Trương Thành nằm phục sẵn
ở bên bãi cỏ lau cố gắng ngừng thở, xung quanh trừ tiếng gió thì không nghe
thấy bất kỳ điều gì. Hắn lặng lẽ liếc trộm một cái chỉ thấy Nhiếp Thanh Lan hết
sức chăm chú nhìn vào doanh trướng địch. Mặc dù hai chân ngâm trong nước sông
lạnh băng nhưng nàng hoàn toàn không có cảm giác gì.
Cho dù là hắn một đại nam nhân nhưng giờ chân đứng trong nước cũng cảm thấy
lạnh đến mức hàm răng va vào nhau, toàn thân cứng nhắc mà nàng không chút cử
động nào giống như là đang đứng trên mặt đất khiến hắn không khỏi không kính nể
nàng.
“Trương Thành, ngươi đi lên từ phía bờ Tây, sau khi lên bờ không cần hành động,
chờ lệnh của ta. Nhiếp Thanh Lan quan sát bố cục của doanh trướng xong trong
lòng đã có tính toán.
Không thể mang Quách Phi theo, nàng chỉ mang theo Trương Thành đang không phục
nàng để đi do thám tình hình địch. Mà nàng chưa từng hợp tác với hắn cho nên
đối với hắn vẫn chưa yên tâm.
Trương Thành đối với việc sắp xếp của nàng không hề vui: “Bệ hạ, nếu có chuyện
gì thì có thể giao cho thuộc hạ làm, ngài không cần phải đích thân hành động.”
Nhiếp Thanh Lan không đồng ý với hắn tiếp tục giao phó: “Bây giờ là tháng mười
một, khẩu lệnh của địch là ‘giang sơn’ đối với ‘nước mạnh’, nhớ đừng nói sai!”
Đại quân của Tư Không Triều có một lệ thường: mỗi tháng khẩu lệnh trong quân sẽ
thay đổi căn cứ theo tháng đó mà đổi. Những khẩu lệnh này đều do Nhiếp Thanh
Lan đặt ra cho nên dễ dàng có thể vào.
Trương Thành thấy nàng lặng lẽ đứng dậy nép vào sau cây đại thụ đi giày rồi như
một con khỉ lanh lợi lắc mình lẫn vào doanh trại trong lòng không khỏi than
thầm. Nữ nhân này thật là không thể khinh thường!
Hắn ở trong nước lâu cũng cảm thấy lạnh lẽo, nhìn qua thấy bờ Tây mà Nhiếp
Thanh Lan đã chỉ cho hắn có một rừng cây xem chừng có vẻ khô ráo có thể ẩn nấp
ở đó. Vì vậy hắn gọi lính tinh nhuệ thân cận cùng hắn lặng lẽ lên bờ.
Nếu là ở trong quân, Tư Không Thần không thể nào công khai thân phận của mình,
đây là lệ thường mà Nhiếp Thanh Lan thì vô cùng rõ ràng. Ở dưới nước nàng đã
quan sát bố cục doanh trướng kỹ càng, ở góc Tây Bắc có vài lều lẻ tẻ nhưng nhìn
vị trí vô hình lại là một trận đồ.
Vẫn là Thất Tinh Trận, haizzz! Trong lòng nàng
lại thở dài.
Trước khi ra khỏi thành nàng gọi Trương Thành lấy một ít đồ từ thi thể lính Tư
Không Triều để đổi lấy y phục. Nàng cần lặng lẽ lẻn vào quân doanh của Tư Không
Triều.
Đi vào trong doanh trướng nàng giống như trở lại quá khứ. Nơi này mỗi đồ vật,
thậm chí từng binh lính đi ngang qua là những người mà nàng đã từng thống lĩnh
bọn họ, có thể cùng bọn họ trò chuyện thân mật với nhau vậy mà bây giờ nàng là
kẻ địch của bọn họ. Nàng phải cẩn thận che giấu thân phận của mình không thể bị
phát hiện.
“Huynh đệ, buổi tối ra ngoài thật dễ à!” Một người vỗ vỗ vai nàng.
Nàng lập tức cẩn thận trầm giọng xuống hừ một tiếng.
“Này, ngươi nói xem trong trướng kia có phải có một nữ nhân xinh đẹp? Chẳng lẽ
là thân mật của Dương Tướng quân của chúng ta?” Người lính kia xem nàng như
người của mình một tay khoác lấy vai nàng cười nói hì hì vô tình lộ ra một bí
mật.
Nhiếp Thanh Lan nhạy cảm nhận thấy được điều kỳ quái trầm giọng hỏi: “Nữ nhân
nào? Lúc tác chiến Dương tướng quân so có thể mang nữ nhân?”
“Vào đêm mấy hôm trước đây, trước sau còn có mấy người bảo vệ nàng đấy. Dáng
dấp xinh đẹp như vậy, không phải thân mật của Dương tướng quân thì có thể là
ai? Mà như đã nói qua, nữ nhân này có phần quen mắt... A, đúng rồi, giống như
Nhiếp tướng quân của chúng ta nhưng không hiên ngang mạnh mẽ như vậy.”
Nàng cả kinh. Chẳng lẽ là Vạn Ỷ đình tới? Nếu là nàng tới, thì Tư Không Thần
chắc chắn ở gần đó.
Tư Không Thần đang ở trong trướng của Dương Phàm nghiên cứu thế công của ngày
hôm sau. Bọn họ vừa nhận được hồi âm của Trương Thành, trong thư không có bất
kỳ lời nào hữu ích nào cả. Hắn đang tính toán dùng bút tích dò xét xem Nhiếp
Thanh Lan có ở trong thành hay không.
Thư hồi âm khiến cho hắn thất vọng, bất kể là chữ viết trong thư hay là giọng
điệu xem ra không có bất kỳ liên quan nào với nàng.
Cho nên, hắn vẫn không thể xác định được Nhiếp Thanh Lan có ở trong thành hay
không.
Dương Phàm rất hy vọng có thể theo thủ pháp cũ trèo tường vào thành nhưng Tư
Không Thần lúc này lại vô cùng cẩn thận nhất quyết không đồng ý.
Thương thảo đến nửa đêm, thuộc hạ của Dương Phàm hồi báo: “Không có phát hiện
bất kỳ động tĩnh nào.”
“Xem ra bọn họ vẫn dùng thủ làm chủ.” Dương Phàm phán đoán.
Tư Không Thần cau mày vẫn còn suy nghĩ sâu xa.
Sau khi trở về lều lớn hắn vẫn suy tư như thế. Vừa rồi bọn họ quyết định này
mai sẽ tiến hành tấn công thăm dò.
Ở bên trong đại trướng đợi một lát hắn chợt ý thức được Vạn Ỷ Đình không ở
trong trướng này, gọi lính canh trướng đến hỏi: “Nữ nhân ở trong trướng đâu?”
Thủ lĩnh đám binh lính không biết hắn chỉ là theo lệnh của Dương Phàm nỗ lực
bảo vệ nhân vật quan trọng nên vẫn cung kính mà trả lời: “Không có ai ra ngoài,
chỉ có một người vào xong rồi ra ngay.”
Tư Không Thần cả kinh: “Ai vào?”
“Là một tên lính vóc người tương đối nhỏ gầy nói là phụng mệnh Dương Tướng quân
tặng đồ cho người trong trướng.”
“Phụng mệnh Dương tướng quân? Đưa gì?”
“Hắn nói là chuyện cơ mật không chịu nói. Nhưng nói đúng khẩu lệnh, ta liền cho
hắn vào, chỉ chốc lát sau thì ra.”
Hắn giận đến mức túm lấy cổ áo tên lính kia xách lên: “Người kia đi hướng nào?”
“Hướng... Bên kia.” Tên lính bị hắn kích động sợ hết hồn, đưa tay chỉ hướng
Bắc.
Tư Không Thần quát lên: “Gọi Dương Phàm tới gặp ta!”
Dương Phàm cũng đang chạy tới, mặt kinh hoảng nhìn hắn, không đợi hắn trách cứ
vội nói: “Bệ hạ, lương thảo của chúng ta bị đốt rồi!”
“Cái gì?” Tư Không Thần tức giận, “Lương thảo thứ quan trọng nhất sao ngươi có
thể trông coi như vậy?”
“Lính canh giữ bị điều đi nên có người lẩn vào đốt lương thảo, bởi vì đối
phương mặc trang phục của chúng ta và nói đúng khẩu lệnh cho nên...”
“Khẩu lệnh?” Hắn cắn răng nghiến lợi: “Khẩu lệnh đúng sao? Tối nay trở đi bỏ
hết khẩu lệnh cho ta!”
“Tướng quân, khắp nơi trong quân doanh đều thấy thứ này!” Có mấy tên lính vội
vã chạy tới trong tay cầm một tờ giấy.
Tờ giấy không lớn, trên mặt giấy trắng như tuyết chỉ vẽ một thứ... một đóa hoa
đào diễm lệ.
Dương Phàm thấy tờ giấy sắc mặt biến đổi: “Bệ hạ, đây... đây là...”
Tư Không Thần hung tợn nhìn chằm chằm vào những tờ giấy kia rồi giật lấy xé nát
bấy.
Lúc này, có người phát hiện ra Vạn Ỷ Đình ở trong góc trướng.
Lúc nàng được mở bịt miệng đã khóc đến nhếch nhác: “Bệ hạ... Đúng... là Nhiếp
Tướng Quân.”
Hắn ngập tràn cảm giác phẫn nộ, không nhịn được mà chạy ra ngoài trướng nhìn về
tường thành xa xa đang đứng yên lặng mà thét lớn: “Nhiếp Thanh Lan! Nàng đã đến
rồi sao không ra gặp ta?”
Nhiếp Thanh Lan không gặp Tư Không Thần.
Một khắc sau cùng nàng quyết định buông tha. Quách Phi nói có lý, nếu nàng và
Tư Không Thần hiện tại mà gặp mặt nhau thì chính là nước cờ thua. Bức thư hắn
đích thân viết thực chất là để dò xét đơn giản là muốn biết nàng có ở trong
thành hay không, nếu nàng xuất hiện trước mắt hắn thì hắn nhất định sẽ không bỏ
qua cơ hội khống chế Huyết Nguyệt.
Cho nên nàng chỉ triển khai chút kế nhỏ trêu cợt Vạn Ỷ Đình, sai Trương Thành
đốt kho lương thảo của Tư Không Triều sau đó để lại dấu hiệu của mình rồi mang
theo Trương Thành lặng lẽ trở vào thành.
Đối với quân đội Tư Không Triều nàng đã quá hiểu hơn hắn ngàn lần nên muốn tạo
chút sóng gió ở đây thì quả là chuyện dễ dàng.
Lưu lại dấu hiệu của mình là muốn khiến cho thuộc hạ cũ nhớ đến sự tồn tại của
nàng. Nàng tin tưởng sẽ có nhiều thuộc hạ cũ vẫn còn tình nghĩa với nàng đối
với trận chiến này trong lòng vẫn còn giằng xé.
Trở lại bên trong thành thì Quách Phi đã nóng lòng không dứt: “Bệ hạ của ta,
ngài không nói không rằng đi ra ngoài, sao có thể lén đi một mình? Ngộ nhỡ xảy
ra chuyện làm sao bây giờ? Ta làm sao đối mặt với Thừa tướng đây?”
Nhiếp Thanh Lan cười vỗ vỗ vai hắn: “Không cần lo lắng, không phải ta đã về
sao?” Nàng quay sang nói với Trương Thành: “Tối nay chúng ta đánh lén thành
công nên càng cần phải phòng bị quân địch phản công. Tư Không Thần là người vay
một trả mười, coi như tối nay còn rối loạn thì sáng mai nhất định sẽ tiến
công.”
Trải qua suốt đêm nay những hiểu lầm của Trương Thành đối với nàng đã giảm đi
rất nhhiều, lần này không nói thêm lời thừa thãi rất sảng khoái mà thuận theo:
“Tuân chỉ!”
Quách Phi ra giấu nói nhỏ: “Bệ hạ, nếu ngày mai đối phương công mạnh, ngài...
cũng đừng giống như hôm nay lui về. Khi tất yếu... nên hung ác quyết tâm hạ
sát, đây là chiến tranh, không có máu chảy người chết là điều không thể.”
Nhiếp Thanh Lan sững người nhìn hắn: “Quách Phi, sao ta không thể độc ác được
như ngươi?”
Hắn cười xấu hổ: “Bệ hạ đây là mắng thuộc hạ sao? Đều là huynh đệ của ta sao ta
có thể hung ác như vậy? Nhưng hiện tại ngài đang ngồi ở vị trí này, nếu nhìn
trước ngó sau chính là hại mình chứ không phải là cứu người khác.”
Nàng biết hắn nói rất đúng nên chỉ có thể trầm mặt suy tư.
Nhiếp Thanh Lan không đoán sai. Hôm sau vừa tờ mờ sáng, toàn bộ quân Tư Không
Triều liền tấn công toàn diện.
Lần này bọn họ không hề dùng Cửu Cung Trận công thành bởi vì quân chủ lực do
Hành Kinh Đào chỉ huy đã từ Tây Hoa chạy tới. Hai quân hợp lại nên thực lực
tăng lên rất nhiều. Bọn họ vây chặt thành Sông Hằng, lấy hỏa tiễn và Đại Bác
bắn vào trong thành khiến quân bên trong thành thương vong không nhỏ.
Nàng hạ lệnh dân chúng trong thành lui vào phía trong tránh thương vong mà giữ
vững bốn cửa thành không ra, gắt gao chống đỡ ở cửa thành. Ở lỗ châu mai vẫn
bắn tên ra để ngăn kẻ địch tiến công.
Trương Thành ở phủ Tổng binh gấp gáp đi qua đi lại không ngừng khuyên Nhiếp
Thanh Lan: “Bệ hạ, hay là rút lui trước đi, nơi này nhìn đã biết là không thủ
được, quân ở Yến Thành ít nhất phải trước trời tối mới có thể tới được nhưng
đại quân đối phương sẽ tiến công vào ngay bây giờ.”
Nàng lạnh lùng nhìn hắn: “Ngày hôm qua thì ngươi nói không cần giương cao chí
khí của kẻ khác là diệt uy phong của mình thế mà hôm nay lại nói vậy sao?”
“... Chẳng lẽ bệ hạ còn có diệu chiêu gì sao?” Hắn nghe lửa đạn ngoài thành
trong lòng đã nóng lắm rồi.
Nhiếp Thanh Lan suy tư hồi lâu, chợt đứng phắt dậy gọi: “Trương Tổng binh, gọi
100 lính tới đây.”
Trương Thành cho là nàng có thượng sách gì đánh lui địch nào ngờ là sai Quách
Phi dạy quân lính Huyết Nguyệt hát.
Lại càng khiến hắn gấp đến độ chân không dám chạm đất. Đây là lúc nào rồi còn
có thể nhàn hạ thoải mái mà học ca hát?
Hắn thật không hiểu nổi nữ nhân này có ý định gì?
Nhiếp Thanh Lan ở bên cạnh nghiêm túc nhìn những binh lính kia học hát, đợi bọn
học xong liền ra lệnh: “Lập tức chia nhau ra dạy tất cả lính trong thành, cần
trong vòng một canh giờ phải khiến tất cả mọi người trong thành học xong bài
hát này. Đến khi mặt trời đứng bóng thì Trương Tổng Binh ra lệnh cho tất cả mọi
người trong thành hát bài này! Quách Phi, ngươi theo ta lên thành một chút!”
Nàng tới cửa thành Nam, đây chính là nơi quân Tư Không Triều tấn công hung hãn
nhất, trên lỗ châu mai lửa đạn liên tiếp được phóng ra mà dưới thành đã có hàng
trăm người khiêng nhưng cột gỗ khổng lồ đẩy vào cửa thành.
Nhiếp Thanh Lan phi lên đầu tường thành hét lên: “Nhiếp Thanh Lan ta ở đây,
muốn lấy mạng ta thì tới lấy đi!”
Nàng quát to một tiếng khiến cho lửa đạn trong thành bắn ra chợt ngừng lại mà
quân lính Tư Không Triều đang tiến công cũng không khỏi dừng lại. Tất cả đều
ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Nàng trang phục đơn giản, quần áo màu tím, tóc búi theo kiểu nam tử, thậm chí
còn không mặc áo giáp.
Nhưng chính vì nàng đơn giản như vậy lại có thể che mờ mắt người khác, chỉ cần
đứng trên thành cũng đủ khí phách ngạo nghễ.
Hoa Đào Đao, Thanh Long tướng quân... Trong nháy mắt, lòng của tất cả mọi người
đều dâng lên lời này, tất cả mọi người đều kính trọng điều này.
“Gọi Dương Phàm đi ra gặp ta!” Nhiếp Thanh Lan hô.
Dưới thành có người truyền lời, trong chớp mắt, Dương Phàm liền phóng ngựa đi
ra, ngước đầu thấy nàng hắn cũng vô cùng kinh ngạc. Đêm qua Nhiếp Tướng quân
hành động mặc dù đã tỏ rõ sự tồn tại của nàng nhưng hắn không nghĩ nàng sẽ dùng
cách nguy hiểm như vậy để hiện thân.
“Nhiếp Tướng quân, ngài...” Hắn vẫn không đổi được cách gọi, vừa thấy nàng liền
không tự chủ mà lui lại phía sau một đoạn.
“Dương Phàm, ngươi muốn mạng của ta hay là muốn tính mạng dân chúng trong
thành?” Nhiếp Thanh Lan đe dọa nhìn hắn, cho dù cách nhau xa như vậy, cho dù
giọng nói của nàng không đủ mạnh để xuyên thủng tai đối phương nhưng khí thế
của nàng thì không kẻ nào có thể địch nổi.
“Người Tư Không Triều từ trước đến giờ tự cho mình là vì chính nghĩa nhưng lần
giờ các người xuất binh là vì hai chữ “Chính nghĩa” sao? Chất dưới đao kiếm của
các ngươi có ai là kẻ thù không đội trời chung?” Nàng lớn tiếng trách cứ:
“Chẳng lẽ chỉ có chém giết mới có thể lấp đầy dục vọng của các người? Nhiều năm
như vậy chúng ta đối với nhau như đối đãi chân tay, cùng vui buồn là vì cái gì?
Là bảo vệ biên giới không để cho kẻ địch xâm phạm chứ không phải là đi xâm lược
nước khác!”
“Hôm nay các ngươi giết nhiều hơn một người, chính là tăng thêm tội nghiệt của
mình, coi như các ngươi không thấy đỏ mặt thì cũng nên vì hậu nhân mà suy nghĩ
xem bọn họ có đáng tự dưng bị các ngươi cho đeo vào lưng nỗi thù hận này
không?”
Đột nhiên một mũi tên bắn thẳng lên tường, Nhiếp Thanh Lan theo bản năng tránh
một bên, đầu mũi tên sượt qua mặt nàng, trên mặt lập tức nóng bừng lên đoán
chừng là sướt da mặt.
Nàng một tay xóa vết máu, cười vang nói: “Tài bắn cung chuẩn như vậy không cần
nói ta cũng biết là ai bắn. Bệ hạ, ta hiện tại lấy thân phận là Nữ Hoàng Huyết
Nguyệt ở đây để gặp ngài chẳng lẽ ngài không có can đảm ra gặp mặt ta sao?”
Lặng lẽ một hắc mã từ trong đám người chậm rãi đi ra, ngồi trên lưng ngựa trong
tay đang cầm cung chính là Tư Không Thần.
Hắn nhìn nàng chằm chằm như muốn xuyên thủng nàng, lớn tiếng đáp lại: “Nữ Hoàng
Bệ Hạ, lúc ngài vào trong quân doanh chúng ta cũng không phải là không ra gặp
ta sao? Rốt cuộc là ta đang sợ hay là ngươi đang sợ?”
Nhiếp Thanh Lan cười ha ha: “Bệ hạ, ban đêm đánh lén là Binh Bất Yếm Trá, lúc
đó ta gặp ngài thì hiện tại đã không còn tư cách mà đứng đây nói chuyện với
ngài. Xin lỗi đã phá hủy lương thảo của ngài, ngài nên hiểu nếu đêm qua ta có
thể động thủ giết bao nhiêu người cũng được nhưng ở đây họ đều là huynh đệ đồng
bào ta, ta không muốn hai tay mình dính máu họ. Bệ hạ nghe ta khuyên một câu,
đừng tạo nghiệt nữa mà hãy về đi!”
“Trở về?” Tư Không Thần từ giữa kẽ răng rít lên hai chữ này, đau lòng không có
từ nào để tả. Ở khoảng cách xa như vậy hắn không thế thấy rõ mặt nàng, không
nghe giọng của nàng nhưng có thể cảm thấy hơi thở của nàng như làn gió đang ùa
tới mặt.
Nàng thay đổi đã trở nên quyến rũ hơn so với quá khứ, mỗi cử chỉ đều mang vẻ
phong tình của nữ nhân như nàng chưa từng lăn lộn qua chiến trường.
Là cái gì thay đổi nàng? Hắn biết đáp án, cũng không muốn suy nghĩ, bởi vì mỗi
nghĩ tới hắn sẽ đau lòng một phần...
Nàng thay đổi vì nam nhân Lý Thừa Dục kia mà không phải vì hắn...
“Bệ hạ, đây chính là Nhiếp Tướng quân đấy!” Hắn không nhịn được cầu khẩn:
“Nhiếp Tướng quân đi theo ngài vài chục năm...”
“Nàng bây giờ không phải là Nhiếp Tướng quân nữa mà nàng là Nữ Hoàng Huyết
Nguyệt!” Tư Không Thần xoay người hét với pháo thủ: “Nổ pháo!”
Tay Pháo thủ run lên đánh rơi cả đá lửa trong tay trên mặt đất. Hắn giận quá
nhảy xuống ngựa chạy tới đẩy tên pháo thủ kia ra tự mình châm lửa.
Nhiếp Thanh Lan đứng trên thành nhìn thấy hành động của hắn trong lòng cũng một
mảnh bi thương, nàng lẩm bẩm nói nhỏ: “Như vậy cũng tốt... hắn đã chấm dứt được
ta cũng yên tâm!”
Ánh mặt trời giữa trưa rọi xuống mắt nàng khiến nàng không khỏi nheo mắt lại,
nàng xoay mình quay lại nơi phát ra tiếng hát. Đó là dân chúng trong thành cùng
binh lính đang hát bài hát Quách Phi dạy cho họ...
Đường
núi nhấp nhô, sông nước quanh co; nhớ nhà tha thiết này, trời đất mênh mông.
Nhà
có cha mẹ này, khó khăn phụng cao đường; đêm tối mưa gió này, nước mắt tình
thương.
Xương
cốt chiến trường này, cuối cùng không quay lại; ngắm cố quốc ta này, hồn dắt
mộng thường.
Giọng hát ngân lên bởi vì người hát trong người mang
đầy sợ hãi và tuyệt vọng cho nên nghe cực kỳ thê lương. Bài hát này trong lúc
yên tĩnh cất lên bay ra ngoài thành Sông Hằng đến đại quân Tư Không Triều khiến
cả tướng sỹ nghe không khỏi sửng sốt.
Bởi vì đây là một bài dân ca Tư Không Triều. Bài hát này mỗi khi các tướng sỹ
nhớ nhà sẽ cùng nhau núp vào trong góc lặng lẽ hát. Bởi vì bài hát bi thương
nên tướng lĩnh sợ lòng quân dao động nên không cho phép bọn họ được hát công
khai. Nhưng bài hát này trong quân đội không ai là không biết.
Đột nhiên ở trên nước lạ nghe bài ca của quê quán mình mà là một bài hát gợi
lên nhớ nhà khiến các tướng sỹ không nhịn được buông thõng đao kiếm xuống.
Không bao lâu có mấy người còn không nhịn được ngồi xuống khóc rống lên. Tất cả
như một cơn lũ không thể ngăn trở, lòng quân hoàn toàn tan rã.
Tư Không Thần nhìn cảnh tượng này giận đến hận không thể lập tức vọt lên tường
thành tóm lấy Nhiếp Thanh Lan. Tay hắn run run mồi lửa đến bốn năm lần cây đuốc
mới sáng lên được sau đó đốt dây dẫn pháo.
Dương Phàm gấp gáp xông lại chém đứt dây dẫn.
Tư Không Thần giận tím mặt: “Dương Phàm! Ngươi phải tạo phản sao?”
Hắn quỳ xuống đất: “Nếu Bệ hạ giết Dương Phàm, Dương Phàm tuyệt không oán hận
nửa câu nhưng hôm nay ngài tự tay giết Nhiếp Tướng Quân thì sau này tất sẽ hối
hận.”
Hét lớn một tiếng, Tư Không Thần đem đá lửa vứt trên mặt đất, ngẩng đầu lên
thấy trên tường thành kia thân ảnh máu tím vẫn đứng vững giống như một tòa tháp
sánh ngang trời đất, nàng như một bàn thạch đứng vững không dao động.
Nàng không sợ.
Nàng lấy sự dũng cảm của mình để chấn nhiếp lòng quân hắn; nàng lấy trí của
nàng làm tan rã lòng quân hắn.
Trận chiến này hắn thua.
Hoàng hôn hôm đó hai vạn đại quân từ Yến Thành cũng đã tới Sông Hằng, quân Tư
Không Thần đã lui về hai trăm dặm đến gần biên giới hai nước để tạm thời nghỉ
ngơi chính đốn.
Thành Sông Hằng bị bao vây tạm thời được hóa giải.
“Bệ hạ, Thừa tướng gửi thư nhắn ngài mau sớm trở lại kinh thành!” Trương Thành
đưa thư đến cười nói: “Đây phong thư thứ ba rồi!”
Kể từ trận Sông Hằng Nhiếp Thanh Lan bức lui được thế công của quân Tư Không
Triều hắn liền hoàn toàn thần phục nàng, chân chính xem nàng như nữ hoàng.
Nàng nhìn lá thư này cười khổ thở dài nói: “Hắn thật là nóng nảy, hiện tại tiền
tuyến mặc dù tạm ổn nhưng phải đem đại quân Tư Không Triều bức lui về nước mới
coi là an toàn. Ai biết chúng có tấn công lại hay không. Hiện tại ta không thể
trở về!”
“Bên Tư Không Thần kia đã mất hết uy phong trong nhất thời sẽ không trở lại
nữa!” Trương Thành xem thường: “Nhưng nếu ngài không trở lại kinh thành thì
không thể được. Ngộ nhỡ quân địch đánh lén ngài thì sao? Nếu ngài bị thương
thần biết ăn nói sao với Thừa Tướng?”
Nhiếp Thanh Lan buồn cười nhìn hắn: “Giọng điệu ngươi bây giờ càng giống Quách
Phi, có phải hắn xúi ngươi nói điều này?”
“Không cần Quách tướng quân nói, tự ta chẳng lẽ cũng không biết đạo lý này
sao?”
Trương Thành mỉm cười thấy Quách Phi đang bước nhanh đi tới: “Xem, thật là nhắc
tới Tào Tháo Tào Tháo đến, có phải Quách Tướng quân tới vời ngài hồi kinh?”
“Bệ hạ, hiện tại ngài không thể trở về kinh thành, tuyệt đối không được!” Đầu
Quách Phi đầy mồ hôi: “Mới vừa nhận được tin Đoan Mộc Cầu mang theo 5000 gia nô
của hắn cùng một vạn quân trong tay Thượng Quan Vinh tụ lại vây quanh kinh
thành nói Thừa Tướng là kẻ phản quốc, ép Thừa Tướng tự vẫn.”
Nàng cả kinh đứng lên: “Cái gì?!”
“Hiện tại thì không biết tính huống trong kinh thành, trong thư Thừa Tướng
không nhắc đến chuyện này sao?”
“Thư của hắn...” Nhiếp Thanh Lan lại nhanh liếc qua thư Lý Thừa Dục đưa cho
nàng. Không có gì! Trong thư không nhắc tới vấn đề Thượng Quan Vinh và Đoan Mộc
Cầu tạo phản, càng nghĩ càng thấy gấp gáp.
Trương Thành cũng gấp: “Bệ hạ, đã như vậy thì đại quân ngoài thành ngài cũng
nên mang theo!”
“Không được!”
Nàng chỉ hơi lo lắng rồi bắt đầu nhanh chóng làm rõ suy nghĩ hỗn loạn của mình.
“Đại quân ở đây không thể động, nếu không Tư Không Triều sẽ biết là ta rời đi.
Thượng Quan Vinh cùng Đoan Mộc Cầu dùng chiêu này hẳn là ý của Tư Không Thần,
bọn họ muốn chơi điệu hổ ly sơn với ta? Hay là vây Ngụy cứu Triệu?” Bên môi
nàng là nụ cười lạnh: “Vậy thì ta để cho họ nhìn xem ta sẽ ứng chiến với trận
này thế nào.”