Hồ Ly Báo Ân

Chương 5

Hai ngày sau Dư Tẫn gặp lại Lục Thanh Chi ở trường quay bộ phim điện ảnh mới Phùng Đạo.

Lục Thanh Chi cầm chai nước cùng một cây dù che nắng ở bên cạnh đợi Lâm Tê Trì đóng phim, ánh mắt sáng rực, đôi mắt đào hoa dịu dàng lấp lánh.

Dư Tẫn bỗng nổi chút ghen tuông.

Đúng lúc ấy có người nói chuyện với mình, Dư Tẫn liền vừa cố tình mà như vô ý nói to, liền thấy Lục Thanh Chi theo bản năng quay đầu nhìn về phía hắn.

Dư Tẫn và hắn chạm mắt nhau.

Lục Thanh Chi tay siết chặt bình nước khoáng, nghiêng đầu qua chỗ khác trốn tránh tầm mắt của hắn. Đừng nói tới chuyện chào hỏi, tới một nụ cười hay gật đầu xã giao cũng không có.

Dư Tẫn cơ hồ đã bị trêu tức, liền ra vẻ không quen biết hắn.

Hắn nhìn chằm chằm Lục Thanh Chi quyết không thôi, nhìn thấy đối phương đứng bất an đứng ở chỗ cũ, sau đó có một cô gái tới nói chuyện với cậu ta, dường như kêu cậu ta đi làm gì đó, rồi nhận đồ trong tay cậu ta, Lục Thanh Chi gật gật đầu, xoay người bước đi.

Dư Tẫn lập tức bám theo.

Lục Thanh Chi tới phòng thay đồ lấy quần áo.

Đây là một căn phòng nhỏ, trên trần  lủng lẳng những bóng đèn tỏa ra thức ánh sáng mờ mờ ảo ảo, Lục Thanh Chi đang lấy quần áo, lại nghe thấy tiếng cánh cửa đằng sau bị đóng rầm một cái, hắn sợ hết hồn, vội quay lại, lập tức bị Dư Tẫn vừa ôm lấy eo vừa chặn trước môi.

“A —— Ưm…”

Nụ hôn của Dư Tẫn từ đầu tới cuối đều rất mãnh liệt, Lục Thanh Chi bị cuốn lấy đầu lưỡi và hôn thật sâu, cuống lưỡi bị uốn tới mức tê tê, hắn cố gắng đẩy người kia ra, song lại bị Dư Tẫn tóm lấy một cánh tay rồi vắt lên đỉnh đầu, hai người dính chặt nhau ở một góc, tấm áo sơ mi mùa xuân mỏng manh khiến nhũ hoa đã cứng dần lên của Dư Tẫn bắt đầu quấy rầy lồng ngực Lục Thanh Chi. Hắn mắt nhắm mắt mở, đổi tay khác giữ lấy tay của Lục Thanh Chi, tay còn lại bắt đầu sờ mó từ vạt áo sơ mi, xoa bóp lồng ngực cậu.

Lục Thanh Chi suy cho cùng cũng là một nam nhân, sao có thể để một người dùng một cánh tay để giữ lấy hai cánh tay mà không có cách nào thoát ra như vậy, cậu liền nhanh chóng đẩy hắn ra, hoảng loạn lùi về phía sau mấy bước đến sát tường. Hơi thở gấp gáp, đôi mắt ướt át đã ngấn nước, vô cùng gợi tình.

Dư Tẫn càng cương lên.

Cho dù phần sau của hắn vẫn còn đau.

“Dư, Dư tiên sinh…”

Dư Tẫn cười chế giễu: “Bây giờ lại quen tôi rồi?”

Lục Thanh Chi chỉnh lại cổ áo lui vào một góc, dường như muốn oà khóc, “Xin lỗi, tôi, tôi… nhưng tôi phải làm việc rồi, anh, anh có thể ——”

“Không thể.”

Dư Tẫn tiến lên một bước, hắn nhớ tới ánh mắt nhìn Lâm Tê Trì khi này của Lục Thanh Chi, không nén được hỏi: “Hôm đó em đến tìm tôi, Lâm Tê Trì có biết không?”

“Gì, gì cơ?”

“Tối hôm đó.”

Lục Thanh Chi sững sờ, rồi lắc đầu.

“Tôi không nói với anh ấy, không cần thiết.”

Dư Tẫn cảm thấy con người này thật sự ngu xuẩn tới hết thuốc chữa rồi.

Hắn đang định nói gì đó, thì bên ngoài bỗng vọng tới tiếng bước chân và tiếng nói chuyện, là tiếng cô gái ban nãy tới kêu Lục Thanh Chi đi lấy đồ và một chàng trai.

Lục Thanh Chi vội đứng phắt dậy định ra ngoài, lại thấy Dư Tẫn cười nhạt, mới nhớ tới tình cảnh họ lúc này – hai người đàn ông chen chúc trong căn phòng nhỏ, quần áo xộc xệch, nếu để người ngoài biết ——

Tiếng bước chân ngày càng gần, Lục Thanh Chi không dám nói tiếp nữa, nhìn Dư Tẫn cầu cứu.

Dư Tẫn vươn tay tắt đèn đi.

Đột nhiên tối bưng khiến Lục Thanh Chi có chút không thích ứng được mà chớp chớp mắt, lập tức bị Dư Tẫn khẽ đẩy vào tường ôm hôn.

Động tác lần này vô cùng dịu dàng, Lục Thanh Chi không dám phát ra tiếng, Dư Tẫn liếm láp môi dưới của cậu, hai tay luồn theo quần áo sờ vào trong.

Vùng nhạy cảm của Lục Thanh Chi chính là phần eo và lồng ngực, đột nhiên bị nhéo cậu đã suýt không kìm được mà cắn đầu lưỡi Dư Tẫn, liền quay đầu tránh ra.

Dư Tẫn cởi áo sơ mi Lục Thanh Chi, lộ ra làn da trắng nõn, hai bên lồng ngực săn chắc hồng hào càng dễ khiến người ta nảy sinh cảm giác yêu chiều, Dư Tẫn dùng đầu lưỡi kích thích, lập tức có cảm giác Lục Thanh Chi đang run lên, hắn không kìm được khiến ý cười sâu thêm, đồng thời uốn đầu lưỡi ngậm nhũ hoa kia vào miệng.

“Hưm ——”

Lục Thanh Chi không nén được bật ra tiếng rên rỉ, rồi lại nhanh chóng cắn môi kìm lại, bởi ngoài cửa vọng vào tiếng của cô gái phụ trách đạo cụ.

“Hầy, rõ ràng tôi gọi Lục Thanh Chi đi lấy rồi, mà người lại chạy đi đâu rồi không biết?”

Lục Thanh Chi đứng im như phỗng, Dư Tẫn hết liếm láp chỗ này lại cắn sang chỗ khác, ra sức cọ xát từng milimét, gia tăng khoái cảm, Lục Thanh Chi đau đến phải cong lưng lên, đáy mắt đã ngấn nước chực khóc.

“Bỏ đi, vậy chúng ta tự lấy.”

Ngay lập tức, chốt cửa bị lay.

Lúc đi vào Dư Tẫn đã khóa cửa lại, nên hắn không hề nao núng, ung dung cởi quần Lục Thanh Chi xuống, cách chỗ đó của cậu một lớp đồ lót, áp sát rồi nhẹ nhàng liếm mút.

“Ngọa tào, sao cửa lại khóa? Hỏng rồi à?”

“Không phải chứ?”

Chốt cửa lại bị lung lay mạnh mẽ.

Lục Thanh Chi vừa căng thẳng vừa sợ sệt, Dư Tẫn cởi quần lót ngậm lấy dương v*t cậu, vừa ngẩng đầu nhìn hắn, tiểu hài nhi cắn chặt môi không để bật ra tiếng một cách đầy tội nghiệp, giương hai mắt tròn xoe, hai tay đặt trên vai hắn, vừa giống như muốn đẩy ra lại vừa như đang phối hợp.

“Đèn tối thế này, chắc không có ai đâu, khả năng là hỏng rồi, gọi thợ tới sửa thôi.”

Dư Tẫn ngậm vào nhả ra một hồi, hai tay vuốt ve đùi Lục Thanh Chi, cái thứ đang trong miệng kia cương lên rất nhanh, thẳng thừng đâm vào, xem ra tình cảnh éo le cũng có cái tốt của nó.

“Hầy, vậy Thanh Chi đi đâu rồi, kì lạ thật, cậu bé này ——”

“Ờ ờ ờ!” Chàng trai kia nói, giọng điệu có chút gấp gáp, “Đừng lo chuyện quần áo nữa, cô mau vào nhóm wechat mà xem đi, anh Trì đóng phim bị thương rồi! Mau đi thôi, mọi người đều muốn nổ tung rồi!”

“Mẹ kiếp, mau đi thôi.”

Lục Thanh Chi trợn to hai mắt, muốn đứng dậy, Dư Tẫn bất mãn đè lên bắp đùi cậu, nặng nề mút một hơi, ra sức nuốt vào, khiến cho quy đầu vừa to vừa thô kia chiếm lĩnh cả cố họng.

Lại nhớ tới trong phim heo, thì ra chính là dạy như thế.

“Ưm… A…”

Lục Thanh Chi không kìm được bật ra tiếng rên rỉ, may mà người bên ngoài đã đi xa rồi.

“Dư tiên sinh —— thả ra… Ưm… Anh,anh Trì bị thương rồi… Hự…”

Dư Tẫn nổi giận, nặng nề hít thở, mánh khóe học mãi mới được một lần nữa về con số 0, cảm giác vừa đau vừa thoải mái khiến Lục Thanh Chi không nén được bật ra tiếng thút thít.

“Buông… Ưm… Dư Tẫn…. A… cầu xin anh…. Tôi thực sự ——Hự…. Ưm… Anh Trì…”

Lục Thanh Chi dường như cứ khóc xong là bộc phát vậy, sau đó bắn đầy mặt Dư Tẫn.

Thứ  chất lỏng kia cũng chẳng có gì quá tanh, Dư Tẫn thậm chí còn vô thức liếm láp khóe miệng nơi có một giọt tinh dịch chực trào ra, sau khi ý thức được bản thân đang làm gì liền vội lấy khăn giấy lau khô, ngẩng đầu thấy Lục Thanh Chi giàn giụa nước mắt, bờ môi tựa như cánh hoa nở trở nên trắng bệch, im lặng không nói, còn bị cắn tới nhợt nhạt một vùng, nhìn đặc biệt thảm thương.

So với lớp quần áo xộc xệch của Lục Thanh Chi, Dư Tẫn chỉ bị bắn lên mệt vẫn coi như chỉnh tề hơn người ta nhiều rồi.

Cũng càng giống mặt người dạ thú hơn.

Dư Tẫn thơm lên khóe mắt cậu, hàng mi dài tựa lông vũ run rẩy lướt qua bờ môi của hắn, kích thích làm ngứa ngáy trái tim hắn.

“Sao lại khóc đến mức này.”

Hắn nói giọng khàn khàn, giúp Lục Thanh Chi cài lại khuy áo, cài được một nửa mới phát hiện đầu v* trái có vết trầy, bèn nghĩ tới ban nãy không cẩn thận hơi quá sức, hắn nhẹ nhàng xoa, Lục Thanh Chi cố nghiêng người sang một bên né tránh, nức nở: “Không… Không muốn…”

Dư Tẫn từng điều tra cậu, biết cậu sợ đau, lúc này quả thực có chút hối hận, rõ ràng bình thường hắn biết rõ cậu chàng sợ đau, da mặt lại mỏng, chỉ có thể cưng chiều che chở, thế mà sao vừa nhìn thấy liền không kìm được, không làm cho người ta khóc thì không hả dạ.

Dư Tẫn thơm một cái lên chỗ đó, rồi tiếp tục giúp cậu cài khuy áo.

“Lục Thanh Chi, em nói em không thích Lâm Tê Trì, vậy thì, hãy ở bên tôi đi.”

——————————

Lúc Lục Thanh Chi chạy ra ngoài Lâm Tê Trì đã được  thu xếp xong rồi, cậu hỏi tạp vụ ở đó, người đó nói lúc đang quay không biết từ đâu rất nhiều đá vụn rơi xuống, khiến Lâm Tê Trì bị thương, bây giờ đang phải khâu mấy mũi.

Lục Thanh Chi đứng lặng, cậu có phần tức giận.

Cậu xoay người, ánh mắt quét lên mỗi người trên hiện trường.

Giây tiếp theo, vai bỗng bị người ta quàng lấy, Lục Thanh Chi nhắm mắt chỉnh đốn lại tâm trạng, quay người phát hiện là Lê Thanh Dã.

“Thanh —— Cậu sao vậy, sao mắt lại đỏ thế này, khóc à?”

Lê Thanh Dã quýnh lên, cũng không thèm để ý nhiều, lôi Lục Thanh Chi đi ra xe của mình.

Hắn lên chiếc xe SUV, vừa to vừa sáng sủa, Lê Thanh Dã thả rèm cửa xuống, để tài xế ở bên ngoài canh chừng, sau khi xếp sắp xong mới kéo Lục Thanh Chi ngồi xuống, sờ sờ mặt cậu, lại hôn lên mắt cậu, hỏi: “Tôi vừa tới tìm cậu, cô gái bên phụ trách đạo cụ kia nói cậu đi lấy đồ, đi tìm rồi mà không thấy, cậu chạy đi đâu? Cậu ——”

Lê Thanh Dã cứ dồn dập hỏi như vậy, rồi nhìn lên lại nhìn xuống cậu ta, bỗng tầm mắt  dừng lại ở một điểm trên lồng ngực cậu.

Lục Thanh Chi cũng theo đó mà cúi đầu xuống, phát hiện do áo quá  mỏng, nhũ hoa đang cứng khiến áo sơ mi cộm lên.

Lục Thanh Chi có chút không kiễn nhẫn, cậu thực sự rất hiếm khi thiếu kiên nhẫn, song lúc này Lâm Tê Trì có chuyện, càng không thể để ý những thứ khác.

Lê Thanh Dã không nói thêm gì, lập tức cởi áo cậu ra, Lục Thanh Chi phản xạ có điều kiện trốn ra sau, nhưng đầu v* sưng đỏ tới bất thường kia vẫn bị lộ ra.

Lê Thanh Dã lập tức sa sầm mặt: “Ai làm?”

Lục Thanh Chi mím môi.

… Bỏ đi, cậu đổi ý rồi, kỹ thuật của Dư Tẫn quả tiến bộ không nhỏ, lúc nãy BJ còn làm nổi lên dục vọng trong cậu tới mức ngon lửa ấy giờ vẫn chưa tắt, vừa hay Lê Thanh Dã lại xuất hiện thật đúng lúc.

Cậu quay mặt đi, làm bộ rưng rưng muốn khóc.

“Thanh Dã…”

Cậu ta kéo kéo hắn rồi run rẩy khóc lóc, “Đau quá…”

“Fuck… Mẹ kiếp!”

Lê Thanh Dã giận tới mức muốn điên lên, hắn xoa xoa lồng ngực sưng đỏ đến mực nhũ hoa đã phồng to lên của Lục Thanh Chi, cảm thấy bản thân có thể nắm tay cùng Quan Vũ đi làm đèn giao thông rồi. Thấy cậu bé này ấm ức dựa dẫm hắn, Lê Thanh Dã cũng mơ hồ không rõ mình đau lòng nhiều hơn hay tức giận nhiều hơn, nhìn Lục Thanh Chi buồn, hắn cũng không tiện hỏi thêm điều gì, chỉ ôm cậu vào lòng, khẽ hôn vỗ về lên gò má cậu.

“Ai làm, nói cho tôi biết.”

Lục Thanh Chi lắc lắc đầu, vùi mình vào lòng hắn.

Lê Thanh dã thấy bộ dạng ỷ lại này, vạt áo Lục Thanh Chi dán chặt vào hắn, hắn dường như cảm giác được hai điểm nhô lên kia đang quấy quả, không nén được để cho thú tính trối dậy.

Hắn sờ lên chỗ đó, đầu ngón tay nhẹ nhàng lươn lẹo quanh nhũ hoa mềm mềm ửng hồng.

“Vẫn còn đau?”

“Ưm…”

Lục Thanh Chi khẽ rên, “Ưm…đau…”

Âm thanh mềm nhũn như đang làm nũng, khiến bên dưới Lê Thanh Dã vốn đã cương lên rồi lại càng trướng đến không dừng lại được.

Lục Thanh Chi cũng bắt đầu phản ứng, cậu ngồi dậy xoay người lại đầy lúng túng, nhưng lại bị Lê Thanh Dã ôm chặt lấy eo.

Hắn nửa quỳ trên ghế, cong chân tách đùi Lục Thanh Chi, ám muội sờ soạng, lại trêu chọc: “Cũng không phải chưa từng thấy chưa từng sờ chưa từng ăn, sao phải ngại ngùng gì với tôi nữa?”

Lê Thanh Dã cởi bỏ y phục của cả hai rồi tiến tới ngồi lên, quấy rầy phần dưới đang cương lên của Lục Thanh Chi, vừa cúi người hôn gáy cậu.

Hắn rất giỏi dạo đầu, Lục Thanh Chi thoải mái rên rỉ một tiếng, Lê Thanh Dã ôm lấy cậu, khẽ cắn tai cậu.

Nằm trên xe tuy không được thoải mái, nhưng đâm vào lại dễ hơn, Lê Thanh Dã nửa quỳ trên ghế Lục Thanh Chi đứng phía sau hắn giơ một chân về bên cạnh, tay bên kia lại thủ sẵn ở eo ra sức đâm vào.

Cậu tiến vào vừa nhanh vừa mãnh liệt, Lê Thanh Dã vừa muốn cố định cơ thể lị vừa không thể rên rỉ quá to, dần dần thành ra có chút nhịn không được, “Cậu… Chậm, chậm chút đi —— Ư…. ưm a…..”

“Hả?”

Lục Thanh Chi ra sức đâm vào, đâm thẳng vào điểm G của hắn, trêu chọc đến mức Lê Thanh Dã kêu lên đầy dâm đãng, phê pha cuộn toàn bộ ngón chân lên, toàn bộ khí lực trong nguời như được trút hết ra, mọi cảm quan đều tụ tập ở cúc hoa đang mở, tận hưởng mỗi lần nhấp vào và lên đỉnh. Hắn  run người rũ rũ đầu, tránh không kịp nuốt giọt nước dãi nhỏ xuống ghê ngối.

“Không thích sao?”

Lục Thanh Chi khẽ cười hỏi, hết sức hãm lại tốc độ, chớp thời cơ rút ra khỏi chỗ đó, toàn thân tê dại và rỗng tuếch khiến Lê Thanh Dã như muốn điên lên, hắn khát khao được cong mông nghênh tiếp cậu, “Không… A­ —— thích,…. Ưm…. Đâm tôi đi… Ưm…Thanh Chi…. Mạnh một chút… A….”

Ớ, thật khó chiều mà.

Lục Thanh Chi bĩu môi.

Làm xong, Lê Thanh Dã đến đứng cũng không vững, Lục Thanh Chi phải đi thăm Lâm Tê Trì, Lê Thanh Dã run rẩy chân tay nói muốn đi cùng cậu, kết quả vừa xuống xe đã suýt thì ngã sấp mặt rồi.

Lục Thanh Chi đỡ lấy hắn, ngẩng đầu đã thấy Dư Tẫn đứng gần đó, mặt không biểu cảm nhìn ra đây.

Lục Thanh Chi chớp chớp đôi mắt đào hoa ướt nhẹp, làm toát lên vẻ vô cùng thoải mái đầy quyến rũ mĩ lệ sau khi vừa được yêu, nhìn Dư Tẫn tức giận đến mức như muốn cắn nát hàm răng, hai tay vô thức nắm chặt thành nắm đấm.

Lê Thanh Dã thấy phản ứng của Lục Thanh Chi có vẻ lạ, lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.

“Là hắn?!”

“… Chúng ta đi thôi, tôi không muốn dính líu gì với hắn nữa.”

Lục Thanh Chi kéo hắn đi, Lê Thanh Dã mím mím môi, lúc này còn có đoàn làm phim, cũng không phải thời cơ tốt để làm to chuyện lên, ngược lại còn rước thêm phiền phức cho Lục Thanh Chi, đành ngậm ngùi không nói thêm gì nữa, chỉ quay lại mạnh bạo lườm kẻ kia một cái.

Dư Tẫn nở một nụ cười đầy khiêu khích.