Hổ Lang Chi Sư

Chương 214: Ve sầu thoát xác

Chỉ trong chớp mắt nửa tháng đã trôi qua…

Mạnh Hổ mang theo hơn hai ngàn Man nhân và hơn ngàn công nhân đã chạy tới nơi giáp giới của hành tỉnh Bắc Phương và hành tỉnh Tây Bắc, lại còn đảo tới đảo lui vài vòng trong hành tỉnh Tây Bắc, làm cho quân đoàn Tây Bắc phụ trách việc phong toả và hai đội đặc trách đuổi theo truy sát phía sau của Lý Vũ, Nhạc Mông mệt gần chết.

Cuối cùng, Lý Vũ vẫn không dám cãi quân lệnh của Binh bộ, để lại hai sư đoàn số Ba, số Bốn ở hành tỉnh Tây Bộ, mang theo hai sư đoàn số Một, số Hai xây dựng thành đội đặc trách đường Bắc. hơn nữa hai sư đoàn này còn không đủ quân số, bởi vì bốn liên đội Thiểm tộc trong đó sớm đã bị điều động sang quân đoàn Tây Bộ.

Lý Vũ suất lĩnh đội đặc trách đường Bắc cùng với Nhạc Mông suất lĩnh đội đặc trách đường Nam giống như một gọng kềm phóng ra theo hai cánh trái phải, ý đồ phối hợp với quân đoàn Tây Bắc chặn phía trước cánh quân đơn độc của Mạnh Hổ mà tiêu diệt. Nhưng đáng tiếc là Mạnh Hổ quá giảo hoạt, cánh quân mà hắn suất lĩnh trơn tuột như cá chạch, truy sát trong vòng nửa tháng mà quân của đế quốc Quang Huy không thể đụng được đến một cọng lông nào.

Nói về tài dùng binh, Lý Vũ nhiều lắm cũng chỉ có thể được xem là một tướng khá giỏi, Nhạc Mông mặc dù có tư chất của một danh tướng, nhưng chung quy tuổi hắn còn trẻ, hơn nữa không được danh sư như Mạnh Hổ chỉ điểm, cho nên kinh nghiệm không thể nào so sánh được với Mạnh Hổ. Bởi vì mặc dù hai đội đặc trách đường Bắc và Nam đang chiếm ưu thế tuyệt đối về binh lực, sức cơ động cũng hoàn toàn không kém hơn cánh quân của Mạnh Hổ, nhưng Lý Vũ và Nhạc Mông thuỷ chung không có cách nào bắt được Mạnh Hổ, thậm chí còn để cho Mạnh Hổ nắm được mấy lần cơ hội đánh thắng.

Bất quá cũng phải nói rằng, trong cuộc chiến truy đuổi tuy rằng Mạnh Hổ đánh thắng được vài lần nhưng không thể tạo thành uy hiếp chí mạng với hai đội đặc trách. Một mặt cũng vì Lý Vũ và Nhạc Mông vô cùng cẩn thận, mặt khác cũng bởi vì binh lực của hai bên chênh lệch quá lớn, hơn nữa Mạnh Hổ cũng muốn để lại một phần binh lực tương đối để trông coi đám công nhân của hành tỉnh Tây Bộ mang theo, cho nên so về binh lực chỉ là lấy trứng chọi đá mà thôi.

____________

Trên sườn Nam của đại hoang sơn, trong một sơn cốc vô danh.

Cánh quân của Mạnh Hổ đang tạm thời hạ trại nơi đây, mắt thấy đã vào thượng tuần tháng Sáu, thời tiết dần dần trở nên nóng bức hẳn lên. Các tướng sĩ sau một chặng hành quân mệt mỏi đang nằm ngồi rải rác trên bãi cỏ nghỉ ngơi hóng mát, năm trăm tên cận vệ quân của Trương Hưng Bá thuỷ chung vẫn theo sát năm trăm tên công nhân bắt từ hành tỉnh Tây Bộ.

Trong đại doanh của Mạnh Hổ, bọn tướng lĩnh chủ chốt Trương Hưng Bá, Hùng Bá Thiên, Lang Hào, Cổ Vô Đạo đã tụ tập lại.

Cổ Vô Đạo mở bản đồ ra ngay trên mặt cỏ, nhìn nhìn một hồi lâu rồi mới chỉ vào bản đồ nói:

- Tướng quân ngài xem, hiện tại chúng ta hẳn đang ở vị trí này, đi về hướng Đông ba trăm dặm chính là thành Tiểu Cô của hành tỉnh Bắc Phương, cũng là chỗ mà quan chỉ huy Nhạc Mông của đội đặc trách đường Nam đã hoả thiêu mười vạn khinh kỵ binh của đế quốc Tinh Hà.

- Thành Tiểu Cô?

Mạnh Hổ tỏ ra trầm ngâm:

- Nói như vậy chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại Mã Tứ Phong sao?

Hùng Bá Thiên nghe vậy reo lên mừng rỡ:

- Vậy thì tốt quá, Mã Tứ Phong giao tình không tệ với quân đoàn Mãnh Hổ chúng ta, dù sao đi nữa lần này hẳn cũng sẽ nhường đường cho chúng ta đi qua!

- Chuyện này không có khả năng!

Giọng Mạnh Hổ vô cùng quả quyết:

- Mã Tứ Phong là một tên quân nhân thuần tuý, hắn tuyệt đối sẽ không vị tình riêng, càng không thể nhường đường cho chúng ta. Nếu hắn là người như vậy, lúc trước hắn sẽ không mạo hiểm sinh mạng mà xuống núi.

- Ủa?

Hùng Bá Thiên nghe vậy lắp bắp nói:

- Vậy quả thật là phiền phức, nếu như Mã Tứ Phong không cho chúng ta đi qua, e rằng chúng ta không thể nào xuyên qua hành tỉnh Bắc Phương! Tuy rằng quân đoàn Bắc Phương của Mã Tứ Phong cũng giống như quân đoàn Tây Bộ, đều là quân đoàn tân binh vừa mới xây dựng, nhưng dù sao trong quân đoàn Bắc Phương cũng có hai sư đoàn kỵ binh.

Cổ Vô Đạo cũng tỏ ra vô cùng lo lắng:

- Đúng vậy, lực cơ động của khinh kỵ binh vô cùng kinh khủng, hơn nữa địa hình của hành tỉnh Bắc Phương tương đối bằng phẳng, càng có lợi cho sự di chuyển của khinh kỵ binh. Nếu như chúng ta đi vào hành tỉnh Bắc Phương, thế cục sau này e rằng sẽ nghiêm trọng vượt ra ngoài tưởng tượng!

Trương Hưng Bá gãi gãi đầu, cất giọng ồm ồm:

- Hay là chúng ta đi lên phía Bắc theo đường đại thảo nguyên Mạc Nam? Hiện tại đế quốc Tinh Hà đang có chiến tranh với đế quốc Quang Huy, bọn họ hẳn sẽ không giúp đế quốc Quang Huy đánh chúng ta.

Hùng Bá Thiên lập tức lắc đầu:

- Đường này cũng không được, tuy rằng đế quốc Tinh Hà đang có chiến tranh với đế quốc Quang Huy, nhưng chưa chắc bọn họ sẽ bỏ qua cho chúng ta, càng không có khả năng sẽ giúp đỡ chúng ta. Nếu để cho người của đế quốc Tinh Hà biết được chúng ta dẫn theo hơn ngàn công nhân, hậu quả thiết nghĩ không thể nào tưởng tượng, đế quốc Tinh Hà hiện tại cũng đang vô cùng thiếu thốn công nhân giỏi.

Cổ Vô Đạo cũng gật mạnh đầu:

- Lão Hùng nói rất đúng, chúng ta tuyệt đối không thể đi theo đường đại thảo nguyên Mạc Nam. Ngoài nguyên nhân như lão Hùng vừa nói, hiện tại đã là tháng Sáu, đến khi chúng ta tiến vào đại thảo nguyên Mạc Nam thì đã vào khoảng tháng Chín, tháng Mười, lúc đó nhiệt độ trên đại thảo nguyên Mạc Nam, Mạc Đông sẽ giảm xuống rất thấp, lại có khả năng sẽ có tuyết rơi rất lớn. Đến lúc đó đừng nói đi ngang qua đại thảo nguyên Mạc Nam tiến vào đại hoang nguyên, có thể chịu đựng qua mùa Đông hay không cũng còn chưa biết được, không khéo còn có thể bị đông cứng mà chết trên đại thảo nguyên.

Trương Hưng Bá nén giận hỏi:

- Vậy theo ngươi chúng ta nên làm sao đây? Không lẽ xuống phía Nam qua hành tỉnh Kinh Kỳ hay sao?

- Vì sao không thể xuống phía Nam đi qua hành tỉnh Kinh Kỳ?

Mạnh Hổ nãy giờ không lên tiếng đột nhiên đứng dậy:

- Hưng Bá ngươi nói rất đúng, lần này chúng ta phải xuống phía Nam đi qua hành tỉnh Kinh Kỳ!

- Thật xuống phía Nam đi qua hành tỉnh Kinh Kỳ sao?

Cổ Vô Đạo, Hùng Bá Thiên và Trương Hưng Bá nghe vậy ai nấy đều biến sắc, hiển nhiên lời của Mạnh Hổ đã vượt xa dự liệu của bọn họ. Cổ Vô Đạo hỏi lại:

- Nhưng hiện tại chúng ta đang ở đại hoang sơn, nếu như xuống phía Nam đi qua hai đại hành tỉnh Kinh Kỳ và Đông Bộ, sau đó theo Tử Vong Đại Sa Mạc ngược lên hướng Bắc đi đại hoang nguyên, vậy chẳng phải là đi một con đường vòng rất xa hay sao?

Mạnh Hổ thờ ơ hỏi lại:

- Ai nói chúng ta phải đi qua hai đại hành tỉnh Kinh Kỳ và Đông Bộ, lại xuyên qua Tử Vong Đại Sa Mạc?

- Ách…

Cổ Vô Đạo kêu lên một tiếng kinh hãi, ngơ ngơ ngác ngác hỏi lại:

- Chuyện này ty chức vẫn chưa hiểu, xin tướng quân giải thích!

Mạnh Hổ hít vào một hơi, trầm giọng nói:

- Ta nghĩ tới một kế diệu kỳ, gọi là ve sầu thoát xác!

- Ve sầu thoát xác?

Cổ Vô Đạo hỏi:

- Thế nào là ve sầu thoát xác?

Mạnh Hổ không trả lời ngay Cổ Vô Đạo, mà hỏi ngược lại:

- Ta nghe nói thành Tiểu Cô là trọng trấn của hành tỉnh Bắc Phương, trong thành đóng trường kỳ hai đại đội trọng trang bộ binh và ba đại đội khinh kỵ binh. Phía Tây thành chính là trường đua ngựa Cô Sơn nổi danh trong hành tỉnh Bắc Phương, bên trong có nuôi dưỡng hàng vạn chiến mã, có phải không?

Cổ Vô Đạo nghe vậy gật đầu:

- Quả thật là như vậy, trường đua ngựa Cô Sơn chính là trường đua ngựa lớn thứ ba của hành tỉnh Bắc Phương.

Mạnh Hổ cười gằn:

- Lúc này cái mà chúng ta thiếu thốn nhất chính là chiến mã, chỉ cần có chiến mã, lực cơ động và lực chiến đấu của chúng ta sẽ tăng lên gấp nhiều lần. Lúc ấy hai đội đặc trách của Lý Vũ và Nhạc Mông muốn đuổi theo chúng ta tuyệt đối không thể được, cho nên việc cấp bách bây giờ là bất ngờ đánh chiếm trường đua ngựa Cô Sơn, cướp lấy chiến mã!

Ánh mắt của bọn Cổ Vô Đạo, Trương Hưng Bá và Hùng Bá Thiên không khỏi sáng rực lên.

Tuy nhiên Cổ Vô Đạo vẫn cẩn thận nhắc nhở Mạnh Hổ:

- Tướng quân, nhu cầu cấp bách của chúng ta chính là chiến mã để có thể gia tăng lực cơ động, như vậy lão tặc Sử Di Viễn kia có thể sai khiến Mã Tứ Phong lợi dụng trường đua ngựa Cô Sơn thiết lập bẫy rập dẫn dụ chúng ta chui đầu vào hay không? Nếu như Mã Tứ Phong quả thật bày bố bẫy rập ở trường đua ngựa Cô Sơn, chúng ta đi như vậy chẳng phải là tự đâm đầu vào lưới hay sao?

- Đâm đầu vào lưới?

Mạnh Hổ thì thào vài tiếng, sau đó ngửa mặt lên trời cười to:

- Vậy thì không nhất định, cho dù lão tặc Sử Di Viễn và Mã Tứ Phong bày ra bẫy rập, không khéo sẽ có kết cục thê thảm vừa phải dâng tặng chiến mã lại vừa hao tổn binh lực, ha ha ha….

______________

Hành tỉnh Tây Bắc, thành Tiểu Tùng Lâm.

Thành Tiểu Tùng Lâm là một toà thành nhỏ ở góc Đông Nam của hành tỉnh Tây Bắc.

Từ thành Tiểu Tùng Lâm đi về phía Đông hai trăm dặm chính là hành tỉnh Bắc Phương, đi về phía Nam hai trăm dặm là hành tỉnh Tây Bộ, đi về phía Đông Nam bốn trăm dặm sẽ vượt qua Nhạn Môn sơn tiến vào lãnh thổ của hành tỉnh Kinh Kỳ. Cho nên tuy thành Tiểu Tùng Lâm nhỏ, nhưng vị trí địa lý của nó vô cùng quan trọng, trước khi đế quốc Quang Huy dựng nước, nơi này là vùng mà binh gia ắt phải tranh đoạt.

Vài ngày trước, cánh quân đơn độc của Mạnh Hổ chạy vài vòng qua lại giữa thành Tiểu Tùng Lâm và thành Đại Tùng Lâm, làm cho quân đoàn Tây Bắc phụ trách việc ngăn chặn và hai đội đặc trách của Lý Vũ và Nhạc Mông phụ trách việc truy sát chạy đến nỗi đầu óc choáng váng. Sau đó cho đến đêm qua, hơn ba ngàn quân của Mạnh Hổ đột ngột mất đi tung tích… nguồn Trà Truyện

_____________

Bên ngoài thành Tiểu Tùng Lâm, trong hành dinh của Lý Vũ.

Tổng đốc Tây Bắc Trịnh Trọng Quang đã chạy suốt đêm tới đây, quan chỉ huy Nhạc Mông của đội đặc trách đường Nam cũng đã tới hành dinh của Lý Vũ. Chuyện cánh quân của Mạnh Hổ đột nhiên mất đi tung tích cũng không phải là chuyện nhỏ, mà người truy đuổi Mạnh Hổ chính là Lý Vũ, cho nên hai người kia muốn nghe Lý Vũ kể lại tình hình. Lý Vũ vừa kêu khổ vừa kể lại:

- Bản Tổng đốc cũng không biết sao lại như thế, đêm qua, đội thám báo của bản Tổng đốc rõ ràng nhìn thấy cánh quân của Mạnh Hổ khua chiêng gióng trống tiến vào thành Tiểu Tùng Lâm. Nhưng đến khi bản Tổng đốc suất lĩnh đội đặc trách đường Bắc đuổi tới thì phát hiện ra, thành Tiểu Tùng Lâm căn bản chỉ là toà thành trống không, trong thành ngoài ba bốn ngàn dân chúng còn đang kinh hoảng thì không thấy bóng một tên quân phản loạn nào cả.

Trịnh Trọng Quang cau mày hỏi:

- Lý Tổng đốc, chẳng lẽ trong quá trình truy đuổi không có xuất hiện tình hình gì khác thường sao?

- Không có!

Lý Vũ đáp với giọng vô cùng quả quyết:

- Sau khi cánh quân của Mạnh Hổ rời khỏi thành Đại Tùng Lâm, đội đặc trách đường Bắc của bản Tổng đốc vẫn đuổi theo sau, hai bên cách xa nhau không đầy năm mươi dặm. Nhưng khi bản Tổng đốc đuổi tới thành Tiểu Tùng Lâm, lại không thấy cánh quân của Mạnh Hổ đâu cả, lão Trịnh ngươi nói có tà môn hay không?

Nhạc Mông bên cạnh bỗng nhiên cất tiếng:

- Theo như lời Lý Tổng đốc vừa rồi, tại hạ bỗng nhiên nhớ tới biến cố bên ngoài thành Hà Nguyên ngày trước, lúc ấy ba vạn tàn binh của Mạnh Hổ thừa dịp trời tối và sương mù dày đặc ăm thầm lặng lẽ lên bè trúc trốn khỏi nơi đóng quân. Mà ba đường đại quân của Vương gia lại bị nghi binh của Mạnh Hổ dẫn dụ sang nơi khác, chờ đến khi Vương gia phát giác ra bị mắc mưu, ba vạn tàn binh của Mạnh Hổ đã chạy xa vài trăm dặm!

Trịnh Trọng Quang giật mình nói:

- Nhạc tướng quân muốn nói rằng, lần này Mạnh Hổ diễn lại trò cũ sử dụng kế nghi binh hay sao?

- Ôi, thật là đáng chết!

Lý Vũ cũng giật mình tỉnh ngộ, giậm chân thở dài:

- Xem ra bản Tổng đốc quả thật đã trúng kế nghi binh của Mạnh Hổ, đám người tối qua khua chiêng gióng trống tiến vào thành Tiểu Tùng Lâm hẳn là đám dân chúng Tây Bắc bị Mạnh Hổ dùng vũ lực uy hiếp, sơ ý rồi, bản Tổng đốc sơ ý rồi….