Mấy ngày ở Nga trôi qua khá bình lặng, hoạt động phỏng vấn diễn ra cũng khá thuận lợi, không ai quấy rối, cũng không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, ngay cả tai nạn giao thông cũng không có.
Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh ngồi ở nhà hàng trước khi đến trung tâm điều khiển chỉ huy được thiết lập tại đó, cảm giác chán chết đi được, chỉ có thể nghe tin tức truyền đến từ Nhật cho đỡ nghiền.
Quỷ Thu tấn công chỗ ẩn thân của Yamamoto Gan, vợ chồng Yamamoto Gan tự sát, Đế Quốc Đạo Thần Đảng triệt để tan rã, tin tức này khiến cho Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh tinh thần đại chấn.
Cẩn thận xem xét qua các tin tình báo liên quan cùng tin tức được truyền tới, Lôi Hồng Phi cảm thán: “Không giết phụ nữ và trẻ nhỏ, cũng nguyên tắc ghê ha.”
Lâm Tĩnh tán thưởng mà nói: “Lúc gần đi lại bảo con gái của Yamamoto Gan báo cảnh sát, thật tiêu sái, so với mấy bộ phim điện ảnh còn kịch tính hơn.”
“Đúng vậy,” Lôi Hồng Phi ước ao. “Sau này nếu chúng ta có thể giả thành sát thủ thử một lần thì tốt biết mấy, có thể giảm bớt được nhiều nguyên tắc, lại rất tự do.”
“Hừ, nghĩ hảo huyền.” Lâm Tĩnh khinh bỉ y. “Anh nhiêu tuổi rồi? Bộ chưa thành niên sao?”
Lôi Hồng Phi trừng mắt liếc nhìn hắn: “Lẽ nào cậu lại không muốn? Với thân phận hiện tại của chúng ta, có thể nghênh ngang ở Nhật Bản ra tay giết người à, có thể giết được lão gia Yamamoto Gan cùng thằng nhóc con kia sao?”
Lâm Tĩnh nở nụ cười: “Khẳng định không có khả năng.”
“Chính vậy đó.” Lôi Hồng Phi thở dài đầy tiếc nuối. “Có đôi khi tôi thật mong được như Quỷ Thu.”
“Cuộc sống của cậu ta là dựa vào mũi dao, có gì đáng để mong chứ?” Lâm Tĩnh không cho là đúng. “Nhân tài như anh hiện tại mới khiến cho người ta ước mong đó? Có thể đánh nhau, vừa có thể mang danh chính nghĩa.”
Lôi Hồng Phi ngẩn ra, lập tức hắc hắc nở nụ cười. Y đưa tay sờ sờ đầu, vui vẻ mà nói. “Nói vậy cũng đúng.”
Từ sau đêm hôm đó ở buổi tiệc rượu với quân nhân Nga, Lôi Hồng Phi rất không tự nhiên, nghĩ rằng muốn tách khỏi Lâm Tĩnh càng xa càng tốt, lại sợ bản thân mình khống chế tâm tình không ổn, làm ra cử chỉ quái dị gì đó khiến cho hắn hoảng sợ, khi muốn rời xa rồi, lại cảm thấy việc này cũng không đến nỗi quan trọng lắm, rõ ràng không có chuyện gì hết mà lại tự dưng tránh xa hắn sẽ khiến Lâm Tĩnh cùng những người khác sản sinh hiểu lầm, nếu như lỡ khiến cho bên chính trị đưa ra suy luận cùng lời đồn sai, trái lại càng thêm phiền phức. Buổi tối y không dám ngủ cùng với Lâm Tĩnh nữa, ban ngày cũng không dám tùy tiện ôm vai quàng cổ, mặc dù đứng gần bên hắn, nhưng trong lòng luôn duy trì sự đề phòng, tranh thủ lúc được thì tách xa ra 1 chút.
Y cảm thấy mấy ngày qua thật dày vò mình, lại có một chút cảm giác vui sướng khác lạ, đặc biệt là khi cùng Lâm Tĩnh ăn, cùng hắn nói chuyện phiếm, nghe hắn nghiêm túc bàn công việc, thỉnh thoảng trêu chọc bản thân mình, cảm giác này cực kỳ tốt, khiến y trong sự quấn quýt và hoang mang lại rất sung sướng.
Sau khi nghe được tin Yamamoto Gan chết, bọn họ liền kết thúc công tác tại Nga, cùng đoàn phỏng vấn dùng chuyên cơ thẳng tới Tokyo Nhật Bản.
Bọn họ còn chưa kịp đáp xuống, thì liền nhận được tin. “Căn cứ sự xác nhận của tình báo, Fuuma và Quỷ Thu đều đã đến Tokyo, mục tiêu chính là diễn đàn hợp tác cao phong kinh tế toàn cầu.”
Đây chính là diễn đàn mà hầu hết các thủ lĩnh quốc gia đều tới tham gia, nếu như có hai sát thủ quốc tế đứng thứ nhất thứ hai thế giới đều đang ẩn núp tại Tokyo, nhất thời khiến cho cảnh sát Nhật Bản cùng chuyên gia bảo an được các quốc gia khác phái tới khẩn trương vô cùng.
Lịch trình của lãnh đạo các quốc gia đều khá chặt, chỉ có một số thủ lĩnh của một số ít các nước là đến sớm, mà phần lớn đều là đến Tokyo trùng vào ngày tổ chức diễn đàn, thủ tướng Trung Quốc Thạch Định Quốc cũng không ngoại lệ. Buổi chiều ông bay tới Tokyo, nhích chút thời gian gặp gỡ vài người, sau đó liền leo lên xe mà chạy tới trung tâm hội nghị quốc tế Tokyo, tham gia lễ khai mạc diễn đàn.
Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh không ở trong đoàn xe đưa thủ tướng đi, mà là dẫn một tiểu tổ tác chiến đặc chủng, tại khu vực chỉ định mà tiến hành nghiêm mật điều tra.
Nghi thức khai mạc còn chưa bắt đầu, thì chung quanh hội trường đã nghiêm mật đề phòng, các con đường đều bị phong kín lại, những xe không có giấy thông hành đặc biệt thì bị cấm tiến vào, thế nhưng, chung quanh hội trường các tòa nhà cao tầng mọc san sát, khách sạn cùng nhà trọ có vô số phòng, những vị trí mà các tay súng bắn tỉa có thể ẩn nấp để ra tay có hơn một ngàn, hoàn toàn không có khả năng đuổi hết bọn họ ra khỏi đó, bởi vậy chỉ có thể dùng kỹ thuật cùng nhân lực mà dưới phạm vi pháp luật cho phép, tiến hành kiểm tra.
Đến tận khi hội nghị bắt đầu, thủ lĩnh các quốc gia lục tục tiến vào, các nhân viên bảo an tham gia lục soát cũn không có nhận được tin tức gì liên quan tới tên sát thủ. Thần kinh ai cũng căng ra, rất sợ có một viên đạn đến từ một chỗ nào đó mà mình không biết, bắn trúng mấy vị lãnh đạo này, phá hỏng diễn đàn, nhiễu loạn cục diện chính trị thế giới.
Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh mang theo người của mình leo lên các lầu ở các hướng khác nhau, từng tầng một mà phân ra, dò xét, kiểm tra thử xem có dấu hiệu nào khả nghi hay không. Thời gian từng chút trôi qua, bọn họ ai cũng mồ hôi như mưa, nhưng không dám thả lỏng.
Đến lúc thủ tướng Thạch Định Quốc gần xuất hiện, bọn họ song song ở bên tai nghe nhận được thanh âm truyền đến từ trung tâm chỉ huy bảo an của Trung Quốc đến các nhân viên đang ở nước ngoài: “Phòng 1827 ở khách sạn Teikoku Zenkei, có thể xác nhận Quỷ Thu đang ở trong đó, Fuuma có thể đã ở đó, các tiểu tổ gần khu vực đó lập tức tiến hành lùng bắt, chú ý, hai người họ đều là nhân vật nguy hiểm cấp bậc cao, nếu như không thể bắt giữ, giết tất bất luận tội.”
Tiểu tổ của Lâm Tĩnh cách khách sạn Teikoku Zenkei gần nhất, vì vậy hắn lập tức mang theo người chạy vội xuống, nhắm thẳng đến khách sạn lớn cách đó 200m. Trong sảnh lớn người đến người đi, các thang máy cao tốc đều đang vận hành. Tuy rằng bản thân hắn có thể chạy bộ leo lên 18 tầng lầu, nhưng vẫn không nhanh bằng thang máy, vì vậy hắn kiềm chế tâm tình lo lắng của mình, đứng ở dưới sảnh mà chờ mất phút.
Lúc này, có một tiểu đội cảnh sát Nhật Bản tiến vào khách sạn này kiểm tra, thấy bọn họ, mấy cảnh sát đó cũng cảm thấy khác thường, lập tức tiến lên hỏi. Chung quanh có khá nhiều người, Lâm Tĩnh không nhiều lời, chỉ nhờ bọn họ phối hợp, để nhân viên tiếp tân cầm thẻ thông dụng vào các phòng tới. Mấy cảnh sát lập tức hiểu, tuy rằng khẩn trương, nhưng động tác nhanh nhạy, tới bàn tiếp tân nhờ một nhân viên phục vụ nam cầm thẻ phòng theo, sau đó tới thang máy lầu một mời các khách đứng chờ 1 chút, để tránh bỏ lỡ thời gian, cũng không khiến khách hàng ngộ thương.
Bọn họ dùng thang máy đến tầng 18, bước nhẹ lên thảm thẳng tới căn phòng 1827.
Lâm Tĩnh dùng máy dò xét xách tay cẩn thận tra xét bên trong căn phòng, xác nhận bên phòng trong có 2 người, phòng bên ngoài thì an toàn, liền bảo nhân viên phục vụ dùng thẻ phòng mà mở cửa.
Hắn đầu tàu gương mẫu, đợi cửa vừa mở ra liền đạp cửa xong vào, nhanh chóng chạy ào vào.
Phòng khách nhỏ vừa nhìn liền thấy toàn cảnh, nên hắn chỉ lướt mắt qua, thẳng tới của phòng ngủ.
Lúc này, cửa phòng bên trong mở ra, bên trong không có bật đèn, cực kỳ ảm đạm, nhưng ánh mắt Lâm Tĩnh như điện, thấy một người thanh niên cầm súng đang định đi ra ngoài. Người nọ dường như liếc mắt thấy hắn, động tác mau lẹ mà hướng cửa chạy đi.
Lâm Tĩnh không chút do dự nhắm ngay người đó, nhấn cò súng.
Người nọ chạy tới bên cạnh cửa, bay lên 1 cước, đá thẳng vào tay cầm súng của hắn. Lâm Tĩnh xuất thủ như điện, tay trái ra quyền hướng thẳng tới bàn chân đang đá tới của người đó, đồng thời đưa chân lên đá thẳng vào chân còn lại. Phản ứng người nọ không kịp, cái chân làm trụ đỡ bị đá, nhất thời mất cân đối, nghiêng người về phía sau.
Lâm Tĩnh phi thân xông về phía trước, đoạt lấy súng trong tay người nọ, vững vàng áp chế người nọ trên mặt đất.