Mục Hành từ xa đã nhìn thấy một đám zombie đang vây xung quanh biệt thự, cả đống trợn mắt đỏ ngầu, hau háu thèm thuồng. Mục Hành vẫn còn đang lo lắng không đến kịp, đã thấy mỹ nhân bảo bối của hắn đang đứng dựa vào cửa sổ vẫy tay mỉm cười với hắn. Cũng may chưa xảy ra chuyện gì, Mục Hành trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt chuyển sang bọn zombie lập tức trở nên lạnh lùng, mấy thứ này sao có thể tới gần mỹ nhân của hắn, thật khó chịu!
Du Lãnh ghé nửa người vào bệ cửa sổ, chống cằm nhìn Mục Hành loáng cái đã giải quyết xong đám zombie. Một chuyện vô cùng kinh dị máu me như vậy nhưng hắn ra tay cực kì ưu nhã. Anh chớp mắt, lúc đi xuống lầu, Mục Hành vừa vặn đi vào trong nhà.
Mục Hành theo bản năng giang tay đón Du Lãnh vào lòng, lạnh lẽo toàn thân hắn lặng lẽ tản ra, được hơi thở ấm áp kia che chở, bảo hộ.
Khóe miệng Mục Hành nở một nụ cười bất đắc dĩ: “Trên người em bẩn lắm, ngoan ngoãn chờ trên giường không tốt hơn sao?”
Du Lãnh nhìn hắn không nói câu nào, tươi cười đắc ý trên khóe miệng tiết lộ tâm tình anh rất tốt.
Mục Hành bế Du Lãnh lên, ánh mắt chiều chuộng lại dung túng, “Vậy bảo bối, trước hết chúng ta cùng tắm, xong thì em nấu canh khoai sọ cho anh, được không?”
“Ừm.” Du Lãnh ôm cổ Mục Hành, híp mắt dựa vào lòng hắn, kệ Mục Hành ôm mình đi tới đi lui.
Hai người tắm rửa sạch sẽ, Mục Hành cầm khăn bông dày lau tóc cho Du Lãnh, đột nhiên nói, “Bảo bối, có muốn đi ra ngoài kia không?”
Du Lãnh ngồi trên giường liền ngẩng đầu nhìn Mục Hành, ánh mắt hơi nghi hoặc, “Hmm? Sao tự nhiên lại nói như vậy?”
Mục Hành không dừng lại động tác trên tay, khăn lông to dày che khuất đôi mắt Du Lãnh, trong mắt Mục Hành rất nhanh lộ ra tia lạnh, “Từ lúc tận thế đến giờ, chúng ta vẫn trụ tại chỗ này, tình hình bên ngoài như nào chúng ta cũng chưa nắm rõ lắm.” Chủ yếu là do hiện tại hắn đã có đủ thực lực bảo vệ người hắn yêu.
“Không chỉ vậy, tồn tại của Lê Ngọc vẫn là tai họa ngầm, em không muốn cuộc sống chúng ta bị nguy hiểm không rõ rình rập thêm nữa.” Mục Hành cong người vén tóc Du Lãnh, đối diện với ánh mắt trong suốt của anh, “Chuyện Mục gia lần này làm em tự nhiên hiểu ra, dù có bất kì tai họa ngầm nào thì tốt nhất là nên xử lí trước”.
Du Lãnh nghiêng đầu, sờ ngón tay Mục Hành cười nhẹ, “Anh nghe em, Mục tiên sinh của anh luôn phải ở bên anh”.
Mục Hành giật mình, thuận thế áp đảo Du Lãnh xuống giường, ngậm vào phiến môi hồng nhạt kia mà liếm lên.
Hôn liếm như động vật nhỏ vậy, làm đầu tim lẫn trên môi Du Lãnh bùng lên từng cơn ngứa ngáy, anh cười ẩn ý đẩy đẩy Mục Hành, “Đừng quậy, tóc em ướt kìa, đợt chút lại hôn được không?”
“Ưm hừm…” Trong mắt Mục Hành như phát ra lửa, đầu lưỡi thâm nhập vào trong miệng Du Lãnh đoạt đi hết hơi thở của anh.
Du Lãnh bất đắc dĩ, ôn nhu hôn đáp lại Mục Hành.
Ra quyết định xong Mục Hành đương nhiên phải chuẩn bị dần, chỉ là lần ra ngoài này không biết bao lâu mới có thể trở về. Nói nhanh cũng phải nửa tháng, nếu gặp phải chuyện gì phát sinh đột ngột thì có khi mấy tháng mới có thể trở về.
Nghĩ đến đây, đôi mày của Mục Hành hơi chau lại, ban đầu hắn tính toán mang Du Lãnh ngụ ở nơi này, vì biết được chuyện kiếp trước nên hắn biết chỗ này sẽ sớm trở thành căn cứ an toàn nhất trong tương lai. Nhưng nếu hiện tại muốn chủ động giải quyết kẻ thù, vậy thì không thể làm theo kế hoạch ban đầu nữa, đồ ăn trong biệt thự rất dễ cất, nhưng có số ít vẫn rất khó bảo quản. Hơn nữa, nếu ra bên ngoài lâu, khó tránh khỏi có kẻ khác đột nhập vào phá hoại, cho dù hắn biết an ninh căn nhà rất tốt.
Nhưng đây dù sao cũng là nhà của hắn và Du Lãnh.
Du Lãnh nghe xong Mục Hành tâm sự phiền não xong liền cười nhẹ nhàng, “Chuyện này không phải việc gì khó, anh có thể thiết lập một kí hiệu tinh thần bảo vệ xung quanh biệt thự, người khác nhìn thấy sẽ theo bản năng mà bỏ qua chỗ này. Nếu có người muốn đột nhập cũng sẽ phải chịu công kích từ tinh thần lực. Những thứ không dễ bảo quản kia thì…, ” Du Lãnh nghiêng đầu, “Chúng ta có thể chia cho bọn Văn Nhân mà”.
Dứt lời, anh ngẫm nghĩ, lại nói, “Hẳn là nên chia cho La An Hiệp một chút, chúng ta có thể nhờ anh ta thỉnh thoảng để ý nhà hộ, dù sao thì anh ta cũng ở rất gần”.
Mục Hành nghĩ đến tên ngốc nghếch lông bông La An Hiệp kia, có tí ghen tỵ Du Lãnh lại nhớ rõ người kia như vậy, nhưng Du Lãnh nói ra cũng là một hướng giải quyết ổn thỏa, hắn đành gật đầu, “Vậy được, chúng ta chờ chút rồi đi tìm bọn họ bàn bạc”.
Nói xong hắn liền ôm Du Lãnh vào ngực, “Kí hiệu tinh thần hửm?”
Du Lãnh tìm một tư thế dựa vào lòng Mục Hành, xoa xoa tóc mai Mục Hành, “Đúng vậy, sau khi thăng cấp dị năng tinh thần anh mới nghiên cứu một chút, tìm ra được vài thứ thú vị có tác dụng nho nhỏ”.
Mục Hành cạn lời, tác dụng nho nhỏ thôi sao? Hắn kiếp trước còn chưa bao giờ biết dị năng giả hệ tinh thần còn tạo ra được những thức tác dụng linh tinh khác. Nhìn Du Lãnh hắn lại thấy thêm tự hào kiêu ngạo, lập tức khen ngợi, “Bảo bối nhà ta lợi hại nhất trên đời!”
Du Lãnh mím môi mỉm cười, hơi ngượng ngùng, bắt lấy ngón tay quơ quơ của Mục Hành, “Mục tiên sinh, chờ đến lúc đó anh cũng đi”.
Lời này như vuốt nhẹ vào tim Mục Hành, hắn giơ tay đầu hàng, “Được, đi, anh cũng đi”.
Du Lãnh cong khóe miệng, dáng vẻ đắc ý đó làm Mục Hành chỉ muốn ngay lập tức thỏa mãn mọi ý nguyện của anh.
Bàn bạc với Văn Nhân Chí xong xuôi, hắn cực kì tò mò Mục Hành vì nguyên nhân gì mà muốn rời đi một thời gian như vậy.
Mục Hành không thể nói cho bọn họ hắn muốn đi giết người, hơn nữa lại còn là người bọn họ quen như vậy được. Đối với việc dẫn hai người đến nơi an toàn như này Mục Hành luôn phân vân không biết hắn làm vậy có nên hay không. Dù hiện tại hai người kia đã giết zombie rất chuyên nghiệp, nhưng nếu đột nhiên có kẻ rắp tâm muốn đâm sau lưng họ thì phải làm sao? Chưa từng trải qua lòng người, liệu bọn họ sẽ có lúc bị thua bởi lòng dạ kẻ khác hay không?
Khi nào họ mới có thể hiểu rõ, khi tận thế đến, hiểm nguy lớn nhất không phải là zombie, mà chính là lòng người khó đoán. Lo thì lo vậy, nhưng những việc này vẫn cứ phải tự mình trải qua, mới có thể hoàn toàn thấu triệt.
Mục Hành khoác bả vai Du Lãnh, khéo léo từ chối lời mời ở lại ăn cơm. Hắn nhìn thoáng lần nữa Văn Nhân Chí cùng Ôn Thất Bạch đang đứng sóng vai nắm chặt tay nhau, hắn đột nhiên bật cười, Văn Nhân Chí nhìn tùy tiện như vậy nhưng việc đại sự cũng rất thấu tỏ, chưa nói đến ở bên cạnh còn có một Ôn Thất Bạch tâm tư cẩn thận, tỉ mỉ nữa.
Hắn còn gì phải lo lắng nữa? Không bằng tin tưởng vào bọn họ.
Hoàng hôn buông xuống, bóng lưng Mục Hành cùng Du Lãnh in dài trên mặt đất. Tinh thần lực của Du Lãnh bao bọc cả hai người, zombie lang thang chung quanh cơ hồ không nhìn thấy được hai người. Họ tản bộ trên đường, nhàn nhã dạo bước tựa hồ như tận thế chưa từng xảy ra.
Nghĩ đến nguy hiểm những ngày dài sau này, Mục Hành cong khóe môi, ánh mắt lấp lánh có chút đe dọa, “Bảo bối, về nhà uống sữa dâu tây đi”.
Du Lãnh liếm khóe miệng, vui vẻ đáp, “Được thôi.”
Đuôi sói của Mục Hành vung vẩy, tiến sát vào tai Du Lãnh thổi một hơi nói, “Lần này nhất định em phải được ăn bảo bối vị dâu tây đó”.
Du Lãnh sắc mặt bình tĩnh dịu dàng, nhưng gò má đỏ ửng tỏa ra hương thơm cực mê người.