanh Lan ta sẽ làm phản.”
Dương Phàm kinh hãi, lập tức giải thích, “Tướng quân...”
Nhưng Nhiếp Thanh Lan đã không muốn nghe bất kỳ chữ nào của hắn nữa, thậm chí
không thèm bước xuống cầu thanh mà phi thẳng từ cửa sổ lầu hai xuống đuổi theo
Thiết Hùng.
Chuyện Lý Thừa Dục bị đâm lén rất nhanh truyền từ trạm dịch ra, để tránh hiềm
nghi Tư Không Thần còn nói mang thái y của mình đến chẩn bệnh nhưng bị Thiết
Hùng từ chối khéo từ bên ngoài.
Bên trong nhà, trừ Thiết Hùng cùng đại phu Huyết Nguyệt không cho phép bất kỳ
ai không có nhiệm vụ mà đi vào.
Đại phu xem xét kỹ lưỡng thanh đao nhỏ cắm trước ngực Lý Thừa Dục thở dài nói:
“Thanh đao này mặt dù đâm không sâu nhưng vết thương lại vào chỗ yếu hiểm, ta
không dám tự tiện rút ra, ngộ nhỡ tổn thương đến tâm mạch...”
Khuôn mặt Lý Thừa Dục vốn đã trắng như tuyết giờ ngay cả chút huyết sắc cũng
không có, hắn lặng lẽ nhìn đại phu rồi dùng hơi thở yếu ớt nói: “Ông có rút ra
hay không rút ra thì đối với ta mà nói cùng lắm chỉ là chết, cần gì phải trì
hoãn?”
“Bảo ngươi rút ra thì ngươi cứ rút ra!” Thiết Hùng không nhịn được rống to,
rống đến màng nghĩ của đại phu muốn rách.
Lúc này có người một cước đạp cửa ra, Nhiếp Thanh Lan sải bước đi vào.
Thiết Hùng quát lên: “Ai kêu ngươi tiến vào? Đi ra ngoài!”
Nàng cũng không thèm để ý tới hắn, đi thẳng tới giường, quỳ gối xuống xem xét
kỹ lưỡng vết đao rồi nói: “Rút đao ra không khó, Thiết Hùng, chỉ cần ngươi đè
vai hắn lại ta sẽ rút luôn, sau khi rút đao ra thì đại phu phải lập tức cầm máu
thì cửa ải này có thể qua được.”
Giọng nói nàng không cao nhưng khí thế vô cùng uy nghiêm, lúc này giống như
nàng là Thanh Long tướng quân đang đứng chỉ huy trước thiên quân vạn mã chứ
không phải là một nữ nhân yếu đuối.
Đến Thiết Hùng cũng không khỏi bị khí thế của nàng làm chấn động, nhìn chằm
chằm nàng hỏi: “Ngươi có nắm chắc?”
“Trong quân thường có nhiều người đủ các loại vết thương, ta thường giúp quân y
chữa.” Nàng trầm ổn nhìn hắn, “Chỉ cần ngươi tin ta.”
Lý Thừa Dục khẽ mỉm cười: “Trừ ngươi ra, ta thật đúng là không tin được người
khác.”
“Vậy thì không cần trì hoãn nữa.” Nhiếp Thanh Lan đem xé ống tay áo của mình lộ
ra một đoạn tay trần, như vậy nàng có thể gọn gàng mà hành động. Sau đó nàng
đem thuốc cầm máu nhét vào tay đại phu rồi liếc nhìn Thiết Hùng: “Ngươi chuẩn
bị, ta đếm tới ba thì rút đao ra.”
Thiết Hùng đã không còn đường có thể chọn, chỉ có thể nghe lời nàng.
Nhiếp Thanh Lan nắm lấy thanh đao, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Lý Thừa Dục, ánh
mắt hắn dịu dàng như một đầm nước sâu như lần đầu tiên nàng gặp hắn vậy. Nàng
dịu dàng nói: “Sẽ không đau đâu, nếu có đau ngươi cứ kêu lên.”
“Có đau ta đây cũng sẽ nhẫn nại được.” Hắn vẫn mỉm cười: “Huống chi ở đây còn
có nàng.”
Nàng không dám nói chuyện với hắn nữa, vì hắn nói một câu lòng nàng sẽ mềm một
phần, mà lúc này nàng không cho phép mình được mềm lòng. Mềm lòng thì tay tự
nhiên sẽ run.
“Một, hai, ba!” Nàng dùng hết sức rút đao ra, Thiết Hùng gắt gao đè chặn vai Lý
Thừa Dục mà hắn từ đầu đến cuối vẫn chỉ nhìn nàng như chỉ sợ bỏ mất phút giây
được nhìn nàng. Cho dù đao được rút ra thì chân mày của hắn cũng chưa từng động
đậy qua.
Nhưng Nhiếp Thanh Lan sau khi rút đao ra xong thì toàn thân vô lực như muốn ngã
xuống.
Đại phu luống cuống tay chân giúp Lý Thừa Dục băng bó kỹ xong, Lý Thừa Dục nhẹ
giọng nói: “Thiết Hùng,... ngươi ra ngoài trước.”
Thiết Hùng không cam lòng nhìn chằm chằm Nhiếp Thanh Lan, lại nhìn Lý Thừa Dục
suy yếu vô lực rồi kéo đại phu ra cửa.
Rầm một tiếng, cánh cửa bị hung hăng đụng vào.
Nhiếp Thanh Lan cố gắng nặn ra nụ cười nhìn hắn: “Thiết Hùng vẫn luôn rất không
ưa ta...”
Hắn cười nhẹ: “Nếu hắn biết vừa rồi nàng gạt hắn thì hắn sẽ nghiền nát xương
nàng.” Hắn nhìn nàng lúng túng cười khổ nhẹ giọng nói: “Thật ra thì nàng chưa
từng giúp quân ý chữa thương đúng không?”
Bàn tay nàng cầm lấy bàn tay hắn, cảm thấy từ lạnh băng đã có chút đột ấm, nàng
áy náy nói: “Ngươi bị thương là bởi vì ta nên...”
Hắn cố gắng dùng một cái tay khác che môi nàng, da thịt chạm nhau khiến hai
người khẽ run lên.
“Thanh Lan, cám ơn nàng.” Hắn dịu dàng nói cảm ơn không nhiều lời giải thích,
đôi mắt khép hờ mệt mỏi muốn ngủ.
Nhiếp Thanh Lan kinh ngạc nhìn khuôn mặt an tĩnh của hắn, trên môi nàng dường
như còn lưu lại nhiệt độ của đầu ngón tay hắn. Tựa như lúc trước hắn nói, người
là trong mộng nhưng giấc mộng lại không đẹp như lời hắn nói.
Ngày đó rời đi Tư Không Triều nàng cố ý ngắm nhìn cột mốc biên giới vì đó là
thứ cuối cùng Tư Không Triều có thể cho nàng một chút an ủi. Vuốt tấm bia đá mà
lòng nàng đau đến tê tâm liệt phế, bởi vì bấy lâu nay nàng mang họ Nhiếp giờ đã
phải là người họ Cung rồi. Sự xoay chuyển bất ngờ này như là đang ở trên chiến
trường mà bị trúng tên bắn lén vào ngực đau đến không thể mở miệng mà thở được.
Mà bây giờ nắm lấy tay hắn lòng nàng lại yên bình như một thảo nguyên, đã bao
rồi năm lòng nàng mới có thể được yên ổn như vậy?
Nhưng người này chính vì nàng mà phải gặp thống khổ như vậy...
Lựa chọn của nàng là đúng hay sai? Nếu như nàng tiếp tục kiên trì sẽ như suy
nghĩ của nàng sẽ cứu người hay lại càng hại người?
Nàng định đứng dậy, đang định buông tay ra thì hắn lại như bị thức tỉnh, mắt mở
ra vội hỏi: “Nàng đi đâu vậy?”
Nàng dịu dàng nói: “Ta đi rót cho ngươi ly nước.”
Hắn trở tay bắt được tay nàng, cứ như vậy hai bên lại nhìn nhau một lát rồi hắn
mới cười nhẹ: “Thanh Lan, đây là lần thứ ba nàng cứu ta rồi. Cứu ta ba lần thì
mạng ta đã thuộc về nàng.”
“Sao lại ba lần? Chỉ mới có hai thôi.” Nàng cho là hắn nhớ lầm.
Hắn cười tinh khiết như hài tử, không dám chớp mắt cứ như vậy nhìn nàng.
Nhiếp Thanh Lan thấy nụ cười này chốc lát có phần hoảng hốt, nàng nhẹ nhàng
vuốt những sợi tóc tán loạn trên trán hắn, cưng chiều nhỏ giọng nói: “Không
phải giờ ngươi đang muốn ngủ sao?”
Hắn nhìn nàng, ánh mắt trong trẻo như không phải là người đang bị trọng thương.
“Vậy ngươi chỉ cần nghe ta nói. Ta từng đi do thám qua phủ Thừa tướng vào cái
đêm ta và ngươi khải hoàn hồi triều.” Nàng chậm rãi nói.
Ánh mắt của hắn chớp mấy cái nhưng không phải cái kiểu giật mình, nhưng hắn
không hỏi mà cứ vậy nghe nàng nói tiếp.
“Ta biết rõ Thượng Quan Vinh đang lấy chuyện của ta gây phiền toái cho ngươi,
ta cũng biết rõ bọn chúng buộc ngươi phải tuyển định Hoàng Phu cho ta, dùng thế
lực ép chúng ta liên thủ. Ta đã nghĩ lâu rồi, nếu ta không về Tư Không Triều mà
ở lại Huyết Nguyệt thì điều này chắc chắn sẽ làm khó ta và ngươi, cho nên ta
phải đưa ra quyết định. Nàng khẽ cắn răng rốt cuộc quyết định, nói rất rõ ràng:
“Thừa Dục, ngươi hãy lấy ta đi.”
Ánh mắt Lý Thừa Dục vẫn nhìn nàng như vậy như là đang nhìn một loại trân bảo
hiếm thấy, những lời này đủ làm cho long trời lở đất nhưng hắn vẫn bình tĩnh,
dịu dàng chăm chú nhìn nàng giống như chưa từng nghe đến câu nói kinh thiên
động địa kia của nàng.
Chỉ có ở trong bóng tối, hắn lặng lẽ dùng hết hơi sức toàn thân nắm chặt lấy cổ
tay nàng, đem năm ngón tay của mình chặt chẽ nắm lấy bàn tay nàng như thay lời
đáp của hắn.
Nhưng vào lúc này, cửa phòng từ từ mở ra, Tư Không Thần lạnh lùng đứng ở nơi
đó, giọng nói vô cùng âm u: “Trẫm đến thăm bệnh thật là trùng hợp, xem ra Trẫm
nên đưa một phần quà tặng cho hai vị mới đúng?”