- Tướng quân!
Trương Hưng Bá suất lĩnh hơn trăm cận vệ quân chạy xéo qua trước trận, cuối cùng sát nhập vào liên quân của Hồ tộc, Báo tộc và bộ lạc Hùng Ưng cùng tiến lên, Cổ Vô Đạo được Trương Hưng Bá hộ vệ giục ngựa chạy tới trước mặt Mạnh Hổ. Vừa thấy mặt Mạnh Hổ, vẻ mặt của Cổ Vô Đạo và Trương Hưng Bá tỏ ra vô cùng kích động, một hán tử được làm bằng sắt như Trương Hưng Bá thậm chí suýt nữa đã rơi lệ.
- Aaaaaaaaa…
Trương Hưng Bá không thể kìm được nỗi kích động trong lòng, ngửa mặt lên trời thét dài.
Cổ Vô Đạo cũng kìm lòng không được ngửa mặt lên trời cười dài, vốn tảng đá từ bấy lâu đè nặng trong lòng nay đã được dỡ ra, Mạnh Hổ đã đến đây, gánh nặng ngàn cân trên vai hắn cuối cùng cũng đã có thể buông xuống. Hơn nữa vô số chuyện càng làm cho Cổ Vô Đạo vững tin không nghi ngờ gì, chỉ cần có Mạnh Hổ áp trận, thắng lợi không thể nào vuột khỏi tầm tay.
Mạnh Hổ gật đầu thật mạnh với Cổ Vô Đạo và Trương Hưng Bá, sau đó giơ cao chiến đao qua khỏi đầu hung hăng quơ mạnh, hơn ba vạn kỵ binh Man nhân phía sau lập tức gầm lên như trời long đất lở. Tất cả đều thôi thúc chiến mã của mình, giơ cao chiến đao xông về phía trước nhanh như gió cuốn mây bay. Trên chiến trường phía trước, sĩ khí của kỵ binh bộ lạc Thiên Lang ngày càng sa sút, thậm chí có mấy tên thủ lĩnh của những bộ lạc nhỏ đã tính đến chuyện rút lui bỏ chạy. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
- Không cần sợ, mọi người không cần hoảng sợ!
- Các dũng sĩ bộ lạc Thiên Lang, chúng ta là những người bất khả chiến bại.
- Phấn khởi tinh thần lên, hãy cho bộ lạc Hùng Ưng nhỏ bé kia biết sự lợi hại của chúng ta!
Lang Bào cỡi một con ngựa cao to trắng như tuyết vừa không ngừng giục ngựa chạy qua chạy lại trước trận của hai phe, vừa cao giọng cổ vũ tinh thần cho các kỵ binh bộ lạc Thiên Lang. Chiêu này quả nhiên đã phát huy hiệu quả, sau khi nghe được những lời kêu gọi của Đại thủ lĩnh, kỵ binh bộ lạc Thiên Lang vốn đã giảm sút sĩ khí giờ đây dần dần tăng cao trở lại.
Giữa đám loạn quân, Hùng Bá Thiên hừ lạnh một tiếng, vừa muốn giục ngựa tiến lên khiêu chiến với Lang Bào, lại thấy một kỵ sĩ nhanh như điện chớp xông về phía Lang Bào.
Đến khi nhìn rõ người nọ không phải ai đâu xa lạ, quả nhiên chính là Mạnh Hổ, Hùng Bá Thiên không khỏi nở nụ cười. Trong lòng hắn thầm nghĩ võ nghệ của tướng quân thiên hạ vô song, tuy rằng Lang Bào có thể đánh ngang ngửa với mình, nhưng muốn chống đỡ mười hiệp dưới tay tướng quân cũng là một chuyện vô cùng khó khăn. Lần này tên khốn Lang Bào bị tướng quân tìm tới, cho dù không chết e rằng cũng bị lột da.
- Sao?
Lang Bào đang cổ vũ sĩ khí của toàn quân cũng cảm nhận được một cỗ sát khí kinh người, kinh hãi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một kỵ sĩ đang vọt về phía mình nhanh như điện chớp. Đồng tử Lang Bào thoáng chốc co rút lại, trong khoảnh khắc này, hắn cảm nhận được một sự nguy hiểm mãnh liệt trước nay chưa từng có. Cho dù là cao thủ đẳng cấp như Ưng Phi, Hùng Bá Thiên cũng không thể nào mang lại cảm giác đè ép nặng nề đến mức như vậy, chẳng lẽ võ nghệ của người này còn cao hơn bọn Ưng Phi và Hùng Bá Thiên hay sao?!
- Gràoooo…
Lang Bào ngửa mặt lên trời gào lên một tiếng thật dài, trong giờ phút sinh tử này, hắn tuyệt đối không thể nào lui, nếu không sĩ khí của kỵ binh bộ lạc Thiên Lang sẽ rơi xuống tận đáy vực sâu. Nếu như ngay cả Đại thủ lĩnh của bộ lạc như hắn đã không đánh mà bỏ chạy, làm sao có thể hy vọng tướng sĩ của mình liều chết chống cự?
Vù vù vù…
Cuồng phong gào thét, Mạnh Hổ vẫn giục ngựa như bay.
Mặt đất dưới chân như cơn thuỷ triều đang rút, một người một ngựa trước mặt vừa sắp va chạm với nhau, bỗng nhiên trong lúc đó, thế giới xung quanh Mạnh Hổ chỉ còn lại một người một ngựa, tất cả những gì còn lại trong thế giới của hắn đều theo ý thức của hắn lui ra bên ngoài, trong mắt hắn không còn gì khác tồn tại, chăm chú tất cả tinh thần, đây chính là một cảnh giới tối cao của võ đạo.
Trong sát na đó, loan đao nặng nề của Mạnh Hổ đã giương cao, lưỡi đao toát ra sát khí lạnh như băng giá.
Trong nháy mắt hai con chiến mã xáp lại gần nhau, hàn quang chợt loé, loan đao trong tay Lang Bào đã va chạm một chiêu cùng với chiến đao của Mạnh Hổ. Một tiếng kim loại chạm nhau có thể làm cho nát đá tan vàng thoáng chốc vang tận mây xanh, vang lên cùng lúc còn có hai tiếng hí thê lương đau đớn của hai con chiến mã. Chiến mã của Lang Bào bốn vó mềm nhũn lập tức khuỵu xuống trên mặt đất, không ngờ oai phong một đao của Mạnh Hổ lại hùng mạnh như vậy.
- Ầm!
Chiến mã vừa nằm xuống trên mặt đất, lập tức hung hăng ném Lang Bào khỏi yên cương, văng ra lăn lông lốc trên mặt đất. Sau khi lăn mười mấy vòng, Lang Bào khó khăn lắm mới ổn định được thân hình, không chờ cho hắn kịp ngồi dậy, một bóng người vô cùng to lớn đã mang theo một luồng ánh sáng lạnh lẽo chói mắt từ trên trời hung hăng chém xuống.
Mắt Lang Bào lộ vẻ hung ác vô cùng, cố gắng dốc hết toàn lực giơ loan đao trong tay lên ngăn đỡ một kích như sét đánh ngang trời kia.
Chỉ nghe một tiếng nổ choang, một đao của Mạnh Hổ chém xuống rốt cục đã chém vào loan đao của Lang Bào, chỉ nghe rắc một tiếng giòn tan, loan đao trong tay Lang Bào không chịu nổi va chạm mạnh mẽ như vậy, lập tức vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ. Chiến đao trong tay Mạnh Hổ trong khoảnh khắc đã gãy ra làm hai đoạn, trong tay chỉ còn trơ lại chuôi đao.
Thấy Lang Bào gặp nạn, mấy trăm kỵ binh thân tín của hắn lập tức giục ngựa tiến lên, muốn cứu Đại thủ lĩnh của bọn chúng trở về. Nhưng Hùng Bá Thiên sao thể để cho bọn chúng được như ý nguyện, chỉ cần ra lệnh một tiếng, hơn trăm tinh kỵ binh Hùng tộc đã chặn đứng mấy trăm kỵ binh thân tín của Lang Bào, hai bên bắt đầu liều mạng chém giết lẫn nhau.
- Hừ!
Lang Bào không hổ là Đại thủ lĩnh của bộ lạc Thiên Lang, thấy không thể trông cậy vào mấy trăm kỵ binh thân tín của mình cũng tuyệt đối không bó tay chịu chết. Lúc này Lang Bào hừ một tiếng lạnh lùng bắn thân vọt lên cao, người còn đang trên không trung đã biến thành hình cánh cung được giương căng, sau đó đột nhiên thu lại, chân phải mạnh mẽ tung một cước nhắm vào đầu Mạnh Hổ. Chỉ nhìn theo góc độ khách quan, nếu như một cước này trúng đích, Mạnh Hổ dù không chết cũng phải tàn phế.
Mạnh Hổ nở nụ cười chế giễu, lập tức quăng chuôi đao gãy trên tay đi, sau đó cũng vọt người lên cao, cũng đá ra một cước, chính là lấy cứng chọi cứng. Chỉ nghe một tiếng "bình" trầm đục, chân của Mạnh Hổ và Lang Bào đã va chạm kịch liệt với nhau cùng một chỗ, một cảm giác đau đớn từ trên chân của mình truyền tới, sau khi Lang Bào rơi xuống đất lập ức thối lui vài chục bước mới có thể đứng vững thân hình, cuối cùng đặt mông ngã ngồi phịch trên mặt đất.
Ngược lại người đối diện lại giống như chẳng có việc gì, vẫn ung dung đứng thẳng trên vùng hoang nguyên bát ngát, thân hình bất động.
Ánh mắt Lang Bào thoáng chốc toát ra thần sắc vô cùng cuồng bạo, đang lúc hắn muốn liều mạng, người nọ lại nhẹ nhàng xoay người, hai nắm đấm và hai cước như làm bằng sắt của người ấy nhanh như mưa rào, điên cuồng trút xuống thân thể Lang Bào. Lang Bào hoàn toàn mất đi lực trả đòn, chỉ có thể dùng hai tay che đầu một cách bị động, sau đó lập tức cuộn tròn thân người lại, cố gắng bảo vệ những chỗ yếu hại trên người, nhưng trên mông và lưng hắn không biết đã trúng bao nhiêu quyền cước.
Cách đó không xa, đám Man nhân của bộ lạc Thiên Lang trông thấy một màn như vậy đều đứng xem đến ngẩn người, Đại thủ lĩnh bình thường trong mắt bọn chúng vô cùng dũng mãnh, không ngờ lúc này lại bị người khác đánh như một con chó. Sự thay đổi này làm cho chúng cảm thấy hụt hẫng nặng nề trong lòng, trong lúc nhất thời thật sự là bọn chúng không thể tiếp nhận nổi cảnh tượng chấn động như vậy. Chính vì kinh ngạc thất thần, lúc này có rất nhiều Man nhân của bộ lạc Thiên Lang bị liên quân các tộc đánh cho rớt ngựa, ngoan ngoãn đầu hàng, trở thành tù binh.
Mạnh Hổ đánh cho Lang Bào một trận tơi bời, nếu không phải thân thể Lang Bào vô cùng cứng rắn, chỉ sợ đã sớm bị Mạnh Hổ đánh chết ngay tại chỗ. Nhưng dù là như thế, Lang Bào cũng đã bị đánh cho mặt mày bầm dập, chật vật khổ sở không chịu nổi. Sau khoảng thời gian ăn hết bữa cơm, Mạnh Hổ mới dừng tay, lúc này Lang Bào gần như không còn sức lực, Trương Hưng Bá mang theo hai tên cận vệ quân lập tức tiến tới trói gô hắn lại.
Thở ra một hơi thật dài, lúc này Mạnh Hổ mới nhìn Hùng Bá Thiên cách đó không xa gật đầu thật mạnh.
Hùng Bá Thiên hiểu ý, lập tức ghìm ngựa quay đầu lại, dùng ngôn ngữ của Man nhân trên đại hoang nguyên thét lớn với đám kỵ binh của bộ lạc Thiên Lang còn đang chống cự:
- Lang Bào đã bị Đại nguyên thủ của chúng ta bắt giữ, các ngươi còn muốn ngoan cố chống cự sao? Đại nguyên thủ có lệnh, đầu hàng thì sống, kẻ nào còn ngoan cố chống cự… giết không tha!
Rầm rầm….
Hùng Bá Thiên còn chưa dứt lời, rất nhiều Man nhân của bộ lạc Thiên Lang trung thành với Lang Bào đều nhảy xuống ngựa buông vũ khí đầu hàng, chỉ có một số ít thủ lĩnh của các bộ lạc nhỏ suất lĩnh bộ hạ của mình bỏ chạy trối chết. Mạnh Hổ cũng không thèm để ý tới làm gì, các bộ lạc nhỏ ấy dù có chạy trốn cũng không đủ khả năng thay đổi đại cục. Lang Bào đã bị bắt, đám kỵ binh của bộ lạc Thiên Lang xuất chinh lần này cũng đã đầu hàng phần lớn, việc thu phục cả bộ lạc Thiên Lang đã không phải là việc khó khăn nữa rồi.
Hùng Bá Thiên muốn suất lĩnh tộc nhân đuổi theo đám kỵ binh của bộ lạc Thiên Lang đang chạy trốn, bị Mạnh Hổ ngăn cản.
Lúc này, các thủ lĩnh của các bộ lạc như Hổ Khiếu, Lang Hào, Ưng Phi, Ngọc Hồ Vương đều đi tới trước mặt Mạnh Hổ và Hùng Bá Thiên, vẻ mặt ai nấy đều bộc lộ những tình cảm rất khác nhau. Đôi mắt đầy mị lực của Ngọc Hồ Vương toát ra vẻ vui mừng từ tận đáy lòng, vị nữ vương Hồ tộc xinh đẹp này hiện tại gần như đã trở thành hậu cung của Mạnh Đại nguyên thủ, bây giờ vận mệnh của cả Hồ tộc đã hoàn toàn gắn liền với Mạnh Hổ, uy thế của Mạnh Hổ càng cao, đương nhiên nàng lại càng mừng rỡ.
Hai Đại thủ lĩnh Hổ Khiếu và Lang Hào trong lòng lại nửa mừng nửa lo, mừng là nhờ có Mạnh Hổ tới kịp, hai bộ lạc này đã tránh khỏi hoạ diệt vong, lo chính là rõ ràng Mạnh Hổ còn nguy hiểm hơn cả Đại thủ lĩnh Lang Bào. Nếu như Mạnh Hổ muốn gồm thâu hai bộ lạc Dã Lang, Mãnh Hổ, vậy bọn họ không có chút năng lực nào chống lại.
Trong đó người có tâm tình phức tạp nhất chính là Đại thủ lĩnh Ưng Phi của bộ lạc Hùng Ưng. Mặc dù đã giao thủ qua cùng Mạnh Hổ trên Thiểm Điện châu, hơn nữa đã nhận một món nợ ân tình của Mạnh Hổ, nhưng trong lòng Ưng Phi vẫn còn dè dặt đối với Mạnh Hổ, bằng không lần này hắn cũng không chỉ mang đến đây có tám ngàn kỵ binh mà thôi. Thế nhưng hiện tại, Mạnh Hổ không tốn bao nhiêu công sức đã hạ được lão đối thủ Lang Bào vốn ngang ngửa với mình, chẳng những bắt giữ Lang Bào kiêu hùng trên đại hoang nguyên, còn bắt hơn ba vạn kỵ binh tinh nhuệ của bộ lạc Thiên Lang phải đầu hàng, chiến công to lớn như vậy, Ưng Phi tự cảm thấy rằng mình không làm nổi.
Cho đến bây giờ, Ưng Phi coi như đã hoàn toàn bái phục Mạnh Hổ.
Đêm xuống, xung quanh doanh trại của bộ lạc Hắc Hùng nổi lên những đống lửa khắp nơi, Man nhân của các bộ lạc trên đại hoang nguyên hoà nhập rất nhanh với các mỹ nhân Hồ tộc trên Tử Vong Đại Sa Mạc. Rất nhiều mỹ nhân Hồ tộc nhiệt tình như lửa đốt trực tiếp kéo những Man nhân cường tráng đi tìm những chỗ vắng người, bắt đầu ái ân cuồng nhiệt…
Bên trong doanh trướng của Hùng Bá Thiên cũng tràn ngập sắc Xuân…
Thủ lĩnh của các bộ lạc cùng với bọn Cổ Vô Đạo, Trương Hưng Bá, bên cạnh ai nấy đều có ít nhất hai nàng mỹ nhân Hồ tộc. Bên cạnh Mạnh Hổ chính là hai nàng Mông Nghiên và Ngọc Hồ Vương, hai nàng đều ăn mặc vô cùng khêu gợi, xiêm y bằng lụa mỏng trong suốt, quả thật là nhập gia tuỳ tục. Mạnh Hổ đối với những chuyện này cũng không cảm thấy có gì là phản cảm, đương nhiên, hắn cũng không thể có cử chỉ gì quá đáng trước mặt đông người như vậy.