Hổ Lang Chi Sư

Chương 224: Nhất cử lưỡng tiện

Giữa chốn thiên quân vạn mã, Mạnh Hổ vung cao huyền thiết trường thương trong tay, ngửa mặt lên trời quát to:

- Nhạc Mông, có thể khiến cho bản tướng quân xông vào giữa chốn ngàn quân lấy thủ cấp của ngươi, ngươi đã có thể kiêu ngạo được rồi!

- Cuồng vọng!

Sa Phá Lang hừ một tiếng bực mình, ghìm ngựa chắn ngang trước mặt Nhạc Mông, Đại Khảm đao dày nặng trăm cân đã hoàng ngang trước ngực, đao thế triển khai rất kỳ quái, sống đao dầy hướng ra ngoài đối diện Mạnh Hổ, lưỡi đao sắc bén lại trở ngược vào trong. Toàn thân Sa Phá Lang bỗng nhiên toát ra khí thế vô cùng mãnh liệt, hét lớn:

- Mạnh Hổ, Sa Phá Lang ta sẽ lĩnh giáo võ nghệ của ngươi!

- Ánh sáng của đom đóm mà cũng đòi so với ánh trăng ư?

Mạnh Hổ cười chế giễu, tiếng vừa dứt người đã lướt tới, huyền thiết trường thương đang vung cao lập tức đập mạnh xuống.

Sa Phá Lang thét dài một tiếng, Đại Khảm đao dày nặng đã giơ lên nhanh như chớp, trong tiếng kim loại va chạm vào nhau kịch liệt, sống Đại Khảm đao đã gạt vào cán của huyền thiết trường thương. Trong suy nghĩ của Sa Phá Lang, cú gạt này chắc chắn sẽ hất văng huyền thiết trường thương của Mạnh Hổ sang một bên, sau đó lưỡi Đại Khảm đao sắc bén có thể thuận thế mà đổi vị trí, lúc đó hắn chỉ cần quét ngang một cái là có thể chém bay thủ cấp Mạnh Hổ. Đây chính là sát chiêu thành danh của Sa Phá Lang, lần nào cũng được hắn sử dụng khi ra chiến trường, chưa từng thất thủ bao giờ.

Thế nhưng hôm nay Sa Phá Lang đã thất thủ, cái gạt vừa rồi của hắn dường như đã gạt phải một toà núi lớn, chẳng những không thể hất văng huyền thiết trường thương của Mạnh Hổ, ngược lại cánh tay của hắn còn bị chấn động đến tê dại, Đại Khảm đao trong tay cũng suýt nữa bị chấn bay. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Nhưng càng làm Sa Phá Lang giật mình kinh hãi chính là thế đập xuống của huyền thiết trường thương của Mạnh Hổ không hề giảm sút, vẫn đang nhắm vào gáy hắn mà ép xuống.

- Ối!

Trong lúc nguy cấp, Sa Phá Lang lập tức gào lên, toàn thân lập tức nghiêng qua một bên rồi lăn lông lốc từ trên lưng ngựa xuống.

Gần như cùng lúc Sa Phá Lang vừa ngã lăn trên lưng ngựa xuống, bên tai chỉ nghe bịch một tiếng, chiến mã cường tráng của hắn đã bị phát đập ngàn cân của Mạnh Hổ làm cho gãy xương sống, lập tức ngửa mặt lên trời gào lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống.

Sau khi Sa Phá Lang rơi xuống đất liền lăn một vòng, sau đó nhanh nhẹn nhổm người dậy, bỗng đâu bên tai nghe vang một trận cuồng phong. Sa Phá Lang vội nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Mạnh Hổ đã sớm giục ngựa chạy qua, nhưng lại bỏ qua không bổ cho hắn một thương kết liễu. Thế nhưng chưa kịp mừng vì thoát chết, sắc mặt Sa Phá Lang liền trở nên xám như tro tàn, bởi vì Mạnh Hổ đang xông thẳng về phía Nhạc Mông, vốn mục tiêu của hắn chính là Nhạc Mông!

Cách đó không xa, vẻ mặt Nhạc Mông cũng tỏ ra kinh hãi. Cho dù hắn có trấn định đến mức nào, cho dù hắn có ung dung đến mức nào, trong giờ phút này, trong lòng hắn cũng đã ngập tràn nỗi sợ trước nay chưa từng có. Trên chiến trường bị võ tướng tuyệt thế như Mạnh Hổ nhắm là mục tiêu, tuyệt đối vô cùng bất hạnh. Bỗng nhiên trong lúc đó, trong lòng Nhạc Mông cảm thấy buồn vô hạn, nghĩ mình tuổi còn trẻ như vậy chẳng lẽ phải chôn thây tại Hồ Lô cốc này sao? Xem ra chính mình thật sự không nên lộ diện, đây có lẽ sai lầm đầu tiên mà hắn mắc phải, cũng là sai lầm cuối cùng trong cuộc đời này…

Ngay lúc Nhạc Mông nghĩ rằng hắn chắc chắn phải chết, một bóng người rất tầm thường từ đâu không biết đột ngột xuất hiện chắn ngang trước đầu ngựa hắn.

Nhìn kỹ bóng người không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai, thậm chí lưng hơi còng, Nhạc Mông không khỏi kinh ngạc bật thốt lên một tiếng, bởi vì người này không phải ai đâu xa lạ, chính là lão gia nô vẫn theo hầu bên cạnh hắn-Nhạc Đà.

Ở thành Lạc Kinh, Nhạc gia không được xem là một gia tộc lớn, chỉ có thể xem như một gia tộc tầm thường nho nhỏ mà thôi, chẳng qua lão gia nô Nhạc Đà này đã theo hầu bên cạnh Nhạc Mông từ lúc hắn còn rất nhỏ. Trong bao nhiêu năm qua ngoại trừ thấy lão làm những việc lặt vặt ra, Nhạc Mông chưa bao giờ phát hiện ra chuyện gì khác thường, trong mắt Nhạc Mông, Nhạc Đà chẳng qua chỉ là một lão già gần đất xa trời mà thôi.

- Đà thúc, mau tránh ra!

Nhạc Mông vì quá cấp bách, lập tức quát to.

Thân hình nhỏ bé của Nhạc Đà vẫn an nhiên bất động, nhưng một thanh âm kiên định rõ ràng lại rót vào tai Nhạc Mông:

- Chỉ cần lão nô còn một hơi thở, không một kẻ nào có thể đả thương người!

Rống!

Rốt cục Mạnh Hổ đã giục ngựa tới nơi, huyền thiết trường thương đen kịt nhanh như chớp xé nát hư không, hoá thành một chuỗi bóng đen mờ, hung hăng đâm thẳng vào mặt Nhạc Mông. Nếu một thương này trúng đích, e rằng đầu Nhạc Mông sẽ bị đâm cho vỡ nát, hơn nữa không còn mảnh nào nguyên vẹn.

Vù!

Mũi thương sắc bén xé gió mà đến mang theo tiếng rít chói tai, thậm chí ngay cả không khí cũng bắt đầu bị vặn vẹo uốn khúc. Giống như ném một viên đá xuống mặt ao yên tĩnh, tạo nên những vòng sóng gợn lăn tăn, chẳng qua cái gợn ở đây chính là không khí mà không phải là mặt nước.

Đúng lúc này, Nhạc Đà chắn trước đầu ngựa Nhạc Mông đã động, chỉ thấy song chưởng của lão đang rũ xuống bỗng giơ lên, một cái cầu vồng màu đen nhanh như tia chớp cách không đỡ lấy huyền thiết trường thương. Mạnh Hổ đang đâm huyền thiết trường thương tới đột nhiên cảm thấy một luồng sức mạnh hùng hậu đột nhiên đánh xéo lên, hung hăng đón lấy huyền thiết trường thương của hắn, huyền thiết trường thương đang đâm tới không ngờ đã bị đẩy lệch sang một bên!

- Ủa?

Mắt thấy một chiêu tất sát của mình bị người phá giải, Mạnh Hổ không khỏi bật kêu lên kinh ngạc, vội thu thương ghìm ngựa lại, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào lão nhân lưng còng đang đứng chắn trước đầu ngựa Nhạc Mông. Bỗng nhiên ngay lúc đó, vẻ mặt Mạnh Hổ bắt đầu trở nên ngưng trọng hẳn lên, tuy rằng lão nhân trước mắt này nhìn qua không có gì đáng chú ý, nhưng Mạnh Hổ cảm thấy được trên người lão toát ra một khí thế mênh mông như trùng dương đại hải, đây tuyệt đối không phải là một người tầm thường, mà là một đại cao thủ!

Tuy rằng thế đứng lão nhân lưng còng trông rất tuỳ tiện, nhưng Mạnh Hổ lại cảm thấy một áp lực hết sức nặng nề. Cho tới hôm nay chỉ có hai người tạo ra được áp lực như vậy với Mạnh Hổ mà thôi, một người là Yến Trường Không, người còn lại là Thu Trường Lâm. Tuy rằng chỉ mới giao thủ với lão nhân lưng còng này có một hiệp, nhưng Mạnh Hổ hiểu rất rõ, võ nghệ của lão nhân này tuyệt đối không kém hắn, nếu như muốn đánh bại lão tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng, xem ra hôm nay muốn giết Nhạc Mông vô cùng khó khăn!

- Ối…

- Ối…

Trong lúc Mạnh Hổ còn đang giằng co với lão nhân lưng còng, những tiếng kêu rên thảm thiết không ngừng vang lên sau lưng hắn. Không cần quay đầu nhìn lại, Mạnh Hổ cũng biết đó là tiếng kêu rên phát ra trước khi chết của cận vệ quân kỵ binh của hắn. Đến giờ phút này, tinh binh Thiểm tộc của các toà đại trại đã từ bốn phương tám hướng bao vây lại, hiện tại Mạnh Hổ và hơn trăm kỵ binh của hắn đã lâm vào vòng vây trùng điệp của đại quân Thiểm tộc.

- Đi, theo ta phá vây!

Mạnh Hổ không hề do dự, đột ngột giật cương xoay đầu ngựa nhắm về phía Bắc của chiến trường.

Nếu như đã không còn hy vọng giết chết Nhạc Mông, vậy không cần phải ở lại nơi này nữa. Hơn nữa gần như tất cả đại quân Thiểm tộc thủ hạ của Nhạc Mông đã bị thu hút về phía này, hẳn là áp lực bên phía Trương Hưng Bá đã giảm đi nhiều. Hơn nữa còn có Cổ Vô Đạo và Hùng Bá Thiên xông ra tiếp ứng, Trương Hưng Bá không tốn bao nhiêu sức lực nữa là có thể phá được vòng vây, bây giờ chính là lúc mình nên phá vây rồi!

- Còn muốn chạy sao, không có đường nào cho ngươi thoát đâu!

- Mạnh Hổ, bây giờ mới chạy thì đã muộn!

- Tên khốn này còn muốn chạy sao, để mạng lại đây!

Tiếng thét gào như tiếng sấm bỗng nhiên từ bốn phía vang lên, mãnh tướng Thiểm tộc Đan Cừu, Lôi Trì đã giục ngựa xông tới. Sa Phá Lang đã đổi thớt chiến mã khác cũng đã xông lên, Nhạc Mông vội nói với lão nhân Nhạc Đà đang hộ vệ trước mặt mình:

- Đà thúc, mau trợ giúp mấy vị tướng quân bắt Mạnh Hổ!

- Lão nô phải lo cho sự an toàn của thiếu gia!

Nhạc Đà chỉ lắc đầu mà không nhúc nhích, vừa rồi tuy rằng lão chỉ giao thủ một chiêu với Mạnh Hổ, nhưng đã cũng hiểu được thực lực của Mạnh Hổ hùng mạnh như một toà núi lớn, thậm chí Nhạc Đà sợ rằng chính mình cũng không phải là đối thủ của Mạnh Hổ. Dù sao Mạnh Hổ tuổi còn trẻ, thể lực sung mãn, tinh lực dồi dào, nếu như tiếp tục đánh nhau với hắn sẽ rất khó chiếu cố đến Nhạc Mông, mà lão lại không muốn Nhạc Mông có chuyện gì sơ xuất.

Lại nói về Mạnh Hổ, một thương ép Đan Cừu phải lùi lại, xoay tay quét ra tiếp một thương hất văng Sa Phá Lang xuống ngựa, còn lại mình Lôi Trì không dám đương đầu, vội vàng giục ngựa tránh đường. Mạnh Hổ ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng, phóng ngựa chạy đi, nhưng đáng tiếc là lúc này số kỵ binh theo sau Mạnh Hổ chỉ còn lại không tới hai mươi tên, hơn tám mươi kỵ binh kia đã bỏ thây tại chỗ.

Cách đó không xa Nhạc Mông cất tiếng thở dài, đang nghĩ đêm nay thất bại chỉ trong gang tấc, chỉ biết lấy mắt mà nhìn Mạnh Hổ ung dung phá vây mà đi, đột nhiên có chuyện lạ xảy ra.

Hơn trăm tên võ sĩ toàn thân mặc áo choàng đen trông có vẻ thần bí đột ngột xuất hiện nhanh như chớp từ trướng bồng mé bên đại trại, chỉ trong nháy mắt đã chặn ngang đường thoát của Mạnh Hổ và gần hai mươi cận vệ quân kỵ binh còn lại. Ngay sau đó, hơn trăm tên võ sĩ áo đen chợt cởi phăng áo choàng trên người ra, để lộ từng chiếc nỏ trông vô cùng kinh khủng. Trên nỏ đã được lắp đầy nỏ tiễn, dưới ánh đuốc chiếu rọi phản xạ ra ánh sáng lạnh lùng, làm cho người ta không rét mà run.

- Thần Cơ nỏ?!

Mạnh Hổ không khỏi giật mình chấn động, vội vàng lớn tiếng quát:

- Tránh ra, mau tránh!

Nhưng đã chậm, Mạnh Hổ nhắc thì đã chậm, lời còn chưa dứt, hơn trăm tên võ sĩ đã đưa tay lên bắn, những tiếng xé gió chói tai vang lên, mỗi cái Thần Cơ nỏ bắn ra mười mũi nỏ tiễn. Tất cả hơn một ngàn mũi nỏ tiễn sắc bén đan vào nhau thành một lưới nỏ tiễn sặc mùi chết chóc, trong khoảnh khắc đã phủ trùm cả Mạnh Hổ và gần hai mươi tên kỵ binh còn lại phía sau.

Mạnh Hổ không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể nổi giận gầm lên một tiếng, đột ngột nghiêng người sang bên, nấp vào bên sườn phải của Ô Vân Cái Tuyết.

Đối mặt với hàng trăm hàng ngàn mũi nỏ tiễn bắn cùng một lúc như vậy, hơn nữa ở khoảng cách quá gần, cho dù võ nghệ của Mạnh Hổ cao cường nhưng cũng không có cách nào chống nổi. Hắn chỉ còn nước hy sinh Ô Vân Cái Tuyết, dùng thân thể to lớn của Ô Vân Cái Tuyết để ngăn cản những mũi nỏ tiễn sắc bén kia. Dù sao hắn cũng có tấm thân bằng xương bằng thịt như bao người khác, nếu để cho nỏ tiễn bắn trúng cũng sẽ chết như thường.

Phập phập phập…

Những tiếng nỏ tiễn sắc bén cắm ngập vào xương thịt vang lên không ngớt, ngay sau đó lập tức nổi lên những tiếng rên la vang vọng trời đêm. Không cần suy nghĩ, Mạnh Hổ cũng biết gần hai mươi kỵ binh phía sau mình đã bất hạnh hy sinh, hắn cũng nghe tiếng hí to đầy đau đớn của Ô Vân Cái Tuyết, ít nhất thần mã này đã hứng trọn vài chục mũi nỏ tiễn. Ô Vân Cái Tuyết thần tuấn lương câu đã từng tham gia không biết bao nhiêu trận chiến nhỏ to với Mạnh Hổ, nay đã không thể nào tránh khỏi kiếp nạn này…

Đám mưa nỏ tiễn vừa dứt, Mạnh Hổ từ bên sườn Ô Vân Cái Tuyết đột ngột chồm dậy, đang định nhân cơ hội đám võ sĩ kia vừa bắn xong đợt thứ nhất, còn chưa kịp lắp nỏ tiễn cho đợt thứ hai mà tiêu diệt chúng. Nhưng hắn lại kinh hãi phát hiện ra phía sau đám võ sĩ áo đen vừa bắn xong đợt thứ nhất kia không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một đám võ sĩ áo đen nữa, hơn nữa đã cởi áo choàng trên người ra, trong tay đã lăm lăm Thần Cơ nỏ.

- Không xong!

Mạnh Hổ gầm nhẹ một tiếng, xoay người lăn ngược về phía sau, lập tức chộp lấy hai thi thể của binh sĩ Thiểm tộc che trước thân mình, một tràng tiếng nỏ tiễn cắm ngập vào thịt vang lên, hai cỗ thi thể che trước người Mạnh Hổ đã biến thành hai con nhím. Thừa dịp đợt tên đã dứt, Mạnh Hổ đột ngột bắn thân dựng lên, định đổi hướng phá vòng vây nhưng buồn rầu phát hiện ra rằng hắn đã bị bao vây chặt, bốn phía đầy võ sĩ áo đen, ai nấy đều lăm lăm Thần Cơ nỏ.

Thân thể Mạnh Hổ đột nhiên ngây ra tại chỗ, không dám hành động bừa bãi. Đây là thời điểm vô cùng quan trọng, có thể nói là hung hiểm vạn phần, chuyện đáng mừng duy nhất chính là bọn Trương Hưng Bá đã phá được vòng vây. Bây giờ chỉ còn lại một mình hắn, muốn phá vây dễ dàng hơn nhiều, tuy rằng đám võ sĩ áo đen vây quanh bốn phía tay cầm Thần Cơ nỏ vô cùng lợi hại, nhưng Mạnh Hổ cũng không phải không có cơ hội.

- Tướng quân Mạnh Hổ, lâu quá không gặp!

Trong lúc Mạnh Hổ còn đang âm thầm nghĩ cách phá vòng vây, một thanh âm đầy âm hiểm đột nhiên vang lên.

Mạnh Hổ nghe vậy trong lòng hơi chấn động, chậm rãi quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy sau lưng khoảng ba mươi bước có ba bóng người không biết xuất hiện tự bao giờ, bóng người đứng trước dáng gầy gò, bề ngoài đầy vẻ gian xảo, chính là tên quân sư quạt mo của Mông Diễn-Sử Di Viễn, à, bây giờ hắn đã là thầy của hoàng đế, dưới một người mà trên vạn người, phải gọi hắn là đế sư mới đúng!

- Di Viễn tiên sinh?!

Mạnh Hổ xoay chuyển ý nghĩ trong đầu, hờ hững nói:

- Nửa năm không gặp, đế sư đại nhân dường như trẻ hơn khi trước!

- Vậy sao?

Sử Di Viễn cười lạnh nhạt, đột nhiên hỏi:

- Tướng quân Mạnh Hổ thân là quân đoàn trưởng của quân đoàn Tây Bộ, sao không ở Tây Lăng huấn luyện quân đội lại chạy đến đây, không biết muốn đi đâu và muốn làm gì vậy?

Mạnh Hổ không đáp, hỏi ngược lại:

- Như vậy đế sư đại nhân chạy đến nơi khỉ ho cò gáy này làm gì vậy?

Sử Di Viễn vuốt vuốt chòm râu dê dưới cằm, cười âm hiểm:

- Lão phu nghe nói tướng quân Mạnh Hổ bất đồng ý kiến với cuộc Tây chinh vừa qua, trong thành Lạc Kinh cũng nổi lên lời đồn khắp chốn. Hiện tại hoàng đế bệ hạ vô cùng phẫn nộ, không biết tướng quân có thể theo lão phu quay về Lạc Kinh một chuyến, đem sự thực Tây chinh tuyên cáo cho dân chúng đế đô để xua tan những lời đồn bậy bạ kia hay không?

- Đế sư đại nhân nói câu này nghe quá buồn cười, bản tướng quân không có ý kiến bất đồng gì với Tây chinh cả!

Mạnh Hổ miệng đối đáp với Sử Di Viễn, trong lòng thầm ước lượng khoảng cách giữa hai người. Chỉ cần có thể nhích về phía trước chừng mười bước nữa, hắn tin rằng đám võ sĩ áo đen kia không thể nào ngăn được hắn đến sát người Sử Di Viễn. Chỉ cần đến được sát người Sử Di Viễn, đám võ sĩ áo đen này sẽ không ám bắn ra Thần Cơ tiễn vì ném chuột sợ vỡ đồ.

Hơn nữa, nếu như có thể bắt được Sử Di Viễn làm con tin, chẳng những lần này có thể ung dung thoát khỏi vòng vây, còn có thể chặt đi một cánh tay đắc lực của Mông Diễn, quả thật là nhất cử lưỡng tiện.