Khi đi dạo trở về, thấy bọn họ dường như đã đạt được thỏa thuận, Lâm Vũ lại mời Vạn Ức Khổ vào trong sân uống trà.
Vạn Ức Khổ vừa ngồi xuống, liền vội vàng giải thích: " n nhân, chuyện hợp tác...
"Tôi không hỏi về chuyện hợp tác của các người."
Lâm Vũ giơ tay ngăn cản Vạn Ức Khổ: "Cha anh thế nào rồi?"
"Cảm ơn ân nhân quan tâm." Vạn Ức Khổ cảm kích, cung kính đáp: "Thật ra cũng không phải vấn đề gì lớn, chỉ là đã già rồi, sức khỏe cũng không còn tốt như trước. Hai ngày trước bị nhiễm gió lạnh, nằm liệt giường."
Lâm Vũ khế cau mày: "Cha anh như mới ngoài bảy mươi tuổi đúng không? Tại sao sức khỏe của ông ấy lại yếu như vậy?"
Ở thời đại này, bảy mươi tuổi quả thực không được coi là già. Nhiều người ở tuổi tám mươi, chín mươi vẫn đi lại rất nhanh nhẹn!
Với nguồn tài chính của Vạn Thị, sức khoẻ của Vạn Cửu Lĩnh phải được duy trì tốt mới phải.
Ngay cả khi không thể đi lại vô cùng nhanh nhẹn thì cơ thể cũng không đến mức yếu như vậy.
Vạn Ức Khổ bất lực cười khổ: “Chúng tôi cũng đã đi khám, họ nói khi còn trẻ làm việc quá sức, cơ thể thường xuyên suy nhược, bây giờ đã già rồi, muốn cố sức khoẻ tốt cũng đã muộn rồi. "
Hoá ra là vậy!
Lâm Vũ đột nhiên nhận ra.
Hắn suy nghĩ một lát, nói: "Chút nữa tôi sẽ bảo Bồ Thạch Hoè đến khám cho ông ấy xem sao."
"Bồ Thạch Hoè?"
Vạn Ức Khổ sửng sốt, vẻ mặt kích động đứng lên: "Người mà ân nhân nói chẳng lẽ là Bồ tiên sinh được mệnh danh là quốc y thánh thủ đó sao?"
Quốc y thánh thủ, Bồ Thạch Hoèt! Vạn Ức Khổ con trai cả của Vạn Cửu Linh, chắc chắn biết Bồ Thạch Hoè! Đây được mệnh danh là thần y giỏi nhất đương thời!
Chỉ là Bồ Thạch Hoè có tính cách lập dị, không phải có tiền là có thể mời được.
Để phục hồi sức khỏe cho cha mình, anh ta đã từng đưa ra một mức giá cao ngất ngưởng, nhưng thậm chí anh ta còn chưa gặp được Bồ Thạch Hoè.
Bây giờ Lâm Vũ lại muốn mời Bồ Thạch Hoè chữa bệnh cho cha mình? Làm sao anh ta có thể không kích động được!
"Ừm!" Lâm Vũ gật đầu mỉm cười, ra hiệu cho Vạn Ức Khổ ngồi xuống.
Anh ta vô cùng phấn khích nói: "Cảm ơn ân nhân! Đại ân đại đức của ân nhân,
Vạn Thị không thể nào báo đáp, xin ân nhân nhận của tôi một lạy!"
Nói xong, Vạn Ức Khổ quỳ xuống đất.
Tuy nhiên, một sức mạnh vô hình nào đó từ dưới đầu gối đã nâng anh ta lên. Dù có cố gắng thế nào, anh ta cũng không thể quỳ xuống.
"Ngồi xuống nói chuyện."
Lâm Vũ thu hồi sức mạnh, nhẹ nhàng cười nói: "Anh cũng đã mấy chục tuổi đầu rồi, đừng có hơi tý là quỳ lạy."
"n nhân xứng đáng với một lạy này của tôi!" Vạn Ức Khổ lại cúi người xuống một cái, sau đó mới ngồi xuống, cung kính nói: "Cho dù toàn bộ già trẻ Vạn Thị đều cúi lạy anh thì cũng xứng đáng!"
"Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, uống trà đi!"
Lâm Vũ cười nhẹ nhàng, mời Vạn Ức Khổ uống trà.
Mãi đến sáng sớm, Vạn Ức Khổ mới miễn cưỡng rời đi.
Từ đầu đến cuối, Lâm Vũ thật sự không hỏi một câu liên quan đến chuyện hợp tác.
Hắn dừng lại vài phút bên ngoài phòng mẹ mình và Lâm Thiển để chắc chắn rằng họ đã ngủ rồi mới trở về phòng.
Lâm Vũ ngồi trong phòng suy nghĩ một lát, bấm gọi cho Lạc Trường Phong, hỏi: "Việc điều tra thế nào rồi?"