Lần này thương đội buôn bán đồ sứ và tơ lụa tiến vào lãnh địa Hồ tộc buôn bán là do ba tên thương nhân thế giới Trung Thổ suất lĩnh. Ba người này trong đế quốc Quang Huy đã nợ nần chồng chất, vì bị chủ nợ ép buộc nên mới bí quá hoá liều, dẫn theo đoàn thương buôn tiến vào Tử Vong Đại Sa Mạc. Vì muốn đề phòng bọn cướp tập kích, cho nên ba người thuê ba trăm tên lính đánh thuê theo bảo vệ thương đội.
Mạnh Hổ và Mông Nghiên chính là thành viên trong số ba trăm tên lính đánh thuê này, đương nhiên hiện tại hai người đã cải trang để không người quen nào vô tình gặp có thể nhận ra dung mạo trước kia nữa.
Trong thương đội gần như không có nữ nhân, cho nên Mông Nghiên có dung mạo và vóc người nóng bỏng tự nhiên trở thành đối tượng mà các tên lính đánh thuê thèm nhỏ dãi.
Tuy nhiên sau khi Mạnh Hổ ra tay hung hăng dạy dỗ hai tên đầu lĩnh lính đánh thuê dám can đảm trêu chọc Mông Nghiên, không còn tên nào dám lỗ mãng nữa. Dù sao trong thế giới bạo lực trên Tử Vong Đại Sa Mạc này, trong trời đất bao la chỉ có nắm tay là lớn nhất.
Ba vị thương nhân Trung Thổ của thương đội càng tín nhiệm Mạnh Hổ hơn, bởi vì vào buổi tối năm ngày trước, thương đội lọt vào ổ mai phục của một băng cướp lớn trên sa mạc, nếu không nhờ Mạnh Hổ đại phát thần uy đánh chết tên thủ lĩnh băng cướp kia, sau đó lại chỉ huy hai trăm tên lính đánh thuê còn sống sót thừa dịp đánh tan băng cướp, e rằng thương đội này đã bị tiêu diệt sạch.
- Mau xem, ốc đảo!
Vừa rẽ qua một cồn cát, hai tên lính đánh thuê đi đầu tiên đột nhiên cất tiếng reo mừng.
Đám lính đánh thuê đi sau nghe tiếng ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thấy vùng sa mạc mờ mịt phía trước xuất hiện một mảng màu xanh nhỏ, thậm chí còn có khói bếp mờ mờ lượn lờ trên mảng màu xanh ấy. Cả thương đội lập tức phát ra những tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, đám lính đánh thuê mới vừa rồi còn mệt mỏi không chịu nổi, giờ đây tinh thần cũng đã hưng phấn hẳn lên.
Đối với đám lính đánh thuê và thương nhân đầu óc đơn giản này mà nói, ốc đảo có ý nghĩa là nguồn nước, là thức ăn, là nữ nhân, càng là mạng sống. Nếu không có những ốc đảo to có nhỏ có trải rộng khắp trên sa mạc, tuyệt đối không ai có thể đi xuyên qua một đại dương cát mênh mông tĩnh mịch như vậy, dù sống dai như con gián cũng không thể được.
Tiêu Định Sách cẩn thận lấy trong lồng ngực ra một tấm bản đồ da dê, xem xét trên bản đồ một hồi lâu mới nói với hai thương nhân còn lại với giọng vô cùng quả quyết:
- Đúng vậy, phía trước chính là Nguyệt Lượng châu*, nơi đây chính là lãnh địa của Hồ tộc.
(*Châu: cù lao, ở đây chỉ ốc đảo.)
Tiêu Định Sách là một trong ba thương nhân, người ở phủ Vân Trung hành tỉnh Đông Bộ. Vốn Tiêu gia cũng là thế gia vọng tộc ở phủ Vân Trung, bởi vì đắc tội với Tổng đốc Đông Bộ Lý Vũ cho nên gia đạo suy tàn, cuối cùng phụ thân và ca ca của Tiêu Định Sách đều chết oan trong ngục. Tiêu Định Sách vì muốn cứu cha và anh mình nên phải chi ra một số tiền khổng lồ, cuối cùng chẳng những không cứu được người mà còn mang trên người một món nợ đến tận mông*, lần này hắn xuất ra rất nhiều của cải mua một số tơ lụa và đồ sứ từ Lạc Kinh mang đến Tử Vong Đại Sa Mạc thử vận may.
(*Nguyên văn: "khiếm liễu nhất thí cổ trái": đây là một câu chuyện dân gian Trung Quốc:
Có một người vì thiếu nợ quá nhiều nên mãi không dám về nhà, năm ấy đã ngoài ba mươi tuổi đi vào trong một miếu nọ, khi vòng ra sau lưng tượng Bồ Tát tự nghĩ không biết mình thiếu nợ bao nhiêu, nhân lúc rảnh rỗi bèn viết ra từng món nợ trên lưng Bồ Tát. Tượng Bồ Tát vô cùng cao lớn, đến khi người kia viết xong hết các món nợ của mình thì đã đầy kín phần lưng của tượng Bồ Tát, xuống đến tận mông. Ví cho chuyện thiếu nợ quá nhiều, tương đương câu "nợ như chúa Chổm" ở ta.)
Hai thương nhân còn lại một người tên là Mã Tứ Cửu, một người tên là Hà Lão Thất, lại là hai tên lưu manh ở Lạc Kinh. Bởi vì chơi bời lêu lổng, đánh bạc quá nhiều, kết quả thiếu nợ rất nhiều của bọn cho vay nặng lãi, bất đắc dĩ chỉ còn nước đi theo Tiêu Định Sách mạo hiểm tới Tử Vong Đại Sa Mạc mà thôi. Hai người cũng hiểu rất rõ ràng, nếu như mạo hiểm thất bại chắc chắn là mất mạng, vậy không cần phải nói gì nữa, nếu như mạo hiểm thành công, sau khi trở lại Lạc Kinh chẳng những có thể thanh toán toàn bộ số nợ đã vay nặng lãi, còn có thể nhanh chóng trở thành người giàu có, cũng không phải lo lắng về cuộc sống hàng ngày.
- Ha ha ha!
Tiêu Định Sách vừa dứt lời, Mã Tứ Cửu liền cười to:
- Rốt cục đã tới lãnh địa của Hồ tộc rồi sao?
Hà Lão Thất cũng vui mừng đến mức không kềm chế được:
- Xem ra vận may của chúng ta cũng không đến nỗi tồi, nếu có thể bán số hàng hoá trong tay được giá cao, sau đó mua lại những tài nguyên của dân bản xứ như kim cương, hương liệu và da thú với giá thấp. Lúc ấy lại mang về Lạc Kinh bán với giá cao, chúng ta có thể phát tài rồi, ha ha ha!
Mã Tứ Cửu và Hà Lão Thất không có lý do gì không cao hứng, bởi vì Hồ tộc là bộ lạc duy nhất trong hàng chục hàng trăm bộ lạc dân bản xứ có nữ nhân cầm quyền, hơn nữa là bộ lạc không thích chiến tranh nhất. Sở dĩ bọn họ lựa chọn mạo hiểm đi đến Hồ tộc chính là vì nguyên nhân này, nếu như đi đến lãnh địa của Báo tộc, Xà tộc, đừng nói tài vật không giữ được, chỉ sợ còn phải bồi thêm mạng sống.
Tiêu Định Sách lại có vẻ ưu tư, giọng ngưng trọng:
- Hai vị khoan hãy cao hứng quá sớm, chuyện Hồ tộc không thích đánh nhau cũng chỉ là tin đồn mà thôi, sự thật rốt cục như thế nào cũng không ai trong chúng ta có thể biết rõ. Dù sao thương lộ này đã nhiều năm không ai đi qua, hiện tại tình hình ở Hồ tộc như thế nào cũng không biết được!
Dứt lời, Tiêu Định Sách quay đầu lại nói với Mạnh Hổ:
- Hồ huynh đệ, ngươi lập tức phái vài huynh đệ đi thăm dò trước, tất cả các huynh đệ còn lại cẩn thận đề phòng, vạn nhất tình hình có gì khác thường chúng ta cũng không đến nỗi bị người khác đánh cho trở tay không kịp.
Sau khi Mạnh Hổ và Mông Nghiên rời khỏi Tiêu Diêu sơn trang liền cải trang mặt mũi, lấy tên giả là Hồ Mãnh và Hồ Cơ.
Bởi vì biểu hiện xuất sắc trong buổi tối năm ngày trước, hiện tại Mạnh Hổ đã được Tiêu Định Sách bổ nhiệm làm thống lĩnh của đội lính đánh thuê. Sau khi chứng kiến thần uy của Mạnh Hổ, bọn lính đánh thuê tự nhiên không tên nào dám dị nghị gì, thế giới này vốn kẻ mạnh là trên, dù sao có một thống lĩnh hùng mạnh như vậy đi theo đoàn người, cho dù có xảy ra chuyện gì thì cơ hội sống sót sẽ lớn hơn rất nhiều, không phải vậy sao?
Vốn Mạnh Hổ đã định chạy lên phía Bắc hội hợp cùng bọn Cổ Vô Đạo, nhưng cuối cùng hắn lại phái Sơn Báo một mình đi đại thảo nguyên Mạc Nam báo tin cho Cổ Vô Đạo mà thôi. Còn về phần mình, Mạnh Hổ chọn con đường vòng qua Tử Vong Đại Sa Mạc đi vào đại hoang nguyên, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì trên Tử Vong Đại Sa Mạc có trên dưới cả trăm bộ lạc dân bản xứ, Báo tộc của Hoa Báo Tề Anh, Xà tộc của Độc Xà Dư Vũ chính là hai trong số đó.
Lần này Mạnh Hổ tiến vào Tử Vong Đại Sa Mạc chính là hy vọng có thể chiêu mộ hai viên mãnh tướng này, nếu như có thể chiêu mộ được bộ tộc của hai người, như vậy càng như hổ thêm cánh. Sau này khi Man nhân trên đại hoang nguyên xuôi Nam, dân bản xứ trên Tử Vong Đại Sa Mạc cũng thuận thế tiến về phía Tây, quân đội của đế quốc Quang Huy tuyệt đối không thể nào chịu nổi, chỉ có thể cắt đất cầu hoà.
Tiêu Định Sách vừa dứt lời, Mạnh Hổ bỗng nhiên trầm giọng nói:
- Không cần, chúng ta không cần phái người qua đó thám thính.
- Sao?
Tiêu Định Sách kinh ngạc hỏi lại:
- Vì sao? Vì sao chúng ta không cần phái người thám thính?
- Bởi vì bọn họ đã phái người tới đây rồi!
Mạnh Hổ vừa dứt lời, đột nhiên đưa tay chỉ về phía sau:
- Các ngươi nhìn xem, không phải bọn họ đã đến rồi sao?
Tiêu Định Sách, Mã Tứ Cửu và Hà Lão Thất ba người vội vàng quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy phía sau bụi cát bốc lên mù mịt, ít nhất hơn một ngàn kỵ binh xếp thành hình rẽ quạt đang cuồn cuộn xông về phía họ giữa làn bụi cát. Phía trước một cây đại kỳ phấp phới tung bay, trên mặt có hình một con hồ ly màu đỏ như lửa, chắc chắn cánh kỵ binh này là quân của Hồ tộc.
- Không xong, chúng ta đã bị bao vây!
- Chết tiệt, cạm bẫy, đó là một cạm bẫy!
- Liều mạng đi, liều mạng cùng đám Man nhân Hồ tộc này thôi!
- Đầu hàng đi, binh lực của chúng ta kém họ quá xa, ngoan cố chống lại chính là tìm chết!
Gần như cùng lúc đó, đám lính đánh thuê bốn phía nhao nhao cả lên, bởi vì ở ba mặt còn lại cũng đã xuất hiện kỵ binh Hồ tộc với số lượng rất đông. Xem tình hình này, thật ra đám kỵ binh Hồ tộc cũng đã phát hiện ra bọn họ, chẳng qua mãi đến bây giờ mới bày ra thế bao vây bốn mặt với thương đội của Tiêu Định Sách mà thôi.
Mã Tứ Cửu và Hà Lão Thất chưa từng gặp qua tình cảnh như vầy, cả hai đều luống cuống không yên.
Vẻ mặt Tiêu Định Sách lại vô cùng trấn định vì hắn đã quen với tình cảnh này. Lúc trước quân đoàn Đông Bộ mở chiến dịch chinh phạt Báo tộc và Xà tộc ở Tử Vong Đại Sa Mạc hai lần, hắn đều có tham gia. Tuy rằng chỉ là lấy thân phận của quan quân nhu đi theo điều hành quân nhu lương thảo, nhưng dù sao cũng đã gặp qua tình cảnh như thế này rồi, mấy ngàn kỵ binh Hồ tộc so với liên quân của Báo tộc và Xà tộc ngày trước quả thật không đáng kể gì.
Mạnh Hổ đương nhiên càng không xem mấy ngàn kỵ binh Hồ tộc này ra gì, nếu như thật sự xảy ra xung đột, bằng vào một mình hắn tuy rằng không thể giết hết mấy ngàn kỵ binh Hồ tộc, nhưng nếu hắn muốn phá vây, mấy ngàn kỵ binh Hồ tộc này căn bản là ngăn cản hắn không được, cho nên Mạnh Hổ không có gì phải lo lắng. Thế nhưng hai trăm tên lính đánh thuê đã hoang mang lo sợ, thế trận đại loạn, dù sao bọn chúng cũng không phải là quân chính quy, chỉ là một đám ô hợp mà thôi.
Không đến thời gian ăn xong bữa cơm, đám kỵ binh Hồ tộc xuất hiện từ bốn phía cũng đã đi tới trước mặt thương đội của Tiêu Định Sách. Gần ba ngàn kỵ binh Hồ tộc bao vây kín cả thương đội chỉ có hai trăm lính đánh thuê, nhìn thấy từng đội từng đội kỵ binh Hồ tộc chạy vòng quanh như đèn kéo quân, đám lính đánh thuê không muốn khẩn trương cũng không thể được.
Rốt cục đám kỵ binh Hồ tộc chạy vòng quanh cũng đã ngừng lại, đám lính đánh thuê đang khẩn trương giờ đây cũng đã nhìn rõ những kỵ binh Hồ tộc cỡi trên lưng ngựa. Quả đúng như lời đồn, Hồ tộc là do nữ nhân cầm quyền, thậm chí quân đội của các nàng cũng toàn là nữ nhân. Chuyện làm cho bọn lính đánh thuê Trung Thổ thèm nhỏ dãi không thôi chính là, đám nữ binh Hồ tộc này ai nấy đều có dung mạo mỹ miều, vóc dáng thon thả, phô bày ra những đường cong hút hồn người, cùng với nước da bánh mật khoẻ mạnh.
Có lẽ là do thiếu thốn trang phục, hay có lẽ là do phong tục tập quán, quần áo trên người các nữ nhân Hồ tộc này ít ỏi đến mức đáng thương, lại không có áo giáp. Trên người đại đa số nữ binh Hồ tộc đều chỉ có vài miếng bì giáp hiếm hoi, phía sau mấy miếng bì giáp kia ẩn hiện những khe sâu cong vút. Đám lính đánh thuê đã mấy tháng trời không được nếm qua mùi vị nữ nhân nhìn thấy liền náo động không thôi, đến mức tên nào tên nấy gần như đã trong tư thế "nhất trụ kình thiên".
Càng chết người hơn nữa, đám nữ binh Hồ tộc này vô cùng nóng bỏng, thấy tư thế đáng chê cười của bọn lính đánh thuê như vậy, chẳng những các nàng không lấy làm xấu hổ, ngược lại còn ngắm nghía bọn họ rất kỹ từ đầu tới chân rồi nhỏ to bình phẩm, suy đoán xem sức chiến đấu của từng người mạnh hay yếu. Nhất là vài tên lính đánh thuê trong đó có thân hình cường tráng đã thu hút những ánh mắt nóng rực của những nữ binh Hồ tộc.
Đối diện với các nữ binh Hồ tộc nóng bỏng, đám lính đánh thuê liền để lộ ra tư thế đáng chê cười kia, thái độ khẩn trương lúc đầu của cả bọn đã không cánh mà bay, trong đầu lúc này đã bắt đầu mơ tưởng đến những phút giây khoái hoạt. Bọn chúng hoàn toàn không biết một tai nạn vô cùng đáng sợ đang từ từ giáng xuống: bọn chúng sắp trở thành công cụ lai giống của bọn nữ nhân Hồ tộc!
Trong số cả trăm bộ lạc dân bản xứ trên Tử Vong Đại Sa Mạc, Hồ tộc là một bộ lạc có thể nói là có nét độc đáo nhất.
Không biết là do tính di truyền hay là do bị ảnh hưởng của nguồn nước và thức ăn trong lãnh địa, nam nhân Hồ tộc từ trước tới nay vô cùng thưa thớt, cứ mười nữ nhân mới có một nam nhân. Tỷ lệ nam nhân như vậy uy hiếp rất nghiêm trọng đến vấn đề sinh sản trong bộ lạc, cho nên trăm ngàn năm qua Hồ tộc đã hình thành một phong tục hết sức kỳ dị, chính là truyền giống!
Tuy nữ nhân Hồ tộc không hiếu chiến, cũng không lạm sát kẻ vô tội, nhưng các nàng thường thường đi tìm những nam nhân của các bộ tộc khác về làm công cụ truyền giống cho các nàng, để hoá giải nguy cơ trong Hồ tộc không có đủ nam nhân. Trên thực tế mới nghe qua chuyện này vô cùng hương diễm, nhưng trên thực tế lại hoàn toàn không phải tuyệt vời như trong tưởng tượng.
Cứ thử tưởng tượng mà xem, một nam nhân mỗi ngày phải ứng phó với vài nữ nhân, thậm chí vài chục nữ nhân vô cùng khao khát, một ngày hai ngày có lẽ còn cảm thấy mới mẻ sung sướng, mười ngày hai mươi ngày còn có thể kiên trì. Nhưng một tháng hai tháng thì sao? Một năm hai năm thì sao? Đến lúc đó người đã khô kiệt, làm sao còn cảm giác sung sướng nữa?
Một sự thật vô cùng bất hạnh chính là, chỉ cần trở thành công cụ truyền giống của nữ nhân Hồ tộc, rất ít người sống được hơn nửa năm.
Tuy nhiên việc này bọn nữ nhân Hồ tộc không hề nói với người khác, các nam nhân trở thành công cụ lai giống của các nàng cũng rất ít khi trốn thoát. Nguyên nhân rất đơn giản, đám nam nhân đáng thương ấy lúc đầu đều là trái ôm phải ấp, hưởng thụ khoái lạc của đời người, đợi đến khi bị bọn nữ nhân Hồ tộc hút cạn hết tinh khí, hiểu ra được chuyện không ổn muốn chạy trốn, lúc ấy đã không còn đủ sức lực mà chạy trốn!
Cho nên bao gồm cả Mạnh Hổ, vẫn chưa có một người Trung Thổ nào ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Trong lúc đám lính đám thuê còn đang nhốn nháo chờ mong, đám nữ binh Hồ tộc vây quanh bọn họ đột nhiên vẹt ra hai bên, một đội kỵ binh Hồ tộc võ trang tề chỉnh xuất hiện. Trên người đám kỵ binh Hồ tộc vừa xuất hiện này đều mặc bì giáp thật kín, cơ bắp toàn thân đều nổi vồng cả lên, có vẻ không giống người thường.
Nhất là một nữ binh Hồ tộc ở giữa được đám nữ binh kia hộ vệ, lại càng không giống người thường.
Đây quả thật là một mỹ nhân thật sự, nhiều tên lính đánh thuê vừa trông thấy đầu óc đã choáng váng, cả đời bọn chúng đều chưa thấy qua nữ nhân xinh đẹp đến như vậy. Mạnh Hổ đang đứng lẫn trong đám lính đánh thuê cũng có cảm giác trước mắt mình bất chợt sáng ngời, mỹ nhân Hồ tộc này quả thật rất đẹp, so với Triệu Thanh Hạm, Mông Nghiên cũng không kém chút nào. Nhất là đầu mày cuối mắt của nàng toát ra một khí chất vô cùng hoang dã mà trên người Triệu Thanh Hạm và Mông Nghiên không có. Đương nhiên, khí chất ung dung quý phái của Mông Nghiên và khí chất thanh lịch thoát tục trên người Triệu Thanh Hạm thì mỹ nhân Hồ tộc này lại không có.
Ra ngoài dự liệu của mọi người, mỹ nhân thoạt nhìn giống như thủ lĩnh của Hồ tộc này không ngờ còn biết nói tiếng Trung Thổ vô cùng lưu loát.
- Hỡi những khách nhân tôn kính đến từ thế giới Trung Thổ, Hồ tộc chúng ta từ trước tới nay vốn rất yêu hoà bình, không thích giết chóc. Cho nên xin các ngươi hãy bỏ vũ khí trong tay xuống đi theo chúng ta, chúng ta xin bảo đảm an toàn cho các ngươi. Còn nữa, Hồ tộc chúng ta vốn hiếu khách, các ngươi tới nơi này cũng giống như trở về nhà mình, các ngươi sẽ nhận được sự tiếp đãi nồng nhiệt nhất, các nữ nhân Hồ tộc chúng ta sẽ dùng hết tất cả nhiệt tình tiếp đón, để cho các ngươi quên cả quê nhà…
- Tiểu mỹ nhân, nàng nói tất cả các nữ nhân trong Hồ tộc tức là bao gồm cả nàng trong đó hay sao?
Một tên lính đánh thuê bạo gan bỗng nhiên cất tiếng trêu chọc ngả ngớn:
- Nếu đúng là như vậy, ta cũng không ngại buông vũ khí trong tay.
- Đương nhiên bao gồm cả ta!
Ánh mắt mỹ nhân Hồ tộc nhìn tên lính đánh thuê có vẻ khinh miệt, sau đó lại nũng nịu nói:
- Nếu ngươi cường tráng khoẻ mạnh, ta cũng không ngại mời ngươi vào tẩm trướng của ta!
- Ha ha ha, lão Tam ta có được không vậy?
- Người ta đã nói rồi, chỉ cần ngươi khoẻ mạnh cường tráng là có thể tiến vào tẩm trướng!
- Con bà ngươi đừng đến lúc quan trọng làm mất hết thể diện của nam nhân Trung Thổ chúng ta đó!
Đám lính đánh thuê vây quanh nghe vậy bật cười to, rất nhiều tên vừa cười vừa theo bản năng đưa mắt nhìn về phía Mạnh Hổ đang đứng lẫn trong đám người. Nhắc tới nam nhân cường tráng nhất không phải hắn thì còn ai nữa? Tên biến thái này chỉ một mình đã giết hơn trăm tên cướp vô cùng hung hãn, còn ai có thể cường tráng hơn hắn?
Đương nhiên hai từ "cường tráng" trong lời mỹ nhân Hồ tộc có lẽ là ám chỉ phương diện khác, nếu như chỉ về phương diện ấy, nam nhân cường tráng nhất chưa chắc đã là tên nam nhân biến thái kia. Nếu vậy tất cả mọi người đều mang ra so sánh với tên nam nhân kia, trước hết hãy xem dài ngắn lớn nhỏ rồi hãy luận ưu khuyết điểm chẳng phải hơn sao?
Tuy đám lính đánh thuê đang cười, nhưng không tên nào buông vũ khí trong tay xuống. Tuy rằng bọn này không phải là hạng người có đầu óc, nhưng nói sao đi nữa cũng chuyên sống cuộc sống lăn lộn trên đầu gươm mũi giáo, vào sinh ra tử. Vì vậy lúc nào cũng nhớ kỹ vũ khí chính là sinh mạng thứ hai, không đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, bọn chúng tuyệt đối không dễ dàng buông bỏ vũ khí trong tay.
- Không nghe qua ý chỉ của Ngọc Hồ Vương sao?
Thấy bọn lính đánh thuê không có phản ứng gì, một nữ nhân theo bên cạnh mỹ nhân Hồ tộc thoáng chốc nghiêm mặt, cất giọng khiển trách nhưng vẫn còn nũng nịu:
- Lập tức buông vũ khí, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí!
Nữ nhân Hồ tộc kia vừa dứt lời, đám nữ binh Hồ tộc chung quanh thoáng chốc vung cao loan đao trong tay, lưỡi đao sáng loáng đã nhắm vào bọn lính đánh thuê giữa vòng vây. Bọn nữ binh Hồ tộc vừa trở mặt, không khí lập tức tràn ngập sát khí lạnh như băng, chỉ cần vị Ngọc Hồ Vương kia ra lệnh một tiếng, một trường giết chóc đẫm máu hoàn toàn có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
- Chậm đã!
Ngay lúc thế cục sắp sửa không còn khống chế được nữa, Tiêu Định Sách đành phải miễn cưỡng ra mặt:
- Các nữ dũng sĩ Hồ tộc khoan hãy động thủ, tại hạ có lời muốn nói!
Ngọc Hồ Vương và đám nữ binh thân vệ của nàng thoáng chốc đổ dồn ánh mắt vào Tiêu Định Sách.
Tên nữ binh Hồ tộc vừa lên tiếng khi nãy lại nũng nịu hỏi:
- Ngươi là thủ lĩnh của bọn chúng có phải không?
- Đúng vậy!
Tiêu Định Sách gật gật đầu:
- Ta là chủ nhân của thương đội Trung Thổ này!
- Tốt lắm!
Nữ tướng Hồ tộc kia lại nói:
- Bây giờ ngươi lập tức ra lệnh cho người của ngươi buông vũ khí xuống.
Ánh mắt Tiêu Định Sách bỗng dời sang Ngọc Hồ Vương đang giữa vòng vây bảo vệ của đám nữ binh Hồ tộc:
- Nữ vương bệ hạ tôn kính, nếu như ta bảo người của ta hạ vũ khí, làm sao bảo đảm an toàn cho chúng ta? Làm sao bảo đảm những hàng hoá quý giá mà thương đội của ta mang theo sẽ không bị các người cướp mất?
Ngọc Hồ Vương đáp với giọng yêu mị:
- Ngọc Hồ tộc chúng ta có thể bảo đảm an toàn cho người và hàng hoá của các ngươi.
Tiêu Định Sách vẫn có vẻ lo lắng không yên:
- Thế nhưng bằng vào cái gì chúng ta có thể tin vào lời nói từ một phía của các ngươi?
- Các ngươi không có lựa chọn nào khác!
Trong thanh âm kiều mị của Ngọc Hồ Vương rõ ràng lộ ra sát khí lạnh căm căm:
- Bọn các ngươi có hai sự lựa chọn, hoặc là buông vũ khí nhận chịu sự bảo vệ của Hồ tộc chúng ta, hoặc là… chết!
Tiêu Định Sách thở dài, quay đầu lại nói với Mã Tứ Cửu cùng Hà Lão Thất:
- Xem ra chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác.
- Vậy bảo bọn họ buông vũ khí đi thôi.
Mã Tứ Cửu vội nói:
- Dù sau chúng ta cũng là thương nhân, lần này không quản ngàn dặm xa xôi đi đến lãnh địa của Hồ tộc là để mua bán trao đổi, chứ không phải đi đánh giặc, lão Thất ngươi nói có đúng không?
Hà Lão Thất thấy Tiêu Định Sách và Mã Tứ Cửu đã thoả hiệp với nhau cũng không nói thêm gì nữa.
- Được rồi, chúng ta buông vũ khí.
Tiêu Định Sách dứt lời liền quay ra phía sau lớn tiếng nói với bọn lính đánh thuê:
- Các huynh đệ hãy buông vũ khí trong tay xuống, bây giờ chúng ta chính thức nhận sự bảo vệ của nữ nhân Hồ tộc.
- Ôi, Thánh nữ Quang Minh trên cao, không ngờ chúng ta phải nhận sự bảo vệ của nữ nhân.
- Ta bằng lòng, ta bằng lòng nhận sự bảo vệ của nữ nhân Hồ tộc, tuy nhiên không biết có thể cho ta sờ ngực bọn họ trước hay không?
- Thật sự làm cho người ta khó có thể chịu nổi rồi, ta thề tối hôm nay sẽ làm cho nữ nhân kia rên rỉ, làm cho bọn họ biết nam nhân Trung Thổ chúng ta lợi hại đến mức nào!
Tiêu Định Sách vừa dứt lời, hai trăm tên lính đánh thuê phía sau liền bật cười ha hả.
Giữa đám đông, Mông Nghiên bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Mạnh Hổ bằng một ánh mắt khát khao cháy bỏng. Sống cùng đám lính đánh thuê này đã lâu, nàng đã quen với cách ăn nói thô tục như vậy, những lời trêu ghẹo như vậy không những không làm cho nàng thấy phản cảm, ngược lại còn kích thích tình cảm mãnh liệt trong lòng nàng. Thí dụ như hiện tại, nàng rất muốn cùng Mạnh Hổ tìm một nơi vắng vẻ cùng nhau tình tứ…
Mạnh Hổ tự nhiên hiểu được trong lòng Mông Nghiên đang suy nghĩ những gì, lập tức trừng mắt lên, thấp giọng nói với Mông Nghiên:
- Ta vừa mới quan sát phía trước, thấy trên ốc đảo có một hồ nước rất lớn.
- Hồ nước?
Đôi mắt mê hồn của Mông Nghiên thoáng chốc sáng ngời, nàng thì thầm nói:
- Thiếp muốn tắm rửa, thiếp muốn được ngâm mình trong nước lạnh tận hưởng cảm giác mát mẻ sung sướng. Hổ lang, đã nửa tháng không được tắm rửa, người thiếp rất là khó chịu!
- Không thành vấn đề!
Mạnh Hổ nói xong ghé sát vào tai Mông Nghiên, nói bằng giọng vô cùng khiêu khích:
- Tuy nhiên Nghiên nhi này, cho dù nàng nửa năm không tắm rửa, mùi trên người nàng cũng rất dễ chịu! Ta rất thích mùi của thân thể nàng…
- Đáng ghét!
Mông Nghiên khép hờ đôi mắt, giọng nũng nịu, những móng tay nhọn hoắt của nàng đã bấm sâu vào bắp tay Mạnh Hổ.
- Các ngươi đưa binh khí cho ta!
Trong lúc hai người còn đang liếc mắt đưa tình, một âm thanh thánh thót dễ nghe đột nhiên vang lên bên tai. Hai người uể oải quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đội nữ binh Hồ tộc đã đi đến trước mặt, đầu lĩnh của đội nữ binh ấy rõ ràng chính là viên nữ tướng Hồ tộc kia, người vừa lên tiếng nói chuyện cũng chính là nàng. Lúc nhìn đến Mạnh Hổ và Mông Nghiên, nữ tướng Hồ tộc kia không khỏi ngây người sửng sốt, kinh ngạc trước vóc người to lớn cường tráng của Mạnh Hổ, lại cũng kinh ngạc trước dáng vẻ thanh tú anh tuấn của Mông Nghiên. Vì lúc này Mông Nghiên đã cải nam trang, cho nên nữ tướng Hồ tộc kia nhận lầm nàng là nam nhân.
Keng!
Mạnh Hổ và Mông Nghiên lại lười biếng cởi binh khí đeo trên thắt lưng xuống đưa cho đám nữ binh Hồ tộc trước mặt.
Tuy rằng Mạnh Hổ quả thật không thích cảm giác bị người khác tước bỏ binh khí chút nào, nhưng dù sao nơi đây cũng là lãnh địa của Hồ tộc, lần này Mạnh Hổ tới Tử Vong Đại Sa Mạc cũng không phải vì muốn gây sự, cho nên chưa tới lúc vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn xảy ra xung đột với bọn nữ nhân Hồ tộc này. Về phần Mông Nghiên lại rất nghe lời Mạnh Hổ, chỉ cần có thể đi theo Mạnh Hổ, dù là lên rừng đao, xuống biển lửa nàng cũng vui vẻ cam lòng, giao ra binh khí tuỳ thân thì có đáng kể gì?
Tuy nhiên chuyện xảy ra ngay sau đó làm cho Mạnh Hổ cười không nổi, tên nữ binh Hồ tộc sau khi đón lấy binh khí của hắn đột ngột đưa tay sờ mó dưới bụng hắn một hồi. Mạnh Hổ tuyệt đối không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng lập tức bị trúng chiêu, Mông Nghiên bên cạnh cũng kinh ngạc đến trợn mắt há mồm.
Sau đó, không đợi Mạnh Hổ kịp có phản ứng gì, nữ binh Hồ tộc kia liền bật cười khanh khách lui về, dùng ngôn ngữ Hồ tộc rất êm tai nói lý lố gì đó với đám nữ binh còn lại. Vừa nói xong, bọn nữ binh kia lập tức quay lại nhìn Mạnh Hổ chỉ trỏ bàn tán, còn có vài nữ nhân Hồ tộc dường như còn là xữ nữ chưa hiểu chuyện, thoáng chốc gương mặt đỏ bừng. truyện được lấy tại Trà Truyện
Mông Nghiên thấy thế không nhịn được thốt lời trêu ghẹo:
- Hổ lang, xem ra tiểu đệ đệ của chàng rất được nữ nhân Hồ tộc hoan nghênh!
- Đáng đánh!
Mạnh Hổ tức tối hừ một tiếng, vung tay hung hăng phát một cái lên kiều đồn của Mông Nghiên. Mông Nghiên ái một tiếng đưa tay xoa xoa chỗ bị đánh đau, sẵng giọng nói:
- Còn đánh thiếp sao, quả thật chàng không có lương tâm chút nào, nỡ lòng hạ độc thủ như vậy! Người ta nói chính là sự thật kia mà, rõ ràng là đám nữ nhân Hồ tộc này rất coi trọng chàng!