Hỏa Ca

Chương 23: Phá Vòng Vây



Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Organ nói :" Quá khen, quá khen nhưng cậu nói hơi nặng đấy, tôi vẫn trung thành với Vacrina, chỉ là tôi thấy những món đồ quý giá đấy để lâu, bụi bẩn trong đó chi bằng để người khác cất giữ hộ có phải tốt hơn không."

Leon nhìn ông ta bằng ánh mắt khinh bỉ. Con người này vẫn dùng những lời dối trá để ngụy biện cho hành động xấu xa của mình. Anh khẽ cười :" Ồ vậy sao, tôi không biết từ trước đến nay ông lại có những hành động tốt đẹp như thế. Tôi chỉ thấy sự thật sờ sờ trước mắt hành vi ông làm là phản bội."

Hạ Nhan đứng bên cạnh Leon, không hiểu hai người đang đối thoại chuyện gì. Chỉ thấy anh nhìn ông ta đầy ác ý thậm chí là chán ghét. Cô cất giọng : " Có chuyện gì vậy"

" Anh sẽ giải thích sau."

Hạ Nhan nghe lời Leon, tập trung vào chuyện trước mắt. Tình hình không thích hợp để nói chuyện hàn huyên. Organ nói được vài câu liền dời tầm mắt đến Hạ Nhan đang đứng sau Leon. Ông ta hỏi : " Cô đơn lâu quá nên đã tìm đến mỹ nữ để làm bạn rồi sao, sở thích cũng hay đấy. Ta cũng vừa nghe qua rằng tối nay người vừa bắt cóc một cô gái."

Hạ Nhan hướng thẳng ánh mắt về ông ta. Ánh mắt tràn đầy cái tham vọng cá nhân ghê tởm, tiền bạc chỉ vì thứ đó đã khiến ông ta trở nên như vậy sao?


" Từ lúc nào ông đã quan tâm đến chuyện cá nhân của tôi vậy? Leon nói.

Organ đã quen với thái độ Leon, ông ta cũng biết rằng trong một trận chiến những câu nói chỉ mang tính chất thừa thải, thứ quan trọng vẫn là đối phương định làm gì. Organ lên tiếng : " Cũng không sao, dù gì ngươi và cô ta cũng sắp chết"

Người bình thường lãnh trọn toàn bộ đạn thì chắc chắn đã mất mạng. Cô nhìn xung quanh xem có đường để trốn không. Nó xảy ra hai trường hợp. Nếu cả hai tập trung đánh vào một phía thì có thể mở đường nhưng lúc đấy cơ hội bị thương rất cao. Nếu bắt tên cầm đầu làm con tin để chạy thoát, có lẽ đấy là cách làm hay.

Đấy là cách thông thường nhất để có thể vượt qua mà không cần dùng đến "nó". Cô quay sang, nói với Leon " Anh có sáng kiến gì không ?"

Leon giữ giọng bình tĩnh: " Cứ nhắm vào tên cầm đầu, anh sẽ lên trước, em không cần phải làm gì cả, cứ lo tránh đạn là được."

Hạ Nhan gật đầu. Anh cũng có cùng suy nghĩ giống cô. Tỉ lệ thành công có lẽ sẽ cao hơn so với cô dự đoán. Organ nhìn hai con người trước mắt thấy không có động tĩnh gì, ông nói : " Sao vậy sợ quá không nói được nữa à ?"

Khung cảnh đã trở nên căng thẳng hơn. Cơn gió nhè nhẹ vào ban đêm xuyên qua lá cây tạo ra tiếng lào xào. Cô nhắm mắt lắng nghe tiếng gió thận trọng nhất để mình không bỏ lỡ một giây phút nào. Một giây, hai giây, tiếng gió ngừng thổi, lá ngừng kêu.

Năm lá bài được anh rút ra khỏi người phi mạnh về phía trước xé toạc không khí. Đợi đến lúc mọi người kịp nhìn rõ thì lá bài đã ghim sâu xuống tay người cầm súng. Ghim sâu đến nỗi cảm giác như nó đã xuyên thủng cả mảng thịt của con người. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, bọn chúng đã phải buông khẩu súng của mình xuống vì nỗi đau đớn giằng xé phát ra từ những vết thương rỉ máu. Âm thanh nặng trịnh của súng thả xuống đất vang dội phát ra làm lòng người khuấy đảo.

Thế nhưng điều kinh khủng không chỉ nằm ở cái tốc độ kinh người của quân bài, còn ở người ném ra nữa.

Sau đợt phi bài chuẩn xác đó, anh lao nhanh về phía trước. Mấy tên mặc áo đen còn lại, lập tức giương cao khẩu súng trường chĩa thẳng về phía Leon. Những phát súng được phát ra cùng một lúc, kết hợp tạo nên thanh âm chói tai, phá tan không gian của màn đêm.

Viên đạn bay vun vút, tưởng chừng như không có gì ngăn cản được chúng đâm thẳng đến mục tiêu. Ánh mắt Leon sáng lên, hiện rõ hình ảnh của viên đạn trong chớp mắt. Bóng dáng màu xanh lao vun vút như một cơn lốc kinh hoàng đánh bay mọi trở ngại. Đường đạn chỉ trong một tích tắc đã chệch hướng lao khắp mọi phía, đâm thủng cành cây, lõm hẳn xuống đất.

Một giây sau, anh lại lao về phía trước , lần này còn nhanh hơn như một ngọn giáo sắc nhọn đâm thẳng tới mục tiêu. Mấy tên lúc trước dính đòn của anh, ai nấy đều mặt mày tái xanh, người run lên, bất lực trước đối phương hùng mạnh.

Anh không cho kẻ thù cơ hội phản công, anh đánh mạnh vào gáy mỗi tên. Cú đau đớn do va chạm vào điểm yếu nhất của cơ thể, đã khiến chúng không thể chịu nổi, lần lượt đổ gục xuống trước con mắt đầy hưng phấn của Leon. Trong một khoảnh khắc Leon đã hạ từng tên một, không tốn chút mồ hôi nào.


Mấy tên còn lại người nào người nấy đều trố mắt hết cả lên về con người phía trước. Một mình có thể hạ gục được năm người đàn ông cường tráng, chưa kể còn những phát đạn do người khác bắn, anh ta vẫn có thể tránh một cách điêu luyện như thể đây chỉ là một trò chơi để anh ta giải trí .

Bọn chúng nhận thấy anh quá sức để đối phó chuyển tầm tấn công sang Hạ Nhan. Như lời anh đã nói cô chỉ việc tránh đạn và cô làm đúng như thế thậm chí còn rất xuất sắc. Mấy phát đạn đợt này dường như có phần yếu thế hơn lúc đầu.

Lực bắn đa số còn bị chệch đi. Là do quá sợ hãi bởi cái thế lực đằng sao kia sao. Chiếc váy màu trắng dài bị cô xé bỏ không thương tiếc chỉ còn ngắn đến đầu gối. Phần gối váy bây giờ tả tơi. Hạ Nhan thầm thương tiếc vì cái váy dạ hội quá ư đắt tiền đã bị cắt bỏ bởi chính tay mình. Váy quá dài ngăn cản chuyển động của cô.

Ngắn rồi dễ hơn nhiều. Đạn bắn ra tứ tung được cô tránh dễ dàng, liếc đôi mắt mấy phần khinh thường về phía bọn chúng. Tức điên lên vì cả hai người đều không thành. Bọn chúng nạp đạn cho lượt tiếp theo. Tiếc rằng chưa đến được lúc đó, đã phải thất bại. Mắt bọn chúng mở to lên rồi lịm dần xuống đất

Hạ Nhan chứng kiến toàn bộ nhưng cô không hề tỏ ra ngạc nhiên về hành động của anh thay vào đó cô lại cười. Mười mấy năm qua , anh đã trải qua bao nhiêu quá trình luyện tập không phải để làm cảnh mà để sử dụng vào những lúc cần thiết.

Hành động của anh vẫn tiếp tục. Áo choàng của anh bay lên cao cũng như đường đi của anh. Organ chứng kiến toàn bộ như thế, trong lòng cũng dấy lên nỗi lo âu. Anh ta chỉ sử dụng đòn tấn công bình thường đã khiến một phần tư quân của ông bi tiêu diệt. Phía bên khác chúng nó cũng bắn, bắn nhiều đến nỗi nghe thấy tiếng thay đạn liên tục. Số lượng càng nhiều thì càng khẳng định một điều rằng. Leon anh chưa hề có một vết thương nào.

Mải mê suy nghĩ đến nỗi ông nhận ra rằng người trước mặt đã biến mất. Cho đến khi, ông cảm thấy có một cái gì đó lành lạnh ở cổ mới phát hiện rằng mình đã bị bắt.

Không phụ sự kì vọng của cô, anh đã thành công. Anh giơ lá bài lên cổ của Organ. Khuôn mặt nở nụ cười : " Giờ thì ông định làm gì, chỉ cần di chuyển một khấc, lá bài sẽ cứa đứt cổ."

Lời đe dọa của anh văng vẳng truyền đến tai của mọi người xung quanh kể cả Hạ Nhan. Anh thật sự không đùa giỡn. Giả sử nếu anh không phanh kịp thì có lẽ bài thật sự đã giết chết ông ta. Trên trán Organ xuất hiện vào giọt mồ hôi.

Vẻ mặt hiện tại của ông ta cho thấy ông đã hiểu việc mình đang phải đối mặt, thật sự bất lợi. Mấy tên tùy tùng đã ngưng hành động chĩa súng. Ông chủ còn đang trong tay kẻ địch, manh động một giây sẽ chết tất cả.

Tình huống hiện tại đang nghiêng về phía cô và anh. Liệu mọi chuyện đâu có đơn giản như vây? Cô vẫn nghi ngờ rằng còn một cái gì đó ẩn sâu hơn trong này.

Organ dù trong tình thế bị động, vẫn giữ giọng điệu bình thường, ông không cho phép bản thân thất bại ở đây. " Mấy người nghĩ rằng thế này là xong rồi sao, vui mừng quá sớm rồi đấy"


Ngay sau đó, Hạ Nhan cảm thấy có thứ gì đó chạm vào đằng sau đầu mình. Không cần phải quay lại, cũng biết chắc đấy là súng. Tốc độ của tên này đúng là rất nhanh. Ánh mắt cô không hề sợ hãi, nó vẫn trong veo như lúc ban đầu hướng về phía Leon. Anh cũng mỉm cười. Anh thừa biết rằng cô có thể dễ dàng thoát khỏi nó.

Organ nói :" Nếu muốn cô ta sống , thì ngươi biết phải làm gì rồi đấy."

" Nếu ta không thực hiện thì sao?"

" Vậy thì cứ chứng kiến cô ta bị bắn thủng đầu trước mặt ngươi đi"

Ông ta nói là làm. Tên đằng sau cô lúc này, đang chuẩn bị bóp cò. Cô có thể lắng nghe tiếng " cạch " của nòng súng. Cô đếm ngược một hai ba. Đến giây thứ ba, có một thứ sinh khí kinh khủng đang ấp đến .

Không khí xung quanh thay đổi, gió thổi to đến nỗi, cành cây cũng sắp phải đổ. Mặt đất ung chuyển nhẹ, sau đấy nó lớn dần. Mọi người ở đây đã phát giác được, kể cả tên cầm súng đang đe dọa cô. Hắn đã phải dừng động tác của mình lại ngay lúc đấy. Hạ Nhan nhân cơ hội đó di chuyển chậm rãi vừa để tránh mấy tên này vừa để tránh cái thứ kì dị đang xuất hiện.

Điểm lạ ở chỗ là nó rất bất bình thường. Nếu một trận động đất thì nó sẽ ào ào ập đến nhưng đây lại rất chậm chạp giống như đang có cái gì đó ở dưới lòng đất.

Leon mặt liền thay đổi, hét to : " Tránh xa chỗ đấy mau."

Anh nói quá muộn. Mặt đất chỗ Hạ Nhan đã bắt đầu thay đổi. Nó trồi lên cao như một quả núi bé thay vì nứt ra. May mắn cho cô chỉ bị văng nhẹ , đủ để tránh khỏi chỗ đấy lành lặn. Còn một số tên kém may hơn, đứng nguyên tại chỗ đấy. Chuyện xảy ra sau đó đã vượt khỏi tầm kiềm soát, một thứ vượt ngoài sức tưởng tượng của con người.