“Tử Ly, đó không phải là che giấu. Đây chỉ là một câu chuyện xưa lắc xưa lơ, ta sợ ngươi chán nên vẫn chưa kể thôi.”
Ta trừng mắt nhìn hắn, ngồi bệt xuống một gốc cây tỏ ý lắng nghe. Ly Tình cũng ngồi xếp bằng, thong thả nói tiếp:
“Chuyện rất đơn giản. Ngươi có nhớ, ta từng bảo ngươi dùng hoa sen trắng trên
đỉnh Phùng Lương để phá giải kết giới của Bạch Hạc? Thần lực kiến tạo
trời đất, tình yêu lại duy trì vạn vật. Hai lực lượng này đi đôi với
nhau vừa bổ sung lại vừa khắc chế nhau. Người của thần tộc khi yêu một
ai đó thật lòng, kẻ kia chính là yếu điểm của họ. Ma Thần từng yêu Hoa
Thần say đắm, do đó Hoa Thần lệnh lưu giữ sức mạnh của Hoa Thần, cũng
chính là thứ duy nhất phá vỡ được sức mạnh của Ma Thần. Bí mật này do Ma Thần nói cho ta biết, nhưng hắn không biết sau này, ta lại dùng chính
nó để chống lại hắn.”
Ta nói:
“Ngươi ném ta vào trong mộ
Hoa Thần, không sợ ta bị hại chết sao? Trong đó có một con mãng xà rất
hung dữ, suýt ăn mất cánh tay ta.”
Ly Tình xoa cằm:
“Dĩ
nhiên ta cũng có chút mạo hiểm trong ván cờ này, đừng quên nếu thân xác
của ngươi có vấn đề, Ly Hương của ta cũng sẽ không vui. Nhưng ta đã liệu trước, với tư chất của ngươi, đối phó với một vài con thần thú canh cửa linh lực thấp kém cũng không thành vấn đề. Vả lại nếu ta không tiên hạ
thủ vi cường, mà ngươi lại không đồng ý, chẳng phải Thần Hoa lệnh sẽ
không có ai thu thập sao? Ta lại không tìm được ai thích hợp hơn ngươi,
cũng không tài nào tin tưởng họ.”
Ta nhìn xuống tay trái. Hoa
Thần lệnh không ngờ lại mang vỏ ngoài như món trang sức bình thường. Ta
sờ sờ chiếc nhẫn ngọc màu đỏ, bướng bỉnh nói:
“Ta không nhớ đã đồng ý điều kiện của ngươi khi nào.”
Ly Tình ngửa đầu cười ha ha:
“Trước mắt, Thần Hoa lệnh ngươi cứ giữ lấy. Dù sao nếu Tiên giới bị hủy, Ma
giới chắc chắn sẽ hỗn loạn vượt ra ngoài tầm kiểm soát, không có lợi cho Ly Hương và ta.”
Hắn chợt bật dậy, vừa rời đi vừa nói vọng lại:
“Ngươi cứ từ từ suy nghĩ tiếp. Nếu ngươi từ chối hợp tác, chỉ trách trước đây Tĩnh Long yêu nhầm người thôi.”
Ta nhìn theo bóng lưng ngang tàng của hắn, nhớ lại lời của Yêu Hoàng lúc
trước: “Loài ma rất tinh ranh, quỷ quyệt, không cho không ai thứ gì.”
Ly Tình, ngươi là tên Ma Vương khốn kiếp!
**
Tối đó, ta có một giấc mơ rất kỳ lạ.
Ta nhìn thấy Tĩnh Long. Chàng vẫn mạnh khỏe, toàn vẹn, nhưng lại không mảy may để ý tới ta. Ta đang định gọi chàng thì lại nghe một giọng nói đầy
vui sướng vang lên: “Xin chúc mừng hôn lễ của Cổ Long Thần và Hoa Thần,
chúc hai người hạnh phúc vĩnh cửu.” Sau đó, ta thấy Hoa Thần lộng lẫy
trong trang phục cưới màu đỏ hoa lệ bước ra, sánh vai với chàng.
Hoa Thần du dương nói: “Tĩnh Long, từ nay sức mạnh của ta là của chàng, của chàng là của ta.” Tĩnh Long mỉm cười trìu mến, cúi xuống hôn vào cánh
môi đỏ thắm của nàng ấy. Ta gào thét khản cổ. Không đúng, Tĩnh Long, ta
mới là người yêu chàng. Ta mới là người sánh đôi với chàng. Nhưng chàng
như không hề nhận ra sự hiện diện của ta. Chợt có bàn tay vỗ lên vai ta, giọng Ly Tình kề sát bên tai:
“Tử Ly, họ không nghe thấy được ngươi. Bởi vì ngươi đâu có ở thế giới của họ? Ngươi cũng không xứng với Tĩnh Long.”
Ta bực tức quát:
“Sao lại không? Ta yêu chàng ấy như vậy, đã khóc vì chàng ấy nhiều như vậy!”
“Ha ha, ngươi quên sao, người ta đã sang thế giới khác rồi, đã hồn phi phách tán rồi…!!!”
“Đã hồn phi phách tán rồi.”
“Đã hồn phi phách tán rồi…”
Lúc ta tỉnh dậy, nước mắt đã thấm ướt gối thành một mảng lớn. Một tay ta
xoa xoa trái tim đau nhói, một tay nắm chặt lấy mặt dây chuyền trên cổ.
Tĩnh Long, thiếp thật hèn nhát, thật vô dụng. Là thiếp không xứng với chàng.
**
Ta hướng đôi mắt thâm quầng về phía bầu trời tiên giới rực rỡ mưa sao.
Thực ra Ly Tình cũng không hẳn là kẻ lừa gạt, nói suông, bởi chính hắn
đã dám sống cho tình yêu của mình. Mọi điều hắn nói, mọi điều hắn làm
đều vì mục đích duy nhất là làm hồi sinh vợ của hắn. Còn ta, rõ ràng vẫn vương vấn, vẫn nhớ thương, vẫn không muốn mất Tĩnh Long, nhưng tại sao
ta lại phải chần chừ, ngần ngại, sợ hãi trong khi con đường đã được vạch ra trước mắt? Nếu Tĩnh Long biết ta có hi vọng cứu được chàng, nhưng
lại không làm, chàng có thất vọng không? Có hận ta không? Ý nghĩ này như lửa bén vào đồng cỏ khô, càng ngày càng thiêu đốt dữ dội trái tim đầy
tội lỗi của ta. Ta chợt nghĩ, nếu cứ sống tiếp mấy ngàn năm, mấy vạn năm trong nỗi dằn vặt đau đáu này, ta thà sớm tan theo khói bụi thì hơn.
Ta suy nghĩ cả đêm. Ta không giống như Ly Tình, không cha, không mẹ, không người thương yêu. Nếu ta rời đi, ít ra phải được sự chấp thuận của họ.
Thứ nhất, ta sẽ bớt cảm giác tội lỗi nếu gây ra đau thương cho người
quan tâm ta. Thứ hai, chính nỗi đau thương vì mất ta cũng sẽ giảm bớt,
bởi họ hiểu rằng mình đã trân trọng quyết định của ta.
Cha mẹ, con quyết định đi tìm sư phụ. Con sẽ đến bất cứ nơi nào vì chàng.
Ta có cảm giác đang từng bước tính toán cho hậu sự của mình.
Đến sáng hôm sau, ta gõ cửa phòng cha mẹ, tìm cách nói thích hợp nhất. Như
ta dự đoán, mẹ ta kích động, cho rằng ta bị điên. Ngay cả cha ta cũng
nghiêm khắc nói:
“Tử Ly, con đừng nói bừa. Con định học tên Ma
Vương ngông cuồng đó sao? Đừng nói hồn phách của sư phụ con đã tan thành vạn mảnh, sức mạnh của con chưa bằng một phần trăm của hắn, chạy lung
tung khắp các cõi như vậy là tự tìm đường chết.”
Ta rất buồn,
nhưng ta không bỏ cuộc. Trong thời gian chờ đợi sự chấp nhận của cha mẹ, ta ra ngọn núi sau động hồ ly học cách sử dụng “sức mạnh đan dệt sự
sống” mà Hoa Thần từng nhắc tới. Ta nhìn chiếc nhẫn đỏ như máu nằm trên
bàn tay trái, tự hỏi mình sẽ sử dụng nó như thế nào. Ta chợt bùi ngùi
nghĩ, nếu sư phụ còn ở đây thì thật tốt. Kiến thức của chàng rộng như
vậy, nếu không hiểu gì, ta chỉ việc hỏi chàng mà thôi.
Sau một
thời gian khổ tâm mày mò, cuối cùng ta cũng tìm ra phương thức sử dụng
Thần Hoa lệnh. Chẳng mấy chốc, ta đã biến đỉnh núi cây cối lưa thưa sau
động hồ ly thành một khu vườn rực rỡ sắc màu. Không dừng lại, ta tiếp
tục chuyển sang ngọn núi bên cạnh. Ta nghĩ sẽ biến nơi này thành vùng
đất xinh đẹp nhất tiên giới, ít ra cha mẹ và em trai chưa ra đời khi đi
dạo trong những khu vườn này sẽ nhớ đến ta.
Có lẽ vì ta quá miệt
mài, những người thương yêu ta bắt đầu tìm đến khuyên nhủ ta. Tiểu Cầm
đáng thương tự giao cho mình nhiệm vụ canh giữ suốt ngày, không cho ta
có ý định dại dột. Nó bị ta dùng cấm chế ngăn ở lưng chừng núi, cứ nửa
canh giờ lại dùng giọng nói đầy nội lực “thăm hỏi” ta. Vài ngày sau,
Thương Diệu cũng cưỡi mây đến động hồ ly tìm ta. Sau đó ngay cả Diêm
Vương cũng đến. Tất cả đều chân thành khuyên nhủ ta nên bình tâm lại.
Ta bình thản mỉm cười với tất cả bọn họ, khắc ghi tình cảm ấm áp ấy vào
tận đáy lòng. Nhưng ta vẫn kiên trì với quyết định của mình. Khi cảm
thấy mình đã suy nghĩ thấu đáo, ta lén cha mẹ gọi Ly Tình đến, nói với
hắn rằng ta đồng ý thỏa hiệp.
Ly Tình nói:
“Tử Ly, chẳng những Tĩnh Long không nhìn nhầm ngươi, mà ta cũng không nhìn nhầm ngươi.”
Ta bĩu môi:
“Chẳng phải ngươi chỉ cần cái vỏ của ta để hồi sinh vợ ngươi hay sao? Đừng nhắc tới thứ tình cảm giả dối ấy nữa.”
Hắn ôm ngực, tỏ ra đau đớn muốn chết:
“Ôi, ta cảm thấy bị tổn thương ghê gớm. Ta thật sự quan tâm tới ngươi.”
Thấy ta trợn mắt, sững sờ nhìn hắn, Ly Tình vội giải thích:
“Ta đang tập làm quen biểu lộ cảm xúc trước mặt ngươi, để sau này lúc Ly
Hương vào bên trong ngươi, ta không đến nỗi quá lạnh nhạt với nàng ấy.
Ta dậm chân nhìn trời, sao thuở đầu quen biết Ly Tình, ta không nhận ra
hắn là tên vô liêm sỉ như vậy! Ly Tình chợt quay lại vẻ mặt nghiêm túc:
“Tử Ly, thật ra ngươi rất may mắn. Ngươi có ta là người đi trước, có thể
truyền thụ rất nhiều kinh nghiệm quý báu cho ngươi, nên thời gian, công
sức bỏ ra nhất định sẽ ngắn hơn ta rất nhiều. Tuy nhiên điều đó không có nghĩa là con đường phía trước không chông gai, ngươi phải chuẩn bị tâm
lý cho trùng trùng nguy hiểm, thử thách, thất bại. Hơn nữa, ngươi phải
một mình đối mặt với tất cả những thứ ấy, thậm chí có thể mất mạng lúc
nào không hay biết.”
Ta đăm chiêu gật đầu. Ly Tình nói tiếp:
“Ma Trận mà các ngươi nói, thật ra chỉ là một dạng đường hầm nối các thế
giới với nhau. Trước đây Ma Thần say mê nghiên cứu cách kết nối giữa các thế giới, giữa các không gian, đã tạo ra một đôi Niệm Hoa Đăng. Một cái do ta giữ, còn lại một, chính là cái mà Yêu Hoàng từng cho ngươi xem.”
Ta không nhịn nổi, bật cười:
“Niệm Hoa Đăng? Ma Thần không ngờ lại sến súa như vậy, hắn vừa chế tạo vừa nhớ tới người yêu ư?”
Ly Tình không nói gì, chỉ nhìn ta tủm tỉm, tủm tỉm. Cuối cùng hắn nói:
“Tử Ly, ta cảm thấy ngươi càng ngày càng giống tri kỷ của ta. Ta cũng từng ôm suy nghĩ, gọi cái thứ ấy là Ma Đăng vẫn hay hơn.”