Nghe nói mấy ngày nay Mộ
Nghi muốn ủ rượu Túy Tiên, mỗi ngày Ly Ương đều chạy đến Lạc Phạm Hoa Cốc theo
nàng học thủ nghệ.
“Mộ Nghi, thêm những Phục Thảo này đủ chưa?” Ly Ương ôm một thau Phục Thảo lớn
mới vừa rửa sạch đến trước mặt Mộ Nghi, hỏi.
Mộ Nghi gật đầu một cái, thấy gương mặt Ly Ương hưng phấn, cười nói: “Đủ rồi,
bỏ những quả Lộ Hoa này vào chung.”
“Như vậy là tốt sao?” Cứ đặt chung mấy vật nhỏ một chỗ như vậy là có thể làm ra
rượu Túy Tiên? Ly Ương có chút không thể tin được.
“Còn kém một vị chủ yếu nhất.” Đứng lên, Mộ Nghi vào nhà lấy một bình nhỏ ra
ngoài. Còn chưa mở bao, Ly Ương ngửi thấy hương thơm say lòng người, mùi vị đó
cơ hồ giống rượu Túy Tiên như đúc.
“Đây là quả Lưu Thuý Vân ở đất hoang chỗ sâu trong vùng bắc cực mới có, niêm
phong tinh hoa giữ lại cất vào kho sau trăm tuổi chính là nguyên liệu mấu chốt
nhất để chế luyện rượu Túy Tiên. Dĩ nhiên, đây cũng là bí quyết vì sao rượu Túy
Tiên lại ngon say lòng người như thế.”
Xốc bình nhỏ, Ly Ương đã ngửi đến hương thơm say lòng người chưa bao giờ có, so
với rượu Túy Tiên còn mạnh hơn gấp trăm lần, cơ hồ khiến nàng sắp say ngã xuống
đất. Tinh hoa của quả Lưu Thuý Vân kia là màu xanh biếc, có chút sền sệt, nhìn
qua tràn đầy sức sống. Rót ra hơn nửa chén, Mộ Nghi đem tinh hoa đổ vào bên
trong vò, sau đó ém miệng, vùi sâu xuống cây hoa Lạc Phạm.
“Chưa tới một năm, rượu Túy Tiên này sẽ thành.” Thu thập xong đồ, Mộ Nghi hướng
về phía Ly Ương cười một tiếng.
Nghe được chỉ cần thời gian một năm, Ly Ương kinh ngạc hỏi: “Chỉ cần một năm
liền ủ thành rồi? Không phải nói rượu Túy Tiên cần thời gian trăm năm mới có
thể thành sao? Sao đột nhiên biến thành một năm rồi?”
Mộ Nghi cười cười, giải thích: “Sở dĩ rượu Túy Tiên trăm năm mới ra hai vò nho
nhỏ, một là bởi vì số lượng quả Lưu Thuý Vân không nhiều lắm, hai là bởi vì
tinh hoa của nó cần niêm phong cất vào kho trăm năm mới có. Một giọt tinh hoa
của quả Lưu Thúy Vân liền có thể làm cho người ta say trên trăm năm, rượu Túy
Tiên này thật ra thì chính là sau khi tinh hoa pha loãng, thêm chút gia vị tiên
thảo linh quả mà thành.”
“Mộ Nghi, trừ rượu Túy Tiên, ngươi còn có gì khác không?” Hai mắt to của Ly
Ương chớp chớp, mong đợi nhìn Mộ Nghi.
“A Ương, nếu ngươi si mê ủ rượu, không bằng trở về thỉnh giáo mẹ ngươi, trên
tay nàng có phần lớn phương pháp ủ rượu của Tiên giới.”
Ly Ương sửng sốt, chuyện như vậy cho tới bây giờ nàng vẫn chưa từng nghe mẹ
nàng nhắc qua. Hơn nữa mẫu thân nhà nàng mỗi ngày thích nhất đúng là chăm sóc
hoa cỏ, thật chưa thấy nàng ủ rượu. Ly Ương cau mày, không nghĩ ra, “Nhưng ta
chưa từng thấy mẹ ta ủ rượu.”
“Đó là bởi vì mẹ ngươi chơi chán...” Thấu Ngọc năm đó là người ủ rượu tốt nhất
ở Tiên giới, nhưng người này cuối cùng lại nói mình chơi chán, không còn ủ rượu
nữa mà đổi thành trồng hoa cỏ. Nghĩ tới đây, Mộ Nghi liền im lặng. Có vài tính
tình của Ly Ương thật ra thì hoàn toàn chính là di truyền từ Thấu Ngọc.
Ly Ương kéo khóe miệng ra, không biết trong lòng rốt cuộc là cảm giác gì,
chuyện này so với mẫu thân ôn uyển hiền thục của nàng thật không tương xứng.
Nghe nói nữ nhi muốn học ủ rượu, Thấu Ngọc lập tức có tinh thần, đây chính là
lần đầu khuê nữ sinh ra có hứng thú đối với một chuyện. Bỏ chuyện trong tay
xuống, Thấu Ngọc lôi kéo nữ nhi vào thư phòng, đem phương pháp ủ rượu mình thu
được đưa cho nữ nhi.
“Thật ra thì ủ rượu là chuyện tình rất thú vị, bất kể là thu thập nguyên liệu ủ
rượu hay là chờ đợi quá trình rượu thành đều có được niềm vui thú cực lớn. Bất
quá ủ rượu cũng cần kiên nhẫn cực lớn, cũng không biết tính tình này của con
đến tột cùng có thể kiên trì hay không.” Vừa nói, Thấu Ngọc vừa dẫn Ly Ương đến
trong sơn cốc ban đầu mình ủ rượu.
Ly Ương cười cười, không nói gì. Sở dĩ nàng đột nhiên muốn học ủ rượu, bất quá
là bởi vì trước đó vài ngày thấy Phượng Hề cầm một lọ rượu Vân Tung ngửa đáy
lên trời, mong chờ có thể rơi ra một
giọt nửa giọt nữa. Vẻ mặt hy vọng như vậy, cho tới bây giờ nàng còn nhớ rất rõ
ràng. Ít nhất trước khi học được ủ rượu Vân Tung, nàng tuyệt không buông tha.
Cho đến khi chân chính bắt đầu ủ rượu, Ly Ương mới biết tại sao mẫu thân nhà
nàng nói ủ rượu cần kiên nhẫn cực lớn, chỉ là chuẩn bị đủ nguyên liệu ủ rượu
Vân Tung mà Ly Ương mất hơn ba tháng. Đây vẫn chỉ là vừa mới bắt đầu, Ly Ương
lật xem tất cả phương pháp chế tạo rượu, phát hiện phương pháp chế tạo rượu Vân
Tung này là một trong những loại phức tạp nhất. Vậy mà khiến cho Ly Ương nhức
đầu chính là, không chỉ có mấy chục loại nguyên liệu mà mỗi loại cũng cần gia
công khác nhau, ngay cả vò rượu đều phải là từ chỗ Huyền Thiên Vân Mẫu trên núi
Vân tạo ra.
Này thật chẳng qua là ủ rượu sao?
Ly Ương thở dài, quyết định đi tìm mẫu thân nhà mình nhờ giúp đỡ. Huyền Thiên
Vân Mẫu này cũng không phải là nàng có thể lấy được.
“A Ương, sao con vừa bắt đầu liền muốn ủ rượu Vân Tung rồi? Rượu Vân Tung này
thật ra là một trong những loại khó nhất.” Nghe được nữ nhi vừa bắt đầu đã muốn
ủ rượu Vân Tung, Thấu Ngọc kinh ngạc hỏi.
Ly Ương bĩu môi, nói: “Khó khăn nhất cũng xong, học cái khác không phải là đơn
giản hơn?”
Thấu Ngọc sửng sốt, cười nói: “Con nha đầu này, tại sao có thể có ý tưởng kỳ
quái như thế? Dục tốc tất bất đạt, con ngay cả cái đơn giản cũng chưa làm được,
sao lại nghĩ tới muốn ủ loại khó khăn nhất?”
“Mẹ, con đã chuẩn bị xong nguyên liệu, còn thiếu vò rượu Huyền Thiên Vân Mẫu
làm thôi. Mẹ cũng không thể bảo con buông tha bây giờ chứ? Nếu buông tha, hơn
ba tháng của con cũng uổng phí.” Ly Ương lắc lắc tay áo Thấu Ngọc, làm nũng
nói.
“Con a!” Thấu Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu, không có biện pháp nào với nữ nhi này
của mình, không thể làm gì khác hơn là nói, “Vò rượu Huyền Thiên Vân Mẫu làm
đang để trong tầng thứ hai của hộc tủ hàng thứ ba trong phòng rượu.”
Nói xong, không đợi Thấu Ngọc kịp phản ứng, liền chạy mất như một làn khói.
“Đứa nhỏ này, sao lại đột nhiên nổi lên hứng thú với ủ rượu?” Thấu Ngọc nhìn
bóng lưng chạy như bay của nữ nhi không ngừng lắc đầu, “Cũng đã là đại cô
nương, vẫn nôn nôn nóng nóng như vậy, cũng không biết lúc nào thì mới có thể lớn
lên.”
Vừa tìm được vò rượu, Ly Ương liền trực tiếp bắt đầu động thủ từng bước một ủ
rượu theo sách.
Đợi đến ủ thành rượu Vân Tung, đã hao phí gần toàn bộ nửa năm thời gian của Ly
Ương. Phương pháp chế tạo rượu Vân Tung này tuy hơi phức tạp, tuy nhiên nó
không giống rượu tiên khác cần chờ thêm trăm năm thời gian mới có thể thành
thục, ngày ủ thành chính là lúc thành thục.
Rót một ly rượu Vân Tung, Ly Ương hít hà, cảm thấy mùi rượu thơm ngào ngạt. Vậy
mà vừa nếm mùi vị, Ly Ương liền lập tức phát hiện không đúng. Cái này kém rất
nhiều so với rượu Vân Tung lần trước nếm được ở chỗ Phượng Hề, bất luận cảm
giác hay là mùi vị đều không thể sánh bằng được.
Ly Ương cau mày, nàng rõ ràng là theo từng bước ủ rượu mà tới, không có ra cái
gì không may, cũng không sót bất kỳ bước nào, nhưng mùi vị này làm sao kém
nhiều như vậy? Cầm sách nhỏ xem lần nữa, Ly Ương nghĩ không ra bất kỳ đầu mối,
không thể làm gì khác hơn là cầm rượu Vân Tung mình mới vừa ủ ra ngoài đi cầu
mẫu thân dạy.
“U, nhanh như vậy đã thành rồi?” Thấy Ly Ương cầm chai rượu tới đây, Thấu Ngọc
ngoắc trượng phu đang đọc sách ở bên cạnh nói, “Át Quân, mau tới đây nếm thử
rượu lần đầu tiên A Ương ủ.”
Thấy bộ dạng hăng hái bừng bừng của cha mẹ, Ly Ương quẫn bách, nhỏ giọng nói:
“Mẹ, mùi vị rượu Vân Tung con ủ ra không đúng.”
“Đây là khẳng định.” Thấu Ngọc mỉm cười, cầm lấy chai rượu trong tay nữ nhi,
thoáng ngửi qua, nói, “Ủ rượu dựa vào kinh nghiệm và cảm giác, con là lần đầu
tiên ủ rượu, tự nhiên so ra kém người khác.”
Rót ly rượu, Thấu Ngọc nhấp một ngụm nho nhỏ, tiếp tục nói: “Việc này không sai
ở phương pháp, bất quá khi con hầm Vẫn Xúc Thảo lửa quá lớn, số lượng khói
thoáng nhiều hơn một phần, thời gian nuôi Mân Túc Hương quá ngắn, còn lại đều
tạm được.”
Ly Ương há hốc mồm, trợn mắt há mồm nhìn Thấu Ngọc. Mẹ nàng chẳng qua là nếm
thử một ngụm nho nhỏ, dĩ nhiên đã có thể chỉ ra những điểm không đủ trong quá
trình chế luyện của nàng. Này, này cũng quá thần đi?
“Chớ kinh ngạc như vậy, nếu con cố gắng học mấy trăm năm cũng có thể làm được.”
Thấu Ngọc sờ sờ đầu nữ nhi, cười nói, “Lần đầu tiên có thể ủ ra rượu Vân Tung
cũng đã rất tốt, A Ương, con làm rất tốt.”
“Chỉ cần đợi một thời gian, A Ương tất nhiên có thể vượt qua thủ nghệ của mẹ.”
Át Quân bên cạnh nếm thử một miếng, cũng gật đầu nói.
“Ừ, con nhất định sẽ ủ ra rượu uống ngon nhất!” Ly Ương gật đầu, xem ra mình
nghĩ việc ủ rượu quá đơn giản, bất quá bây giờ dường như đã thích chuyện này.
Khi chế tạo rượu Vân Tung lần nữa, từng bước Ly Ương cũng hết sức chăm chú, cảm
thụ sự khác biệt khéo léo trong đó. Vô luận là thời gian hay là độ lửa, hoặc
là phân lượng, phương thức điều chế, Ly Ương cũng nghiêm túc ghi nhớ ở trong
lòng. Sau khi sửa lại những nơi mẫu thân nói chưa đủ rồi, Ly Ương phát hiện vò
rượu Vân Tung thứ hai mình cất ra có mùi vị hơn vò thứ nhất nhiều, không có mùi
vị khô khốc như lần đầu tiên, khẩu vị mềm mại không ít.
Bất quá rượu Vân Tung như vậy cũng chỉ có thể nói là bình thường, Ly Ương vẫn
không hài lòng, nhớ lại tất cả những bước chế tạo trong quá trình, trực tiếp
bắt đầu lần chế tạo thứ ba. Đợi đến thời điểm lần thứ mười, Ly Ương phát hiện
rượu Vân Tung mình ủ ra và mùi vị uống được lần trước giống hệt nhau. Ôm rượu
Vân Tung mới ra lò, Ly Ương tìm được mẫu thân đang trêu ghẹo hoa cỏ trong vườn
hoa, để cho nàng thưởng thức thành quả mới nhất của mình.
“Không tệ, A Ương tiến bộ thật không nhỏ.” Mới vừa ngửi thấy được mùi rượu Vân
Tung, Thấu Ngọc liền mở miệng khen ngợi. Đợi đến nếm thử một miếng rồi, Thấu
Ngọc hỏi: “A Ương, con có biết tại sao rượu Vân Tung này gọi là Vân Tung không?”
Ly Ương lắc đầu, hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì rượu Vân Tung chân chính, uống vào sẽ có cảm thụ tuyệt vời chợt lóe
lên, tư vị không cách nào hình dung như vậy càng không cách nào bắt được, giống
như là dấu vết của mây. Ủ rượu không chỉ dựa vào kỹ thuật, mà còn có liên quan
rất lớn với tâm tình người chế tạo. A Ương, vò rượu Vân Tung hôm nay của con
chỉ có thể coi là trung thượng phẩm.”
Tâm tình của chính người chế tạo? Ly Ương cau mày, không hiểu nhìn mẫu thân nhà
mình, chờ nghe tiếp.
Ai ngờ Thấu Ngọc chẳng qua là cười cười, nói: “A Ương, người hôm nay có thể cất
ra rượu Vân Tung thượng phẩm, cả Tiên giới bất quá chỉ có le que mấy người. Nếu
con muốn tặng người, vò rượu Vân Tung này là được.”
“Ách...” Bị nói trúng tâm sự, Ly Ương ngẩn ra, nhất thời lại không biết nói gì.
“Mẹ là mẹ con, có một số việc coi như con không nói, mẹ cũng nhìn ra được. Từ
khi con cự tuyệt Hạng Thành mẹ đã suy nghĩ rồi, người kia là ai. Vốn tưởng rằng
là Phượng Cửu đó, hôm nay xem ra...” Thấu Ngọc thở dài, nhìn nữ nhi cúi đầu, nhẹ
nói, “Trong lòng người nọ đã sớm có người, con sao phải khổ vậy chứ?”
Ly Ương cắn môi, trong mắt tràn đầy cười khổ. Làm sao nàng lại không biết trong
lòng hắn đã sớm có người, vậy mà tình tới có ai có thể khống chế đây? Nàng
thích Phượng Hề, coi như là biết không hi vọng cũng không cách nào dừng lại.
Thấu Ngọc thở dài một tiếng, dịu dàng nói: “Đứa nhỏ ngốc, có một số việc coi
như con cố gắng bỏ ra nữa, cũng phải không tới bất kỳ hồi báo. Người kia vĩnh
viễn chỉ biết chờ người khác, coi như con thích nữa, hắn cũng không thấy được.”
“Con biết.” Ly Ương ngẩng đầu, cố gắng kéo ra một nụ cười, nói, “Không sao, như
bây giờ cũng rất tốt.”
Nhìn nữ nhi cố giả bộ nở nụ cười, Thấu Ngọc đau lòng, hỏi: “Đáng giá sao?”
“Không có có đáng giá hay không, chỉ có có nguyện ý hay không. Mẹ, đây là con
cam tâm tình nguyện.”
Nghe lời này, Thấu Ngọc biết không thể khuyên nàng nữa. Thôi, loại chuyện như
vậy ai có thể nói được rõ ràng đây?