Hổ Lang Chi Sư

Chương 88: Thiết Kích Trương Hưng Bá

Chuyện quyên tặng tài sản và ký kết khế ước đã có tham mưu trưởng của phủ Tổng đốc chịu trách nhiệm, Mạnh Hổ cũng không lo lắng bọn quý tộc và chủ tế này dám giở trò gì. Liên đội kỵ binh của Chiến Ưng và đội cận vệ của phủ Tổng đốc đã giải thích cho bọn chúng, chỉ cần quyên tặng tài sản và ký kết khế ước là có thể dễ dàng rời khỏi phủ Tổng đốc.

Sau khi sắp xếp ổn thoả mọi chuyện, Mạnh Hổ lập tức ra đi.

Triệu Thanh Hạm lưu luyến không thôi tiễn đưa Mạnh Hổ ra khỏi cửa phủ Tổng đốc, sau khi thấy chung quanh không có bóng người nào, đôi môi căng mọng liền hôn Mạnh Hổ một cái, sau đó nói với vẻ lo lắng:

- Hổ lang, lần này chàng đắc tội với La Đạo Nam như vậy, hắn nhất định sẽ tố cáo chàng với hoàng đế bệ hạ và giáo đình, việc này có thể có chút rắc rối.

- Không phải chỉ có La Đạo Nam mà thôi!

Mạnh Hổ mỉm cười:

- Bọn còn lại có ai cam tâm tình nguyện quyên tặng đất đai và tài sản đâu? Chỉ cần đại quân của đế quốc Minh Nguyệt rút lui, lập tức bọn chúng sẽ trở mặt, đến lúc đó không biết sẽ nói xấu về ta như thế nào trước mặt hoàng đế bệ hạ. Hừ hừ, bất quá ta không thèm quan tâm, chỉ cần có thể bảo vệ dân chúng hành tỉnh Tây Bộ bình an, ta cũng không tiếc gì cả, bởi vì ta đã hứa với Lôi Minh.

- Hổ lang, chuyện cũng đã xảy ra rồi, chàng không cần lo lắng quá mức!

Triệu Thanh Hạm nhìn Mạnh Hổ với ánh mắt ôn nhu tình tứ, đột nhiên lộ vẻ khác thường, nhỏ nhẹ nói:

- Chỉ cần chàng có thể ngăn cơn sóng dữ đánh bại đại quân đế quốc Minh Nguyệt của Tư Đồ Duệ, thanh danh của chàng nhất định sẽ lên cao như mặt trời đứng bóng. Đến lúc đó cả đế quốc sẽ truyền tụng sự tích anh hùng của chàng, dân chúng của cả hành tỉnh Tây Bộ sẽ quỳ dưới chân chàng mà lễ bái, cho dù bọn La Đạo Nam có chạy đến đế đô tố cáo, chỉ sợ hoàng đế bệ hạ cũng không thèm để ý tới bọn chúng.

Ngừng một chút, trên gương mặt nõn nà của Triệu Thanh Hạm đột nhiên hiện lên hai vầng mây đỏ, lại nói:

- Huống chi bây giờ chàng đã là vị hôn phu của Thanh Hạm quý nữ, chỉ chờ đánh lui giặc đế quốc Minh Nguyệt chúng ta sẽ chính thức thành hôn, đến lúc đó cho dù hoàng đế bệ hạ bất mãn chàng cũng sẽ phải có điều e ngại.

Lời này của Triệu Thanh Hạm quả thật không sai, theo như quy chế của đế quốc, nếu như Mạnh Hổ thật sự cưới Triệu Thanh Hạm, chức Công tước Tây Bộ và Tổng đốc Tây Bộ dĩ nhiên sẽ không về tay Mạnh Hổ. Thế nhưng chức quân đoàn trưởng của quân đoàn Tây Bộ chắc chắn sẽ rơi vào tay Mạnh Hổ không cần tranh cãi, đến lúc đó Mạnh Hổ thân nắm chức quyền cao cả, tay nắm đại quân, chỉ trong nháy mắt liền biến thành đại quan nơi biên giới của đế quốc Quang Huy, hoàng đế của đế quốc nếu muốn động đến hắn cũng phải gác tay lên trán suy nghĩ đến hậu quả cho thật kỹ!

Mạnh Hổ khẽ mỉm cười:

- Ta không hề quan tâm đến đám nhãi nhép kia!

Quả thật Mạnh Hổ không hề bận tâm đến bọn quý tộc và chủ tế của Tây Bộ như La Đạo Nam. Sự kiện Mạnh Hổ ép buộc quyên tặng tài sản và đất đai lần này có lẽ có ảnh hưởng tới thanh danh Mạnh Hổ, để lại tiếng xấu trong lòng tầng lớp quý tộc và chủ tế, nhưng Mạnh Hổ không hề lo lắng. Bởi vì trên thế gian này chỉ có lợi ích vĩnh viễn mà không có địch nhân hay bằng hữu vĩnh viễn cả!

Chỉ cần Mạnh Hổ vui lòng xuất ra ích lợi, quý tộc và giáo hội của các đại hành tỉnh nhất định sẽ vui lòng hợp tác. Thế nhưng đó là chuyện sau này, ít nhất đối với Mạnh Hổ bây giờ là quá xa xôi. Bây giờ Mạnh Hổ muốn bảo vệ Tây Lăng trước đã, sau đó là cưới Triệu Thanh Hạm để lên làm quân đoàn trưởng của quân đoàn Tây Bộ.

- Hổ…

Triệu Thanh Hạm ôn nhu nói:

- Chàng xuất chinh bên ngoài nhất định phải cẩn thận, thiếp chờ chàng trở lại!

Mạnh Hổ đưa tay khẽ véo cằm Triệu Thanh Hạm, cúi đầu khẽ hôn phớt lên môi nàng, sau đó quăng mình lên ngựa không quay đầu lại cứ thế mà giục ngựa ra đi. Vó ngựa lọc cọc, hình bóng Mạnh Hổ nhanh chóng mất hút trên con đường yên tĩnh, Triệu Thanh Hạm đột nhiên cảm thấy buồn bã như vừa mất đi cái gì quý giá, chân trời phía Đông đã có vài tia nắng ban mai vừa le lói….

--------------

Thanh Ngưu sơn, thế núi hiểm trở.

Thanh Ngưu sơn ở vào chỗ giáp giới của ba phủ Tây Lăng, Tam Giang và Hà Đông. Dưới chân Thanh Ngưu sơn là đồn điền Thanh Ngưu, bốn, năm trăm hộ dân sống ở đó, có chừng hai ngàn nhân khẩu, coi như là một trấn lớn.

Sau khi cuộc chiến Tây Lăng bước vào giai đoạn giằng co, Tư Đồ Duệ cũng đã điều chỉnh sách lược, lưu lại sáu sư đoàn mười lăm vạn đại quân tiếp tục đóng quân ngoài thành, bày ra thế bao vây trường kỳ, nhưng trên thực tế lại đang âm thầm đào địa đạo. Mấy sư đoàn còn lại chia ra tiến công chiếm đóng các phủ Tây Lăng, Hà Đông, Tam Giang, Hà Bắc, chủ yếu là để thu gom lương thực, nhân tiện chiếm đóng thành trì.

Gần giữa trưa, trong đồn điền Thanh Ngưu đột nhiên vang lên tiếng chuông cảnh báo inh tai, dân chúng đang chuẩn bị ăn trưa nghe tiếng vội vã đổ xô ra cửa xem rốt cục xảy ra chuyện gì. Chỉ thấy tráng đinh đồn điền đang đi dọc trên đường báo cho từng nhà, rằng giặc của đế quốc Minh Nguyệt sắp tới, trưởng đồn điền bảo mọi người nhanh chóng chạy lên Thanh Ngưu sơn tị nạn.

Cả đồn điền Thanh Ngưu lập tức trở nên giống như chảo nước sôi sùng sục, đại ca Đông gia vội vàng đi tìm quang gánh gánh hai đứa con gái nhỏ của mình, con dâu tay vẫn còn cầm một giỏ trứng gà. Cha con Tây gia không nỡ bỏ bầy heo, hai cha con đang ra sức nắm lỗ tai heo kéo đi xềnh xệch, Tứ Cẩu Tử thừa dịp lộn xộn ở Trương gia sờ soạng khuê nữ vài cái. Nhị Hồ Tử huyết khí phương cương vung một con dao chẻ củi lên nói là muốn cùng giặc đế quốc Minh Nguyệt liều mạng, kết quả bị mẹ hắn tát cho vài cái sợ run, cả đồn điền Thanh Ngưu giờ đây gà bay chó chạy, náo loạn cả lên.

Trưởng đồn điền Thanh Ngưu Trương Hưng Bá hai tay cầm cặp thiết kích nặng trên trăm cân trấn giữ dưới tàng cây hoè già nơi cửa đồn điền, đang cố gắng duy trì trật tự vài chục tên tráng đinh thủ hạ. Bất quá cả đồn điền Thanh Ngưu đã hoàn toàn rối loạn cả lên, vài chục tráng đinh kia không thể nào kềm chế được tình hình. Trương Hưng Bá tuy có một thân sức mạnh hơn người, nhưng cũng chưa từng trải tình cảnh như thế này, trong lúc nhất thời cũng bó tay không có cách nào cả.

Một tên tráng đinh đi tới, nhỏ giọng nói:

- Hưng ca, chúng ta cũng mau mau chạy thôi, không chạy là không kịp nữa!

- Thúi lắm!

Trương Hưng Bá trừng hai mắt, lớn tiếng mắng:

- Lão tử thân là trưởng đồn điền Thanh Ngưu, làm sao có thể bỏ mặc bà con dân chúng trong đồn điền? Hầu lão tứ ngươi còn dám nói con bà nó một câu nữa, lão tử sẽ ngắt cái đầu heo của ngươi ném xuống hồ!

Hầu lão tứ vẻ mặt buồn bã nói:

- Nhưng mới rồi Mã Tam vừa truyền tin tức về, báo rằng giặc đế quốc Minh Nguyệt đã qua Lạc Mã Pha, cách đây không đầy năm dặm, chỉ trong chốc lát sẽ đến đây. Nhưng bây giờ ngươi xem tình hình hiện tại, bà con dân chúng đồn điền trong quãng thời gian ngắn nhất định không thu xếp xong xuôi, không lẽ chúng ta ở lại chịu chết chung với họ?

- Ủa?

Trương Hưng Phách đột nhiên thảng thốt kêu lên, nhếch miệng cười:

- Hầu lão tứ ngươi nói vậy đã làm ta nhớ ra, gọi tất cả mọi người theo lão tử ra đồi Sa Kiều bên ngoài đồn điền.

Thoáng chốc sắc mặt Hầu lão tứ trở nên trắng bệch, run giọng nói:

- Hưng ca ngươi muốn làm gì?

- Làm gì à?

Trương Hưng Phách cau mày:

- Đương nhiên phải ngăn cản giặc đế quốc Minh Nguyệt rồi, trước khi tất cả bà con dân chúng trong đồn điền chưa vào núi hết, không cho bất cứ một tên giặc đế quốc Minh Nguyệt nào vào đồn điền! Người nào sợ chết dám tự tiện trốn tránh con bà nó, hãy coi chừng song thiết kích trong tay lão tử không có mắt, hừ, đi! truyện được lấy tại Trà Truyện

Hầu lão tứ lộ vẻ sầu thảm, liếc nhìn song thiết kích trong tay Trương Hưng Bá, cố ghìm một câu chửi đổng, cố trấn tĩnh lại thét to:

- Các huynh đệ, đi, đập chết con bà nó!

Đồi Sa Kiều nằm trên đường tắt đi đến đồn điền Thanh Ngưu, Trương Hưng Bá dẫn hơn bốn mươi tên tráng đinh mới vừa chạy tới nơi, trên triền núi phía trước cách đó không xa đã thấy quân của đế quốc Minh Nguyệt đông nghìn nghịt. Tên quan chỉ huy của quân đế quốc Minh Nguyệt rút chiến đao ra chỉ thẳng lên trời, một đội cung tiễn thủ thần sắc lạnh lùng từ trog đội hình bước ra, triển khai thành nhiều nhóm nhỏ.

Thấy đội hình nghiêm chỉnh của quân đế quốc Minh Nguyệt, cả bọn tráng đinh Hầu lão tứ hai chân run rẩy, sợ hãi đến nỗi mặt mày xanh lè.

Chỉ có Trương Hưng Bá thần sắc tỏ ra trấn định, quơ ngang song thiết kích trong tay, lớn tiếng quát:

- Các huynh đệ hãy nghe lão tử nói cho rõ, cho dù là chết cũng không thể để bọn giặc đế quốc Minh Nguyệt qua khỏi chỗ này!

Vù vù vù…

Trương Hưng Bá vừa dứt lời, một trận mưa tên dày đặc từ phía quân đế quốc Minh Nguyệt bắn tới, Trương Hưng Bá vội vàng múa song thiết kích trong tay thành một vòng tròn che kín trước người, gạt bay những mũi tên bắn vào thân mình. Thế nhưng tráng đinh phía sau hắn không có được bản lãnh như vậy, liên tục trúng tên ngã xuống trong vũng máu. Chỉ qua hai đợt mưa tên, toàn bộ tráng đinh phía sau Trương Hưng Bá đều đã ngã xuống.

Tên quan chỉ huy của quân đế quốc Minh Nguyệt chỉ thẳng chiến đao trong tay về phía trước, đám trọng trang bộ binh đông như kiến vội vàng vung chiến đao sắc bén lên, giống như cơn thuỷ triều cuồn cuộn thẳng tiến về phía đồi Sa Kiều. Hai mắt Trương Hưng Bá trợn tròn xoe, ngửa mặt lên trời thét dài, một mình quơ song thiết kích từ trên đồi lao xuống.

Tên quan chỉ huy của quân đế quốc Minh Nguyệt nở một nụ cười chế giễu, tên này cũng có chút dũng khí, tiếc rằng chỉ là cái dũng của kẻ thất phu!

- Giết!

Chỉ trong nháy mắt, Trương Hưng Bá đã vọt tới trước mặt đám trọng trang bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt, lập tức hét lớn một tiếng phi thân nhảy lên, thiết kích trong tay trái đã chém mạnh về phía tên quân đi đầu tiên của đế quốc Minh Nguyệt. Chỉ nghe rắc một tiếng, trọng thuẫn vác trên vai tên trọng trang bộ binh kia đã bị chém vỡ nát thành từng mảnh.

Thế chém của thiết kích còn chưa hết, lại chém xả tên trọng trang bộ binh kia từ vai trái xuống tới sườn phải thành hai khúc.

Trương Hưng Bá chỉ chém ra một kích đã chém thành hai khúc một tên trọng trang bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt người mang trọng thuẫn, thân hình to lớn như thiết tháp lúc này mới nặng nề rơi xuống đất, đôi chân to lớn ngập sâu vào trong đất tới hơn nửa thước. Chỉ trong chớp mắt, thiết kích trong tay phải của Trương Hưng Bá đã chém ra một vòng mang theo tiếng rít gió chói tai, ba tên trọng trang bộ binh đứng đầu nháy mắt đã bị chém làm sáu khúc!

Phập phập phập….

Máu tươi phun ra như mưa, sáu khúc thi thể không còn sự sống văng tung toé trên mặt đất. Thấy Trương Hưng Bá kiêu dũng như vậy, hơn trăm tên trọng trang bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt vội vã lui về phía sau, kết từng hàng từng hàng thành đội hình bộ binh chỉnh tề. Bọn trọng trang bộ binh này không hổ là thân trải trăm trận, cảm thấy đánh đơn độc không lại Trương Hưng Bá, nên lập tức triển khai đội hình hợp lực đánh chết Trương Hưng Bá.

Trương Hưng Bá vừa chém một kích giết chết ba tên trọng trang bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt, đang muốn sấn lên phía trước bỗng nghe âm thanh khác lạ.

Tiếng rít chói tai vang lên, một đám lao sắc bén từ trên không bay xuống, Trương Hưng Bá hừ lạnh một tiếng, song thiết kích trong tay vội vàng múa loạn một trận, đánh bay mười mấy cây lao phóng tới. Thế nhưng hắn còn chưa kịp thở, một đợt lao nhiều hơn nữa đã tiếp tục phóng tới, lần này Trương Hưng Bá không dám đỡ thẳng nữa, vội lăn mình xuống đất, cả người cuốn tròn lại như quả cầu lăn đi.

Phốc phốc phốc…

Gần như ngay lúc Trương Hưng Bá vừa mới lăn đi, mặt đất nơi hắn đứng vừa rồi đã cắm đầy lao nhọn lạnh lẽo.

Trương Hưng Bá vội vã lăn xa vài chục bước mới dám vọt người đứng dậy, thế nhưng vận rủi của hắn chỉ vừa mới bắt đầu. Đám trọng trang bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt thân trải trăm trận, phối hợp ăn ý đã tấn công tới như thuỷ triều, không đợi Trương Hưng Bá kịp trấn tĩnh tinh thần, một loạt trường mâu sắc bén đã nhằm vào những chỗ yếu hại trên người hắn mà đâm tới. Lại còn một số trường mâu nhiều hơn nữa đã chặn hết tất cả đường né tránh trái, phải, trước, sau của hắn. Mũi mâu sắc bén như xé toang không trung, phát ra tiếng rít rợn người, thậm chí Trương Hưng Bá còn có thể cảm thấy sát khí lạnh lẽo toát ra từ mũi mâu rất rõ ràng.