Hổ Lang Chi Sư

Chương 245: Loạn trên đại hoang nguyên

Sâu trong Tử Vong Đại Sa Mạc cách Thiểm Điện châu hơn trăm dặm, Hoa Báo Tề Anh và Mạnh Hổ đang lưu luyến chia tay.

Hôm qua lúc Mạnh Hổ nhận được tin tức do Ngọc Hồ Vương phái Nguyệt Nô đưa tới, biết được ba đại bộ lạc Hắc Hùng, Mãnh Hổ, Dã Lang đang bị bộ lạc Thiên Lang tấn công, lập tức quyết định huỷ bỏ kế hoạch đi Xà tộc. Hắn chỉ ở lại Thiểm Điện châu thêm một đêm, sáng hôm nay lập tức dẫn người rời đi.

Hoa Báo Tề Anh suất lĩnh ba ngàn thiết vệ đưa tiễn Mạnh Hổ và ba trăm quân Hồ tộc mộ quãng xa vào sâu trong Tử Vong Đại Sa Mạc, đến lúc này trời đã xế chiều, không thể không chia tay mỗi người một ngã. Mạnh Hổ và Hoa Báo Tề Anh ôm nhau thật chặt, sau đó Mạnh Hổ đấm một quyền vào ngực Hoa Báo Tề Anh, cất cao giọng nói:

- Huynh đệ, trở về đi, không cần tiễn nữa!

- Ôi…

Hoa Báo Tề Anh ngửa mặt lên trời thở dài, giọng đượm vẻ tiếc nuối:

- Ta rất muốn đi cùng huynh đệ tới đại hoang nguyên.

- Chúng ta là huynh đệ, sau này còn sợ không có cơ hội sao?

Mạnh Hổ ung dung nói:

- Hiện tại ngươi có chuyện quan trọng hơn nhiều, chính là phải nhanh chóng ổn định thế cục nội bộ Báo tộc, để tránh xảy ra những chuyện ngoài ý muốn. Chờ sau này ngươi xử lý xong xuôi chuyện nội bộ Báo tộc, ngươi có không muốn tới đại hoang nguyên cũng không yên với ta, ha ha ha…

- Được, chúng ta cứ quyết định như vậy, sau này khi liên quân các tộc chinh phục Trung Thổ, tuyệt không thể thiếu quân đội của Báo tộc chúng ta!

Hoa Báo Tề Anh đưa tay phải ra nắm chặt tay Mạnh Hổ, hai người đều cảm nhận được quyết tâm mạnh mẽ từ bàn tay đối phương. Ngay đêm qua, Mạnh Hổ đã đem kế hoạch của hắn nói hết cho Hoa Báo Tề Anh nghe, dù sao Hoa Báo Tề Anh cũng khác với Đại thủ lĩnh Ưng Phi của bộ lạc Hùng Ưng, hơn nữa, Mạnh Hổ vẫn tin tưởng Hoa Báo Tề Anh hơn nhiều, dù sao Mạnh Hổ trước sau đã cứu hắn hai lần, giao tình như vậy cũng đã trên mức bình thường.

Cho nên Hoa Báo Tề Anh mới nói những lời này, nhưng cũng không phải chỉ là nói suông mà thôi, hắn thật sự hy vọng tương lai có thể gia nhập vào liên quân các tộc, cùng tham gia vào trận chiến có thể nói là ảnh hưởng tới toàn bộ thế giới Trung Thổ, cũng có thể thay đổi cả vận mệnh các bộ tộc Man nhân trên đại hoang nguyên và trên Tử Vong Đại Sa Mạc xưa nay chưa từng có.

- Huynh đệ, bảo trọng!

Mạnh Hổ vỗ mạnh vai Hoa Báo Tề Anh, xoay người lên ngựa.

Hoa Báo Tề Anh cũng tung mình lên ngựa, sau đó giật cương quay đầu, lớn tiếng quát:

- Tiểu Dã Báo, Hắc Báo nghe lệnh!

Tiểu Dã Báo Hoa Giải Ngữ và Hắc Báo Tề Hạt nghe vậy vội giục ngựa tiến lên hai bước, ầm ầm đáp lại:

- Có thuộc hạ!

Nghe thấy tiếng quát của Hoa Báo Tề Anh sau lưng, Mạnh Hổ không khỏi ghìm cương quay đầu lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn Hoa Báo Tề Anh, trong lúc nhất thời không biết hắn muốn làm gì. Không để ý tới ánh mắt nghi hoặc của Mạnh Hổ, ánh mắt của Hoa Báo Tề Anh đã lướt qua khuôn mặt của Tiểu Dã Báo Hoa Giải Ngữ và Hắc Báo Tề Hạt, trầm giọng nói:

- Dẫn theo ba ngàn thiết vệ, phò trợ Đại nguyên thủ xuất chinh! Từ hôm nay trở đi, các ngươi cùng với ba ngàn thiết vệ Báo tộc dưới trướng chỉ tuân theo mệnh lệnh của Đại nguyên thủ mà thôi!

- Dạ!

- Dạ!

Tiểu Dã Báo Hoa Giải Ngữ và Hắc Báo Tề Hạt thoáng do dự một chút, chợt ầm ầm đáp lại.

Mạnh Hổ vốn định từ chối ý tốt của Hoa Báo Tề Anh, nhưng nghĩ lại liền hiểu được dụng ý của Hoa Báo Tề Anh, đây rõ ràng là kế điệu hổ ly sơn tuyệt diệu!

Bởi vì ba ngàn thiết vệ Báo tộc này là tâm phúc của Xuyên Sơn Báo Tề Chính Hùng, nếu để bọn chúng ở lại trong Báo tộc rất có thể làm cho Hoa Báo Tề Anh vướng chân vướng tay. Bây giờ Hoa Báo Tề Anh giao cho Mạnh Hổ mang đi, bọn chúng sẽ không còn khả năng uy hiếp địa vị tộc trưởng của Hoa Báo Tề Anh nữa. Mặt khác ba ngàn thiết vệ này rời xa khỏi quê nhà, Mạnh Hổ sai khiến bọn chúng sẽ dễ dàng hơn.

Lập tức Mạnh Hổ ôm quyền thi lễ Hoa Báo Tề Anh, sau khi nói lời cáo từ lập tức xoay đầu ngựa lại nghênh ngang mà đi.

Phía sau Mạnh Hổ, ba ngàn thiết vệ Báo tộc cùng với ba trăm quân Hồ tộc cũng giục ngựa chạy theo, nhắm hướng những cồn cát kéo dài vô tận trước mặt mà tiến. Chỉ trong thoáng chốc, mấy ngàn người ngựa đã biến mất sau những cồn cát kéo dài, chỉ còn lại cát bụi mịt mù chầm chậm tng bay cuối chân trời. Cho tới khi không còn thấy dấu vết gì của bọn Mạnh Hổ nữa, Hoa Báo Tề Anh mới ghìm ngựa xoay người, suất lĩnh mấy trăm cận vệ tâm phúc quay trở về Thiểm Điện châu.

--------------

Góc Tây Bắc của đại hoang nguyên, trong lãnh địa của bộ lạc Hắc Hùng.

Xa xa, một ngọn núi lớn đứng sừng sững giữa đất trời, đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng, dưới ánh nắng gay gắt của tiết Thu chiếu rọi phản xạ ánh sáng lập loè, giống như tiên cảnh chốn nhân gian. Dưới chân ngọn núi nguy nga kia chính là sa mạc hoang vu kéo dài vô tận, đây thật sự là một bãi sa mạc vô cùng hoang vắng, chỉ có lưa thưa ít cỏ dại trên bề mặt những tảng đá trần trụi khô cằn, nhìn qua không hề có chút sinh khí nào.

Trong tiếng cuồng phong gào thét, một con sơn dương gầy ốm phóng ngang qua sa mạc nhanh như tia chớp, coi như cũng mang lại chút sinh khí cho chốn sa mạc hoang vu này.

Sau khi con sơn dương kia chạy qua không đến thời gian uống cạn chén trà, sa mạc vốn hoang vu đột nhiên vang lên một tràng tiếng vó ngựa dồn dập. Bỗng nhiên có một đoàn người ngựa đông như kiến xuất hiện từ cuối đường chân trời của sa mạc, tiếng vó ngựa mơ hồ dần dần trở nên rõ hơn, rốt cục đoàn người ngựa kia đã xuất hiện ngày càng gần.

Đó là một đám kỵ binh, hơn trăm tên Man nhân thân khoác da thú, tay cầm trường mâu làm bằng xương thú vây quanh hai tên võ tướng thân mặc áo giáp chế tạo bằng phương thức của thế giới Trung Thổ. Hai tên võ tướng kia một trái một phải đi theo hộ vệ một người Trung Thổ mặc bộ quần áo rộng thùng thình. Khi đoàn người kia đến gần, có thể phát hiện ra gương mặt của người Trung Thổ kia ung dung tiêu sái, rõ ràng là một mỹ nam tử hiếm có.

Đội kỵ binh đang chạy rất nhanh đột nhiên giảm tốc độ chậm lại, một tên võ tướng giục ngựa chạy tới trước mặt người Trung Thổ kia, lớn tiếng nói:

- Quân sư, đi về phía trước thêm hai trăm dặm nữa chính là nơi tập kết của bộ lạc Hắc Hùng chúng ta, tám ngàn dũng sĩ đã tập kết xong xuôi, bất cứ lúc nào cũng có thể ứng cho các huynh đệ các huynh đệ bộ lạc Mãnh Hổ và bộ lạc Dã Lang.

- Tướng quân Phá Thiên, bộ lạc Thiên Lang khí thế ào ạt, tổng binh lực ít nhất cũng có hơn bốn vạn kỵ binh, tám ngàn dũng sĩ chúng ta dường như không đủ!

Người Trung Thổ kia nghe vậy nói với giọng lo lắng:

- Có thể tập kết thêm quân nữa không? Nếu như có thể tập kết được thêm hai vạn kỵ binh, như vậy thêm vào quân đội của bộ lạc Dã Lang và bộ lạc Mãnh Hổ, chống đỡ thế công của bộ lạc Thiên Lang không thành vấn đề.

Đương nhiên tên võ tướng kia chính là Đại thủ lĩnh Hùng Bá Thiên của bộ lạc Hắc Hùng, tuy nhiên hiện tại hắn chỉ là Nhị thủ lĩnh mà thôi.

Còn người Trung Thổ kia đương nhiên là Cổ Vô Đạo, tên võ tướng thứ hai chính là Trương Hưng Bá. Lúc này đã hơn một năm kể từ ngày bọn Cổ Vô Đạo chia tay Mạnh Hổ ở Hồ Lô cốc, lúc ấy bọn họ chia tay đang là mùa Hè nắng chói chang, nhưng nay đã là mùa Thu năm sau.

Cổ Vô Đạo, Hùng Bá Thiên và Trương Hưng Bá đến được đại hoang nguyên vào đầu mùa Xuân năm nay.

Bởi vì dọc trên đường đi không ngừng cải trang thành quân đội của đế quốc Quang Huy hoặc đế quốc Tinh Hà, trước sau vẫn chạy dọc theo đường biên giới của hai nước. Thường là đánh lén một nơi nào đó trên địa phận đế quốc Tinh Hà, sau đó nhanh chân trốn vào địa phận đế quốc Quang Huy. Sau đó lại tập kích một thành trấn nào đó của đế quốc Quang Huy, lại chạy sang thảo nguyên của đế quốc Tinh Hà. Bởi vì đế quốc Quang Huy và đế quốc Tinh Hà đang trong trạng thái đối địch, rất khó hình thành thế hiệp đồng tác chiến, quân đội của cả hai nước cũng không dám đuổi giết vào trong địa phận của đối phương quá sâu. Vì vậy mới có chỗ trống cho đoàn quân của Cổ Vô Đạo luồn lách, tuy trên đường đi có kinh hãi mà không hề nguy hiểm, cuối cùng cũng tới được đại hoang nguyên.

Tuy nhiên cho dù là như vậy cũng phải trả một cái giá không nhỏ, năm trăm công nhân đi theo bởi vì không quen với khí hậu, hoặc là không chịu nổi sự cực khổ trên đường hành quân nên bệnh chết dần dần, số còn sống tới được đại hoang nguyên chỉ còn lại không tới một nửa. Đội cận vệ của Trương Hưng Bá cũng chỉ còn lại hơn hai trăm kỵ binh, chỉ có hơn hai ngàn Man nhân của Hùng Bá Thiên gần như không có thương vong gì cả.

Điểm đến đầu tiên của Cổ Vô Đạo chính là lãnh địa của bộ lạc Hắc Hùng. Bộ lạc Hắc Hùng nằm sát hành tỉnh Đông Bắc của đế quốc Quang Huy, nằm ở phía Tây Nam của đại hoang nguyên, là bàn đạp tự nhiên để Mạnh Hổ tiến quân vào thế giới Trung Thổ. Hơn nữa Hùng Bá Thiên lại là Đại thủ lĩnh đời trước của bộ lạc Hắc Hùng, Cổ Vô Đạo lấy nơi này làm điểm dừng chân đầu tiên cũng là hợp tình hợp lý.

Kết quả cũng không làm cho Cổ Vô Đạo thất vọng, sau khi Hùng Bá Thiên mang theo hơn hai ngàn Man nhân trở về, không mất bao nhiêu công sức đã đoạt lại được địa vị Đại thủ lĩnh từ tay kẻ đương nhiệm. Từ đó trở đi Cổ Vô Đạo để Hùng Bá Thiên ở lại bộ lạc Hắc Hùng, mang theo Trương Hưng Bá cùng với hơn năm trăm Man nhân của hai bộ lạc Dã Lang, Mãnh Hổ, còn có hai ngàn kỵ binh Man nhân do Hùng Bá Thiên điều động đi theo tới bộ lạc Mãnh Hổ. truyện được lấy tại Trà Truyện

Lần này Cổ Vô Đạo cũng không phí bao nhiêu công phu đã có kết minh được với Đại thủ lĩnh của bộ lạc Mãnh Hổ. Đang lúc hắn chuẩn bị đi về phía Bắc để tới lãnh địa của bộ lạc Dã Lang, bộ lạc Thiên Lang chiếm cứ phía Bắc của đại hoang nguyên lại thừa dịp bộ lạc Hùng Ưng chú ý tới Tử Vong Đại Sa Mạc, tạm thời không rảnh để quản lý phía Bắc, ngang nhiên tấn công bộ lạc Dã Lang.

Bộ lạc Thiên Lang là bộ lạc có thực lực mạnh nhất trên đại hoang nguyên, đối với bên ngoài được xưng là có hai mươi vạn đại quân mặc áo giáp. Tuy trên thực tế binh lực không nhiều như vậy, nhưng triệu tập bảy, tám vạn tráng niên vào quân ngũ là không thành vấn đề. Trái lại bộ lạc Dã Lang nhỏ yếu hơn nhiều, nếu tình cả toàn bộ phụ nữ người già và trẻ em, dân của bộ lạc Dã Lang chỉ được có ba, bốn vạn người, số tráng đinh có thể bước ra chiến trường đúng nghĩa cũng không tới vạn người.

Sau khi bị bộ lạc Thiên Lang tấn công, bộ lạc Dã Lang nhanh chóng thất bại. Sau khi mất tất cả gia súc như trâu dê và người già phụ nữ trẻ em, Đại thủ lĩnh Lang Hào của bộ lạc Dã Lang liền đem theo hơn năm ngàn tàn kỵ binh tìm đến nương tựa bộ lạc Mãnh Hổ.

Đại thủ lĩnh của bộ lạc Mãnh Hổ là Hổ Khiếu vội vàng phát ra Mãnh Hổ lệnh, triệu tập tất cả nam nhân trên mười sáu, dưới sáu mươi tuổi trong bộ lạc, khó khăn lắm mới tập trung được hai vạn kỵ binh. Đại quân của bộ lạc Thiên Lang tiếp tục kéo xuống phía Nam, hai phe bùng nổ trận chiến kịch liệt ở phía Tây của đại hoang nguyên. Tuy rằng Cổ Vô Đạo mưu kế có thừa, nhưng trên đại hoang nguyên mênh mông bát ngát, đường rút lui quá ít, hơn nữa bộ lạc Mãnh Hổ căn bản là không nghe theo sự chỉ huy của hắn, kết quả liên quân của bộ lạc Dã Lang và bộ lạc Mãnh Hổ đại bại, Hổ Khiếu cũng mất tất cả gia súc như trâu dê cùng với toàn bộ phụ nữ người già và trẻ em. Nhưng thật ra số nam nhân trưởng thành tổn thất không quá lớn, bởi vì tình hình giao chiến trên đại hoang nguyên khác xa với tình hình giao chiến trên thế giới Trung Thổ. Chiến đấu trên đại hoang nguyên thường là trận chiến giữa kỵ binh với nhau, thường là chỉ thua chạy mà thôi, không bị tiêu diệt với số lượng lớn như ở thế giới Trung Thổ.

Dưới tình hình như vậy, Hổ Khiếu, Lang Hào mới mang theo tàn quân của hai bộ lạc chạy thẳng xuống phía Nam, hy vọng minh hữu truyền thống của bọn họ là bộ lạc Hắc Hùng có thể trợ giúp bọn họ khôi phục lại lãnh địa. Cũng dưới tình hình như vậy, Cổ Vô Đạo mới chạy trước một bước về lãnh địa của bộ lạc Hắc Hùng, giúp Hùng Bá Thiên chuẩn bị sẵn sàng đón đánh đại quân của bộ lạc Thiên Lang.