Hộ Thiên Thần Giáo

Chương 25: Ngũ Quốc Phương Nam - Phần 2 Trường Sinh Kiếm

Bầu trời buổi bình minh đang tỏa lan thứ ánh nắng vàng tươi rạng rỡ, tuôn đổ đầy tràn trên quảng trường Thiên Vũ Môn của Vương Quốc Nhật Tước. Làn gió se sắt trong lành, hòa quyện với mùi hương mỹ miều từ những đóa hoa Diên Vỹ nhẹ nhàng thoang thoảng, không biết đã từng khiến bao lòng người say mê ngây ngất. Tất cả cùng tô vẽ cho nơi này một quan cảnh vương giả vô cùng tráng lệ nguy nga, nhưng cũng không làm kém đi nét nên thơ hữu tình rất dịu dàng và tinh tế. Hôm nay là một ngày cực kỳ trọng đại, ngày mà toàn thể thần dân lẫn chư vị hoàng tộc của các nước lân cận đang tề tựu tại đây đều nô nức hồ hởi đón chờ: Nguyễn Phúc An Khang, vị vua đương nhiệm chính thức thoái vị sau mấy chục năm trị vì do tuổi tác đã cao. Người con trai thứ hai của ông, Nhị Hoàng Tử Nguyễn Phúc Nguyên, sẽ đăng cơ trở thành Tân Vương trong niềm hoan hỉ của bá quan cùng đông đảo bá tánh, đặt biệt là sự ủng hộ tuyệt đối từ những vị Vua trong khối Năm Tiểu Vương Quốc Phương Nam thuộc Đại Lục Thái Bình bao la rộng lớn.

Nhật Tước quốc vốn bao gồm hai phần, một phần đất liền quanh vịnh Bình Minh, phần còn lại là quần đảo bay thần kỳ nằm lơ lửng giữa không trung nhờ lời chúc phúc của loài chim Mặt Trời thượng cổ từ những buổi đầu khai thiên lập địa. Và cũng bởi phép lạ đó, mỗi người dân thuộc dòng dõi Nhật Tước đều sở hữu một đôi cánh to lớn mạnh mẽ, ban cho họ khả năng bay lượn tự do thoải mái, phù hợp thích nghi với vùng địa hình đặc biệt độc đáo kia.

Tuy nhiên, để giúp các vị khách đến thăm vương quốc dễ dàng đi lại, người ta đã sáng chế ra một loại tàu bay bằng khinh khí cầu và điều hướng bằng những động cơ cánh quạt, gọi là Đại Hỏa Tước. Bề ngang cả chiếc khoảng mười chín hai mươi trượng với sức chứa hơn một trăm người, bình quân mỗi canh giờ sẽ vận chuyển được tầm bốn năm lượt khách từ bến cảng bên dưới lên đến quảng trường Thiên Vũ Môn ở trên cao.

Giữa bầu khí đông đúc và nhộn nhịp nơi sân bay, có một phái đoàn nổi bật hơn cả, dẫn đầu bởi một người phụ nữ dung mạo đặc biệt xinh đẹp, đang đứng đợi chuyến tàu bay kế tiếp. Vị mỹ nhân ấy vừa sở hữu vẻ ngoài thanh thoát nhu mì tựa cành dương liễu mong manh trong nắng sớm, lại vừa mang thứ thần thái vô cùng kiêu sa và cao quý của bậc danh gia hoàng tộc. Chạy loanh quanh bên cạnh nàng ta là một cô bé tầm tám tuổi, trắng trẻo bụ bẫm và cực kỳ năng động. Nó nhảy nhót hào hứng, hiếu kỳ nhìn ngắm mọi thứ xung quanh, thấy gì cũng thắc mắc, thấy gì cũng hỏi, cái miệng xinh xắn liên tục nói líu lo như một chú chim không ngơi nghỉ.

Chợt, có một người mặc trang phục lính, mang trên lưng đôi cánh chim to lớn tiến đến gần họ cúi đầu cung kính thưa:

- Muôn tâu Ngọc Huệ Quý Phi, chuyến tàu Đại Hỏa Tước đã cập bến đợi. Xin chư vị hoàng gia Đại Ly Quốc chuẩn bị sẵn sàng, tiểu nhân sẽ đưa các ngài lên tàu để khởi hành ạ.

Thì ra họ chính là những vị khách quý từ Đại Ly Quốc thuộc lục địa Thái Bình Thượng. Người phụ nữ kia không ai khác, chính là quý phi kiêm tể tướng, Tô Ngọc Huệ, em gái của nữ hoàng đế đương triều Tô Ngọc Vạn. Nàng cùng cô cháu gái nhỏ là công chúa Nhã Ca, đại diện cho hoàng gia và các vị Lãnh Chúa phương Bắc, đến tham dự và chúc mừng cho lễ đăng cơ vô cùng trọng đại sắp diễn ra.

Người lính Nhật Tước quốc dẫn phái đoàn của Ngọc Huệ Quý Phi đi vào bên trong chiếc Đại Hỏa Tước và sắp xếp cho họ yên vị ở phần khoang trước. Y vừa cúi chào mọi người để rời khỏi thì tiếng động cơ cũng bắt đầu âm vang, nhấc bổng con tàu to lớn từ từ bay lên không trung. Cảnh vật dưới cảng vịnh bên ngoài cửa sổ mỗi lúc một thu nhỏ lại, công chúa Nhã Ca vô cùng hào hứng, hiếu động níu tay áo của người dì Ngọc Huệ, tiếp tục huyên thuyên bất tận:

- Thích quá dì ơi, chiếc Đại Hỏa Tước này thật là tuyệt vời. Con nghĩ Đại Ly Quốc chúng ta cũng nên có mấy cái giống thế này.

Ngọc Huệ ra vẻ trầm ngâm rồi hỏi cô bé:

- Bởi Nhật Tước quốc chủ yếu là các quần đảo lơ lửng giữa không trung, vì thế mới cần tàu bay để thuận tiện lên xuống. Còn Đại Ly Quốc ta phần lớn là đồi núi đất bằng, sử dụng thú cưỡi hay xe kéo chẳng phải đã ổn lắm rồi sao?

Nhã Ca cong môi đáp:

- Núi phải leo, đồi phải trèo, sông hồ phải ngồi thuyền, nếu không thì phải đi lòng vòng qua rừng rậm, hang hóc, vừa lâu vừa sợ chết đi được dì ạ. Nếu tạo ra chiếc Đại Hỏa Tước có thể lên cao hơn đỉnh núi, bay thẳng một đường, lại có thể chở cùng lúc cả trăm người, chẳng phải tiện hơn rất nhiều sao dì.

Ngọc Huệ rất ngạc nhiên cùng như hài lòng với cách nghĩ vượt xa tuổi thật của Nhã Ca, nàng nói:

- Nhã Ca thật thông minh. Đây là một sáng kiến rất hay, khi nào quay về chúng ta sẽ cùng nhau bàn bạc nhé.

Nhã Ca đắc ý:

- Nhờ dì dạy dỗ cả thôi ạ!

Ngọc Huệ phì cười:

- Cái mồm nhỏ chỉ khéo nịnh.

Nhã Ca lại nắm tay áo Ngọc Huệ, vừa lay lay vừa nũng nịu nói:

- Vậy bây giờ dì kể chuyện con nghe nữa đi dì.

Ngọc Huệ trầm ngâm suy nghĩ:

- Nên kể cái gì đây nhỉ… À, nhân dịp hôm nay sẽ gặp đầy đủ chư vị hoàng tộc các nước, hay là dì sẽ nói cho con biết thêm về đại lục Thái Bình của chúng ta, có được không.

Nhã Ca vui sướng đáp:

- Được chứ ạ, dì mau kể đi dì!

Ngọc Huệ nét mặt trở nên điềm đạm, cất giọng từ tốn bắt đầu:

- Như con đã biết, đại Lục Thái Bình là khu vực trung tâm cõi gian trần. Vậy thử nói dì nghe xem, nó được chia thành mấy phần chính?

- Dạ hai ạ - Nhã Ca nhanh nhảu đáp - Cái này con biết này, phần ở phía Bắc, hay còn gọi là Thái Bình Thượng, thuộc về Đại Ly Quốc ta, trị vì bởi mẹ của con, nữ hoàng đế Ngọc Vạn cùng mười vị lãnh chúa của mười vùng tự trị, có đúng không ạ.

- Nhớ tốt đấy - Ngọc Huệ khen nó, đoạn, nàng lại tiếp tục nói - Hơn nửa số thần dân của Ly Quốc ta là người tộc Kinh Nhân, nửa số còn lại là các tiên tộc, thánh tộc và dị tộc di cư đến từ nhiều miền đất khác. Chúng ta tôn thờ Thánh Hỏa, là đế quốc hùng mạnh nhất đại lục, nơi hội tụ đông đảo gần như đủ mọi chủng tộc với trình độ văn hóa, kỹ thuật, pháp thuật, tri thức và quân sự vô cùng vượt trội.

- Nghe thật vĩ đại, con cũng muốn sau này trở thành nữ hoàng đế như mẹ của con. Chắc là sẽ oách lắm - Nhã Ca hào hứng.

Ngọc Huệ nhẹ nhàng mỉm cười nói với nó:

- Còn tùy vào con có chịu khó trau dồi học hành không nữa.

- Nhất định ạ, mà thôi để nói sau, dì tiếp tục đi ạ. Nếu nhà ta là Thái Bình Thượng, vậy phần phía dưới phải gọi là Thái Bình Hạ dì nhỉ. - Nhã Ca nói

- Đúng vậy - Ngọc Huệ đáp - Từ Thái Bình Thượng đi xuống phía dưới, vượt qua eo đất Chạng Vạng nhỏ hẹp, sẽ đến được phần lục địa Thái Bình Hạ, vùng đất của Năm Tiểu Vương Quốc Phương Nam. Họ bao gồm năm tộc người riêng biệt, sống ở những vùng đất với những điều kiện tự nhiên khác nhau. Đầu tiên phải kể đến Lâm Nhạc Quốc.

- A, lúc con còn bé dì đã từng dắt con sang Lâm Nhạc Quốc chơi phải không ạ. Có bác Bệ Ngạn là quốc vương hay cõng con đi ngắm cảnh rừng núi nữa. - Nhã Ca hí hửng nhớ lại.

- Đúng rồi, Nhã Ca - Ngọc Huệ nói - Lâm Nhạc Quốc là vương quốc núi rừng suối thác linh thiêng nằm ở bờ Tây, nơi sinh sống của chủng tộc nửa người nửa thú được mệnh danh là những vị thần rừng, bởi sức mạnh phi thường cùng khả năng giao tiếp với hết thảy các loài động vật. Họ thờ phượng “Thánh Mẫu Thượng Ngàn”, làm giàu nhớ trồng trọt, bào chế thảo dược, buôn bán gỗ, các loại cây ăn quả quý hiếm và cung cấp nhân lực cho công việc xây dựng ở các vương quốc lân cận. Tương truyền một thanh niên Lâm Nhạc Quốc có thể chạy bộ liên tục trong vòng một tháng không ăn không nghỉ, vác một tảng đá mà phải đến mười thanh niên cường tráng bình thường mới có thể nhấc lên nổi. Tuy nhiên, dù sở hữu sức vóc vượt trội nhưng phần lớn người dân Lâm Nhạc Quốc lại rất hiền lành chất phác. Đặc biệt là quốc vương Bệ Ngạn, ông không thích chiến tranh và luôn đặt vương quốc của mình đứng ngoài mọi tranh chấp xảy ra trong khu vực. Nói như vậy không có nghĩa là họ hèn nhát hay sợ hãi. Vì trong lịch sử, chưa từng có một vương triều hay đế chế nào dám gây hấn hoặc xâm phạm vào lãnh thổ của Lâm Nhạc Quốc. Và điều đó rõ ràng là có nguyên do riêng của nó, không cần phải giải thích thêm nhiều lời.

- Chà, nghe thú vị quá, con muốn đi chơi ở Lâm Nhạc Quốc lần nữa. Nhất định con sẽ xin bác Bệ Ngạn dạy con bản lĩnh nói chuyện với động vật mới được - Nhã Ca hào hứng - Dì kể nữa đi ạ.

Ngọc Huệ lại tiếp tục:

- Kế đến là Phi Sa Đệ, vương quốc trị vì bởi thánh nữ Lưu Nữ Thụy Xuân, một thánh tộc tồn tại từ rất lâu đời. Toàn bộ lãnh thổ chỉ có một mảnh đất liền thuộc hòn đảo Mê So nhỏ bé, phần còn lại nằm sâu dưới đáy biển vùng vịnh Sư Lộc Tri Ai. Nghe thì kì quái nhưng thần dân của Thánh Tộc Phi Sa Đệ vốn được sinh ra để thích nghi với cả điều kiện sống trên cạn lẫn trong nước. Họ là hậu duệ của Thủy Thần, có thể biến thành dạng nửa người nửa Thuồng Luồng để bơi lội và hít thở dưới đáy biển. Nhờ vào việc tận dụng thủy lực và khả năng điều khiển nước cho mọi lao động sinh hoạt - kể cả việc xây dựng, nền văn minh của Thánh Tộc Phi Sa Đệ dường như phát triển hơn những quốc gia lân cận khác một bậc. Đặc biệt hơn, toàn thể người dân của đất nước này đều là nữ giới. Đến tuổi trưởng thành, họ ăn trái Mẫu Tử trên đảo Mê So rồi có mang và sinh con. Những đứa trẻ được thụ thai bằng cách ăn trái Mẫu Tử, tất cả cũng đều là con gái. Cứ vậy nối tiếp suốt hàng trăm thế hệ.

- Dì cũng chưa có con, hay dì thử đến đảo Mê So xin trái mẫu tử ăn rồi sinh một đứa em chơi với con đi. Vì đằng nào dì cũng đâu có định xuất giá đâu - Nhã Ca tinh nghịch trêu ghẹo

Ngọc Huệ vừa hơi ngượng, vừa tức cười câu đùa của đứa cháu nhỏ quái quỷ. Nàng vờ nghiêm giọng nói:

- Đó là chuyện riêng của dì, tới lượt đồ quỷ nhỏ như con quản chắc. Thế còn muốn nghe nữa hay không?

- Dạ còn chứ, con xin lỗi, con xin lỗi, dì kể tiếp đi ạ - Nhã Ca gãi đầu lè lưỡi cười trừ giả lả.

Ngọc Huệ tằng hắng một tiếng rồi lại nói:

- Tiếp tục đi sang phía Đông là một vùng đất bao quanh bờ vịnh Sư Lộc Tri Ai, cách Nhạc Lâm Quốc bởi một eo biển hẹp, hai đầu mũi đất hai bên nối nhau bởi cây cầu đá Cự Cơ. Nơi đây từng là lãnh thổ của đất nước Trường Sinh, vương quốc được tôn làm thượng quốc đứng đầu trị vì khu vực Năm Tiểu Vương Quốc Phương Nam, vị thế gần như sánh ngang Đại Ly Quốc ta. Người dân ở đây là Hậu Duệ của Kỳ Lân, thân thể có một cơ chế hồi phục thần diệu, gần như bất tử. Ngoại trừ những người đồng tộc, không một ai hay một tác nhân nào có thể gây hại đến tính mạng của họ. Chưa hết, họ còn sở hữu trí tuệ thông minh vượt trội, tài thao lượt phi thường, cùng một tâm hồn vô cùng thuần khiết, chính nghĩa. Bảo vật trấn quốc của Trường Sinh Quốc là Kiếm Trường Sinh – được Thánh Mẫu Địa Ngục trao ban, có thể chém đứt bất kỳ thứ gì trên đời, kể cả những linh hồn và những Vị Thần. Chỉ có Quốc Vương hợp pháp của Trường Sinh Quốc mới có thể sở hữu cũng như khai thác sức mạnh bất khả chiến bại của thanh kiếm này.

- Chà, vậy tính ra, Trường Sinh Quốc cũng quá là lợi hại, có khi còn hơn cả Đại Ly Quốc ta nữa ấy chứ. Hoàng tộc ta đâu có ai bất tử được như họ đâu. - Nhã Ca trầm trồ bình luận, rồi sau lại ra vẻ đăm chiêu thắc mắc - Nhưng lý ra nếu họ phát triển phồn vinh như vậy, thì tại sao con lại chưa từng nghe qua về họ.

Ngọc Huệ gật đầu đáp:

- Đúng như lời con nói, trong thời điểm hưng thịnh nhất, Đại Ly Quốc của ta và Trường Sinh Quốc đã cùng nhau tề danh trên lục địa Thái Bình này, khó để phân bì cao thấp. Tuy nhiên trong một biến cố gần mười năm trước, toàn thể thần dân của Trường Sinh Quốc, kể cả trong nước lẫn rải rác trên khắp Đại Lục Thái Bình, từ những người có dòng máu Trường Sinh thuần chủng lẫn con lai ba đời, tất cả đều bị giết chết một cách đầy ngỡ ngàng và kinh hoàng. Đây được xem như nạn diệt chủng khủng khiếp nhất từng có trong lịch sử. Hiện nay, Trường Sinh Quốc trở thành vùng đất hoang, là nơi ở của những người du mục cùng những kẻ nổi loạn sống ngoài vòng hình luật, tập trung từ nhiều nơi khác nhau trên Đại Lục Địa.

- Thật kinh khủng, là ai đã làm chuyện đó ạ? - Nhã Ca hiếu kỳ hỏi.

Ngọc Huệ đáp:

- Một hoàng tử của chính Trường Sinh Quốc, tên là Lạc Phụng Tiên. Sau khi tàn sát tất cả mọi người, gã đã chiếm đoạt Trường Sinh Kiếm. Nhờ đó, thế lực của gã trở nên cực kỳ hùng hậu và đáng sợ. Đến nay bọn chúng vẫn là cơn ác mộng kinh hoàng của rất nhiều người. Vậy nên sau biến cố đó, hầu như không một ai muốn nhắc về nó nữa. Chuyện rất dài nên thôi, sau này gặp Minh Thế đạo trưởng, ngài ấy sẽ từ từ kể cho con nghe.

Nhã Ca niểng đầu thắc mắc:

- Minh Thế đạo trưởng thì có liên quan gì ạ?

- Đương nhiên là có liên quan, ông ấy chính là người đã lãnh đạo đền Phong Thiền, kết hợp với binh lực triều đình để tiêu diệt bè phái của Lạc Phụng Tiên, sau lấy lại Trường Sinh Kiếm trao cho Nhật Tước Quốc nắm giữ. - Ngọc Huệ đáp.

- Khoan đã - Nhã Ca chợt nhớ ra điều gì đó, liền hỏi - Nói vậy, chẳng lẽ đó chính là cuộc chiến đã khiến phụ hoàng của con tử trận sao ạ?

- Phải - Ngọc Huệ thở dài đáp - Nhưng vì con còn nhỏ, mọi người lại không muốn gợi chuyện để làm mẫu thân của con nhớ lại mà đau lòng, nên là... Mà thôi ta tạm gác việc này, dì tiếp tục kể về các vương quốc nhé.

Nhã Ca ngoan ngoãn đáp:

- Vâng ạ.

Dường như con bé đã quá quen với việc người lớn luôn phớt lờ và chẳng chịu trả lời khi nó hỏi về cái chết của phụ thân nó. Ngọc Huệ cũng hiểu tâm trạng của con bé. Nàng muốn kéo Nhã Ca ra khỏi thứ suy nghĩ vẩn vơ đó, liền nhanh chóng tiếp tục câu chuyện đang dang dở:

- Chúng ta lại nói tiếp về các tiểu vương quốc phương nam nhé. Phần này thú vị này.

Nhã Ca ngay lập tức lấy lại hứng khởi:

- Vâng, dì mau kể đi dì.

Ngọc Huệ chậm rãi nói:

- Giáp ranh biên giới Trường Sinh Quốc về hướng đông, chính là Lục Yên Quốc, trị vì bởi quốc vương Ngụy Huân, nơi được mệnh danh là đất nước của Độc Vật. Một vùng lãnh thổ mang tính chất địa lý vô cùng độc đáo khi cùng một lúc sở hữu ba loại hình khí hậu. Phần phía Tây là khu vực rừng rậm và đầm lầy ẩm thấp, mưa đổ quanh năm. Phần phía đông là sa mạc khô cằn, những đồi cát nóng rát cùng những ốc đảo hoang vu, bí hiểm. Và phần phía nam, cũng là cực nam của Đại Lục Thái Bình, luôn phủ đầy băng tuyết trắng xóa trong sự lạnh giá gần như vĩnh cửu. Nhờ vào điều kiện tự nhiên hết sức đặc biệt, nơi đây hấp dẫn hàng triệu chủng loài Độc Vật lớn nhỏ tìm đến sinh sống. Cũng vì thế, thần dân của Lục Yên Quốc đều là những thiên tài dùng độc cũng như nuôi dưỡng, huấn luyện Độc Trùng, Độc Vật. Họ từng là nỗi ám ảnh kinh hoàng bậc nhất một thời, được biết đến dưới hình ảnh của những sát thủ hiếu chiến, máu lạnh, luôn gieo rắc cái chết đầy bất ngờ và đau đớn, mãi cho đến khi hiệp ước Hòa Bình Nam Tiểu Vương Quốc Phương Nam được ký kết. Sau này, Lục Yên Quốc đã trở thành đất nước đảm nhận vai trò chủ chốt đắc lực bảo vệ cả khu vực khỏi mọi chiến sự từ bên ngoài, đồng thời cũng lấy lại chỗ đứng danh dự dành cho mình.

- Lục Yên Quốc nghe thật đáng sợ. Những kẻ dùng độc toàn là kẻ xấu hại người thôi - Nhã Ca bĩu môi

- Con không nên nói vậy - Ngọc Huệ lắc đầu - Độc dược chung quy cũng chỉ là vật vô tri. Tốt hay xấu đều do người dùng nó mà ra. Ví như một thanh gươm báu chẳng hạn, nếu dùng để trừng trị kẻ ác, tiêu diệt ma quỷ cứu giúp chúng sinh, đấy là điều tốt. Nhưng nếu cũng cùng thanh gươm đó, lại mang đi cướp của giết chóc, tàn sát người vô tội thì quả thật là thiên địa khó dung.

- Dạ, dì nói phải ạ - Nhã Ca gật gật đầu tán thành.

Ngọc Huệ lại nói:

- Thế nên dù là thần dân của Lục Yên Quốc, họ vẫn là con người, trái tim vẫn là máu nóng thịt mềm, há lại chẳng có tình cảm như chúng ta. Và cũng chưa chắc, thần dân của Đại Ly Quốc, hay Lâm Nhạc Quốc, Phi Sa Đệ,... tất cả đều là chính nhân quân tử. Ở đâu cũng vậy cả thôi con ạ, tốt xấu khó lường. Do vậy khi nhìn người nhất định phải sâu sắc tỉ mỉ hơn, chớ vội vì những thứ xung quanh mà đánh giá, đó mới là cách làm của bậc quân vương.

- Dạ, con sẽ nhớ điều này ạ - Nhã Ca đáp

Ngọc Huệ mỉm cười, bảo nó:

- Con ngoan, một lát dì sẽ dẫn con đi gặp hai người bạn cũ của dì, họ đều là công chúa của Lục Yên Quốc được gả đến làm hoàng phi của Nhật Tước Quốc, và chị em họ đều là những người rất rất tốt.

Nhã Ca phấn khởi:

- Dạ được ạ. Mà dì ơi. Nói đến Nhật Tước Quốc, con thấy người dân ở đây thật đẹp dì ạ, nhất là đôi cánh của họ, thật là phi thường. Con cũng muốn có, mà chắc không được rồi.

Nhã Ca vừa nói vừa vỗ hai cánh tay lên xuống như động tác chim bay. Ngọc Huệ mỉm cười bảo nó:

- Vậy chúng ta sẽ nói về đất nước cuối cùng trong năm tiểu vương quốc phương nam, Nhật Tước Quốc, nhé?

- Dạ, dì mau kể đi. - Nhã Ca hớn hở giục

Ngọc Huệ lại bắt đầu chậm rãi nói:

- Nằm ở phía bắc biên giới Trường Sinh Quốc, thuộc vùng vịnh Bình Minh, chính là vương quốc Nhật Tước, đất nước của những hòn đảo bay thần kỳ cùng kiến trúc hoàng gia đặc sặc, với quảng trường Thiên Vũ Môn và lâu đài Quang Minh làm tiêu biểu. Thần dân Nhật Tước Quốc là hậu duệ của loài Chim Mặt Trời, nên tất cả họ, mỗi người đều mang trên lưng một đôi cánh chim rất lớn. Lãnh thổ của họ sở hữu trữ lượng khổng lồ các mỏ vàng, cùng nhiều kim loại, đá, ngọc đa dạng, đặc biệt phải kể đến thứ kim loại cứng rắn, chứa nhiều linh lực và quý hiếm nhất trên thế gian: Bạch Nhật Cang.

- A, phải rồi - Nhã Ca reo lên - Bộ bảo vật trấn quốc Hỏa Liên Đăng của nhà ta hình nhưng cũng làm từ Bạch Nhật Cang phải không dì?

- Đúng vậy - Ngọc Huệ đáp - Dân tộc Nhật Tước là những bậc thầy trong việc chế tạo vũ khí, chế tác trang sức. Hầu hết các bảo khí quý giá của các nước đều do những tay rèn điêu luyện của họ tạo ra. Và họ cũng nghiễm nhiên trở thành vương quốc giàu có hưng thịnh bậc nhất khu vực. Tuy nhiên, với tấm lòng quảng đại rộng lượng, họ luôn chia sẻ phồn vinh với các nước trong khối Năm Tiểu Vương Quốc Phương Nam của mình, xem hết thảy như một đại gia đình, không hề so đo toan tính thiệt hơn. Do vậy, sau khi Trường Sinh Quốc bị diệt vong, vai trò thống lĩnh khối liên hiệp ở phần lục địa Thái Bình Hạ được trao cho quốc vương Nguyễn Phúc An Khang của Nhật Tước Quốc, trong sự đồng thuận của tất cả chư vị quốc vương các nước. Đồng thời, thanh bảo kiếm trấn quốc Trường Sinh cũng được giao cho ông gìn giữ. Hôm nay, sau bốn mươi bảy năm tại vị, ông đã quyết định truyền ngôi cho người con trai thứ hai là hoàng tử Phúc Nguyên.

- Và đó chính là lý do chúng ta đều có mặt tại đây - Giọng nói trầm vang của một người đàn ông bất chợt cất lên cắt ngang câu chuyện của hai dì cháu. Ngọc Huệ Quý Phi và Nhã Ca đồng loạt quay sang nhìn.

Trước mặt họ là một người đàn ông trung niên tướng tá uy nghi hùng dũng, đi cùng một thanh niên cao lớn và vô cùng phong độ bên cạnh. Cả hai đều sở hữu một thân thể tráng kiện cùng đôi sừng nai đặc biệt oai vệ trên đỉnh đầu. Họ dẫn theo những con voi to lớn với cặp ngà cong vút vĩ đại làm thú cưỡi. Phía sau là quân đoàn hộ vệ hừng hực khí thế, mang theo rất nhiều kỳ trân dị bảo làm tặng vật.

- Xin chào, Ngọc Huệ quý phi, đã lâu không gặp. - Người đàn ông trung niên lại từ tốn nói.

Ngọc Huệ nghe ông ta chào mình thì cũng rất vui vẻ niềm nở đáp lời:

- Xin kính chào quốc vương Bệ Ngạn, đã lâu không gặp. Tính ra cũng đã năm sáu năm sau lần cuối cùng tiểu nữ cùng sứ đoàn viễn chinh đến thăm quý quốc rồi còn gì.

Hóa ra kia chính là quốc vương Bệ Ngạn của Lâm Nhạc Quốc và con trai trưởng của ông ta, thái tử Bệ Lang. Họ cũng đến Nhật Tước Quốc để tham dự sự kiện đăng cơ trọng đại đang sắp sửa diễn ra.

- Cháu chào bác Ngạn, bác vẫn an khang mạnh khỏe chứ ạ? - Tiếng nói lanh lảnh trong vắt của Nhã Ca vang lên ngay lập tức thu hút ánh nhìn từ vị quốc vương.

Cô nhóc chạy ùa ngay đến nắm lấy bàn tay to bè của ông ta với vẻ vô cùng mừng rỡ. Bệ Ngạn thấy trước mắt mình là một đứa bé gái tầm tám tuổi, mặt mũi bụ bẫm khả ái, đôi nhãn quang thanh tú sáng ngời cùng nụ cười thập phần tinh ranh lanh lợi, đăm chiêu mãi một lúc mới nhận ra.

- Cái gì? Là cháu đó sao Nhã Ca - Quốc vương Bệ Ngạn vừa vui mừng vừa ngạc nhiên mà thốt lên - Ái chà, đồ quỷ nhỏ này lớn nhanh quá nhỉ. Lần cuối ta gặp cháu, cháu còn là một con oắt thò lò mũi xanh hở chút là quấy khóc, khiến ta phải gom sạch bánh kẹo trong thành để dỗ, phiền chết được đấy.

- Cháu thì luôn nhớ bác đã cõng cháu đi ngắm thú rừng cả ngày, thích lắm ạ - Nhã Ca lém lỉnh đáp

Quốc vương Bệ Ngạn nhìn con bé, hiền từ nói:

- Thời gian trôi vội vã thật, lớp trẻ bây giờ lớn thật nhanh, còn ta đây thì càng ngày càng già nua.

Nhã Ca nghe vậy thì tinh nghịch đáp lời:

- Không đâu, cháu thấy bác càng lúc càng oai phong hơn, càng lúc càng trẻ ra đó chứ - Đoạn nó nắm tay kéo quốc vương Bệ Ngạn cúi xuống, bàn tay bé nhỏ thì vỗ vỗ vào khuôn ngực to kềnh rắn chắc của ông, miệng lại ghé sát tai ông khẽ nói - Bác xem, cơ bắp của bác vẫn còn ngon lành như vầy, dư sức chặt đẹp đám thị vệ kia luôn ý chứ.

Lời của Nhã Ca cũng không hẳn là nịnh hót quá đà. Kỳ thực, vị vua của Lâm Nhạc Quốc sở hữu một thân hình rắn rỏi vuông vức như tạc tượng. Trông ông cực kỳ phong độ và trẻ trung hơn tuổi thật rất nhiều. Tuy nhiên, khi nghe cô công chúa nhỏ nói như vậy, Ngọc Huệ Quý Phi lập tức tỏ ý không hài lòng, liền nghiêm nghị lên tiếng:

- Nhã Ca, không được đùa vô lễ.

Quốc vương Bệ Ngạn thì ngược lại, ông cảm thấy vô cùng khoan khoái, cười lớn, đáp lời:

- Không sao đâu Ngọc Huệ Quý Phi. Cô xem, cái miệng xinh xắn của con bé mới bây lớn đã giỏi nói lời ngon ngọt làm mát tai người khác như vậy. Ta tự hỏi sau này liệu có gã đàn ông nào không phải chết mê chết mệt với nó không cơ chứ.

- Cháu chỉ nói lời thật lòng thôi - Nhã Ca tươi cười đáp lời

- Nếu muốn bàn về việc trẻ trung, ta nghĩ không có ai qua được Ngọc Huệ quý phi đây - Quốc vương Bệ Ngạn nói - thời gian dường như đã bỏ quên nàng ta ở tuổi mười sáu rồi.

Ngọc Huệ nghe vậy thì vừa vui trong bụng, cũng vừa có chút thẹn thùng. Nàng chỉ mỉm cười dịu dàng rồi bẽn lẽn đáp:

- Quốc vương quá lời.

Quốc vương Bệ Ngạn cảm thấy vô cùng phấn khởi. Ông cao hứng, cười sảng khoái mà nói:

- Ngọc Huệ Quý Phi, thứ lỗi ta đây lỗ mãng, nhưng có mấy lời nếu ta không bày tỏ ngay lúc này thì e sẽ không còn dịp nữa.

- Vâng, thưa quốc vương. Ngài là bậc tiền bối, lại hiểu biết sâu rộng, nếu ngài có lời muốn chỉ dạy thì tiểu nữ rất hân hạnh lắng nghe. - Ngọc Huệ quý phi nền nã đáp lời.

Bệ Ngạn cười nói:

- Chỉ dạy thì không dám, Ngọc Huệ quý phi nổi tiếng thông minh tuyệt đỉnh, kiến thức bao la vô lường như đại dương, ta đây cùng lắm chỉ là một gã võ biền nơi rừng núi thôi, có gì để chỉ dạy cho nàng chứ.

- Quốc vương lại quá lời nữa rồi - Ngọc Huệ e thẹn đáp.

- Thôi vào vấn đề chính vậy - Quốc vương Bệ Ngạn từ tốn nói - Chẳng là ta thấy, Ngọc Huệ quý phi vẫn còn trẻ trung vậy. Năm xưa việc phong quý phi chẳng qua là để nàng hợp pháp thống lĩnh quân binh thay người chị đang thai nghén xông trận diệt giặc thôi. Trên thực tế nàng vẫn chưa chính thức thành gia lập thất, chưa phải là vợ của Tiên Đế. Đến tận bây giờ nàng vẫn tận tụy với vai trò tể tướng Ly Quốc, chắc chắn là chưa có thời gian rảnh để tìm ý trung nhân cho riêng mình.

Ngọc Huệ nghe ông ta nói vậy không lấy làm khó chịu, ngược lại còn tươi cười rất dịu dàng mà đáp lời:

- Quốc gia đại sự, cơ nghiệp ngàn năm của tổ tông, tiểu nữ đương nhiên phải hết mình gánh vác. Sau khi Tiên Đế qua đời, chị gái Ngọc Vạn sức khỏe yếu ớt, tiểu nữ lại càng phải cố gắng dốc sức vì đất nước Đại Ly, như thế mới không phụ công tiền nhân khai quốc. Việc hôn nhân của bản thân tuyệt không thể xem trọng bằng.

Quốc vương Bệ Ngạn nghe nàng tỏ bày, lòng hết sức thán phục trước lý tưởng vĩ đại của người phụ nữ bé nhỏ kia. Ồng cười lớn rồi nói:

- Bên ngoài nét nữ tính dịu dàng kia lại chứa đựng một tinh thần hết sức vĩ đại. Đó là điều khiến ta luôn khâm phục Ngọc Huệ quý phi. Nhưng nàng thấy đấy, chúng ta vốn là giống loài sống mang tính cộng sinh. Dù có mạnh mẽ độc lập đến đâu cũng không ai có thể tự sinh tự diệt mãi được. Nhất là khi cuộc đời còn quá tươi đẹp, tình yêu cũng thật sự quá tươi đẹp, sao lại phải từ chối tận hưởng, có đúng vậy không?

- Bác Ngạn ơi, bác đang có ai đó muốn làm mai mối cho dì Huệ cháu phải không ạ. Thế thì hay quá. Dì Huệ cháu mà làm tân nương chắc chắn sẽ đẹp lắm - Nhã Ca đứng nghe ngóng nãy giờ mới hớn hở chen vào lên tiếng.

- Nhã Ca, người lớn đang nói chuyện, trẻ con không được nói leo - Ngọc Huệ nghiêm giọng chỉnh đứa cháu gái.

Con bé chạy nép vào người quốc vương Bệ Ngạn, nhỏ tiếng lèm bèm ra vẻ tội nghiệp:

- Bác Ngạn, bác xem cháu lại bị mắng nữa rồi.

Quốc vương Bệ Ngạn cười lớn, xoa đầu nó bảo:

- Cháu đừng sợ, cháu nói không hề sai, bác đây sẽ bảo vệ cháu. Ngọc Huệ quý phi à, thực ra ta có một đứa con trai, năm nay cũng đã ba mươi lăm tuổi rồi mà chưa chịu kết hôn. Chuyện con cháu nối dõi gì gì đó, đối với ta mà nói thì cũng quan trọng, nhưng không phải là điều ta muốn thúc ép. Chỉ là ta biết, nó lâu nay luôn đợi chờ mỗi một mình nàng, nếu không là nàng thì nó nhất quyết không chịu một ai khác. Phận làm phụ vương như ta đây, thật chẳng biết phải làm thế nào cho đặng.

Một lời nói ra của lão quốc vương như một tiếng sét đánh ngang tai làm cho thái tử Bệ Lang đứng bên cạnh ngay tức khắc điếng người. Chàng ta chính là đứa con trai mà ông ta vừa đề cập. Tất cả những người có mặt, kể cả đứa trẻ tám tuổi như Nhã Ca cũng dễ dàng nghe hiểu điều đó. Dường như bị đâm trúng tim đen, gương mặt chàng lập tức đỏ ké, lúng túng nói:

- Phụ,... Phụ vương thôi mà, ai lại đi nói vậy… Hôm nay chúng ta đến đây đâu phải vì chuyện này.

- Thằng này im nào, mày tưởng phụ vương không biết gì sao? Từ lúc Ngọc Huệ được phong quý phi, mày tưởng nàng ta đã là ván đóng thuyền nên lúc nào cũng buồn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, đến ngủ mơ cũng gọi tên nàng ta. Phụ vương giới thiệu bao nhiêu cô gái tốt cho, mày cũng kiếm đủ chuyện chê lên chê xuống. Đã vậy thì hôm nay cứ để người làm cha này đứng ra giúp mày một bước không phải tốt hơn sao.

Quốc vương Bệ Ngạn thẳng thừng lật tẩy con trai trước mặt mọi người, khiến chàng ta ngượng không biết giấu mặt vào đâu, dù vậy, ánh mắt vẫn lâu lâu liếc nhìn thăm dò thái độ của Ngọc Huệ.

Bất ngờ nhận được lời đề nghị không chút ý nhị như vậy, Ngọc Huệ cảm thấy rất bối rối. Nàng vốn không phải kiểu người khô khan không màn yêu đương. Nhưng quả thật nàng đã quá bận rộn để suy nghĩ đến việc tìm kiếm nhân duyên cho mình. Tình thế trước mắt tuy khó xử, nhưng tự dưng biết có người phải lòng mình lâu như vậy, trông bộ dạng lúng túng của chàng ta cũng khá dễ thương, ngoại hình lại rất gần với mẫu hình hằng ưa thích, trong lòng Ngọc Huệ vừa cảm thấy thích thú, vừa có một chút rung động.

- Ngọc Huệ Quý Phi, xin… xin nàng đừng để tâm mấy lời của phụ vương. Phụ vương lớn tuổi nhưng lại hay đùa giỡn, đã khiến quý phi chê cười rồi - Bệ Lang mặt vẫn đỏ ké, ấp a ấp úng phân bua.

- Thằng nhãi con này, ai rảnh mà đùa với mày hả - Bệ Ngạn ra vẻ hùng hổ, lớn tiếng nói.

Ngọc Huệ bật cười, dịu dàng đáp lời:

- Tiểu nữ không để bụng đâu, hôm nay chúng ta đến đây tham gia ngày vui của Nhật Tước Quốc. Những chuyện khác để sau hãy nói vậy. Người thực sự cần ắt sẽ tự mình lên tiếng thôi.

- Ngọc Huệ Quý Phi nói cũng phải, ta thật quá lỗ mãng rồi. - Quốc vương Bệ Ngạn gật gù

Câu chuyện nói tới đây thì tàu bay cũng vừa cập bến đảo Quang Minh. Khoảng cách từ vùng vịnh phía dưới lên đến đây cũng không quá xa nên chỉ cần di chuyển mất một lúc là đến. Ngọc Huệ nắm tay Nhã Ca, từ tốn cúi đầu nói:

- Tiểu nữ xin phép đi trước để tranh thủ chào hỏi Mai Khôi thái tử phi cùng Thanh Thanh hoàng phi. Đã lâu rồi mới có dịp gặp lại hai cô bạn này nên tiểu nữ muốn cùng họ tâm sự một chút trước khi buổi lễ diễn ra. Hẹn quốc vương chốc lát lại gặp nhau ở Thiên Vũ Môn.

Quốc vương Bệ Ngạn tươi cười đáp:

- Được rồi, Ngọc Huệ Quý Phi mau đi đi, chốc nữa gặp lại. Tiểu quỷ Nhã Ca ngoan nhé, một lát ta sẽ kêu người chuẩn bị bánh kẹo tặng cháu.

- Vâng. Cháu chào bác Ngạn, chào thái tử Bệ Lang cháu đi ạ - Nhã Ca lễ phép

Câu chào bác Ngạn đang nói rất bình thường, nhưng đến câu chào thái tử Bệ Lang đột nhiên Nhã Ca lại lớn giọng như kiểu dồn hết sức mà la toáng lên. Nói rồi con bé lại lém lỉnh nhìn dì của mình cười thách thức. Ngọc Huệ hơi ngượng. Dù biết Nhã Ca cố tình trêu chọc nhưng nàng cũng không có cớ gì để chỉnh đứa cháu gái tinh quái, đành đưa mắt nhìn Bệ Lang thẹn thùng cúi chào nhanh rồi quay người bước đi.

Khi phái đoàn của Đại Ly Quốc đã đi khuất, quốc vương Bệ Ngạn mới vung bàn tay to kềnh vỗ bộp lên trán con mình một cái rõ đau.

- Ai da, phụ vương sao lại đánh con. - Bệ Lang bị một cú quá bất ngờ, đau muốn nổ đom đóm mắt, vừa nói vừa ôm đầu xuýt xoa.

Quốc vương Bệ Ngạn bắt đầu cằn nhằn:

- Mày nhìn đi, người ta là phụ nữ mà khí khái còn hiên ngang ngất trời như vậy, một gã đàn ông như mày thua không kịp ngẩng đầu. Nữ Chúa Thượng Ngàn ngó xuống mà xem chắc cũng phải giận tím người. Giàng ơi sao mày lại có thể là con của phụ vương được chứ.

- Phụ vương à..

- Kêu gì mà kêu. Cho mày thời hạn hết buổi lễ đăng cơ này, Ngọc Huệ không thành con dâu của phụ vương thì mày chuẩn bị về theo nhóm thợ mỏ đi đào than luôn đi, khỏi làm hoàng tử hay thái tử gì sất. Dù sao như vậy phụ vương mới thấy được mày còn có chút hữu ích. Thứ nam nhi gì mà hèn, thương người ta lâu vậy rồi mà cũng không dám mở miệng nói. Nản thật sự.

- Phụ vương lại vậy nữa rồi - Bệ Lang thở dài.

Quốc vương Bệ Ngạn xua tay, giọng điệu càm ràm nói:

- Thôi không nói nhiều. Bây giờ xuống tàu thôi chứ còn ở đây chi nữa? Muốn bay tiếp về miền cực lạc luôn hay gì?

Quốc vương Bệ Ngạn miệng không ngừng làu bàu, hục hặc kéo đám hộ vệ đi trước, mặc kệ chàng thái tử Bệ Lang ngẩn ngơ đến tội nghiệp lủi thủi nối bước theo sau, với trái tim vẫn còn chưa hết thổn thức bởi ánh mắt dịu dàng cùng cái cúi chào nhẹ nhàng đằm thắm vừa rồi của vị quý phi xinh đẹp kia.