Hai ngày trôi qua, không ngờ đơn thuốc của Chu thái y lại có hiệu quả, đầu óc ta mơ mơ màng màng ngủ li bì hai ngày, sáng sớm ngày thứ ba sau khi rời giường thì thật kỳ tích, không còn ho khan nữa. Vì thế lại nhận lấy một trận sáng khen tối chê của Tần Liễm, nói ta đây rõ ràng chỉ là tình cờ nhiễm phong hàn, còn khăng khăng thề lời son sắt bảo đây là bệnh cũ. Chu thái y thân là trưởng quan Thái y viện, làm sao có thể chẩn đoán sai.
Ta vô cùng phẫn nộ với sự khinh bỉ lần này của hắn, chất vấn hắn vì sao lúc đầu không nói rõ Chu thái y là viện trưởng, đợi đến lúc thuốc của ông ta có hiệu quả trị liệu mới nói công lao thuộc về ông ta, rõ ràng chính là mã hậu pháo (1).
(1) mã hậu pháo: thuật ngữ cờ tướng, ý nói vuốt đuôi, ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì
Tần Liễm có chút kinh ngạc với sự bày tỏ kháng nghị dứt khoát của ta, nhưng cũng chỉ kinh ngạc trong nháy mắt rồi biến mất, hắn nhanh chóng khôi phục lại thần sắc bình thường, khóe môi mím chặt cong lên như cười như không: “Con thỏ nóng nảy cũng cắn người?”
“Chàng mới là con thỏ!”
Tần Liễm chấm mực, chậm rãi lật sách, vẽ một chút ở phía trên, cũng không ngẩng đầu lên: “Tới xem cái này một chút.”
Ta nói một cách đường hoàng: “Ta không thèm qua.”
Tần Liễm liếc mắt nhìn ta, hời hợt nói: “Ca ca nàng muốn đến Nam triều thoả thuận biên giới mới, ta còn tưởng rằng nàng sẽ cảm thấy hứng thú với địa hình Kỳ quốc.”
“…” Ta lặng lẽ đứng lên, lặng lẽ đi đến bên cạnh hắn, kết quả bị hắn kéo qua ôm ngồi trên đùi. Hắn mở một bên quyển sách ra, lại bóp chặt eo ta lần nữa, giữ cho ta cố định: “Lộn xộn cái gì.”
“Chàng không cảm thấy ta rất nặng sao? Ta vẫn là nên xuống dưới…”
Tần Liễm buồn cười nhìn ta: “Nàng muốn ôn nhu săn sóc như vậy, không bằng xoa bóp vai cho ta đi.”
“Nhưng ta không biết bóp vai, ta chỉ biết cù lét.”
“Nữ hồng không biết bóp vai không biết, cầm kỳ thi họa sau khi kết hôn thì không dùng, ta cưới nàng thật đúng là thiệt thòi.” Tần Liễm một tay chống má một tay gõ gõ mặt bàn, “Xem cái này đi.”
Ta không ngờ Tần Liễm sẽ chủ động cho ta xem bản đồ địa hình Kỳ quốc, nhưng tâm tư hắn vốn là trăm chuyển ngàn vòng, với bản lĩnh gần đây của ta cũng khó mà phỏng đoán, cho nên bất luận hắn làm cái gì ta cũng sẽ không cảm thấy ngạc nhiên. Cả lãnh thổ Kỳ quốc dài hẹp đến mức tựa như là một con giun đất, ở chính giữa vẽ một ký hiệu, đại khái đây chính là đường ranh giới tương lai của Tô Nam hai nước trong truyền thuyết.
Tần Liễm miễn cưỡng nói: “Nàng cảm thấy, nếu phân chia thổ địa như vậy, ca ca nàng có hài lòng không?”
Ta nói: “Chuyện của các ngươi, ta làm sao biết được…”
Khóe môi Tần Liễm nhanh chóng cong lên như cười như không, khiến ta nhìn thấy mà trong lòng sợ hãi. Ta cố gắng thoát khỏi hắn, lại bị hắn ôm càng chặt hơn, hắn duỗi thẳng ngón tay đang co lại của ta, duỗi thẳng rồi co lại, thản nhiên nói: “Tô Hi, ca ca nàng đến đây, sao nàng một chút hưng phấn cũng không có?”
Ta cũng thản nhiên nói: “Nghe nói ngày hôm qua Kỳ quốc đã đưa đệ nhất mỹ nhân đương triều Hoà Dụ Công chúa tới, bệ hạ vốn tính ban thưởng nàng ta cho chàng, sao chàng một chút hưng phấn cũng không có?”
Tần Liễm lại cười cười: “Không phải nàng từng nói Thái tử nạp phi phân thành thượng trung hạ tam sách sao, cái cô Hoà Dụ Công chúa này sách nào cũng không tính, sao ta phải hưng phấn?”
Ta cũng cười cười: “Cho nên nói này, Tô Khải đến Nam triều lại không phải là vì đến thăm ta, sao ta phải hưng phấn?”
Tần Liễm chống thái dương, nụ cười càng lúc càng sâu, ánh mắt thâm thúy không phân biệt rõ, lại có chút quỷ dị, khiến người ta cảm giác giống như là hoa trong sương trăng trong nước. Ta bị hắn nhìn càng thêm thấp thỏm, từ trên đùi hắn nhảy xuống, xoay người nhanh chóng chạy ra bên ngoài, mãi cho đến lúc chạy ra khỏi thư phòng, hắn cũng không ngăn cản.
Sáng sớm mùng mười, ta vừa mới rửa mặt xong, tì nữ liền đến thông báo trong đại sảnh có khách quý đến.
Nhưng mà chờ ta vội vã chạy tới đại sảnh, lại không nhìn thấy người. Ngược lại dưới cây quế trong viện có một bóng người cao lớn vững chãi nhẹ nhàng, hồng ngọc vắt ngang lưng, hoa phục gấm, nhã nhặn lại thanh tao. Lúc này hắn đang nhíu mày, cúi đầu trêu đùa con mèo trắng nhỏ cuộn thành một đống trong lòng bàn tay. Trên vai có hai cánh hoa quế rơi xuống. Hắn thấy có người đến, hơi nghiêng đầu, lập tức nở nụ cười, cổ tay vừa động, con mèo nhỏ lập tức nhẹ nhàng nhảy xuống đất.
Tô Khải đứng thẳng dậy, vân vê cái cái bấm ngón tay bằng ngọc trên ngón cái, nụ cười thanh khiết như trời quang trăng sáng, giọng nói lại trong sáng như tuyết đông tan rã, không nhanh không chậm nói một câu: “Muội muội.”
Hắn cười như gió xuân lướt qua mặt, ta liếc mắt nhìn hắn, cúi người, cũng ra sức dịu dàng đáp lại một câu: “Ca ca.”
Tô Khải nói: “Xa cách lâu nay không sao chứ?”
Ta nói: “Hết thảy đều mạnh khỏe. Tỷ tỷ và Phụ hoàng vẫn khoẻ chứ?”
Tô Khải nói: “Vẫn khoẻ.”
Ta nói: “Ca ca đại hôn chưa?”
Tô Khải nói: “Chưa.”
Ta nói: “Được rồi, kéo tới kéo lui ca không sợ cắn đầu lưỡi hả? Về phòng nói chuyện đi.”
Tô Khải: “…”
Tô Khải ngồi xuống, đầu tiên lấy ra một túi nhỏ gì đó trong ống tay áo, ta dự tính hắn sẽ theo thói quen ném cái túi thêu kia cho ta, nhưng xét thấy xung quanh tì nữ còn ở đây, hắn vẫn đàng hoàng nhẹ nhàng đặt vào tay ta.
Ta nghe thấy mùi thơm Ngọc Đà Hoa quen thuộc. Vừa mới “ồ” một tiếng, Tô Khải liền giải thích: “Nghe nói mấy ngày trước muội lại ho khan. Bên trong này đều là cánh hoa Ngọc Đà Hoa.”
Ta nhìn chằm chằm cái túi gấm kia một hồi lâu, không thể không tỏ vẻ khinh bỉ: “Sao ca mang đến ít như vậy?”
Tô Khải liếc ngang ta, nói: “Đây vốn chính là túi hương thuận tay mang đến cho muội dùng, nào biết muội lại ho khan. Ta lại không phải người khuân vác, chẳng lẽ phải khiêng hai bao tải qua đây cho muội?”
“…” Ta bỏ cái túi thêu vào trong tay áo, nói, “Vậy ca đến Nam triều lúc nào?”
Tô Khải hí hoáy với cái ấm tử sa trên bàn, chậm rãi nói: “Sáng sớm hôm nay. Ta đây không phải là nhớ muội sao, còn chưa kịp chính thức diện thánh đã đến thăm muội.”
Ta nói: “Vậy lúc nào thì ca đi?”
Vẻ mặt Tô Khải như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Nói cái gì vậy. Quốc yến Hoàng đế làm cho ta ta còn chưa tham gia, muội cứ hi vọng ta đi như vậy hả?”
Ta nói: “Ta hi vọng hay không hi vọng có ích lợi gì, Phụ hoàng khẳng định là không hi vọng ca ở lại đây quá lâu.”
Tô Khải uống trà từng hớp một, sau một lúc lâu mới không nhanh không chậm nói: “Ta còn chưa lo, muội nói làm gì. Chẳng qua,…” Ngữ khí hắn bỗng nhiên chuyển một cái, lạnh lùng nói, “Tì nữ nghe lén ngoài cửa kia là sao?”
Ta còn chưa kịp phản ứng, chén trà trong tay Tô Khải đã nhanh chóng ném thẳng ra ngoài, lập tức liền nghe thấy một tiếng hít khí trầm thấp. Tô Khải ngồi ngay ngắn, ánh mắt thờ ơ đảo qua, nghiêm trang nói: “Đi ra.”
Quả nhiên có một cung nữ từ trước bụi hoa sau cửa sợ hãi rụt rè đi ra, ta ghé vào tay vịn thấy nhưng không thể trách, khoát khoát tay với cung nữ sắp khóc kia, cố gắng bày ra thái độ dịu dàng của tiểu thư khuê các, bình tĩnh nói: “Ta còn chưa khóc ngươi khóc cái gì. Không có chuyện của ngươi, ngươi đi xuống trước đi.”
Tô Khải nghiêng mặt nhìn ta, xem ra cơn giận còn sót lại chưa tan, ánh mắt lại biến đổi đủ loại ý tứ phức tạp. Ta cầm chén trà chậm rãi uống, xem như không nhìn thấy, sau một lúc lâu lại nghe thấy hắn thở dài: “… Thật là làm hỏng hứng thú.” Dứt lời không nói gì hắn đã kéo ta từ ghế dựa ra, “Đừng uống nữa, muội cùng ta xuất cung một chút đi.”
Một lúc sau, chúng ta ngồi bên cửa sổ tại tửu lâu hai tầng lớn nhất đô thành, trước mặt là rượu ngon trà ngon thức ăn ngon, nhưng mà vị huynh trưởng này của ta rõ ràng không có ý muốn động đũa, hắn thu mày suy tư trong chốc lát, rốt cuộc cũng lên tiếng hỏi: “Chẳng lẽ, từ lúc muội gả qua đây vẫn bị theo dõi?”
“Ca ca, lời của ca khó nghe thật.” Ta cắn một miếng củ cải đỏ giòn rụm, nói, “Ai cũng biết rõ Tô quốc và Nam triều vốn cũng không phải là lân bang hữu nghị gì, nghi kỵ nhau cũng là bình thường. Nếu em gái Tần Liễm gả cho ca, lúc đó ca chẳng phải cũng muốn biết nhất cử nhất động của nàng ta sao.”
Tô Khải đanh mặt: “Những người này đều là Tần Liễm sai bảo?”
Ta suy nghĩ một chút, nói: “Đông cung vốn chính là chỗ của Tần Liễm mà. Chỉ có điều Tần Liễm đều quang minh chính đại an bài, hôm nay những tì nữ đứng trên đại sảnh kia đều là của hắn, nhưng mà người nghe lén, đại khái là những người khác bố trí thì phải.”
Tô Khải nghe xong thì sắc mặt càng u ám. Ta cách cái bàn vỗ vỗ mu bàn tay hắn, ôn tồn trấn an hắn: “Ca đừng tức giận mà. Ca suy nghĩ một chút xem, ai mà bên cạnh không bị sắp xếp mấy cái tai mắt đâu chứ, ngay cả ca ca chẳng phải cũng giống vậy sao? Dù sao ta còn chưa làm chuyện gì trái với lương tâm, không sợ. Nếm thử sơ củ cải nơi này đi, ăn ngon lắm, ca ở Tô quốc khẳng định chưa nếm qua mùi vị sơ củ cải này đâu.”
“Tức giận đến no rồi, còn ăn cái gì mà ăn.” Tô Khải liếc mắt nhìn ta, vẫn rất tức giận, “Sơ củ cải có ăn ngon thì cũng chỉ là sơ củ cải, muội đừng có lý tưởng như vậy được không?”
“Ờ,” ta gật gật đầu nói, “Ca và Phụ hoàng tấn công Kỳ quốc thì nói là lý tưởng, ta ăn no bụng thì không được gọi là lý tưởng có phải không? Từ đầu tới cuối ta mới là người bị hại mà, ca không an ủi ta thì thôi đi, còn nổi cáu với ta?”
Sắc mặt Tô Khải rốt cuộc cũng miễn cưỡng hoà hoãn lại, hắn cầm chiếc đũa không nói lời nào. Ta nói: “Làm gì mà nghiêm túc vậy, cười một cái xem.”
“Cười không nổi.” Tô Khải chậm rãi thở dài một hơi, giọng nói lạnh lùng, “Buổi tối còn có yến tiệc, bây giờ muội ăn nhiều như vậy làm gì? Hai bên mặt nhiều thịt như vậy, như đầu heo.”
Ta nhất thời nổi giận: “Tô Khải!”
Tô Khải lạnh lùng nói: “Trước kia ta chưa nói cho muội hả? Mùa đông năm trước muội ở Tô quốc ăn uống thả cửa, lúc ấy ta không nhẫn tâm nói với muội, kỳ thật khi đó là với mắt người có thể lấy dáng heo làm chuẩn. Bây giờ lại gầy hơn trước kia một chút, nhưng vẫn là một dạng khuôn mặt heo, cơ bản không thể nào thay đổi.”
Ta thiếu chút nữa muốn nhảy dựng lên mưu sát huynh ruột, kết quả lại bị Tô Khải đột nhiên nói một câu, lần nữa ấn ta trở về ghế dựa: “Hi nhi, thật ra lời của Phụ hoàng muội có thể không cần nghe hết, còn có ta ở đây.”
Ta giật mình, quay đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, nở nụ cười, chậm rãi nói: “Nhưng ta cuối cùng vẫn xem là Công chúa mà.”
Bệ hạ gần đây thánh thể ôm bệnh, nhưng dạ tiệc vẫn đúng hạn tham dự. Ông ta ngồi trên ngôi vị Hoàng đế cao cao tại thượng, một tay chống cằm, sắc mặt tái nhợt. Mặc dù không ai dám đề cập, nhưng năm nay tình trạng thân thể Hoàng đế Nam triều càng không tốt đã là một sự thật ngầm thừa nhận.
Trên yến tiệc ăn uống linh đình, chưa từng đề cập đến chuyện có liên quan đến Kỳ quốc. Cái vị Hoà Dụ Công chúa xinh đẹp không gì sánh nổi trong truyền thuyết mấy ngày trước bị quốc vương Kỳ quốc nhịn đau chắp tay đưa lên, cũng không biết lúc này được an trí ở đâu. Mà Tô Khải luôn cười nhạt, hắn là khách mời tôn quý nhất trên yến tiệc lần này, lại bày ra vẻ mặt dễ dàng thân cận, cho nên ngay từ lúc yến tiệc tấu nhạc, hắn đã vô cùng bận rộn.
Tô Khải đối đãi với những cô gái yêu thương nhung nhớ mình có thủ đoạn của riêng hắn. Nhớ ngày đó tại quốc yến ở Tô quốc, ta từng nhìn thấy hắn đâm vào một đống mỹ nhân khoe màu đua sắc, trong thời gian một nén nhang hắn đã thoát thân ra, thế nhưng trên người một chút nếp nhăn cũng tìm không thấy. Mà con gái Nam triều kín đáo hơn Tô quốc rất nhiều, cho dù để Tô Khải đồng thời tận hưởng mấy vị mỹ nhân, đại khái hắn cũng có thể làm được.
Tần Liễm vội vàng hỏi han Phụ hoàng ân cần, ta nhân cơ hội từ trên yến tiệc chạy ra ngoài. Cách đó không xa có một ngọn núi giả, chỉ là ta vẫn chưa lại gần thì có một bóng dáng xinh đẹp chắn trước mặt ta.
Triệu Hữu Nghi cao ngang ta, nhưng khí thế cao hơn ta không ít, chuỗi hạt đeo trên cổ mơ hồ nhấp nhá óng ánh, cằm cao hất lên, nghiêm mặt nói: “Ta muốn nói chuyện với ngươi một chút.”
Ta quan sát nàng ta từ trên xuống dưới, nói: “Dựa theo quy củ Nam triều, chẳng lẽ ngươi không nên gọi ta một tiếng Thái tử phi trước sao?”
Triệu Hữu Nghi tới gần một bước, oán hận nhìn ta: “Ngươi mới không xứng làm Thái tử phi!”
Ta “ồ” một tiếng, ngẩng đầu lên, thong thả nói: “Nhưng hiện tại ta chính là Thái tử phi mà.”
Căn cứ theo kinh nghiệm kèn cựa nhau từ nhỏ đến lớn của ta và Tô Khải, lúc cãi nhau cho dù tức giận đến mức ngực cũng muốn hộc máu, ngoài mặt cũng cần phải bày ra thái độ bình tĩnh không thèm chú ý đến. Hơn nữa kết quả cãi nhau và trình độ bình tĩnh không thèm chú ý đến tỉ lệ thuận với nhau, càng bình tĩnh ngươi lại càng có thể khiến đối phương tức giận đến hộc máu, đem khó chịu trong lồng ngực cả vốn lẫn lời trả cho đối phương. Ta đây mười mấy năm qua đấu qua đấu lại với Tô Khải, trình độ cãi nhau không ngừng thăng cấp, nay bản lĩnh cãi nhau của ta và Tô Khải cơ bản đều đã đạt đến cảnh giới tuyệt vời, có thể mặt không đổi sắc nghe người khác ân cần thăm hỏi từ mười tám đời tổ tông đến vị trí nào đó trên thân thể, rồi đến tinh thần tật bệnh cùng với khả năng nghi ngờ, ngay cả lông mi cũng không động một cái.
Triệu Hữu Nghi quả nhiên càng thêm tức giận, hung hăng nói: “Trước khi Tần ca ca cưới ngươi đã từng nói, công chiếm Tô quốc chỉ là chuyện sớm hay muộn của Nam triều, chờ Nam triều thống nhất đại lục, ngươi cũng sẽ không còn là Thái tử phi!”
Ta nắm thành quyền trong tay áo, kề cà không nói gì. Mà thái độ của ta rõ ràng cổ vũ nàng ta, Triệu Hữu Nghi càng hả hê hơn: “Ngươi cảm thấy Tô quốc các ngươi mạnh bao nhiêu? Ngươi không biết sao, lỗ thủng của Tô quốc nhiều lắm, tới mức trên triều đình đảng phái phân tranh cho tới cát cứ phiên trấn một phương, với năng lực của Tần ca ca, nếu muốn khiêu khích nội loạn, quả thật dễ như trở bàn tay. Ai cũng biết, huynh ấy cưới ngươi chẳng qua là tạm thời thích ứng.”
Mí mắt ta nhảy dựng, ta nhìn chằm chằm nàng ta, nghiêm túc hỏi: “Làm sao ngươi biết điều này?”
“Vậy không có người nói với ngươi,” ta âm thầm đè giọng điệu xuống, nhịn xuống ham muốn muốn bóp chặt cổ nàng ta, “Có mấy lời vẫn là không nói ra thì tốt hơn nhỉ?”
Chuyện kế tiếp chứng minh lý luận kinh nghiệm của ta cần phải sửa chữa. Tô Khải miễn cưỡng được gọi là một quân tử tiên lễ hậu binh (2), cho nên cãi nhau với hắn chỉ cần dùng tài hùng biện không cần phải cân nhắc đến chuyện động thủ. Nhưng mà Triệu Hữu Nghi thân là cô nương, cũng không quan trọng cái gì là quân tử hay không, hơn nữa nàng ta rõ ràng cũng không muốn làm quân tử, chỉ dùng ánh mắt tức giận trừng ta, sau đó đột nhiên vung tay đẩy mạnh, ta nhất thời không chú ý, lui về phía sau mấy bước, lập tức đụng phải hòn núi giả phía sau.
(2) tiên lễ hậu binh: trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực
Một mặt hòn núi giả này chỉ có một nơi góc cạnh sắc nhọn, vậy mà ta vừa lúc đụng phải cạnh đó. Ta đau đến mắt nổ đom đóm, ngồi xổm xuống co lại một nhúm không nhúc nhích. Sau một lúc lâu rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, ta ngẩng đầu nhìn Triệu Hữu Nghi, nàng ta còn giật mình hơn ta, ngơ ngác tiến lên một bước, trong giọng nói có chút lúng túng: “Ngươi… Không sao chứ?”
Ta há miệng, nhưng lại có giọng nói lạnh lùng giành trước ta một bước từ sau lưng Triệu Hữu Nghi vang lên: “Hữu Nghi, muội đang làm gì vậy?”
Triệu Hữu Nghi run người một cái, đứng tại chỗ không động đậy. Triệu Hữu Nga từ sau bóng cây đi ra, vòng qua nàng ta nâng ta dậy, nhíu mày lại, tỏ thái độ lo lắng: “Thái tử phi, người không sao chứ? Cảm thấy thế nào?”
Ta cau mày lắc đầu, đau đến tức giận, trong lòng hối hận vì sao đêm nay lại để A Tịch ở lại đông cung không dẫn theo. Nay chạm một cái giữa lưng thì đau một trận, mà Triệu Hữu Nghi hiển nhiên không có chuẩn bị gánh vác trách nhiệm sự kiện đánh người lần này. Sau khi nhìn thấy tỷ tỷ nàng ta, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta cứ như tuyết đông vậy, rất lâu cũng chưa thể hòa tan.
Triệu Hữu Nga quay đầu nhìn Triệu Hữu Nghi, lạnh lùng nói: “Hữu Nghi, bây giờ muội càng ngày càng kỳ cục! Giải thích với Thái tử phi đi! Đợi lát nữa ta báo cáo phụ thân, không cấm túc muội một hai tháng thì muội không biết nặng nhẹ!”
“Không có nhưng mà gì hết! Muội đánh người thì là muội không đúng! Nhanh giải thích!”
Triệu Hữu Nghi nhìn ta, đột nhiên chỉ vào người ta, lớn tiếng nói: “Rõ ràng là nàng ta cố ý hãm hại ta! Ta không có sai! Ta mới không xin lỗi!”
Ta có hơi kinh ngạc nhìn Triệu Hữu Nghi, nàng ta thật đúng là… khó có thể hình dung. Sắc mặt Triệu Hữu Nga lập tức trở nên rất khó coi, đột nhiên bước lên một bước, nâng tay lên thật cao, hung hăng tát em gái mình một cái chói tai.
Triệu Hữu Nghi kinh ngạc nhìn nàng, khóc òa lên.
“Khóc cái gì mà khóc? Bây giờ cũng biết nói láo phải không? Phụ thân và huynh trưởng rốt cuộc đã dạy muội thế nào? Triệu gia sao có thể có một đứa con gái như muội vậy chứ!”
Triệu Hữu Nga quở trách xong, quay lại đỡ ta, Triệu Hữu Nghi khóc càng lớn hơn nữa, ta nghe nàng ta khóc đến đầu càng thêm đau: “Ngươi đừng có khóc được không?”
Triệu Hữu Nghi hung hăng liếc ta, hoàn toàn không muốn để ý tới ta, ta ngẫm đến trước kia từng rình coi Tô Khải trấn an mấy cô gái, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi mà khóc nữa thì mặt sẽ nở hoa đó.”
Chiêu này thật đúng là hiệu nghiệm. Triệu Hữu Nghi vẫn thút tha thút thít đáp lại, nhưng nước mắt thật sự đã dừng lại một cách kỳ tích. Ta quay đầu nhìn Triệu Hữu Nga, nàng đang nhăn mặt nhìn chằm chằm Triệu Hữu Nghi, mang thần sắc “thanh toán sau mùa thu” (3), hoàn toàn không còn vẻ dịu dàng uyển chuyển như trước nữa.
(3) “thanh toán sau mùa thu”: thành ngữ “thu hậu toán trướng”, mang nghĩa chờ sự việc phát triển đến giai đoạn cuối cùng thì mới nhận định ai đúng ai sai, xuất phát từ việc cây nông nghiệp phương bắc hàng năm chỉ canh tác một lần, cho nên sau khi thu hoạch thì mùa thu mới có thu nhập
Mí mắt ta lại giật giật, Triệu Hữu Nghi bỗng nhiên ngẩng mặt lên, oán giận nhìn chúng ta, xoay người chạy đi thật nhanh.
Muội muội vừa đi, tỷ tỷ xoay người lại muốn giải thích với ta, ta khoát tay, nhìn ánh mắt của nàng ta, nhẹ giọng nói: “Lộc Vương phi điện hạ, mấy ngày trước Tần Liễm nói cho ta biết, bảo ta cách xa người Lộc Vương phủ một chút.”
Triệu Hữu Nga nhìn ta, dần dần khôi phục lại phong thái Vương phi đoan trang bình tĩnh, nhẹ nhàng ôn nhu cười: “Ta biết rồi, về sau không quấy rầy điện hạ nữa.”