Hoa Đào Bất Thành Kiếp

Chương 40: Đau thương qua đi, ta cũng không thể tự dối gạt mình rằng, đó chỉ là giấc mộng ba năm

Edit: Rika

Chuyện gì đã xảy ra?

Ta khiếp sợ đứng tại chỗ, một hồi lâu mới phản ứng được, liều mạng vọt tới, nhưng mà ánh sáng không còn ấm áp giống như lúc trước, nó có một lực lượng đẩy mạnh ta ra ngoài, cả người ta đập vào cái ván cửa, đau rát . . .

“Có ai không. . . .có ai không, có ai mau tới. . . .cứu. . .chàng”

Ta nằm trên mặt đất, kịch liệt gọi to, nhưng dường như âm thanh không thể bật ra ngoài, cổ họng ta ngòn ngọt, sau đó một búng máu từ khóe miệng ta chảy ra.

Chỉ sợ cú đập khi nãy đã tổn thương tới lục phủ ngũ tạng, nếu không có người tới, ta chỉ sợ chàng sẽ chết. . .

Ta giương mắt nhìn thân ảnh mơ hồ trong tầng ánh sáng, ta đột nhiên cảm thấy thật binhg bĩnh. Ta có thể chết cùng chàng, như vậy, có phải hay không đó là một kết cục tốt đẹp?

Hỗn hỗn độn độn, trước mắt ta chậm rãi hiện lên nhiều thân ảnh, theo gió di động, chậm rãi chồng chất lên nhau, cuối cùng huyễn hóa thành một bạch y nữ tử. Một đôi mắt hoa đào, đôi chân mày lá liễu, trên gương mặt trắng noãn là đôi môi hồng chúm chím, thật là quyến rũ.

“Ngươi . . .”

Nữ tử đưa mắt nhìn, thế nhưng trong mắt chỉ có sự lạnh lùng, làm ta thanh tỉnh lại, lúc này mới chợt ngồi dậy, sửa sang lại y phục.

“Ngươi đi nấu một chén thuốc bổ máu, chờ Cừ Cử tỉnh lại cho chàng uống”

Nghe được lời của nàng ta, ta không khỏi ngẩng đầu nhìn lại trên giường, ánh sáng vẫn chưa giảm, chỉ là ở cổ tay của Cừ Cử và nàng ta hiện lên một sợi dây trắng noãn, trói chặt sự sống hai người, phía bên ngoài có mười hai cây kim châm lóng lánh, không hề có kẽ hở vây hai người vào bên trong.

“Chàng đây là thế nào . . . .” Ta chống tay đứng dậy, tổn thương đau đớn trước ngực dường như lúc nãy không còn tồn tại nữa.

Nàng ta cũng không trả lời, nhưng đôi mắt trong trẻo lạnh lẽo kia lại nhìn ta chằm chằm, ta không khỏi chột dạ, vội cầm gói thuốc lên rồi nói “Ta đi sắc thuốc”, sau đó nhanh chân chạy về phòng bếp.

Ta rất không thích ánh mắt nàng ta nhìn mình, thế nhưng ta biết nàng ta sẽ không làm tổn thương bọn ta, nếu quả thật có ý đồ xấu, chỉ sợ vừa rồi nàng đã không cứu ta.

Ở trên giang hồ, mỗi người có một cách sống riêng của mình. Ta nghĩ, nàng ta là một người tốt.

Đêm đã khuya, xung quanh một mảnh im lặng, chỉ có lò lửa nóng vang lên tiếng lửa cháy. Ngọn lửa trong lò thỉnh thoảng phóng to lên, nhẹ nhàng đốt lên. Thuốc trong ấm sôi sùng sục, mùi thuốc chậm rãi lan tỏa khắp phòng bếp.

Ta ôm đầu gối coi chừng lò lửa, coi chừng ấm thuốc, càng cọi trọng tính mạng của Cừ Cử.

“Cạch” một tiếng, gió đêm thổi lên bốn phía, cửa sổ phòng bếp bị thổi mở ra, ta thu mình lại, sau đó đứng dậy đóng cửa sổ lại, nhưng trong nháy mắt ta liền sợ nổi cả da gà.

Trong phòng bếp này, ngoại trừ ta, còn có người.

“Ai?”

Ta một bên hỏi, một bên cẩn thận dịch chuyển đến bên lò lửa, ta cầm lên một cái cây to, còn chưa kịp đánh ra.

Bầu không khí càng thêm quỷ dị, phòng bếp trống rỗng ngoại trừ ta không còn một ai khác, nhưng ta vẫn có cảm giác đừng ngồi không yên. Ta cầm thật chặt cây gỗ, cẩn thận đi về phía bên cạnh.

Một đạo hắc ảnh chợt lóe lên, gậy gỗ trong tay ta cũng bị ném ra ngoài

“Meo meo . .. .”

Con mèo của chủ nhà bị gậy gỗ đập trúng, kêu thê lương một tiếng, sau đó không biết chạy biến đi nơi nào.

Nguyên lai là con mèo . . .

Ta tự giễu cười cười, thở dài một hơi, xoay người ngồi xuống gần bếp lò đưa tay vỗ vỗ ngực. Song lúc ta ngẩng đầu lên, lại phát hiện trên mặt đất có một bóng người đang sóng vai cùng ta.

“A. . .”

Tiếng thét chói tai này chỉ kịp kêu lên một tiếng đã bị một bàn tay ngang ngạnh bịt lại. Ta lấy tay cầm lấy đôi bàn tay to trên miệng ta, liều sống liều chết đạp chân, trong nháy mắt, ta cảm giác như bị người ta khinh bạc.

Đầu óc hỗn loạn.

Ta chớ không phải là may mắn như thế chứ, gặp được hái hoa tặc?

“Mật nhi, nàng như thế sẽ đưa tới rất nhiều người đấy, đến lúc đó người đó nhìn thấy bộ dạng này của ta và nàng, nàng giải thích thế nào đây?”

Đôi chân đang đạp loạn của ta chợt dừng lại.

Giọng nói này ta nhận ra.

Tả Khâu Ngạo.

Ta không giãy dụa nữa, Tả Khâu Ngạo chậm rãi buông tay ra, sau đó sửa sang lại y phục, đôi mắt gắt gao nhìn ta chằm chằm.

Ta theo bản năng lui về sau hai bước, lúc này mới cẩn thận nhìn hắn một chút. Dường như vẫn giống như lần xuất hiện trước đây, y phục không dính một chút bụi đất nào, còn giống tiên nhân không nhiễm khói lửa nhân gian hơn cả Cừ Cử.

“Sao ngươi lại tới đây?”

“Không chào đón?”

Ta nhíu chặt mày, đặt mông ngồi xuống bên cạnh ấm thuốc, khẩu khí lạnh lùng đáp: “Mỗi lần tới đều không có chuyện gì tốt, ta tại sao phải hoan nghênh ngươi?”

Tả Khâu Ngạo nghe vậy cũng không tức giận, lấy một cái ghế nhỏ cũng ngồi xuống bên cạnh ta. Lò lửa chiếu vào mặt hắn, hợp với y phục xinh đẹp, càng phát ra bản sắc quỷ mị.

“Nói đi, chuyện gì?”

Tả Khâu Ngạo xòe bàn tay ra hơ trên lò lửa, cười một cái rồi nói: “Ta tìm nàng có chuyện gì. Không phải là mong nàng thực hiện lời hứa năm đó sao, theo ta trở về làm Thiếu phu nhân của Tả Khâu gia”

Nghe vậy ta không khỏi cười lạnh lùng, đút một cây củi vào bếp lò rồi mới nói với hắn: “Không nên nói những lời này . . . ta cũng không phải con nít mà tin vào chuyện ma quỷ, không nói đến chuyện khi nhỏ chúng ta gặp nhau, ngay cả đoạn ký ức này ta cũng rất mơ hồ, ta không tin ngươi coi trọng lời nói đùa này, hiện tại, bên cạnh Ngạo thiếu chủ mỹ nữ như mây, vô luận thế nào cũng không thể nhắm tới một người dung chi tục phấn như ta là thiếu phu nhân của Tả Khâu gia”. Ta giơ một tay lên gãi đầu, giả vờ bừng tỉnh đại ngộ: “A, ta nhớ rồi, trước kia ta còn có nghe nói một người đẹp Diễm Cơ có quan hệ rất gần với ngươi”

Tả Khâu Ngạo híp mắt một cái, sau đó nở nụ cười.

“Tứ đại gia tộc đều nói Chung Ngô tộc của nàng vân đạm phong khinh, bên ngoài thế ngoại đào nguyên, nói Chung Ngô Mật nàng không màng thế sự, tính tình không tốt, vậy mà, cả việc ta cũng Diễm Cơ đi chung nàng cũng nhất thanh nhị sở”

Ta mỉm cười, từ chối cho ý kiến. Tay lại không tự giác xoa nhẫn ngọc trên tay. Lớn thêm một chút, ta xác thực không có suy nghĩ gì cả, cái gì cũng không muốn biết, chỉ một lòng một dạ yên ổn, ta muốn sống bình thường, thế nhưng, hiện thực phơi bày, ta không thể không gánh trách nhiệm trên vai, trong tay ta nắm hơn một trăm tính mạng con người, không thể không thay đổi. . .

“Tả Khâu Ngạo, ta cho tới bây giờ đều không nghi ngờ ý muốn cưới ta về của ngươi”

Tả Khâu Ngạo cười cười, nhún vai, nhìn chằm chằm lò lửa đợi ta nói lời tiếp theo.

“Ta hoài nghi –––– mục đích ngươi muốn cưới ta là nghĩ Chung Ngô tộc có thế lực tiên nhân phía sau, đúng hơn là, ngươi muốn có ––– Thần Nông đỉnh”

Nghe được ba chữ “Thần Nông đỉnh”, ta rõ ràng nhìn thấy ánh sáng trong mắt Tả Khâu Ngạo, như vậy càng thêm khẳng định suy đoán của ta là đúng.

“Chung Ngô Mật, ta nghĩ, ta đã đánh giá thấp nàng . . . Ta nghĩ nàng không quan tâm đến tứ đại gia tộc, là người đơn thuần nhất, không ngờ, hết thảy đều không phải . . .”

Ta gật đầu, cười rất có phong độ.

“Đa tạ Ngạo thiếu chủ khen ngợi”

Ta cầm lấy cái muôi nhẹ nhàng gõ lên cục đá, cố gắng áp chế nội tâm đang gợn sóng của ta.

Thần Nông đỉnh ta cũng chỉ là nghe sơ qua, sợ rằng còn không hiểu biết bằng Tả Khâu Ngạo, lần này nếu từ trong miệng hắn biết được một, hai . . ., ngược lại cũng là một thu hoạch ngoài dự đoán.

“Ta từ trước đến nay rất chán ghét nghiên cứu sử sách của tộc, đối với Thần Nông đỉnh cũng không biết nhiều, ta chỉ biết nó có khả năng luyện ra đan dược thượng đẳng, nhưng vì sao Ngạo thiếu chủ lại có chủ ý với nó như thế?

Tả Khâu Ngạo ngẩng đầu tỉ mỉ quan sát thần sắc trong mắt ta, lúc này mới cười nói: “Nàng chẳng lẽ không biết, Thần Nông đỉnh có khả năng luyện chế ra thuốc trường sinh bất lão”

Hắn từ từ đứng lên, đẩy cửa sổ ra, bên ngoài chẳng biết lúc nào đã có tuyết rơi.

“Ngày xưa, thần Phục Hy chỉ có một con gái, gọi là Mật Phi, Mật Phi hạ giới định cư bên sông Lạc Hà, ông đã phái thuộc hạ xuống thủ hộ nàng, ban thưởng cổ thần khí Thần Nông đỉnh, để bảo vệ Mật Phi vạn sự an khang. Sau đó Mật Phi trượt chân rơi vào trong nước, chết, nhưng cũng vì thế rời bỏ thân thể phàm trần, phi thăng thành thần. Đương nhiên người được thần Phục Hy phái xuống bảo hộ Mật Phi tứ phân ngũ liệt (chia năm xẻ bảy), chia ra làm nhiều bộ tộc khác nhau, mà Thần Nông đỉnh rơi vào tay Tôn gia tộc”

“Ý của ngươi là, Chung Ngô tộc là hậu duệ của họ?”

Tả Khâu Ngạo gật đầu “Đúng, Chung Ngô Mật, hiện tại, gia tộc xuống dốc, cũng là thời gian để các gia tộc khác phát dương quang đại, làm sao, hay nàng nghĩ không muốn lấy chồng?”

Ta từ từ đứng lên, lạnh lùng nhìn Tả Khâu Ngạo “Là ai nói cho ngươi biết Chung Ngô tộc xuống dốc”

Tả Khâu Ngạo nghiêng đầu buồn cười nhìn ta chằm chằm “Chung Ngô Mật, thời khắc huy hoàng của gia gia nàng đã qua, ta không tin một nàng ngay cả một nơi ăn chốn ở cũng không có mà có thể một lần nữa chấn hưng gia tộc, không nói đến việc nàng không giao Thần Nông đỉnh ra, ta có thể liên hợp với người của tộc khác chiếm lấy, chỉ là ta không muốn thế, nàng nói nàng có thuốc trường sinh bất lão, thiên hạ ai ai cũng muốn được trường tồn mãi mãi, nếu họ biết chẳng phải họ sẽ chém giết nàng, đưa nàng tơi cuộc sống vạn kiếp bất phục. Cho nên . . .”

Hắn chậm rãi bước tới, vươn một tay ra, thật là phóng đãng nâng cằm ta lên, đe dọa nhìn ta.

“Cho nên, Ngạo thiếu chủ đây là tiên lễ hậu binh*, ta dù có lấy hay không lấy chống, kết quả cuối cùng vẫn là Chung Ngô tộc biến mất, Thần Nông đỉnh rơi vào tay ngươi?”

(Tiên lễ hậu binh: trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới tạo áp lực)

Tả Khâu Ngạo nhìn đỉnh đầu ta, làm như nghiêm túc suy nghĩ một hồi: “Cũng có thể nói như thế, nhưng, ta cũng không có chán ghét nàng, nếu nàng gả cho ta, ta cũng có thể suy nghĩ lo lắng cho Chung Ngô tộc một danh phận:

Ta thản nhiên cười, giơ tay lên hất bàn tay của hắn ra, sau đó đưa mắt nhìn ngọn lửa nhỏ phía dưới.

“Ngạo thiếu chủ, ta vẫn có chút nghi vấn, muốn mong thiếu chủ thành thật trả lời giúp ta”

Tả Khâu Ngạo gật đầu, ở bên cạnh ta ngồi chồm hổm xuống.

“Lúc trước, người tiết lộ tin tức ra ngoài để Chung Ngô tộc bị diệt có phải là ngươi? Lúc đó ngươi không nói nguyên nhân vì sao đến Ngưu thông tìm ta, có biết Tiểu Mai đang nguy hiểm tính mạng đi đến Ngưu thôn không?”

Ta Khâu Ngạo vẫn vươn đôi ay ra hơ trên bếp lửa, một đôi mắt màu đen phản chiếu lại ánh lửa nhìn rất dị thường.

“Loại chuyện gây tổn hại này ta đương nhiên không làm . . .” Hắn ngẩng đầu vô hại nhìn ta, cười ngọt ngào. “Là do Diễm Cơ nói ra ngoài, còn về phần Tiểu Mai. . . ta một đường hộ tống nàng, ta không giúp nàng bổ sung nguyên khí đi tới Ngưu thôn, nàng nói, ta có biết hay không? Mật nhi, con người luôn có sự ích kỷ, nàng gả cho ta, hoặc có thể đem Thần Nông đỉnh giao ra đây, ta dùng Vong Hồn lệnh để dẫn dắt tộc nhân của nàng đi vào trên đường hoàng tuyền. Thần Nông đỉnh lưu lạc mấy trăm năm, cũng không có người mở ra được, nàng cũng không cần cảm ơn ta cứu gia gia nàng, liên thủ cùng ta, ta đảm bảo nàng ngàn đời hạnh phúc, như thế nào?”

Ta vẫn cúi thấp đầu không lên tiếng, khóe miệng thậm chí còn nở nụ cười, nhưng mồ hôi trong lòng bàn tay run rẩy đã tuôn ra khá nhiều.

Nguyên lai sự thực đúng là cái dạng này. . . Tả Khâu Ngạo, ta phải làm như thế nào để tha thứ cho ngươi?

Tay đặt trên cục đá, thừa dịp Tả Khâu Ngạo không chú ý, ta len lén cầm một vị thuốc, quay đầu mỉm cười với hắn.

“Ngạo thiếu chủ, trong lòng ta đã có quyết định rồi, ngươi có muốn nghe hay không?”

Tả Khâu Ngạo dường như khó lường được tình huống này, mắt nhìn chằm chằm ta, tay trái chuyển động bấm lên mu bàn tay phải.

“Quyết định của ta là, ngươi phải chết”

Hai tay đột nhiên bén nhọn hướng về phía trước, toàn bộ cục đá bên trái Tả Khâu Ngạo hướng tới hắn, nước thuốc nóng hổi bắn lên mặt hắn.

Không nhìn đến thương thế của hắn tột cùng thế nào, ta xoay người nhanh chóng hướng phía trên lầu chạy đi, phía sau là tiếng kêu rên thê thàm của hắn, ngoài ra còn có tiếng bước chân thật gần.

“Chung Ngô Mật, ta giết ngươi!”

“Ha ha, Tả Khâu Ngạo, ngươi chỉ biết Chung Ngô tộc ta am hiểu y thuật, nhưng cũng không biết Chung Ngô tộc ta hạ cổ độc cũng là cao thủ nhất đẳng, trong thuốc ta có cho cổ trùng, lần này nếu ngươi giết ta, ngươi tất nhiên cũng chẳng có kết quả tốt gì, ha ha, Chung Ngô Mật ta chết còn kéo theo ngươi làm đệm lưng, ta rất vui”

Tiếng trường kiếm phía sau kéo tới, động tĩnh to lớn như thế cũng kinh động không ít khách trọ. Mọi người đều nhô đầu ra muốn tìm hiểu chuyện gì, nhưng thấy vẻ mặt hung thần ác sát của Tả Khâu Ngạo liền nhịn không được mà rút đầu về, chỉ mở he hé cánh của ra xem náo nhiệt.

“Tả Khâu Ngạo, Chung Ngô Mật ta vô năng, nhưng cũng cho ngươi nếm thiên đao vạn quả, hôm nay chết trong tay ngươi ta không có gì phải nói, chỉ là khuôn mặt này của ngươi, cổ độc của ta không có ai có thể phá giải được, ha ha, ta muốn ngươi cả đời phải nhớ ta, mỗi khi nhìn thấy vết sẹo này liền nhớ ta, đau nhức cả đời.”

Phía sau đã không còn đường để trốn, ta cố gắng vừa nói vừa cạy xa phòng chữ Thiên. Phòng Cừ Cử ở, ta mới vừa rồi chạy trối chết, cố gắng rời xa gian phòng kia, ta sợ quấy rầy Cừ Cử. . .

Tả Khâu Ngạo không nói nhiều, một tay ôm lấy mặt đầy máu, một tay nâng kiếm lên đâm ta, kiếm phong chuẩn xác, phản chiếu ánh trăng, làm cho mắt ta đau nhói.

Trong đầu trống rỗng, ta tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

. . .

Đau đớn không hề xuất hiện, ta chậm rãi mở mắt, lại nhìn thấy phòng chữ Thiên truyền ra một chùm tia sáng, áp chế thật chặt thế kiếm của Tả Khâu Ngạo.

Tim ta đột nhiên nhảy dựng lên, ta vội vã vòng qua người đã hóa đá của Tả Khâu Ngạo, cuồng nhiệt nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng.

“Cừ Cử . . . Là chàng sao? Chàng đã tỉnh lại, có phải không? Chàng . . .”

Cửa từ từ mở ra, ta há to miệng nhưng không nói được lợi nào. Nụ cười cứng ngắt trên mặt, cả người như lọt vào vực sâu vạn trượng.

Bạch y nữ tử kia –––– không, đã không còn là bạch y nữ tử. Lúc này, ở trên người nàng ta chỉ có một kiện áo lụa mỏng manh, cái yếm đỏ bên trong thấy rất rõ ràng.

Uyên ương hí thủy . . . dĩ nhiên là uyên ương hí thủy. . .

Thân thể không bị không chế lảo đảo về trước hai bước, ta dựa vào lan can khó có thể tin nhìn một màn trước mắt. Tuy ta hiểu biết không nhiều, nhưng ta cũng biết một thân y phục của nàng có ý nghĩa gì, ta cũng biết dấu vết đỏ hồng trên cổ là như thế nào.

“Ngươi, các ngươi . . .Không phải ngươi đến giúp đỡ ta sao?”

Nàng ta liếc mắt nhìn ta một cái, một lát sau mới mở miệng nói: “Ta đến vì tình lang của ta, liên quan gì tới ngươi?”

Tình lang. . . . nàng ta là đang nói Cừ Cử sao . . .

Đột nhiên trong phòng truyền đến âm thanh rất nhỏ, nàng ta xoay người đi vào phòng, bên ngoài vang lên tiếng xì xầm bàn tán. Ta nhìn phiến cửa khép chặt, thật lâu không nói ra lời.

Ta thật sự rất muốn xông tới nắm áo Cừ Cử mà hỏi, vì sao, vì sao lại đối đãi với ta như thế, vì sao?

Thời gian ta yêu hắn, bỗng từ đâu biến ra một A Lê, lúc ta định tha thứ cho hắn, lại từ đâu xuất hiện một nữ nhân không rõ lai lịch, Cừ Cử a Cừ Cử, đến tột cùng là chàng có bao nhiêu thiếu nữ? Mà lần này, chàng muốn giải thích với ta thế nào đây? Chẳng lẽ nói, nàng ta cũng là nữ tử bị chàng cô phụ mấy ngàn năm trước sao?

Ta, hiển nhiên đã đánh giá cao chính bản thân mình. Cừ Cử, ngay cả mặt mũi của chàng ta cũng không muốn nhìn thấy nữa rồi.

Một lát sau nàng ta đưa cho ta một cái bọc, ta nhận ra, nó là của ta.

“Của ngươi” Nàng ta nhấc tay, chuẩn bị nem vào lòng ta “Chàng đã tỉnh, ngươi có thể đi . . .”

“Chờ một chút!” Ta độ nhiên suy nghĩ, hướng tới nàng ta nói: “Ta không tin, ta không tin chàng đuổi ta đi, ta muốn gặp chàng, muốn gặp chàng”

Nàng ta đột nhiên nở nụ cười, kéo kéo sa mỏng trên người, che lại cảnh xuân vô hạn trước ngực. “Ta theo chàng đã năm vạn năm, đã gặp qua vô số nữ nhân, mỗi một người đều không tin chàng là vô tình như thế. . . . Được rồi được rồi, ta để cho ngươi gặp chàng một chút, thế nhưng, ngươi chờ một lát, chàng. . . cần thay đồ. . .”

Một câu nói như vậy hoàn toàn làm vỡ vụn suy nghĩ của ta, ta nghĩ hết thảy mọi chuyện đều là nàng ta bịa đặt ra, thế nhưng, nàng ta không cự tuyệt yêu cầu của ta, cho phép ta nhìn thấy chàng, chàng, thực sự tỉnh, thực sự đuổi ta đi. . .

Chật vật cất bước, ta đến trước phòng chữ Thiên, hai tay vịn khung cửa. Nàng ta từ trong phòng đi ra, sau đó tránh mình sang một bên, vẫy tay ý bảo ta đi vào.

Chân giơ lên rồi hạ xuống, ta đột nhiên quay đầu hướng cầu thang chạy đi. Nước mắt một lần nữa kìm không được tuôn rơi . . .

Ta không nên nhìn thấy chàng, một lần cũng không nên. Chàng đã không còn bóng dáng phong hoa tuyệt đại lần đầu ta nhìn thấy, cũng không còn hẹn ước xinh đẹp khi xưa nữa. Hết thảy đều xa lạ, ta gặp lại chàng còn có ý nghĩa gì, chỉ là thêm đau thương, để cho người khác chê cười mà thôi.

Ta thật sự muốn, coi ba năm qua như một giấc mộng, tỉnh mộng, thế giới này. . . .tựa hồ không bao giờ tồn tại một người tên là Cừ Cử nữa, không còn người nhẹ nhàng vỗ đầu ta, ôn nhu gọi ta một tiếng “Nha đầu”