Đạn đạo như cơn lũ không ngừng bắn thẳng vào thành phố phồn hoa cạnh biển kia, thế nhưng lúc này bọn Lăng Tử Hàn lại không hề có biểu hiện mặc kệ giống như lần trước nữa, hệ thống phản công đã được thiết lập tốt bắt đầu phát huy tác dụng, trong cơn mưa đạn đạo của “Nước địch” không ngừng bay vào lãnh thổ của mình, thì đạn đạo phản công của bọn họ cũng được phóng ra.
Vô số đạn đạo gặp nhau không trung, nổ tung, không ngừng bắn ra pháo hoa hoa mỹ, khiến không gian tràn ngập khói đen, rất đồ sộ, chỉ có một số ít quả lọt lưới mà bắn trúng mục tiêu, liên tục làm nổ tung vài tòa kiến trúc. Đối với một thành thị lớn mà nói, thì chút tổn thất này cũng không tính là bao, tất nhiên sẽ không làm ảnh hưởng tới thực lực của một nước.
Đương nhiên Lôi Hồng Phi đã tính toán hệ thống phản công của đối phương sẵn trong đầu, vì vậy cũng đã sẵn kế hoạch B, thế nhưng, ngay khi nhóm đạn thứ hai được phòng ra, thì hệ thống phóng đạn đã bị hacker tấn công, trong phút chốc liền liệt.
Lôi Hồng Phi phi thường ảo não, “Chúng ta về mặt máy tính quả thực kém xa rồi, không có chút lực chống nào hết trơn.”
Lâm Tĩnh rất bình tĩnh. “Hiện tại chỉ có thể dùng điểm mạnh của chúng ta mà thôi, phát động tiến công lớn trên mặt đất đi.”
Trong mặt chiến lược, bọn họ xác thực mạnh hơn so với Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ, nên đánh nghi binh thế nào, vây binh ở nơi nào, tấn công đột ngột ở thời điểm nào, đều có kế hoạch kỹ lưỡng. Lâm Tĩnh vừa kiến nghị, Lôi Hồng Phi cùng Ninh Giác Phi lập tức đồng ý.
Rất nhanh, chiến đấu bắt đầu khai hỏa. Ba người lần lượt phân công nhau, Ninh Giác Phi chỉ huy bộ đội đặc chủng tiến hành thâm nhập địch, Lôi Hồng Phi chỉ huy không quân, Lâm Tĩnh chỉ huy lục quân, hướng “Địch nhân” phát động tiến công toàn diện.
Dàn máy bay ném bom, dàn máy bay tiêm kích xẹt qua trời cao, bay thẳng tới thành phố của đối phương. Bên không quân của Lăng Tử Hàn cũng bắt đầu lên không nghênh chiến, nhưng nếu so với không quân do chính Lôi Hồng Phi điều khiển thì lực không sánh bằng rồi.
Lâm Tĩnh lúc trước đã từng ở Tây Vực đối mặt với rất nhiều phân tử khủng bố, vô số lần tiến hành chiến đấu kịch liệt, quy mô cũng không ít. Lúc này tuy chỉ là chỉ huy đoàn lính thiết giáp cùng bộ đội dã chiến, khác với bộ đội đặc chủng, nhưng cũng chỉ là chuyện đơn giản. Từng đoàn xe thiết giáp bắt đầu trùng trùng điệp điệp mà hướng thẳng về phía trước, đối phương ngoại trừ dùng lửa đạn cùng chiến hào để ngăn chặn ra, cũng không còn biện pháp nào khác.
Ninh Giác Phi chính là kỳ tài của tác chiến đặc chủng, chỉ huy vài bộ đội đặc chủng tiến hành làm tổn hại người bên đối phương khá hữu hiệu, một kích ra đi, không hề ngừng lại, cho dù có người đuổi theo, cũng không thể cách nào tìm được bọn họ.
Trong game có khá nhiều quy tắc phù hợp với nguyên tắc đạo đức ở bên ngoài, ví dụ như nếu sử dụng đạn hạt nhân hoặc vũ khí sinh học thì sẽ bị trừ khá nhiều điểm, nếu như trong cuộc chiến tranh gây ra tử vong vô số cho bình dân, cũng sẽ bị trừ điểm, nhưng nếu đả kích mục tiêu quân sự cùng phá hỏng phương tiện quan trọng có thể tăng thêm điểm, ám sát nhân vật trọng yếu của đối phương cũng sẽ tăng điểm, những thứ này trong khi bọn họ cùng nhau bàn bạc định ra chiến lược cũng đã cân nhắc chu đáo.
Dưới sự công kích mạnh mẽ của bọn họ, Lăng Tử Hàn cũng không dám sử dụng vũ khí hạt nhân hoặc vũ khí sinh học, vì vậy trong 1 chiêu mà có thể tiêu diệt lực lượng quân sự khổng lồ như vậy là không có cách nào. Bọn họ đều rất tò mò, muốn xem thử Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ sẽ dự định đối phó thế nào.
Ba người bọn họ đã nghĩ ra rất nhiều phương pháp ứng phó. Tính luôn cả cách phản ứng tiêu cực nhất của Lăng Tử Hàn. Tiến công của bọn họ hầu như không có gặp phải sự chống lại, thành công mà nhanh chóng tiến nhập, chiếm không ít thành phố. Cứ vậy, bọn họ nhất định phải chia quân đóng tại nhiều chỗ, nếu không đóng quân thì khẳng định không được, nhưng nếu cử quá nhiều thì sẽ khiến cho thế tiến công của bọn họ suy yếu đi. Mà điều khiến cho bọn họ đau đầu nhất chính là, càng đi về phía trước, thì chiến tuyến càng kéo dài, khiến cho việc tiếp tế của bên hậu cần mang áp lực khá lớn.
Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ không cùng đại bộ đội của bọn họ tác chiến chính diện, chỉ là chuyên môn công kích tuyến tiếp viện của bọn họ. Thành thị mà bọn họ chiếm được đa phần đều là vườn không nhà trống, kho lương thực, kho dầu tất cả đều rỗng tuếch, bọn họ lại không thể cử quân đội ra để tiến hành cướp đoạt của dân thường, nếu làm vậy sẽ bị trừ điểm, điều này khiến cho Lôi Hồng Phi dần dần cảm thấy có chút nghĩ không ra, rất là tức, rất là phiền.
“Tức chết tôi rồi.” Y hung hăng gõ tay vịn sofa. “Cái tên Tử Hàn này, luôn gian trá xảo quyệt như thế, khiến người ta chẳng biết đường nào mà đối phó.”
Ninh Giác Phi nhẹ nhàng mà cười: “Hiện tại khiến cho chúng ta cứ nửa vời, tiến thối lưỡng nan.”
Lâm Tĩnh thở dài: “Đánh đến đây rồi, lui thì lui không được, chỉ có thể đánh tiếp mà thôi, vậy thì đành tiêu diệt sinh lực của bọn họ vậy, không thể cứ để cho họ nắm mũi mình thế này mãi được.”
“Đúng.” Lôi Hồng Phi có lại tinh thần. “Tôi sẽ đi bắn nát thủ đô của bên họ.”
Ninh Giác Phi cũng cười: “Em dẫn người đi giết hết người trong nội các của bên họ.”
“Sợ là tìm không được người thôi.” Lôi Hồng Phi mỉm cười lắc đầu. “Tâm tư Tử Hàn rất là cẩn mật kín kẽ, Thiên Vũ cũng không phải ngọn đèn cạn dầu, sao dễ khiến cho cậu tìm được khẽ hở chứ? Nếu như cậu đi, chỉ sợ là lọt vào tròng đó.”
Ninh Giác Phi lập tức gật đầu: “Cũng đúng quên đi, em tiếp tục kế hoạch phá hỏng vậy.”
Bọn họ đều xuất thân từ bộ đội đặc chủng, can đảm cẩn trọng, hành sự cẩn thận, kế hoạch chu đáo chặt chẽ, còn bản thân cũng tự nhận không có quỷ kế đa đoan như những người xuất thân từ bộ tình báo, bởi vậy càng phải cẩn thận, tuyệt không thể lỗ mãng hành sự.
Thế nhưng đánh thì vẫn phải đánh, Lôi Hồng Phi chỉ huy rất nhiều máy bay tiến thẳng tới thủ đô địch quốc, tiến hành oanh tạc, đương nhiên phải tránh các tòa kiến trúc của dân cùng các bảo tàng.
Y oanh tạc khá nhiều vào ngay trung tâm của thủ đô, bọn Lăng Tử Hàn không thể tiếp tục để không mà không chiến, vì vậy trong cơn mưa đạn đạo phóng ra, có rất nhiều máy bay tiêm kích cất cánh, cùng Lôi Hồng Phi triển khai không chiến.
Game này có những điểm đặc thù, chính là bọn họ có thể tự mình tham dự vào cuộc chiến bất kì lúc nào, thế nhưng, dù tham gia với thân phận gì, nếu như bị “Hạ gục”, thì nhất định phải rời khỏi game, không thể sử dụng “Sống lại” mà game đặt ra nữa. Hiện tại Lôi Hồng Phi đang đảm nhiệm vị trí phi công trong máy bay tiêm kích, đang tại không trung ngang dọc quay lại, có thế như chẻ tre, thế nhưng, rất nhanh y liền phát hiện, hành động của một máy bay tiêm kích bên địch quân có chút khác biệt, trong không trung hơi hơi dừng 1 chút, bỗng nhiên tìm một hình cung, xác định mục tiêu, hướng thẳng về phía y.
“Haha, nhanh như vậy đã phát hiện ra tôi rồi à? Lợi hại nha.” Lôi Hồng Phi nhất thời hăng hái, mi phi sắc vũ mà thao túng máy bay chuyển hướng trong không trung. Ninh Giác Phi đang chỉ huy bộ đội đặc chủng phá hủy nhà máy điện, lúc này nhìn màn hình bên y, thuận miệng hỏi: “Anh đoán đó là ai? Lăng đại ca hay Vệ đại ca?”
“Hơn phân nửa là Thiên Vũ.” Lôi Hồng Phi rất khẳng định. “Tôi đã cùng ảnh đánh nhiều trận rồi, ảnh biết khá rõ về không chiến, chí ít cũng biết chơi trên game, chơi rất khá.”
“Nhưng anh cũng nên cẩn thận 1 chút, đừng khiến cho người ta giết chết trên không trung đấy.” Lâm Tĩnh cười nói. “Chúng ta 3 chống 2, hiện tại thế lực lại ngang nhau, nếu như anh bị bị nốc-ao, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm đó.”
“Cậu yên tâm đi. Tôi tốt xấu gì cũng là phi công xuất thân từ học viện không quân chính quy đó nha, nếu có thể dễ dàng bị người ta giết như thế, thì sao có thể sống tới tận giờ này.” Lôi Hồng Phi cười hắc hắc. “Các cậu đây đều là tăng chí khí cho địch, diệt uy phong của mình đó hả, sao lại muốn tôi bị người khác giết như thế chứ? Sao không nghĩ là tôi sẽ giết chết ảnh đi?”
Nói xong, y trên không trung liên tiếp tiến hành một loạt động tác phi hành, nhanh chóng lướt ngang qua cái máy bay đang truy kích mình, lập tức nhằm vào từ phía sau, ấn nút phóng đạn đạo hướng thẳng vào thân máy bay ở trước mặt mình.
Một quả đối không từ cánh máy bay của y bay ra, hướng thẳng tới máy bay ở trước mặt, ý định xuyên thẳng qua thân máy bay.