Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 97: Nhất ngôn cửu đỉnh!

Không nhận ra?

Tâm tư mọi người không khỏi động đậy.

Bởi vì thân phận của Thu Ý Hàn bại lộ, làm cho bọn họ cũng cho rằng Đường Trọng bất phàm. Công chúa nhất định phải xứng với hoàng tử chứ sao, nếu không, hai người sao lại ôm ấp thân mật tới như vậy?

Cho nên, sau khi xác định thân phận Thu Ý Hàn, an bài Thu Ý Hàn ở phòng nghỉ ngơi, hầu hạ nước trái cây, đồng thời cũng chỉ nhốt Đường Trọng lại trong một phòng, không có tiến hành tra hỏi gì hắn.

Thậm chí, bọn họ cũng chẳng thèm báo cho giáo viên của nghi phạm.

Chẳng may người nhà thằng ranh này không muốn vạch áo cho người xem lưng thì sao? Bọn họ làm thế chẳng phải tự chuốc khổ à?

Lại nói, một khi chuyện này truyền ra ngoài, vậy thì người nhà của hắn động chân động tay cần mất sức thêm một chút. Nhiều người biết là thêm một phần nguy hiểm, bọn họ hoàn toàn suy nghĩ vấn đề trên lập trường của Đường Trọng nha.

Chỉ là, hiện nay thanh niên tên William này nói hắn không biết Đường Trọng. Hắn không biết, vậy cũng có nghĩa phó cục trưởng Hoàng Siêu cũng khong biết. Đối với bọn họ, chuyện này ngược lại càng khó giải quyết.

Dưới sự hướng dẫn của Lý Bá Đào, đám người Cơ Uy Liêm và Hoàng Siêu đi tới phòng nghỉ chuyên dụng để tiếp đãi khách quý.

Thu Ý Hàn mờ mịt cuộn mình trong góc, không biết đang nghĩ gì. Vết thương trên trán lúc bị ngã đã được xử lý qua, trên mặt có dấu tay tím đỏ lưu lại.

Da nàng non như vậy, cái tát kia của Đường Trọng cũng không nhje.

Trước mặt nàng để đầy đô ăn vặt, hoa quả gì đó, nhưng nàng cũng không liếc qua một cái.

Lý Bá Đào làm việc rất cẩn thận, sắp xếp một nữ cảnh sát trẻ tuổi ngồi rất xa, lưu ý nhất cử nhất động của nàng.

Cơ Uy Liêm nhẹ nhàng gõ cửa, cười hô:

- Ý Hàn.

Thu Ý Hàn ngẩng đầu, thấy Cơ Uy Liêm đứng ở cửa, vành mắt đỏ lên, kêu:

- Anh Uy Liêm, anh trai và ba mẹ em đâu?

- Chú đang họp ở nước Mỹ, chốc lát không có cách nào quay về. Dì đang chạy tới từ Yên Kinh, hiện tại hản đang ngồi máy bay. Bà ngoại nhận được điện xong rất lo lắng, bảo anh nhanh chóng lái xe đến đón em về. - Cơ Uy Liêm đi tới bên cạnh Thu Ý Hàn, thương tiếc nói:

- Không có chuyện gì, không có chuyện gì. Bây giờ chúng ta về đi, bà ngoại vẫn đang ở nhà chờ em, chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon cho em.

Nghe nói có thể trở về, Thu Ý Hàn vội vàng nhảy khỏi ghế sofa, khóc:

- Em muốn trở về, em muốn gặp bà ngoại.

- Tốt, chúng ta trở về. Anh đưa em đi gặp bà ngoại. - Cơ Uy Liêm cười ha hả nói.

Ta khỏi cục cảnh sát, đang lúc chuẩn bị lên xe, Thu Ý Hàn bất chợt nghĩ đến cái gì đó:

- Đường Trọng đâu? Đường Trọng không cùng về với chúng ta sao?

- Cậu ta còn cần đợi một chút. - Cơ Uy Liêm cười ôn hòa nói:

- Cảnh sát còn muốn hỏi cậu ta vài tình huống. Dù sao thì cậu ta cũng là người trong cuộc, người cũng do cậu ta giết.

- Anh Uy Liêm, anh giúp anh ấy một chút được không? Anh ấy bị oan, là tên đạo sĩ hư đốn kia muốn giết bọn em... - Thu Ý Hàn vội vàng giải thích.

Biểu hiện lo lắng của Thu Ý Hàn với Đường Trọng càng làm cho Cơ Uy Liêm cố kỵ, nhưng không hề biểu lộ một chút nào.

- Yên tâm đi, cậu ta không sao đâu. Không phải em đã nói rồi sao? Cậu ấy là người bị hại, chẳng qua là phòng vệ chính đáng mà thôi, sẽ được về nhanh mà. Em cũng là một trong những người trong cuộc, em cũng biết chuyện xảy ra, chẳng lẽ em còn không tin cậu ấy? - Cơ Uy Liêm nói, cưỡng chế nhét Thu Ý Hàn vào trong xe, cũng đóng cửa xe lại.

Cơ Uy Liêm xoay người nắm tay Lý Bá Đào, nói:

- Cục trưởng Lý, chuyện bên này làm phiền ông. Có gì thì làm việc với luật sư của tôi.

Hắn lại lấy một tờ danh thiếp ra:

- Đến Minh Châu, nhất định phải cho tôi cơ hội tận tình làm chủ đó.

- Cảm ơn Cơ tiên sinh. Cảm ơn. - Lý Bá Đào khom người nói cám ơn.

- Chú Hoàng, chúng ta về được chưa? - Cơ Uy Liêm nói.

- Về thôi. Nhưng chú cũng không ngồi cùng xe với cháu đâu. - Hoàng Siêu cười ha hả, trực tiếp đi tới một chiếc Mercedes đằng sau.

Lúc hai chiếc Mercedes trước sau nổ máy rời đi mất dạng, Lý Bá Đào vẫn còn đứng ở sân ga ân cần đưa tiễn.

Phó cục trưởng Hoàng Siêu tới đi vội vàng, ngoại trừ cục trưởng Lý Bá Đào, những trợ thủ với đội viên khác còn chẳng có cơ hội bắt tay hàn huyên với cục trưởng Hoàng.

Mặc dù trong lòng thầm mắng Lý Bá Đào ăn mảnh, nhưng cảnh sát mặt đen Khương Khải vẫn đi tới hỏi:

- Cục trưởng, xử lý thằng nhóc kia thế nào?

Lý Bá Đào nhíu mày suy tư.

Theo đạo lý, vị thanh niên họ Cơ kia mặc dù không nhận ra Đường Trọng, cũng có thể nói hỗ trợ mới đúng. Dù sao thì tiểu thư Thu gia Thu Ý Hàn vẫn là người trong cuộc cùng với Đường Trọng, hơn nữa tình cảm hai người thoạt nhìn không tệ lắm.

Chỉ là, lúc mà mình hỏi hắn, ngoại trừ u ám nói một câu "tôi không nhận ra" rồi không nói cái gì nữa.

Thái độ của hắn là cái loại thái độ gì?

Căm thù.

Đúng, là căm thù.

Cơ Uy Liêm căm thù Đường Trọng.

Hơn nữa, vừa rồi thuộc hạ hồi báo rằng Đường Trọng và Thu Ý Hàn có quan hệ thân mật, hiện tại sự quan tâm của Cơ Uy Liêm dành cho Thu Ý Hàn đứa ngốc cũng nhận ra.

Nghĩ tới tầng quan hệ này, Lý Bá Đào cũng biết hẳn nên ra mệnh lệnh gì.

Hắn vỗ vỗ vai Khương Khải nói:

- Nên làm gì thì làm cái đó, nhất định phải điều tra cẩn thận vụ án này.

Nên làm gì thì làm cái đó?

Ý tứ là, làm theo lẽ công bằng?

Cảnh sát mặt đen cười lạnh, nghĩ thầm, hóa ra thằng ôn này luôn luôn giả hổ ăn thịt heo, ăn cả sư tử. Xem lát nữa làm sao xử lý mày.

Đám người Hoa Minh, Lương Đào bị đuổi lên phòng hội nghị lầu hai nhìn thấy Thu Ý Hàn lên xe rời đi, sắc mặt cả đám càng thêm khó chịu.

- Thu Ý Hàn lai lịch không nhỏ. - Lương Đào nói.

- Nói nhảm, mày nhìn xem quần áo cô ta mặc là nhãn hiệu gì? Mày nhìn xem cái vòng tay mà cô ta đeo kia là chất liệu gì? Mày so sánh với cô ta căn bản không cùng đẳng cấp, cũng chỉ là một cái giá treo LV triển lãm mà thôi. - Hoa Minh cảm thấy cả người mình sắp nổ tung.

Hắn có thân phận thì thế nào? Có bối cảnh thì sao? Kết quả thì thế nào? Cuối cùng vẫn chẳng làm được gì?

Quyền, một câu định càn khôn mới gọi là quyền.

Tiền, có thể lên trời xuống biển mới gọi là tiền.

Dù là tiền hay quyền, cũng phải nắm trong tay mình mới được.

Đáng tiếc chính là, hiện tại hắn không có gì cả.

- Mày có nóng thì cũng không nên phát lên người tao chứ? - Lương Đào cũng nghẹn khuất một bụng:

- Lão nhị chọc chuyện như thế, mày cho rằng tao nguyện ý thấy sao? Tao cũng muốn lôi nó ra ngoài, nhưng tao không làm được mà. Tao gọi điện cho cha tao, ổng nói ổng không nói chuyện với bên này được. Lai lịch của mày lớn, mày cũng nên gọi điện tìm người hỗ trợ đi chứ.

- Sao mày biết tao không gọi? Sao mày biết tao không gọi? - Hoa Minh xách cổ Lương Đào quát.

Lương Đào thấy vẻ mặt vặn vẹo của Hoa Minh, trong lòng hiểu ra cái gì đó.

Hắn vỗ vỗ vai Hoa Minh, nói:

- Tận lực là tốt rồi, đừng tạo cho mình áp lực quá lớn.

Hoa Minh giống như quả bóng bị xì hơi, thoáng cái đã mềm nhũn.

Hắn suy sụp ngồi lên ghế, nói:

- Thu Ý Hàn sao lại đi mất? Thu Ý Hàn sao lại đi mất?

Sân Golf hồ Quan Lan, sân Golf cao cấp nhất của thành phố Minh Châu.

Trên một mảng sân cỏ bằng phẳng, một thanh niên tướng mạo quái dị đang vung gậy.

Lưng còng, chân thọt, nhưng tư thế chơi bóng của hắn vô cùng tiêu chuẩn.

Một gậy vụt ra, bóng trắng giống như con chim nhỏ xinh đẹp bay vọt đi.

Sau đó, mấy người trẻ tuổi xung quanh vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

- Du thiếu, kỹ thuật bóng của anh càng ngày càng tốt. - Một người đàn ông trẻ tuổi, vuốt keo như kiểu Hứa Văn Cường trong "Bến Thượng Hải" nịnh nọt nói.

- Du thiếu có một đoạn thời gian không chơi bóng, còn tưởng rằng anh sẽ ở lại Thái Bắc, không ngờ lại tới Minh Châu để học. tôi nói bằng tài hoa và năng lực của Du thiếu, có giáo viên nào mà dạy được anh chứ? Học sách gì a? Đi ra ngoài làm ăn cùng với các anh em cho lành.

- Du thiếu, anh chơi bóng hay quá nha, dạy em có được không? - Một cô gái vóc người cao gầy ánh mắt yêu mị đi tới, làm nũng nói.

- Đi học không phải là để học tập ai cả. - Du Mục cười nói:

- Mà là vì hiểu rõ kiến thức. Biết nhiều hơn một chút, tỷ lệ bị lừa cũng ít đi một chút. Các người nói có đúng hay không?

Mọi người đều tràn đầy xấu hổ phẫn hận, nhưng vẫn phải hi hi cười nói đúng thế, Du thiếu nói chuyện mà cũng đầy tài nghệ.

Du Mục cười cười, chân thấp chân cao đi tới xe sân Golf.

Đang lúc ấy, một người đàn ông trung niên mặc tây trang màu đen bước nhanh tới.

Mặc tây phục ở sân Golf có hai loại người. Thứ nhất là nhân viên của sân Golf, thứ hai là thuộc hạ hoặc hộ vệ của đại nhân vật.

Rất rõ ràng, người trung niên này thuộc về loại người thứ hai.

Hắn ghé vào tai Du Mục nói mấy câu, Du Mục mặt chẳng đổi sắc lắng nghe.

- Chuyện có lớn lắm đâu, sao phải đặc biệt chạy tới hồi báo? - Du Mục cười nói.

- Chúng tôi nhớ kỹ mỗi câu nói của thiếu gia. - Người đàn ông trung niên trầm giọng nói.

- Ừ, thái độ tốt lắm. - Du Mục gật đầu:

- Dùng hành động biểu lộ sự trung thành, so với đám chỉ biết dùng miệng BJ thì mạnh hơn nhiều.

- Cảm ơn thiếu gia khen ngợi. - Người đàn ông trung niên nói.

- Chẳng qua, đây cũng là một cơ hội. - Du Mục nói:

- Mặc kệ kết quả của nó là cái gì, lời nói của tôi luôn phải được thực hiến. Nếu như nó có ý đồ đánh cảnh sát hoặc là trốn chạy, bị cắt đứt một chân cũng không có gì không thích hợp phải không?

- Đúng thế. - Người đàn ông trung niên hồi đáp.

- Ông đi làm đi. - Du Mục tùy ý phân phó. Một chuyện cỏn con, một tiểu nhân vật, hắn thật sự không có để trong lòng.

- Vâng. - Người đàn ông trung niên đáp ứng, xoay người chạy ra bên ngoài.

Ba nam hai nữ kia vây lại đây, đầu vuốt keo lên tiếng hỏi:

- Du thiếu, có chuyện gì sao? Chúng ta chơi tiếp chứ?

- Không có chuyện gì. - Du Mục khoát tay:

- Chỉ là bất chợt nhớ tới một chuyện, sai người xử lý nó mà thôi. Chúng ta là người mà, quan trọng nhất là nói lời phải giữ lời, nhất ngôn cửu đỉnh.