Phía Tây thành Hà Nguyên hơn trăm dặm, nơi đóng quân của quân đoàn Mãnh Hổ.
Trong doanh lửa cháy bập bùng, nhất là khu giữa doanh đang chen chúc không dưới mấy trăm người, liên tục vang lên những tràng âm thanh cổ vũ. Xuyên qua mấy vòng người bên ngoài có thể mơ hồ thấy được, giữa đám người là hai hán tử thân hình như hai thiết tháp đang dùng hai tay đan vào nhau, giằng co cùng một chỗ.
Hai tên hán tử này không phải ai khác, chính là Mã Tứ Phong và Hùng Bá Thiên. Sau trận chiến với kỵ binh Sóc Châu trên Bạch Sa hà, hai người coi như đã trải qua một trận đồng sinh cộng tử. Hơn nữa tính tình hai người có thể nói là khá gần nhau, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, hiện tại hoàn toàn có thể nói là cá mè một lứa.
Tất cả mọi chuyện hai người đều khiêm tốn với nhau, chỉ có một chuyện duy nhất cả hai đều không nhường nhịn, chính là chuyện trong quân đoàn Mãnh Hổ, rốt cục ai là người có võ nghệ cao thứ hai?
Người có võ nghệ mạnh nhất mà không ai có thể chối cãi, không ai dám nói rằng mình có thể thắng được đương nhiên là Mạnh Hổ, nhưng ai là cao thủ thứ hai trong quân đoàn Mãnh Hổ, vậy thì khác hẳn! Các tướng sĩ của Bắc Phương cho rằng đó là Mã Tứ Phong, đám Man nhân cho rằng chính là Hùng Bá Thiên, mà các tướng sĩ đội cận vệ lại cho rằng Trương Hưng Bá mới là cao thủ thứ hai sau Mạnh Hổ!
Kết quả trở nên vô cùng náo loạn, Mã Tứ Phong và Báo Tử cãi nhau đến nỗi đỏ mặt tía tai, nhưng không ai có thể giành phần thắng bằng miệng lưỡi. Kết quả cũng chỉ có thể kéo ra luận võ để chứng thực mà thôi, may là Trương Hưng Bá đã theo Mạnh Hổ đi thành Hà Nguyên, nếu không càng thêm phần náo nhiệt.
Trong trận tỷ võ đầu tiên, về sức vóc thì Mã Tứ Phong hơn nửa mức, nhưng về tiễn pháp thì Hùng Bá Thiên thắng lại nửa mức, hai bên tạm thời không phân thắng bại, cho nên chỉ còn cách vật lộn để phân cao thấp. Trận vật lộn này hai người đã giằng co với nhau nửa ngày trời, sau nhiều đợt vật lộn như vậy, hai người đã mệt gần đứt hơi, nhưng không ai chịu phục ai.
- Hùng man tử (mọi rợ) kia, ngươi nhận thua đi thôi, nếu không ta sẽ không giữ thể diện cho ngươi!
- Mã phong tử (kẻ điên) ngươi bớt huênh hoang một chút, có bao nhiêu bản lãnh cứ việc thi thố, Hùng Bá Thiên ta sợ ngươi sao? Rống!
Cổ Vô Đạo phụ trách làm trọng tài bên cạnh còn châm dầu vào lửa:
- Mã Tứ Phong ngươi cố gắng thêm một chút, ngươi không thể nào thua cho Man nhân của đại hoang nguyên! Hùng Bá Thiên ngươi cũng đừng chịu kém, Man nhân trên đại hoang nguyên nổi danh về sức lực, ngươi không thể làm mất mặt Man nhân….
Trong lúc cả hai bên khí thế ngất trời, không biết ai đã hô to:
- Tướng quân trở về!
- Đâu, tướng quân trở về đâu?
- Sao, tướng quân đã về ư?
Hùng Bá Thiên và Mã Tứ Phong đang ôm chặt lấy nhau tìm cách liều mạng vật ngã đối phương nghe vậy vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy, đám đông vây quanh bốn phía đã rẽ ra hai bên nhường ra một con đường, Mạnh Hổ và thủ tịch quân sư Tất Điêu Tử đang đi tới, vẻ mặt cả hai vô cùng ngưng trọng. Nhìn thấy Hùng Bá Thiên và Mã Tứ Phong còn đang ôm ghì lấy nhau chưa chịu buông tay, Mạnh Hổ cau mày hỏi:
- Các ngươi đang làm gì vậy?
- Ách…
Mã Tứ Phong nhanh nhảu vỗ vỗ vai Hùng Bá Thiên, cười nói:
- Chúng ta đang luận bàn võ nghệ, hắc hắc!
- Đúng đúng đúng…
Hùng Bá Thiên gật đầu lia lịa:
- Tướng quân, chúng ta đang luận bàn võ nghệ!
- Hồ đồ!
Mạnh Hổ buồn bực hừ một tiếng, Tất Điêu Tử phía sau vội vã tiến lên khoát khoát tay nói với đám binh sĩ vây quanh:
- Giải tán đi thôi, các huynh đệ giải tán, lập tức trở về doanh nghỉ ngơi, ngày mai còn phải hành quân đường dài gấp rút!
Quân sư đã nói như vậy, các tướng sĩ xung quanh lập tức giải tán, Tất Điêu Tử lại quay sang nói với Mã Tứ Phong và Hùng Bá Thiên:
- Tướng quân Tứ Phong và tướng quân Bá Thiên cũng trở về nghỉ ngơi đi thôi!
Sau khi Mã Tứ Phong và Hùng Bá Thiên rời khỏi, Cổ Vô Đạo mới tiến lại, thấp giọng hỏi:
- Tướng quân, xảy ra chuyện gì vậy?
Mạnh Hổ gật gật đầu, quay lại nói với Tất Điêu Tử:
- Lão Tất, ngươi nói cho lão Cổ biết đi!
- Là như vầy…
Tất Điêu Tử trầm ngâm một hồi rồi nói với Cổ Vô Đạo:
- Quân ta khẳng định đang đối diện với nguy cơ chưa từng có từ trước tới nay!
Dứt lời, Tất Điêu Tử liền đem phân tích và kết luận của mình nói cho Cổ Vô Đạo nghe một lần từ đầu chí cuối. Cổ Vô Đạo nghe xong không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh, thất thanh kêu lên:
- Chuyện này không có khả năng, không có khả năng!
Mạnh Hổ hờ hững nói:
- Chuyện này có gì mà không có khả năng!?
- Động cơ là gì?
Cổ Vô Đạo lắc lắc đầu:
- Lão Mông Khác không có lý do gì để làm như vậy, nếu như hắn quả thật giết tướng quân, tiêu diệt quân đoàn Mãnh Hổ, đối với đế quốc Quang Huy chính là tổn thất lớn bằng trời. Huống chi vạn nhất mưu kế không thành, để cho tướng quân phát hiện ra, có phải là bỗng dưng chuốc thêm một địch nhân hay sao!
Tất Điêu Tử đáp:
- Động cơ của Mông Khác rất đơn giản, chính là muốn bảo vệ Mông Diễn, duy trì lợi ích trọng tâm của đế quốc Quang Huy, cũng là lợi ích của Mông gia! Về phần tổn thất, mất đi tướng quân và quân đoàn Mãnh Hổ quả thật là tổn thất nặng nề đối với đế quốc Quang Huy, nhưng nếu đem so với lợi ích hàng đầu của Mông gia thì chút tổn thất ấy có đáng kể chi!
Mạnh Hổ nói tiếp:
- Về chuyện vô ý để lộ tin tức lại càng không đáng kể gì, nếu như không có chút tự tin nho nhỏ như vậy, hắn cũng không xứng đáng làm Nhiếp chính Vương gia của đế quốc Quang Huy. Hơn nữa, cho dù là thất bại, Mông Khác cũng không coi quân đoàn Mãnh Hổ chúng ta ra gì!
- Đúng vậy!
Tất Điêu Tử thở dài tiếp lời:
- Lúc này quân đoàn Mãnh Hổ chúng ta rơi vào tình trạng người mỏi ngựa mệt, lương thảo đã cạn. Hơn nữa, sau khi trải qua một trường chinh chiến như vậy, các tướng sĩ đều sinh lòng chán ghét chiến tranh, quả thật là một cánh quân mỏi mệt cùng đường. Thế nhưng hai mươi vạn đại quân của Mông Khác đều là quân mạnh lương đủ, lại là lấy khoẻ đánh mệt, nếu quả thật hai bên xảy ra va chạm, quân ta ắt bại chẳng nghi!
- Vậy… vậy phải làm sao bây giờ?
Cổ Vô Đạo vội la lên:
- Nếu quả thật là như vậy, chúng ta chết chắc hay sao?
- Ôi…
Vẻ mặt Mạnh Hổ cũng trở nên nghiêm trọng trước nay chưa từng có:
- Tình huống mà hiện tại quân ta gặp phải so với những tình huống nguy hiểm trước kia thì trầm trọng hơn nhiều! Bởi vì trước đây quân ta chiến đấu trên lãnh thổ nước địch, bốn phía đều là đại quân của dịch, các tướng sĩ biết rõ hậu quả chiến bại như thế nào, cho nên liều mạng mà chiến đấu.
- …Thế nhưng hiện tại không giống như vậy, hiện tại quân ta đã đột phá vòng vây, tuy rằng hai mưoi vạn đại quân của Mông Khác đã giơ cây đao đồ tể đặt lên cổ chúng ta, nhưng trong mắt các tướng sĩ chúng ta, bọn chúng vẫn là phe nhà!
- …Càng tệ hơn nữa là chúng ta không thể nào lập tức nói rõ với các tướng sĩ, nếu không lòng quân ắt loạn!
Câu cuối cùng Mạnh Hổ vừa nói mới là trọng điểm, chỉ bằng vào điểm ấy, quân đoàn Mãnh Hổ chưa đánh đã bại!
Đạo lý thật ra vô cùng đơn giản, các tướng sĩ của quân đoàn Mãnh Hổ rõ ràng thiếu tư tưởng chuẩn bị chiến đấu cùng quân của đế quốc Quang Huy. Hay nói cách khác, các tướng sĩ của quân đoàn Mãnh Hổ thiếu sự chuẩn bị tư tưởng cho việc làm phản, bất kể hình ảnh của Mạnh Hổ trong lòng các tướng sĩ của quân đoàn Mãnh Hổ cao đến mức nào, vội vã hành sự khó tránh khỏi làm cho tư tưởng của các tướng sĩ trở nên hỗn loạn. Huống chi, trong ba vạn tướng sĩ may mắn sống sót chưa chắc tất cả đã một lòng với Mạnh Hổ, chưa chắc ai cũng bằng lòng vì Mạnh Hổ mà tạo phản. Ví dụ như Mã Tứ Phong cùng với hơn hai ngàn tướng sĩ Bắc Phương của hắn chính là quân nhân thuần tuý của đế quốc, Mạnh Hổ tin rằng, bọn họ tuyệt đối sẽ không mù quáng tạo phản theo Mạnh Hổ. Lâm trận đánh giặc, sợ nhất là toàn quân không đồng lòng!
Có câu rằng nếu ai ai cũng đồng lòng thì ngay cả Thái sơn cũng có thể dời đi được, nhưng nếu người không đồng lòng, đợi đến lúc địch nhân đánh tới cửa nhà ắt sẽ trở nên rối loạn. Vẻ mặt của Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo vô cùng ngưng trọng, trong ấn tượng của hai người, đây là lần đầu tiên Mạnh Hổ có bộ dạng nghiêm trọng đến mức như vậy. Chuyện này chứng minh rằng, thế cục hiện tại mà quân đoàn Mãnh Hổ gặp phải có thể nói rằng vô cùng hiểm ác. Nhưng trên thực tế, hai chữ "hiểm ác" vẫn còn xa mới diễn tả hết thế cục hiện tại mà quân đoàn Mãnh Hổ đang gặp phải, nếu như muốn dùng một câu để diễn tả, đó phải là "mười phần chết chắc"!
Hít thật sâu một hơi, Mạnh Hổ không còn giữ được trầm tĩnh như bình thường, giọng ngưng trọng:
- Hiện tại cơ hội duy nhất của chúng ta chính là Mông Khác còn chưa biết chúng ta đã phát hiện ra âm mưu của hắn, cho nên chúng ta vẫn còn một chút thời gian để trốn khỏi vòng vây, tuy nhiên chúng ta cũng không thể kéo dài được lâu, khiến cho Mông Khác nghi ngờ.
- Tình thế đang nguy cấp, các ngươi nói thử xem, bây giờ quân ta nên làm gì?
- Trận này không thể đánh!
Tất Điêu Tử nói với giọng quả quyết:
- Đánh thì quân ta ắt bại chẳng sai!
- Thế nhưng không có đường chạy!
Cổ Vô Đạo cười khổ:
- Trước không nói có thể chạy thoát hay không, cho dù chúng ta chạy thoát, có thể chạy đến chỗ nào đây? Không lẽ phải nương tựa vào đế quốc Minh Nguyệt, tìm đến đầu hàng tiểu quả phụ Thu Vũ Đường kia hay sao?
- Nếu như quả thật đến bước đường cùng, đó cũng là một con đường sống!
Tất Điêu Tử nói:
- Nhưng hiện tại quân ta còn chưa đến nỗi phải làm như vậy!
- Vậy lão Tất ngươi nói phải làm sao đây?
Cổ Vô Đạo lại nói:
- Đánh không được, trốn cũng không xong, vậy phải làm sao?
- Chạy vòng vòng!
Tất Điêu Tử nghiêm nghị nói:
- Nếu đã đánh không được trốn không xong, vậy chỉ còn cách né tránh đại quân của Mông Khác, trước tiên chạy về Tây Lăng chuẩn bị cho thật tốt rồi hãy nói. Đến lúc đó cho dù có muốn tạo phản, cũng không đến mức phải vội vã hành sự làm rối loạn lòng quân, mặt khác sau khi quân ta nghỉ ngơi và hồi phục cũng sẽ gia tăng phần thắng rất nhiều!
- Đâu phải dễ dàng như vậy!?
Cổ Vô Đạo cười khổ:
- Tuy rằng hạp cốc Hà Tây rộng gần trăm dặm, nhưng đại quân của Mông Khác đã chiếm cứ con đường mà chúng ta bắt buộc phải đi qua để trở về Tây Lăng. Nếu như Mông Khác đã động sát tâm, tất hạp cốc Hà Tây đã rải đầy du kỵ binh thám báo của quân đoàn cấm vệ, quân ta muốn đi qua trước mũi mà bọn chúng không hay không biết quả thật khó có khả năng!
- Hoàn toàn không có khả năng!
Tất Điêu Tử nở nụ cười nửa miệng:
- Nhưng không cần phải làm như vậy!
- Sao?
Mạnh Hổ nghe vậy trong lòng thoáng động, vui vẻ hỏi:
- Lão Tất ngươi có chủ ý gì hay phải không?
Tất Điêu Tử nói:
- Tướng quân, lúc ty chức nhàn rỗi có xem qua một ít sách vở tạp nhạp, cho nên cũng nắm được một ít hiện tượng về sự di chuyển khác thường của động vật có liên hệ với sự thay đổi của thời tiết. Buổi chiều hôm quân ta vượt qua bờ sông Thông Thiên, ty chức phát hiện ra có rất nhiều giun đất chui lên mặt đất, đi khỏi nơi trú ẩn của chúng. Vậy trong vòng hai ba ngày tới, mùa mưa hàng năm sẽ bắt đầu!
Sông Thông Thiên bắt nguồn từ đại hoang nguyên nằm ở phía Đông Bắc của đại lục, sau đó chảy từ Đông sang Tây, gần như vắt ngang cả thế giới Trung Thổ, cuối cùng đổ ra biển nằm ở phía Tây của đế quốc Minh Nguyệt. Con sông này dài hơn ngàn dặm, diện tích lưu vực lại vô cùng rộng lớn, mặt khác ở cuối nguồn sông Thông Thiên còn có một hiện tượng khí hậu đặc thù, chính là mỗi năm có một quãng thời gian chừng bốn, năm tháng trời đổ mưa liên tục. Đó cũng chính là mùa mưa mà Tất Điêu Tử vừa nói tới, bởi vì năm nay khí hậu khác thường, trong vòng ba, bốn tháng trước, lưu vực sông Thông Thiên bị tuyết rơi rất nhiều cho nên đã làm mùa mưa chậm đến.
- Sắp đến mùa mưa sao?
Cổ Vô Đạo giật mình kêu khổ:
- Vậy càng nguy hơn nữa, chỉ cần mưa xuống, đường xá ngập bùn lầy, quân ta muốn chạy trốn cũng chạy không thoát!
Tất Điêu Tử không để ý tới Cổ Vô Đạo, nói tiếp:
- Bởi vì mặt sông Thông Thiên rộng lớn, cho nên hàng năm vào trước mùa mưa, mặt sông và vùng đất ven sông thông thường sẽ có sương mù kéo dài vài ngày, dày đặc đến nỗi hoàn toàn che khuất tầm nhìn. Cho dù hai người đứng giữa màn sương cách nhau chỉ trong gang tấc cũng không thể biết được sự tồn tại của nhau!
- Vậy…
Cổ Vô Đạo run giọng hỏi:
- Lão Tất ngươi muốn nói rằng, quân ta có thể vượt qua sông Thông Thiên bằng ngã bờ sông hay sao?
Tất Điêu Tử lắc đầu:
- E rằng không thể qua bằng ngã bờ sông, Mông Khác vốn là lão hồ ly thành tinh, không thể nào không cho người cảnh giới tại bờ sông. Ý của ta là đi trên mặt sông, suốt đêm làm bè trúc, chờ đến ngày sương mù bao phủ kín mặt sông lén lút mà qua. Cho dù Mông Khác có lão luyện đến mức nào cũng tuyệt đối không thể ngờ rằng chúng ta chạy trốn bằng đường thuỷ!
- Ý kiến này hay quá!
Cổ Vô Đạo phấn khởi khen ngợi:
- Chung quanh doanh có rừng trúc rất to, nếu như muốn vượt sông Thông Thiên chỉ cần nửa ngày là có thể làm đủ số lượng bè trúc. Tuy nhiên vấn đề là trong hai ba ngày tới sẽ xảy ra hiện tượng như lời lão Tất ngươi nói hay không? Nếu như trời không nổi sương mù, vậy thì phiền phức rất lớn!
Tất Điêu Tử vuốt râu trầm ngâm một hồi mới nói:
- Không dám nói là khẳng định, nhưng ít ra cũng có đến năm thành chắc chắn!
- Chỉ có năm thành thôi sao?
Cổ Vô Đạo kêu lên:
- Nói cách khác khả năng thành công và thất bại chiếm mỗi thứ một nửa hay sao?
Tất Điêu Tử lắc đầu khổ não: xem tại Trà Truyện
- Mưa nắng bất thường, ai dám buông lời nói rằng mình có thể phá vỡ thiên đạo?!
- Năm thành thì năm thành, ít nhất còn có một nửa cơ hội, dù sao vẫn còn tốt hơn phải chạy tới tiểu quả phụ Thu Vũ Đường kia tìm nơi nương tựa!
Mạnh Hổ hung hăng nắm chặt hai đấm, gằn giọng nói:
- Tuy nhiên ban ngày không thể làm bè trúc được, nếu không Mông Khác có thể sẽ phát hiện, việc này chỉ có thể tiến hành lén lút vào buổi tối mà thôi. Tuy rằng hiện tại không phải là thời cơ chín muồi để khởi binh tạo phản, nhưng chúng ta đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể trở mặt với Mông gia mà thôi, làm con bà nó thôi!
- Làm con bà nó thôi!
- Làm con bà nó thôi!
Tên thư sinh Cổ Vô Đạo cũng hung hăng múa may hai quyền, miệng văng tục, Tất Điêu Tử thì kích động đến nỗi gương mặt đỏ bừng. Phải nói rằng tuy Mạnh Hổ và Cổ Vô Đạo không có thâm thù đại hận gì với Mông gia hay đế quốc Quang Huy, nhưng Tất Điêu Tử hắn lại có thâm cừu đại hận với Mông gia, so với hai người kia, hắn lại càng hy vọng Mông gia xong đời!