Hồ Ly Háo Sắc

Chương 42

Dường như lời nói của thái y sắp linh nghiệm, từ khó có thể đi vào giấc ngủ, nay ta trở nên dần dần ham ngủ. Ban đầu chưa ý thức được điều này, mãi cho đến khi có lần mơ mơ màng màng bị Tần Liễm vỗ một cái tỉnh dậy, mở mắt ra vẫn tối đen một mảnh, lại có thể nghe thấy ẩn giấu trong giọng hắn rõ ràng có sự hoảng hốt khó phân rõ, lập tức ta bị hắn ôm chặt, nghe thấy hắn dần dần bình tĩnh trở lại, vỗ nhẹ lên lưng ta, lại nói một lần nữa: “Không sao.”

Thay vì nói hắn dỗ ta, chi bằng nói hắn đang an ủi chính mình.

Mấy ngày nay chỉ cần ta tỉnh lại đều có thể nhìn thấy Tần Liễm ở bên cạnh ta. Ta hỏi hắn đang làm cái gì, hắn nói đang đọc thoại bản vốn trước kia ta rất thích xem, hơn nữa còn hỏi ta muốn nghe hắn kể hay không. Ban đầu ta đều vui vẻ đáp ứng, loại chuyện này có thể gặp mà không thể cầu, nay Tần Liễm tự mình đưa tới cửa, ta tuyệt đối không có đạo lý muốn cự tuyệt. Nhưng mà sau này ta phát hiện nghe Tần Liễm đọc thoại bản sẽ dẫn đến hai hậu quả, một là giọng hắn thật sự dễ nghe, trầm thấp dịu dàng truyền đến, thường thường ta nghe xong không được bao lâu là đi ngủ, một khi đã ngủ thì ngủ cả ngày, mà vốn ý của ta cũng không muốn ngủ, điều này khiến ta có chút nản lòng; hai là ta vất vả lắm mới nghe xong một câu chuyện, lúc trong lòng hết sức cảm động, ta hỏi cảm tưởng của Tần Liễm, hắn lại quá vô tình phê phán toàn bộ thoại bản từ kịch gia đến tình tiết đến miêu tả không có điểm nào tốt, cuối cùng thản nhiên để lại một câu: “Chẳng hấp dẫn gì cả.”

Vì thế ta hết sức phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi hạ quyết tâm không muốn thảo luận đề tài này với hắn nữa.

A Tịch nói cho ta biết, Tần Liễm gần đây không hề xử lý sự vụ Nam triều. Một lần nàng ấy tình cờ đi ngang qua một nơi hẻo lánh yên lặng, nhìn thấy hai tên ám vệ Nam triều quỳ trên mặt đất, Tần Liễm xem như không thấy bọn họ, nhấc chân muốn đi, hai tên ám vệ kia nhanh chóng đứng lên chắn trước mặt hắn, lại quỳ xuống, trên mặt đầy vẻ khẩn cầu. Bởi cách quá xa, A Tịch không nghe được bọn họ đang nói cái gì, chỉ thấy Tần Liễm không hề nói một tiếng, chỉ nhíu nhíu mày, sau đó dùng tốc độ càng biến thái hơn nữa xẹt qua hai gã kia, lúc bọn họ chớp mắt thì dĩ nhiên hắn đã cách rất xa.

A Tịch nói: “Thể chế Nam triều và nước ta không giống nhau. Tô quốc trên có trái phải tưởng trợ, giữa có các bộ kiềm chế bàn bạc, cho dù vua rời đi một năm, chỉ cần không có người tạo phản thì cũng không thành vấn đề lớn. Nam triều lại không giống vậy, lúc Tiên hoàng còn sống đã từ từ tăng cường tập trung quyền lực, quyền lực hai tướng trái phải bị mất rất nhiều, đến lúc Tần Liễm đăng vị, sau khi hữu tướng cáo lão hồi hương thì chức vị này đến nay vẫn là một chỗ trống, tả tướng Thượng Diễm mặc dù trung thành nhưng cư xử lỗ mãng không biết thành thật, áp chế hắn tạm thời thì có thể, thời gian lâu sẽ xảy ra vấn đề. Nay Tần Liễm vừa đi mấy tháng, cho dù trước khi đi hắn xác định tả tướng xử lý chính sự thay, nhưng lâu như vậy vẫn chưa trở về, lòng người dễ thay đổi, khó tránh khỏi nội loạn.”

Ta há miệng, nói dối lòng: “A Tịch, ngươi cảm thấy, nếu bây giờ để Tần Liễm trở về có được không?”

A Tịch không nhanh không chậm trả lời ta: “Nếu Công chúa muồn thì đương nhiên có thể. Về phần văn ước kia cũng xem như không có gì, nếu Công chúa nhất định không chịu để cho bệ hạ giết Tần Liễm, đương nhiên bệ hạ cũng sẽ không giết ngài ấy.”

Lời của nàng ấy nghe sao mà lạnh giá, ta lập tức ngậm miệng.

Một ngày mười hai canh giờ, bây giờ trên cơ bản ta đã ngủ đến hơn tám canh giờ. Dù cho không phải đang ngủ thì cũng là đang trong quá trình lên cơn buồn ngủ. Khoảng thời gian tỉnh táo không nhiều ta dùng để suy xét cuộc sống về sau của những người khác, ngẫm lại còn có cái gì ta có thể giúp một tay, chỉ là bất luận nghĩ như thế nào thì đều cảm giác những người khác tay nghề đều quá điêu luyện, không cần đến ta cũng tốt.

Cứ như vậy ta liền cảm thấy an tâm hơn một chút, nhưng mà mặt khác lại khá thương cảm. Cứ thế qua mấy ngày, mãi cho đến khi có một ngày Tô Khải đột nhiên thu được tin bồ câu đưa từ chỗ ám vệ, nói là đã tìm được vị trí cụ thể của nước Tàng Lang.

Ta không thể nhìn thấy vẻ mặt Tô Khải lúc nhận được tin, nhưng theo A Tịch nói, lúc Tô Khải mở tờ giấy ngắn ngủi kia ra thì nét mặt vẫn không hề bận tâm, nhưng khi nhìn đến một nửa thì lông mày chợt nhảy dựng lên, rồi nhanh chóng giãn ra, mãi đến khi đọc xong mấy hàng chữ nhỏ bé ngắn ngủi thì lại nhíu mày.

Mà lúc A Tịch chuyển lại lời trên tờ giấy cho ta thì chứng minh nội dung bên trong quả thật đáng để Tô Khải phản ứng như thế.

Thay vì nói Tàng Lang là một nước, chi bằng nói nó giống như một cái thành nhỏ. Sinh sống dọc theo con sông, theo sông mà di chuyển. Ám vệ nghe được nước Tàng Lang đang nằm giữa đại mạc, khi đến chỗ đó thì vừa lúc bắt kịp cơn mưa đầu tiên ở sa mạc trong nửa năm qua. Nước sông Kết Lang dồi dào, dân chúng nước Tàng Lang tâm tình rất tốt, tâm tình mà tốt thì mở lòng hơn một chút, ám vệ dâng lên văn thư Tô Khải tự tay viết, lúc này đây thật hiếm khi tương đối thuận lợi, chỉ tốn ba ngày đã gặp được trưởng quan cao nhất nước Tàng Lang Đồ Mộc.

Sau đó lại có thể may mắn thuận lợi đi tiếp. Đồ Mộc không hề hứng thú với việc cứu người, nhưng em trai hắn Đan Ô cực kỳ si mê thuật vu cổ. Đan Ô cảm thấy hứng thú với việc dùng vu cổ cứu người và hại người như nhau, hơn nữa chỉ cảm thấy hứng thú đối với người mắc bệnh kỳ dị sắp chết đến nơi, chỉ cần hắn chịu tiếp nhận, người bệnh chỉ có hai loại sống dở chết dở và vui vẻ thoải mái, tuyệt đối không có tiền lệ về chầu trời. Tiếp theo, Đan Ô nhìn văn thư Tô Khải, lại hỏi vài câu về chứng bệnh của ta, may mà tỏ vẻ hứng thú.

Chỉ là vấn đề ở chỗ, Đan Ô không chịu rời khỏi nước Tàng Lang. Ám vệ thuyết phục không thành, lại không dám dùng vũ lực cưỡng chế, chỉ có thể mang tin về báo.

Tờ giấy này vốn viết hơn mười ngày trước, nhưng mà Tàng Lang thân ở sa mạc, có lẽ ám vệ rời khỏi đại mạc đã hao tốn mấy ngày, lại cột vào trên chân bồ câu đưa tin truyền về, lại đi mất mấy ngày.

Nếu Đan Ô đồng ý chữa bệnh, lại không chịu đến Nam triều, như vậy ta thân là người bệnh thì đến nước Tàng Lang gần như là điều tất nhiên. Chẳng qua lộ trình từ Tô quốc đến Tàng Lang rất xa, lại là con đường vùng núi phủ tuyết, cuối cùng còn phải tiến vào sa mạc, không biết phải mất bao lâu thời gian. Mà mấy ngày trước thái y đến bắt mạch, lại e dè nói rõ một lần ta sống không quá hai tháng, nói như vậy, nếu vận khí ta tốt, có thể sống đến ngày đó thì thôi; nếu như đường sá xa hơn một chút, mà ta không cẩn thận chậm hơn một chút, trên đường lại chơi đùa nhiều hơn một chút, lúc đi được nửa đường hoặc thậm chí là một ngày trước khi đến Tàng Lang tính mạng của ta bất đắc dĩ không còn, vậy thì khiến cho người ta như đưa đám mất.

Nhưng mà mặc kệ nói như thế nào, về phần cái tin tức tốt này, đương nhiên ta muốn đi một chuyến. Ta đi Tàng Lang, A Tịch tất nhiên cũng muốn đi theo, A Tịch đi theo, Tần Sở tất nhiên cũng muốn đi theo, ngoài ra Tần Liễm cũng kiên trì muốn đi theo ta, Tô Khải đồng thời cũng rất muốn đi, bất quá hắn vừa mới đưa ra ý nghĩ này, ta liền phát hiện Tần Liễm sờ sờ ngón tay ta, sau đó liền nghe thấy hắn điềm tĩnh khuyên can: “Ta, A Tịch và Tô Hi cùng đi là đủ rồi, nhiều người quá ngược lại không phải chuyện tốt gì, huống hồ bệ hạ Tô quốc rất bận rộn, không đi cũng không sao.”

Tô Khải vừa cười lạnh một tiếng, còn chưa nói tiếng nào thì đã bị Tô Tư ngăn lại, Tô Tư nói chuyện rất không khách khí, còn không khách khí hơn cả Tần Liễm: “Chính là như vậy. Nếu ca thật sự không yên lòng thì phái mấy ám vệ đi theo là được rồi. Có Tần Liễm và A Tịch đi theo, cũng không có vấn đề gì. Còn nữa, nếu quả thật Tô Hi chữa trị hết, đương nhiên ca có thể nhìn thấy con bé; nếu quả thật Tô Hi có bất hạnh gì, trường hợp đó làm sao ca chịu được, vẫn là không nên đi cho thêm phiền.”

Ta gật đầu theo tỏ vẻ hoàn toàn đồng ý, sau đó lại nghe thấy Tô Khải tức giận hỏi Tô Tư: “Có phải muội cảm thấy ta mà đi thì cả đô thành chỉ còn lại một mình muội, hơn nữa ta không ở đây thì không có tin tức gì truyền cho muội, nên muội sẽ cảm thấy hâm mộ và ghen tị với ta phải không?”

Hắn nói một hơi không hề vấp, tiếp đó ta liền nghe thấy nắp trà đóng lại, giọng Tô Tư thản nhiên vang lên: “Không sai, ca đoán đúng rồi. Mà cho dù đoán đúng thì ca có thể làm gì ta?”

“…”

Mà khả năng khó giữ được tính mạng trên đường đi rất cao, Tần Sở theo bản năng an ủi Tô Khải: “Nếu dọc đường Công chúa thật sự gặp phải bất trắc gì, bệ hạ Nam triều cũng không cần quá mức lo lắng, nhất định ta sẽ mang hài cốt hoàn chỉnh trở về.”

Kết quả lời của hắn vừa dứt đã bị A Tịch “phạch” một tiếng đạp xuống đất.

Thời gian có thể đếm được trên đầu ngón tay, hôm đó sau khi mọi người so sánh thiệt hơn thì vội vàng chuẩn bị hành lý, mà ngày kế vừa qua giờ dần đã lên đường.

Thời tiết cũng không hẳn là quá phối hợp, hoặc là nói thật ra quá phối hợp, đúng vào lúc cơn mưa thu rơi xuống. Ta từ biệt Tô Khải Tô Tư xong thì chìm vào giấc ngủ. Mơ hồ nghe thấy tiếng vó ngựa bước qua, có thể nói nhanh như chớp. Nhưng mà ta cũng không cảm thấy trong xe ngựa xóc nảy quá, chỉ biết mình vẫn được Tần Liễm nhẹ nhàng ôm lấy, lông mi hắn dán sát vào một bên mặt ta, sợi tóc cọ qua cổ, là cảm giác hơi ngứa mà ấm áp.

Thời gian ta tỉnh táo càng ngày càng ít, hơn nữa đầu tiên là hai tay hai chân mất đi khí lực, sau đó thì ngay cả xoay cổ cũng cần gắng sức một chút. Thái y đi theo mỗi ngày đều kiểm tra, mỗi lần đều thở dài lắc đầu. Tần Liễm ngược lại càng ngày càng bình tĩnh, có một lần ta tỉnh lại trong ngực hắn, hắn cúi đầu hôn môi ta, dịu dàng quyến luyến một lúc thì đột nhiên thấp giọng hỏi ta: “Còn có tâm nguyện gì sao?”

Ta vô thức ngẩng đầu.

Ta thật sự rất muốn nhìn nét mặt hắn lúc này.

Ta ngừng một lát, mới cúi đầu, níu lấy tay áo của hắn, càng ngày càng chặt, nhỏ giọng hỏi hắn: “Chàng thích ta ở điểm nào?”

Hắn dường như cười một chút, đáng tiếc trước mắt ta đều đen ngòm, không sao biết được lúc này hắn cười rộ lên có như ban đầu hay không, môi nhạt mím chặt cong lên tuyệt đẹp, trong mắt đầy dịu dàng ôn hòa, mặt mày như mười dặm gió xuân, đủ để bao phủ ba ngàn cây hoa đào rực rỡ tao nhã.

Ban đầu trong đình viện, lần đầu tiên ta gặp được hắn, nụ cười ấy như nước ngọc sáng trong, điềm đạm mà êm đềm trôi chảy, khiến ta chỉ cảm thấy trời đất không còn gì khác, chỉ còn lại nụ cười ấy.

Giọng Tần Liễm truyền vào tai, trầm thấp mà khe khẽ, ấm áp mà chậm chạp: “Ngày đó nàng đột nhiên đến đình viện của ta, sau khi cáo biệt ta đi theo sau nàng, xem nàng trở về, quay lưng về phía ta, đi bên cạnh hồ nước vớt đóa hoa sen, ao nước thật tĩnh mịch, tay nàng nhẹ nhàng hái lên, sắc xanh trong hồ nước gợn sóng từng vòng chậm rãi đẩy ra, đẹp biết bao.”

“Khi đó ta nghĩ trong lòng,” hắn nói, “Tiểu cô nương này mặc dù có hơi ngu ngốc, nhưng cùng chung sống nhất định rất đáng yêu.”

Ta chôn mặt trong lòng hắn, ôm lấy hắn. Đợi một hồi lâu vành tai nóng hổi mới chậm rãi rụt khỏi, ta nhỏ giọng phản bác hắn: “Ta không có ngu ngốc.”

Hắn cười một tiếng, ôm chặt lấy ta, khẽ vuốt tóc ta.