Làm cảnh sát ngay tại thành phố này, điều đầu tiên cần phải đảm bảo chính là không được để phát sinh đại án, tựa như cướp đoạt ngân hàng, án sát nhân liên hoàn, bắt cóc con tin, vơ vét tài sản, v.v…. toàn bộ những án đó trong thoáng chốc đều có thể oanh động, cho nên khi cảnh sát phá án luôn luôn phản ứng cấp tốc, cùng với kỹ thuật, chi viện đều rất kịp thời.
Bác sĩ còn chưa kịp tới được trước người bị thương, thì mấy tên giả thành phóng viên lập tức nhận được tiếng nói truyền ra tai nghe mini gắn bên tai, “Xác nhận, toàn bộ bọn cướp kia đều là tội phạm nguy hiểm đã vượt ngục, đến từ các tổ chức khủng bố khác nhau, thuộc dạng hành động bên ngoài, có hơn 15 năm ở tù. Thuốc nổ ở trên người chúng là thật. Với lại, bộ quốc an có gửi tin tình báo đến, người của bọn họ đã bắt được và đang áp giải nhân vật số 2 của tổ chức “Thánh đoàn”- A Tát, tối nay sẽ áp giải tới Bắc Kinh, hiện tại máy bay đã hạ cánh …”
Phó cục trưởng cảnh sát còn chưa kịp nói, thì Trần Bảo Cường liền dùng súng chỉ thẳng vào bác sĩ kia, lớn tiếng kêu: “Mày, lại đây! Đi cùng tụi tao! Lập tức chuẩn bị xe cho tụi tao! Hiện tại tụi tao phải rời khỏi đây! Lập tức!”
Nghe được người bên cục Quốc An đã bắt được A Tát, bản năng Lôi Hồng Phi lập tức nghĩ tới điều đây tiên, chính là Lăng Tử Hàn là người thực hiện hành động đó, bởi vì cậu cứ đi công tác suốt, đến giờ vẫn chưa trở lại. Nhưng Lâm Tĩnh lại chưa biết rõ thân phận thực sự của Lăng Tử Hàn trái lại không có miên man suy nghĩ, chỉ là nhạy cảm phát hiện Trần Bảo Cường hồ đồ ở đây, chắc chắn có liên hệ với việc A Tát bị giải tới Bắc Kinh.
Thấy tình huống có biến, hai người họ không dám tùy tiện hành động, cũng không can thiệp vào hành động của cảnh sát, mà dừng bước chân lại, giả dạng thành bộ dáng không biết phải làm sao, để cho cảnh sát đi giải quyết.
Bọn chúng muốn xe, lập tức rời khỏi đây, kỳ thực đây chính là thời cơ cứu con tin tốt nhất. Vị trí mà bọn cướp chọn cũng khá tốt, phỏng vấn trước đó đã từng khảo sát qua địa hình ở đây, tay súng bắn tỉa dù cho ở vị trí nào, cũng không thể một súng bắn chết được chúng, nếu như chúng đi ra ngoài rồi, cơ hội cũng sẽ có nhiều hơn. Hiện tại vướng tay chân nhất chính là cái tên có cột thuốc nổ trên người, tay phải gã nắm thành quyền, run nhè nhẹ, hiển nhiên là đang cầm kích nổ, hơn nữa khá là khẩn trương, coi như dù cho tay súng bắn tỉa chuẩn xác một súng bắn trúng trán của gã, thì theo quán tính co quắp của hệ thần kinh, có thể khiến cho tay phải của gã co lai, nhấn kíp nổ.
Trần Bảo Cường vừa nói xong, chuyên gia đàm phán giả trang thành phóng viên lập tức trấn an: “Được, chúng tôi lập tức báo cảnh sát biết. Anh đừng có vội, lúc chúng tôi tới, có thấy ở bên ngoài đậu sẵn mấy chiếc xe việt dã ở ngay cửa plaza, hình như là chuẩn bị cho các anh đấy. Nếu như anh không ngại, có thể để chúng tôi tiếp tục đi theo các anh tiếp tục phỏng vấn không, anh biết đó, đây là tin hiếm thấy, chúng tôi nhất định đưa tin toàn bộ quá trình, để lấy trọn tiền thưởng.” Thái độ của y rất thành khẩn, tựa như máu me không hề liên quan gì tới mình, chỉ một lòng truy tin đến cùng, nói đến cuối, y thậm chí còn cười rộ lên, thân thiết mà cười đùa tựa như chuyện này rất bình thường.
Trong tiếng cười của mấy phóng viên, tâm tình khẩn trương của bọn cướp cũng dần trầm tĩnh lại, nếu như lúc này phóng viên kia đưa một điếu thuốc cho chúng, không chừng còn có thể vỗ vỗ vai nhau, xưng huynh gọi đệ. Trần Bảo Cường đã ném con tin trong tay xuống đất, bọn cướp đang giữ hai con tin khác lập tức tiến lên trước, chắn trước gã, khiến gã có chút thư giãn, nòng súng trong tay cũng không còn kề sát đầu con tin nữa, có chút nghiêng lệch, ngón tay cũng không còn kề sát cò súng, hai ngón tay đã di chuyển ra ngoài, lập tức có 3 tay súng bắn tỉa thấy được tình hình, lập tức báo cáo, rồi nhắm vào mục tiêu, tùy thời nổ súng.
Ngay lúc bọn họ đang nói, trong tai nghe truyền tới mệnh lệnh của đội trưởng đặc công. Tay súng bắn tỉa bắn chết hai tên cướp đang giữ con tin, nếu như không thể 1 súng bắn chết, thì liền bắn rơi súng trên tay chúng. Tên trên người cột thuốc nổ thì giao cho Lôi Hồng Phi, đây chính là điều mà trước đó y đã nhiều lần nhấn mạnh, chỉ có cánh tay của y mới có thể ở trong thời điểm nguy kịch thời điểm nguy kịch phát huy tác dụng then chốt. Trần Bảo Cường đối phó với đám phóng viên do cảnh sát giả trang. Bác sĩ phụ trách cứu con tin. Lâm Tĩnh căn cứ tình huống hiện trường phối hợp tác chiến.
Đợi khi mọi người đang cười haha, trong tai nghe truyền tới mệnh lệnh quả đoán, “Chuẩn bị —– động thủ!”
Hai tiếng súng vô thanh lập tức bay tới, đồng thời nhắm thẳng vào đầu hai tên cướp kia. Thân thể bọn chúng hơi nghiêng vẹo, ngã về phía sau hướng Trần Bảo Cường. Bác sĩ chạy tới trước mặt chúng, lúc này nhanh chóng ra tay, kéo hai con tin kia ra, đẩy ngã trên mặt đất, dùng cơ thể mình bảo vệ họ. Lôi Hồng Phi một bước liền chạy nhanh tới, tay phải chuẩn xác mà vươn ra trước, ấn chặt lấy ngón cái tay phải của tên đang cột thuốc nổ trên người kia, trong nháy mắt đã đem xương ngón tay của gã bẽ nát bấy, không có khả năng nhấn kíp nổ nữa, tay trái của y giơ quyền nâng ra, đánh gã ngất nằm dài trên mặt đất. Lâm Tĩnh nhanh như chớp nhảy lên, hầu như cùng một lúc khi hai tên cướp kia trúng súng ngã xuống lập tức nhào tới Trần Bảo Cường. Chuyên gia đàm phán cùng một đặc công so ra chậm hơn hắn 1 chút, theo sát phía sau hắn, chạy ào tới. 3 phóng viên cùng lập tức giơ súng ra, hướng thẳng tới bên người Trần Bảo Cường mà nổ súng.
Tất cả chỉ hoàn thành trong tíc tắc, chỉ có Trần Bảo Cường phản ứng rất nhanh, nhanh chóng giơ súng. Lâm Tĩnh tay cầm lấy súng tự động trong tay kéo ra ngoài, nghiêng người nâng tay lên, đánh thẳng vào dạ dày của gã. Trần Bảo Cường đau tới trong nháy mắt không thể hít thở, lui hai bước về phía sau, đau tới nghiêng thắt lưng, liên tục ho khan.
5 tên cướp, giết 3, bắt sống 2, con tin thuận lợi được cứu ra, hành động sạch sẽ lưu loát, rất thành công.
Trần Bảo Cường nhìn chằm chằm Lâm Tĩnh, trong mắt tràn đầy hung quang. Lâm Tĩnh cười nhạt nhìn gã: “Hai lần đều bị tao bắt, đây chính là mạng của mày đấy. Mày có bản lĩnh thì trốn ra thêm lần nữa đi, tao đi bắt mày tiếp.”
Lúc trước khi Lâm Tĩnh cửa nát nhà tan, Trần Bảo Cường đã nằm trong ngục, hoàn toàn không biết việc này, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Mày lợi hại, nhưng cẩn thận vợ con trong nhà mày chết không toàn thây …”
Gã còn chưa nói hết câu, Lôi Hồng Phi liền giận tím mặt, nâng cánh tay phải lên, hung hăng tạt 1 quyền. Trần Bảo Cường bị đánh tới đầu váng mắt hoa, bên tai ong ong vang lên, nửa khuôn mặt bị thủng vào sâu, mũi gãy xương, máu chảy đầm đìa.
Gã không đứng thẳng nổi, choáng váng mặt mày mà nhắm mắt lại, hai hình cảnh kia cố sức mà đỡ gã, xụ mặt nói: “Mày còn dám làm bậy hả? Thành thật chút đi!”
Lôi Hồng Phi vẫn chưa hết giận, nắm chặt tay còn muốn đánh gã. Lâm Tĩnh kéo tay y lại, bình tĩnh mà nói: “Không cần tính toán với chó điên, không đáng.”
Lúc này Lôi Hồng Phi mới dừng tay, thân thiết nhìn hắn, thấp giọng hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Lâm Tĩnh khẽ lắc đầu. “Mỗi lần tôi bắt được bọn phần tử khủng bố, luôn có tên sẽ mắng loạn, ngôn ngữ cầm thú này vốn không cần nghe làm gì, càng không cần để trong lòng.”
“Ừ, được.” Lôi Hồng Phi thấy hắn tâm tình ổn định, không bị câu nói kia làm ảnh hưởng, lúc này mới yên tâm.
Lúc này, có khá nhiều cảnh sát cùng bác sĩ tiến đến, bắt đầu ngay ngắn thu thập hiện trường. Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi cùng nhau lùi di, đứng bên cạnh vừa nhìn hiện trường vừa thảo luận.
“Trần Bảo Cường ở Tân Cương là tội phạm nguy hiểm, giam trong ngục ở đó, khắp nơi đều là sa mạc, bọn chúng có thể vượt ngục ra tới tận đây, chứng tỏ bản lĩnh không nhỏ, theo lý thuyết đáng lẽ phải đi theo hướng Tây mà vượt cảnh, đến khu Trung Á hội hợp cùng đồng bọn, sao lại thiên lý xa xôi chạy đến Bắc Kinh?” Lâm Tĩnh khẽ nhíu mày. “Bọn chúng nháo như thế, theo lý thuyết có chút không thích hợp.”
“Tôi cũng thấy có chút kỳ quặc.” Lôi Hồng Phi gật đầu, nhưng hào hiệp vung tay lên. “Đây là chuyện hao tổn tâm trí của cảnh sát, chúng ta không nên để tâm nhiều.”
“Ừ.” Lâm Tĩnh không hề suy nghĩ nhiều, ngẩng đầu nhìn phía khu trẻ em, có chút tiếc nuối mà nói, “Chúng ta mua nhiều đồ như thế, chẳng biết để ở đâu rồi.”
Lôi Hồng Phi nhớ tới: “Ở bên cạnh lan can trên lầu, cậu chờ chút, tôi đi lấy.”
Thang cuốn bên cạnh đã tắt điện, y xoay người liền chạy đi. Lâm Tĩnh nhìn thân ảnh mạnh mẽ của y, khoái trá cười rộ lên.