Hoa Baby - Mộ Nhạc Điểu

Chương 6

Kết quả của trận triền miên này là thiếu chút nữa Sư Âm đi làm muộn.
Chương trình của cô bắt đầu từ mười giờ tối đến mười hai giờ đêm, nhưng người dẫn chương trình phải luôn có mặt sớm hơn. Thứ nhất là để làm quen và kiểm tra bản thảo trước, nhỡ may bản thảo có vấn đề gì thì còn có thể chỉnh sửa kịp thời, thứ hai là thỉnh thoảng đài sẽ mời những khách mời đặc biệt nên người dẫn chương trình cũng cần chuẩn bị trước.
Trước kia chưa tới tám giờ Sư Âm đã đến, nhưng bây giờ càng ngày càng đến muộn khiến cấp trên có chút không hài lòng. Hôm nay vừa lúc bắt gặp cô suýt đến muộn nên đã phê bình vài câu.
Sư Âm ngoan ngoãn cúi đầu nghe cấp trên dạy bảo.
Tuy bị phê bình nhưng tâm trạng của cô vẫn rất hưng phấn, trong đầu Sư Âm thường xuyên hiện lên hình ảnh hai người thân mật với nhau. Cô giống như một đứa trẻ lén ăn vụng kẹo vậy, nhấm nháp từng miếng kẹo ngọt ngào, cố gắng không để ai phát hiện.
Lúc tan việc, một vị đồng nghiệp nữ cười hỏi cô: “Sư Âm, có phải cô đang yêu hay không?”
Sư Âm ngẩn cả người.
Đối phương lại trêu chọc nói: “Giọng nói hôm nay của cô sắp khiến người ta ngọt chết rồi.” Sư Âm ngượng ngùng sờ mặt, nhỏ giọng giải thích: “Có thể là bởi vì…… Sắp đến ngày phát lương nên tâm trạng tương đối tốt.”
Đồng nghiệp có hơi nghi ngờ, vẫy tay với cô: “Đến giờ về rồi, tôi đi trước đây, cô cũng mau về nhà nghỉ ngơi đi.”
Sư Âm: “Ừm, mai gặp lại.”
Lúc cô ấy rời đi, Sư Âm nhịn không được lại ôm mặt mình, cười ngây ngô: “Mình đang yêu sao?…… Mình thế mà lại đang yêu…… Mình…… đang yêu đương……”.
Được yêu đương với người mà mình thích nhất.
Đó là một chuyện tốt biết bao!
——–
Ngày hôm sau Sư Âm đã thức dậy từ sớm để xuống dưới tầng đi mua đồ ăn sáng.
Sư Âm thật sự rất vui, cho dù đây cũng chỉ là một buổi sáng rất bình thường như bao buổi sáng khác nhưng cô lại nảy sinh suy nghĩ muốn chúc mừng một phen. Vì thế, sau khi mua bữa sáng xong, thấy cửa hàng bán hoa bên cạnh vừa mới khai trương cho nên nhanh chân đi tới, nhiệt tình chọn hoa.
Hoa của cửa hàng này vừa mới được đưa tới vào buổi sáng nên còn rất tươi, Sư Âm càng chọn càng không dừng được, không để ý đã tới tám giờ rồi. Cô nhìn thấy thời gian mà hoảng hốt, lo sợ Lục Minh Huy chờ lâu nên vội vàng thanh toán tiền. Sư Âm ôm bó hoa lớn trên tay, vội vàng chạy về.
Sau khi vào cửa, trước tiên cô đặt hết bữa sáng và hoa xuống bàn, trút bỏ đống đồ nặng nề kia rồi đi ra chỗ hành lang, cong eo đổi dép lê.
Lúc đứng dậy, cô bất ngờ bị người đàn ông ôm vào ngực. Không đợi Sư Âm kịp phản ứng, Lục Minh Huy đã ép cô vào tường, nụ hôn của anh cũng theo đó mà hạ xuống.
Mới đầu anh không tìm được đúng vị trí nên nụ hôn ấy rơi trên má, giây tiếp theo anh muốn trả thù nên trằn trọc cắn một cái lên vành tai cô.
Sư Âm phát ra một tiếng ngâm khẽ, thân thể người đàn ông nháy mắt căng cứng. Anh cúi đầu hôn lên môi cô, hơi thở như giao hòa vào nhau, cuốn lấy đầu lưỡi mềm ướt của cô, gần như say mê mà mút hôn mơn trớn.
Phải qua một lúc lâu sau, nụ hôn này mới kết thúc, Lục Minh Huy vẫn không buông cô ra, hai tay vòng lấy eo Sư Âm, anh dùng cằm dưới chống lên đỉnh đầu cô, giọng khàn khàn oán giận: “Em đến muộn.”
Sư Âm đỏ bừng cả mặt vì nụ hôn bất ngờ này, cô có thể cảm giác được trái tim của mình đang đập thình thịch, còn cảm nhận được……. Cảm nhận được nơi đó của anh, cưng cứng……
“Đến muộn sao? Em…… Em thấy không có mà……”
Sư Âm đỏ mặt, cô hơi né tránh nhưng sau đó lại bị anh ôm chặt hơn.
Lục Minh Huy hung hăng nói: “Chương trình thời sự bắt đầu lúc tám giờ, hiện giờ nó đã chiếu ít nhất năm phút rồi.”
Sư Âm không nhịn được cười: “Mới có năm phút thôi mà……”
“Không được, một phút anh cũng không thể chờ được.” Lục Minh Huy lộ ra tính trẻ con, anh vừa ôm vừa hôn cô, giống như một thiếu niên bá đạo đang công khai tuyên bố quyền sở hữu của bản thân.
Sư Âm bị anh ôm mà cười không ngừng, nhưng cũng không thể đẩy anh ra được: “Ha ha…… Ngứa quá, anh đừng cọ em nữa.”
Lục Minh Huy nói: “Người em hôm nay thơm quá.”
“Không phải người em thơm mà là hoa em mua……”
Sư Âm đột nhiên kêu lên một tiếng: “Ai nha, em quên mua bình hoa.”
Cô nhanh chóng cởi dép lê ra, sau đó xỏ chiếc giày mềm đế bằng của mình vào, nhẹ nhàng đẩy Lục Minh Huy ra: “Anh đi ăn sáng đi, em xuống dưới mua bình hoa rồi lập tức quay lại.”
“Em phải đi nữa sao?” Lục Minh Huy nhíu mày.
“Em đi rất nhanh, chỉ ở ngay dưới tầng thôi.” Sư Âm cười nói: “Em đảm bảo đi không quá mười phút, được không?”
Lục Minh Huy ôm cô, không muốn tách ra.
Sau khi im lặng một lúc, anh nói: “Để anh  đi cùng em.”
Sư Âm ngây ngẩn cả người.
Đây là lần đầu tiên sau khi mất đi ánh sáng, Lục Minh Huy chủ động yêu cầu muốn đi ra ngoài. Dù chỉ đi tới một cửa hàng bán hoa gần nhà nhưng việc ra cửa đối với một người không nhìn thấy gì mà nói đã là một sự can đảm rất lớn rồi.
Bây giờ, Lục Minh Huy lại sẵn sàng vì cô mà đi ra bên ngoài.
Trong lòng Sư Âm có hơi cảm động, cũng vui mừng vì quyết định này của anh. Cô nắm lấy tay anh, dịu dàng nói: “Vậy em giúp anh đổi một bộ quần áo khác, được không?”
——-
Lục Minh Huy tự mặc được quần áo nhưng cần Sư Âm lựa chọn kiểu dáng và màu sắc cho anh. Lục Minh Huy mặc bộ quần áo thể thao đơn giản gồm một chiếc quần dài và áo thun, sau cùng anh đeo một cái kính râm lên, hỏi Sư Âm: “Trông anh được không?”
Sư Âm cẩn thận nhìn mặt anh: “Hừm…… Tóc anh có hơi dài, chờ em một lát.”
Cô lục tủ quần áo của Lục Minh Huy, lấy ra một cái mũ lưỡi trai, sau đó nhón mũi chân đội lên đầu cho anh.
“Bây giờ ổn rồi.” Sư Âm vòng lấy tay anh, giọng nói ngọt ngào vang lên: “Đẹp trai quá.”
Khoé miệng Lục Minh Huy hơi nhếch lên, lại muốn hôn cô nữa rồi. Anh giơ tay lên thì chạm vào một lớp vải mỏng. Lục Minh Huy ngẩn người, sau đó mới nhận ra đó là khẩu trang.
“Em đeo khẩu trang làm gì?” Anh hỏi.
“À…… Em hơi dị ứng với phấn hoa, đeo khẩu trang để đề phòng ấy mà.” Sư Âm bịa ra một lý do.
Lục Minh Huy nhíu mày, nói: “Em bị dị ứng phấn hoa thì mua hoa làm gì, vứt đi.”
Trái tim Sư Âm nảy lên một cái, cô lắp bắp giải thích: “Cũng không nghiêm trọng như vậy đâu, đặt một ít hoa trong nhà sẽ khiến tâm trạng thoải mái hơn……”
Cô thật sự hối hận, có cảm giác tự bê đá đập vào chân mình.
Lục Minh Huy sờ mặt cô qua lớp khẩu trang kia, không yên tâm hỏi: “Thật sự không có vấn đề gì hả?”
“Ừm, dị ứng phấn hoa là chuyện lúc còn nhỏ rồi. Sau này em cảm thấy nó tương đối vệ sinh, còn có thể chống nắng, cho nên em đã quen đeo khẩu trang khi đi ra ngoài.” Sư Âm đành tiếp tục bịa lý do để anh tin.
Cuối cùng Lục Minh Huy cũng không hỏi nữa, nói: “Đeo cũng tốt, mấy ngày nay nhiệt độ sẽ giảm xuống, em cứ đeo để tránh bị cảm.”
Sư Âm nhẹ nhàng thở ra, một tay cô xách túi, tay còn lại vòng qua cánh tay rắn chắc của Lục Minh Huy: “Chúng ta ra ngoài thôi.”
Lục Minh Huy hơi mím môi: “…… Đi.”
Sư Âm có thể cảm nhận được cơ thể anh hơi khẩn trương.
Đây quả thật không phải một việc dễ dàng gì.
Nhưng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, duy trì khả năng vận động là việc rất quan trọng đối với thân thể. Anh cũng không thể cứ nhốt mình trong nhà mãi.
Sư Âm cố gắng lúc nào cũng duy trì trạng thái nói chuyện, lúc thì bảo anh rẽ phải, vào thang máy, nhắc anh đi vài bước nữa sẽ có bậc thang…… Cố gắng không để bản thân im lặng, nếu không sẽ khiến anh cảm thấy bối rối.
“Có chiếc xe điện đang đi đến đây, tốc độ khá nhanh, chắc hẳn người đó đang vội đi làm…… Có hai người phía trước đang dắt chó đi dạo, chú chó kia trông nhỏ mà thật dữ dằn, vẫn luôn sủa, may mà họ vẫn nắm dây buộc nó…… Chúng ta sắp rời tiểu khu rồi, chỉ cần qua con đường này là đến cửa hàng bán hoa…… Nơi đây là vỉa hè, có một bậc thang nữa…… Xe đạp công cộng để lộn xộn quá, chúng ta phải đi vòng qua……”
Lục Minh Huy cười khẽ, nói: “Âm Âm, em cứ nói liên tục như vậy, không thấy khát nước sao?”
Sư Âm: “Hả?”
“Yên tâm, anh không yếu ớt như vậy.” Lục Minh Huy nắm lấy bàn tay nhỏ đang ôm lấy khuỷu tay của anh: “Chỉ cần em đừng buông tay là được.”
Sư Âm có hơi thẹn thùng, cảm thấy anh như đang dỗ dành cô vậy, trêu chọc Sư Âm đến mức khiến trái tim cô đập nhanh từng đợt.
Cô cố che giấu sự ngượng ngùng của mình, dùng giọng điệu vờ tức giận, nói: “Có phải anh chê em quá ồn đúng không?”
Lục Minh Huy cười nhẹ: “Sao có chuyện đó được? Anh còn muốn ghi âm giọng nói hướng dẫn của em, về sau lúc anh lái xe còn có thể nghe thấy tiếng em nói bên tai mình: “Xin hãy lái xe dọc theo con đường phía trước, vận tốc tối đa là 60km/h, Âm Âm sẽ liên tục hướng dẫn cho bạn……”
“Đồ đáng ghét!” Sư Âm che lại miệng anh, giọng nói giân dữ theo theo chút nũng nịu: “Không được nhái giọng của em!” 
Lục Minh Huy: “Ha ha ha……”
Một đôi mẹ con đi ngang qua họ, cô bé mang chiếc cặp hình nhân vật hoạt hình hỏi mẹ: “Anh trai và chị gái kia đang yêu nhau ạ?”
Người mẹ xấu hổ dắt con mình đi qua: “Sắp muộn học rồi, con đừng hỏi linh tinh nữa.”
Mặt Sư Âm đỏ rần, cô quay người vùi đầu vào trong ngực Lục Minh Huy, đấm anh: “Đều tại anh hết!”
Lục Minh Huy càng cười to hơn.