Sau khi Lôi Hồng Phi xuất viện, tâm lý vẫn rất ổn định, thương thế khôi phục rất nhanh, không tới 3 tháng đã có thể tiến hành lắp đặt tay giả. Lâm Tĩnh thật cao hứng, cùng Đồng Duyệt hẹn được thời gian phù hợp xong, liền dành riêng một ngày một đêm trống lịch, đưa Lôi Hồng Phi đến bệnh viện tiến hành phẫu thuật.
Vì không phải là tay giả bình thường, trước tiên phải loại bỏ phần thần kinh trên phần tay bị cụt còn lại của y, sau đó bắt đầu thiết lập phần thần kinh mới, cho nên một khi tiến hành thì khá phiền phức, cuộc giải phẫu rất tinh tế phức tạp. Đồng Duyệt trước khi bước vào phòng giải phẫu có nói với Lâm Tĩnh: “Cuộc giải phẫu này cần phải mất đến 5,6 tiếng đồng hồ, con có thể trở về làm việc trước, sau đó canh thời gian trở lại.”
Nhưng Lâm Tĩnh lắc đầu: “Không có việc gì, con sẽ ở đây chờ, chuyện công tác con đã sắp xếp xong rồi, không có vấn đề gì đâu.”
Đồng Duyệt cũng không khuyên nữa, mang theo tổ phẫu thuật bước vào phòng giải phẫu.
Chuyện Lôi Hồng Phi lắp đặt tay giả cha mẹ y đều biết, đã nghe Đồng Duyệt nói về phương án chữa bệnh, cũng biết giải phẫu cần mất khá nhiều thời gian. Do không phải chuyện sống còn, nên Lôi Chấn liền khuyên bạn đời của mình về, không nên ngồi đây chờ trong đau khổ, sau đó biết Lâm Tĩnh sẽ đi cùng con mình, ông càng thêm yên tâm, nên bản thân không có tới mà trực tiếp đi làm.
Bên cạnh phòng giải phẫu là phòng nghỉ, dành riêng cho gia quyến của bệnh nhân sử dụng, bên trong có máy vi tính, TV, máy uống nước, bàn ghế, đầy đủ hết, bên tường còn có một chiếc sofa dài có thể nằm, không còn giống như lúc trước chỉ có thể ngồi trên hành lang trên băng ghế lạnh nữa. Lâm Tĩnh đi vào phòng nghỉ, đợi một hồi, chính mình liền đi rót 1 ly nước, ngồi xuống bên cửa sổ xuất thần. Trong lòng hắn rất bất an, tuy rằng Đồng Duyệt luôn mãi đảm bảo, sau khi lắp đặt tay giả xong, Lôi Hồng Phi trong quá trình hoạt động sẽ không có bất kì bất tiện nào cả, cũng giống y như chưa từng bị thương vậy, thế nhưng tất cả những ai không học qua y đều có 1 tâm lý chung, giả thì vẫn cứ là giả, đương nhiên không tốt bằng đồ thật rồi, vì vậy hắn rất lo lắng.
Ngây ngốc nửa ngày, hắn cầm lấy chén uống thêm ngụm nước, mới hồi phục lại tinh thần, đưa tay mở máy tính, nhìn nhìn tin tức, xem lướt qua diễn đàn quân sự một chút, tâm tình rốt cục mới dần dần bình tĩnh lại.
Buổi trưa có hộ công đưa cơm tới, mùi vị cũng không tệ, cũng nhiều món nhiều dạng, nhưng hắn lại nuốt không trôi, tùy tiện ăn 1 chút để người ta thu dọn.
Mặc dù sốt ruột lo lắng, nhưng hắn không có đi loạn chung quanh, vẫn ngồi yên trong phòng, mấy bác sĩ y tá khác nhìn vào, đều nghĩ hắn rất trấn định, quả nhiên không hổ là một quân nhân kinh nghiệm sa trường.
Cuộc giải phẫu này tiến hành mất hơn 7 tiếng, hắn đứng lên, bước ra ngoài, sống lưng thẳng tắp đứng ở ngoài cửa phòng giải phẫu.
Một lát sau, cửa phòng mở ra, Lôi Hồng Phi ngồi ở xe lăn được y tá đẩy ra, Đồng Duyệt đi theo bên cạnh đi ra. Trên mặt các bác sĩ y tá đều mang theo nụ cười, Lôi Hồng Phi cũng đang nở nụ cười.
Đồng Duyệt thấy Lâm Tĩnh, gật đầu chào hắn, khoái trá mà nói: “Hiện tại y cần phải tập làm quen với cánh tay mới này, bình thường chú ý hoạt động vừa phải, ví dụ như làm mấy việc nhà chẳng hạn, thế nhưng tạm thời không thể vận động mạnh, càng không thể đánh nhau.”
“Dạ.” Lâm Tĩnh vội vã đáp ứng, nghiêm túc hỏi. “Vậy còn cần phải chú ý thứ gì khác không? Về mặt ăn uống có cần phải kiêng cử gì không?”
Đồng Duyệt ôn hòa mà nói: “Chủ yếu cần phải ăn vài món có chút dinh dưỡng, kỵ các món ăn cay, chua, có tính kích thích.”
“Dạ, con biết rồi.” Lâm Tĩnh đi qua, rất tự nhiên tiếp nhận xe lăn của Lôi Hồng Phi, vừa đi vừa hỏi: “Vậy hôm nay có thể về nhà chưa? Hay là cần phải nằm viện quan sát?”
“Không cần nằm viện.” Đồng Duyệt rất khen ngợi với sự cẩn thận tỉ mỉ này của hắn. “Con có thể đưa y về nhà rồi, nhưng phần vai phải của y trong hai ngày không được dính nước. Trong phòng phẫn thuật chúng ta đã tiến hành gây tê cho y, qua 1 tiếng nữa dược tính sẽ hết. Chú sẽ đưa con thuốc giảm đau, nếu y thấy đau nhức, thì có thể cho y uống thuốc đó, nếu như y không thể nhịn được nữa thì liền gọi cho chú. Sáng mai, bác sĩ bên bọn chú vẫn sẽ qua bên chỗ y để tiến hành kiểm tra, chắc là không có vấn đề gì.”
Lâm Tĩnh tỉ mỉ nghe xong, liền yên lòng, cười nói: “Cám ơn chú Đồng, cực cho chú quá.”
“Đừng khách khí.” Đồng Duyệt trước sau như một mà khiêm tốn, chỉ là phải làm một cuộc giải phẫu tiến hành mất nhiều thời gian như vậy, vẫn chưa kịp ăn gì, khiến hắn cảm thấy có chút mệt mỏi rã rời. Lâm Tĩnh muốn đưa Lôi Hồng Phi trở về, hắn cũng không cần phải khách sáo nữa, quay về văn phòng mình nghỉ ngơi.
Lâm Tĩnh đẩy Lôi Hồng Phi ra cửa, dự định cõng y lên xe, nhưng Lôi Hồng Phi nhanh chóng đặt chân lên mặt đất, vững vàng đứng lên, chẳng hề để ý mà nói: “Tôi có thể đi mà, bị ở tay chứ đâu phải ở chân đâu, hơn nữa hiện tại vết thương cũng đã tốt rồi. Bọn họ ép tôi phải ngồi cái này, tôi cũng không tiện từ chối ý tốt của bọn họ, nhưng anh em chúng ta chắc không cần phải làm mấy trò này chứ hả.”
Lâm Tĩnh cười gật đầu, cùng y bước tới chỗ đậu xe, mở cửa cho y lên xe, sau đó trực tiếp chạy về nhà.
Lôi Hồng Phi dung quang toả sáng, nhìn qua rất đắc ý, hăng hái bừng bừng mà nói: “Cánh tay này không có giống mấy cái bình thường đâu nha, khung xương làm bằng hợp kim, bên ngoài là lớp da cơ thể, cảm giác cũng giống như nắm lấy tay thật vậy, bản thân tôi cũng sẽ có được xúc cảm chân thực, hơn nữa vận dụng như thường. Nhưng mà đây vẫn chưa lợi hại đâu, chú Đồng nói là dựa vào yêu cầu của cha tôi, bọn họ thêm vào một trường đao sắc bén cực mỏng vào trong cổ tay, đầu ngón tay cũng có trang bị mấy móng vuốt bén nhọn, có thể tùy thời nảy ra, nhắm vào chỗ hiểm của kẻ địch. À, hiện tại cánh tay này của tôi cực kỳ mạnh đó nha, không gì xâm hại được, một khi đánh nhau thì tuyệt đối lợi hại, haha.”
“Lợi hại như vậy?” Lâm Tĩnh cũng có chút giật mình. “Vậy không phải anh chính là trong họa có phúc hay sao? Sau này chỉ bằng cánh tay thiết này của anh thôi thì đã Sở Hướng Vô Địch rồi, thật ra anh có thể dùng biệt hiệu ‘Thiết tí phi hổ’ đó nha.”
“Ai nói không phải chứ?” Lôi Hồng Phi hài lòng mi phi sắc vũ. “Sau này tôi cần phải nỗ lực để làm quen với cánh tay này, tranh thủ sớm vận động như thường mới được.”
“Nhưng không được vận động quá sức đó.” Lâm Tĩnh liếc y một cái. “Hồi nãy chú Đồng nói sao chắc anh cũng nghe được mà phải không, cẩn thận, dục tốc tắc bất đạt đó.”
“Ừ, tôi biết mà.” Thuốc gây tê trên vai phải của Lôi Hồng Phi còn tác dụng, nên hiện tại y không thể nhúc nhích gì, thế nhưng trong lòng cũng đã dược dược dục thí, trên đường thỉnh thoảng ngắm cánh tay phải đặt trên đùi mình, trong mắt tất cả đều là tiếu ý.
Sắp về tới nhà, Lâm Tĩnh bỗng nhiên nhớ tới, nói với y: “Chú Đồng nói anh có thể làm việc nhà, vậy vệ sinh trong nhà mỗi ngày đều để cho anh làm nhé. Từ ngày mai, tôi sẽ bảo lính cần vụ không cần tới nữa. Với lại, anh cũng phải học nấu ăn nữa, ít nhất … cũng phải biết thái rau chặt thịt, tôi về làm đồ ăn cũng lẹ.”
Lôi Hồng Phi kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, sau đó đau khổ nói: “Có thể bỏ qua việc nhà hay không? Tôi đến sân huấn luyện luyện khí giới không tốt sao?”
“Không tốt.” Biểu tình Lâm Tĩnh rất nghiêm túc, “Hiện tại nếu anh luyện khí giới được xem là vận động quá sức đó, chú Đồng có nói qua rồi, nó không được phép. Làm việc nhà là hay nhất, nhất là không nặng, hai là có thể rèn luyện cho cánh tay phải của anh, luyện tính linh hoạt cùng tính phối hợp.”
Lôi Hồng Phi cau mày, không nói gì hết.
Lâm Tĩnh đưa xe chạy vào cửa chính bộ tư lệnh, bỗng nhiên lạnh lùng mà nói: “Sao nào? Làm việc nhà khó khăn tới vậy sao? Anh sợ cái gì? Hay là không thích làm mấy việc vặt vãnh này? Tôi thấy cho anh làm mấy việc này là tốt nhất đó, sẵn tiện luyện lại cái tính tình khó chịu này của anh luôn.”
Lôi Hồng Phi than thở: “Được rồi, được rồi, tôi làm, tôi làm, vậy là được rồi chứ gì?”
Lâm Tĩnh đậu xe trước cửa nhà, trong mắt có tiếu ý, nhưng nét mặt vẫn lạnh lùng. “Làm vệ sinh còn làm không được nữa sao, chỉ cần muốn làm là sẽ làm được, nhưng tôi nói trước là không được làm vỡ đồ trong nhà tôi đó.”
Lôi Hồng Phi không biết nên khóc hay cười, vừa tức giận vừa bất đắc dĩ: “Sao tôi lại có người anh em như cậu cơ chứ?”
Lâm Tĩnh xuống xe, đi qua đầu xe đỡ y xuống, nghiêm trang mà nói: “Có người anh em như tôi là vận khí của anh đó.”
Lôi Hồng Phi cười ha ha: “Câu này cũng có ý đó nha, đúng thật là vận khí của tôi mà.”
Lâm Tĩnh cũng không cần phải giữ nét mặt nữa, cũng cười rộ lên, cẩn thận đỡ y vào nhà.