Lão già thở dài: “Con người lòng tham không đáy, mà bọn chúng đã có sinh mạng vĩnh viễn rồi cũng vẫn chưa thỏa mãn, còn hy vọng mình có thể không ngừng phân tách sinh sôi nữa."
Tương Tư hỏi: “Lẽ nào vì thế mà họ chấp nhận biến mình thành quái vật người không ra người không ra thú?
Lão già cúi đầu thở dài não nuột: “Bọn chúng mong sinh sôi ra vô số “bản thân”, nhưng lại không hiểu rằng sinh mạng chính vì là duy nhất nên mới huy hoàng sáng lạn như mặt trời kia. Cố ý tách rời thân thể máu thịt, thực ra cũng chính là đem bỏ đi tất cả tinh hoa và đạo đức của một con người trong chúng.”
“Đám người đó hoặc tìm thân thể loài thú để ghép với mình, hoặc cứ nấp trong rừng chờ thời cơ tấn công người đi ngang qua mà đoạt lấy thân thể của họ. Tại hạ và các trưởng lão trong làng không còn nhẫn nhịn được trước hành vi tàn ác của chúng, quyết định đuổi tất cả ra khỏi làng. Kết quả là hai bên đã xảy ra một trận đại chiến vô cùng khốc liệt, tử thương khắp chốn. Vì lúc đó số lượng bọn Không Đỗ Mẫu còn chưa nhiều, cuối cùng chúng tôi cũng giữ được thôn làng, đồng thời dùng thuốc tiêu hủy hết thi thể bị xé nát của cả hai bên. Nhưng vẫn còn một bộ phận các thi thể của những người không chịu nghe chúng tôi khuyên bảo lén lút chôn ở khắp nơi trong rừng. Ngoài ra còn một bộ phận thanh niên bị dục vọng hấp dẫn, chúng hy vọng có thể học theo cách sống của Không Đỗ Mẫu. Vì vậy mà quyết ý rời bỏ thôn làng, gia nhập vào hàng ngũ bọn chúng. Về sau bọn Không Đỗ Mẫu trốn trong rừng, không ngừng dùng phương pháp tà ác của mình sinh sôi nảy nở, càng lúc càng nhiều. Đáng sợ nhất là mục đích ban đầu của chúng là muốn đem sinh mạng của mình phân ra vô hạn, kết quả tính một đằng lại ra một nẻo, đến cuối cùng phần thân thể càng chia càng ít của chúng cùng với ý chí tinh thần đều dần dần bị dã thú, thi thể mà chúng chiếm đoạt đồng hóa.”
Tương Tư ngạc nhiên: “Ông muốn nói cuối cùng chúng đã trở thành một thứ xác sống, một khối thịt biết đi!”
Lão già lắc đầu nói: “Không, tuy phần ý chí loài người trong chúng đã bị phân tán, nhưng thú tính, tà ác và oán khí của vong linh lại dần dần tích tụ. Cuối cùng bọn chúng đã hoàn toàn biến thành chó săn của ma quỷ, chỉ biết một điều duy nhất chính là xé nát tất cả sinh vật trong tầm mắt, sau đó lấy một phần thân thể mình ghép vào.”
Tương Tư giật mình: “Lẽ nào Man Tuấn, Man Di bị... ”
Lão già buồn bã gật đầu: “Đúng thế. Y nén đau bò trở về làng chính là để bảo với chúng tôi, Không Đỗ Mẫu đã tập kết lại chuẩn bị báo thù chúng tôi, biến tất cả những người bình thường ở đây thành đồng loại với chúng. Một nửa thi thể Man Tuấn đã bị bọn Không Đỗ Mẫu đoạt mất rồi, nếu không phải y có năng lượng phục sinh của bộ tộc chúng tôi, quyết không thể cầm cự mà lết về được tới đây đâu.”
Tương Tư nói: “Vậy các vị có thể tiên phát chế nhân, tung một mẻ lưới diệt sạch bọn Không Đỗ Mẫu đó mà?”
Lão già lắc đầu: “Không Đỗ Mẫu kế thừa đặc tính của dã thú ngày ngủ đêm mới xuất hiện, tụ tập trong rừng cực kỳ khó bắt. Ý niệm sinh tồn duy nhất của chúng chỉ có chém giết và sinh sôi. Chúng sống lại rất mau, hơn nữa còn càng lúc càng nhanh. Vì vậy đến giờ chúng tôi đã không biết rốt cuộc là có bao nhiêu Không Đỗ Mẫu nữa rồi, có lẽ là đã nhiều như kiến, giết không thể hết. Huống hồ trong lúc lùng giết Không Đỗ Mẫu có gì bất cẩn, để sót một mảnh thi thể của chúng, bọn chúng đều có thể không ngừng sống lại.”
Tương Tư nói: “Vậy chẳng lẽ các vị ngồi chờ chết hay sao?”
Ánh mắt ảm đạm của lão già đột nhiên sáng bừng lên kiên nghị: "Chúng tôi đã quyết tâm tử chiến một trận với bọn Không Đỗ Mẫu, nếu không địch lại...”
Lão thở dài một tiếng chầm chậm nhắm hai mắt lại: “Chúng tôi đã chuẩn bị để đồng quy vu tận với chúng. Không Đỗ Mẫu đơn thuần chỉ là sự trừng phạt của trời cao với bộ tộc chúng tôi, không liên quan tới người khác. Mấy vị nên mau chóng rời khỏi chỗ này thì hơn, tránh để khi trận chiến xảy ra, ngọc đá cùng tan, lại liên lụy đến mình.”
Lão già xua tay một cái, ra hiệu đuổi khách.
Tiểu Án khe chau mày: “Không ngờ lại có chuyện kỳ lạ như vậy, đúng là thiên hạ rộng lớn, không chuyện gì là không xảy ra được. kiến thức của con người, bất luận thế nào cũng không thể hiểu thấu hết được bí mật của trời đất.”
Dương Dật Chi điềm đạm nói: “Chỉ sợ tất cả chuyện này, chỉ là mộng ảo mà thôi.”
Trác Vương Tôn cười cười: “Dương minh chủ đang ám thị chúng ta, những gì bộ tộc Vô Khải này gặp phải trong mấy trăm năm qua, cũng chỉ là một giấc mộng dài? Vậy giấc mộng này là do người nào gây nên đây?”
Dương Dật Chi khẽ nhíu mày, cơ hồ như muốn nói gì đó, cuối cùng lại lắc đầu bỏ qua.
Tương Tư tiếp lời: “Cho dù thế nào, sự việc vì chúng ta mà nên, chúng ta sao có thể bỏ đi ngay lúc này chứ?”
Lão nhân quyết liệt nói: “Không Đỗ Mẫu chết rồi lại hồi sinh, ngoài chiến trận truyền đời của bản tộc ra, quyết không có thủ đoạn nào tiêu diệt được chúng. Mấy vị cứ nhất quyết đòi ở lại, chẳng qua chỉ là hy sinh vô ích mà thôi!”
Trác Vương Tôn dường như nghe được chuyện gì rất thú vị, lên tiếng: “Chiến trận truyền đời?”
Lão già chau mày, nói: “Chuyện này liên quan đến cấm kỵ của bản tộc, các vị không cần hỏi nhiều.”
Trác Vương Tôn thản nhiên như không: “Chuyện đã như vậy, ta cũng chẳng có ý nhúng tay, chỉ sợ thứ mà các hạ gọi là chiến trận kia cũng là vật chẳng lành.”
Lão già ngẩn người giây lát, rồi lại gật đầu: "Không sai, truyền thuyết nói trận này có uy lực khai mở trời đất, nhưng chưa từng được sử dụng bao giờ. Bởi vì trận này mà xuất hiện, thiên địa sẽ biến đổi. Ngoài việc toàn tộc phải chịu họa sát thân ra, còn có thể dẫn đến những tai nạn khác nữa. Việc này cả người năm xưa phát minh ra chiến trận cũng không có cách nào thấu triệt được. Vì vậy mấy trăm năm nay, luôn bị cấm sử dụng, nhưng đến lúc bất tắc dĩ này, chúng tôi cũng chỉ còn cách liều mạng một phen, các vị đã biết chuyện này nghiêm trọng thế nào rồi, mong rằng hãy lập tức rời khỏi đây cho sớm.
Trác Vương Tôn mỉm cười: “Lệnh đuổi khách của trưởng thôn, xem chừng đã hơi muộn rồi.”
Lão già cả kinh: “Ý ngài là...?”
Đột nhiên, chiếc chuông lớn ngoài cổng làng vang lên.
Tiếng chuông cao vang mà gấp rút, giống như người đánh chuông đã dùng hết chút sức lực cuối cùng để cảnh cáo mọi người. Một thứ cực kỳ khủng bố đã xuất hiện!