Sau khi hai mươi chiến xa tứ mã tham dự cuộc thi cùng nhau diễu hành một vòng lập tức trở về vạch xuất phát, chính là ở giữa con đường bên tay phải đối diện khán đài chính. Nơi đây vừa là vạch xuất phát vừa là mức đến, một gã quan viên nhỏ của trường đua cầm trong tay một chiếc khăn đỏ vội vã đi lên khán đài chính, tới chỗ ngồi chính giữa của Mông Khác.
Mông Khác liền đứng dậy nhận lấy chiếc khăn đỏ trong tay tên quan viên nọ rồi giơ lên.
Mấy mươi tên vệ binh vốn đứng trước đầu hai mươi chiến xa liền vội vàng chạy tránh sang hai bên đường chạy.
Thấy Mông Khác giơ cao chiếc khăn đỏ trong tay, mấy mươi vạn khán giả trên khán đài trong thoáng chốc bắt đầu cất tiếng hoan hô. Trong tiếng hoan hô long trời lở đất, tám mươi chiến mã đang đứng trước vạch xuất phát bắt đầu bất an náo động hẳn lên, các kỵ sĩ ngồi trên chiến xa bắt đầu ghìm chặt dây cương để khống chế chiến xa cho vững. Bỗng nhiên, tay phải đang giơ cao của Mông Khác buông lỏng, chiếc khăn đỏ trong tay liền theo gió bay xuống.
Bao gồm cả Mạnh Hổ, hai mươi tên kỵ sĩ đang ngóng cổ nhìn lên khán đài chính vội vàng thúc giục chiến mã, đám chiến mã đang sốt ruột nện vó liên hồi lập tức hất tung bốn vó chạy về phía trước như điên. Xe ngựa kêu gào, bụi bay mù mịt, trận thi đấu chiến xa kích động lòng người rốt cục cũng đã bắt đầu!
Mạnh Hổ cũng không biết nguyên nhân vì sao Mông Khác muốn sắp xếp cho hắn tham gia trận thi đấu chiến xa này, nhưng dòng máu hiếu chiến vốn đã ăn sâu vào trong xương tuỷ hắn. Bất luận là lúc nào, bất luận ở nơi nào, hắn cũng không phải là người dễ dàng cam chịu thất bại, trận thi đấu chiến xa hôm nay nhất định hắn phải giành chức vô địch!
Bất quá nghề nghiệp của Mạnh Hổ không phải là tuyển thủ đánh xe, hơn nữa chiến xa của Mông Nghiên so ra còn nặng hơn chiến xa của các tuyển thủ khác. Cho nên lúc vừa xuất phát, Mạnh Hổ đã bị thiệt thòi rất rõ ràng, chờ cho chiến xa của hắn lăn bánh đều đều, chiến xa của những người khác đã lao về phía trước một quãng xa.
Bốn chiến xa dẫn đầu vừa chạy giáp một vòng, một tên quan viên liền chạy đến phía trước khán đài chính nhổ ra một cây cờ nhỏ màu đỏ cuối cùng bên trái trong một hàng cờ gồm hai mươi cây được cắm phía trước khán đài chính. Hai mươi cây cờ nhỏ màu đỏ ấy thể hiện cho hai mươi vòng chạy, mỗi vòng chạy sẽ nhổ đi một cây, đến khi toàn bộ hai mươi cây được nhổ ra hết, trận thi đấu chiến xa sẽ kết thúc.
Đến khi cây cờ nhỏ màu đỏ thứ bảy trước khán đài chính được nhổ ra, chiến xa của Mạnh Hổ rốt cục cũng đã đuổi kịp bốn chiến xa dẫn đầu.
Thế nhưng ba chiến xa phía trước Mạnh Hổ đã dàn hàng ngang dây dưa cùng một chỗ, trong lúc nhất thời không ai có thể bứt phá ra được, nếu như Mạnh Hổ muốn vượt qua chỉ có thể chạy ra bên ngoài đường chạy mới có thể vượt được. Mắt thấy sắp đến khúc quanh phía trước, gương mặt Mạnh Hổ thoáng chốc nở nụ cười tàn nhẫn, hung hăng giật mạnh cương ngựa, chiến xa của Mạnh Hổ đột nhiên bắt đầu vượt lên ở mé trong của chiến xa gần nhất.
Hai chiến xa chạy song song với nhau, Mạnh Hổ thả lỏng cương ngựa trong tay trái, dây cương trong tay phải đột nhiên giật mạnh. Chiến xa đang chạy về phía trước cực nhanh thoáng chốc ép sang bên phải, ba lưỡi đao hình xoắn ốc gắn ở đầu trục xe đang xoay tròn với tốc độ chóng mặt rất nhanh đã như ba mũi khoan chui thẳng vào bánh của chiến xa đang chạy song song bên trái. Một tràng âm thanh ken két chói tai vang lên, bánh của chiến xa kia trong khoảnh khắc đã vỡ tan thành từng mảnh, cả chiến xa nhất thời mất thăng bằng, đầu tiên là nặng nề nghiêng sang một bên, sau đó lộn mấy vòng rồi bay thẳng lên không.
Tên đánh xe trên chiến xa ấy mặt tái xanh như tàu lá, chiến xa vẫn tiếp tục bay trên không ra xa mười trượng sau đó nặng nề va vào phía dưới khán đài. Trong thoáng chốc xương cốt máu não văng ra tung toé, đến khi đám vệ binh của trường đua mang cáng khiêng chạy tới, tên đánh xe đã toàn thân đầy máu, tắt thở từ lâu.
- Oà….
- Ồ….
Mấy mươi vạn khán giả trên khán đài nhất thời phát ra một trận hoan hô xen lẫn tiếng than kinh hãi kinh thiên động địa, đám khán giả đứng gần đó lập tức ùa lại nhìn xuống phía dưới khán đài, chồm lên lan can để nhìn cho rõ. Đến khi bọn họ thấy được cảnh tượng máu me thì cả bọn ai nấy hưng phấn phát ra những tiếng thét chói tai như điên cuồng.
Một trận thi đấu chiến xa hấp dẫn người xem không chỉ là do sự kích thích về tốc độ, mà còn vì lúc nào cũng có thể xảy ra đổ máu như cảnh tượng ban nãy. Thấy một màn tranh chấp máu me kia, trên mặt Mông Khác, Mông Hành và Mông Không đều lộ vẻ vô cùng hưng phấn, dâm phụ Mông Nghiên kia cũng chu đôi môi đỏ mọng thành hình chữ "O", sau đó hét lên như điên dại. Rất nhiều tên quý sĩ trẻ tuổi bốn phía khán đài chính nhìn thấy không kìm hãm được ý nghĩ kỳ quái nảy sinh trong đầu, ai cũng mơ tưởng mình có thể được nhấm nháp đôi môi đỏ mọng mê người kia!
Trên đường chạy. Thấy cảnh tượng đáng sợ chiến xa bay múa trong không trung rồi tan vỡ xảy ra, hai tên đánh xe đang điều khiển chiến xa chạy phía trước Mạnh Hổ bắt đầu kinh sợ. Dù sao bọn chúng cũng không thể đoạt được chức vô địch, cần gì phải ngáng đường người khác? Lập tức hai tên đánh xe vô cùng thức thời liền nhường trống mé trong đường chạy, Mạnh Hổ liền điều khiển chiến xa ào ào vượt qua, lúc chạy ngang không quên đưa ngón tay cái lên với hai tên nọ.
Đến khi cây cờ nhỏ màu đỏ thứ mười tám trước khán đài chính được nhổ ra, tình thế trên đường chạy đã trở nên rất rõ ràng. Trừ hai chiến xa bị vỡ tan, ba chiến xa lật nghiêng ra ngoài đường chạy, chỉ còn lại mười lăm chiến xa tiếp tục thi đấu. Mười ba chiến xa trong đó đã bị bỏ lại phía sau thật xa, căn bản không còn khả năng đoạt ngôi vô địch, chỉ còn lại một chiến xa vẫn dây dưa với Mạnh Hổ cùng một chỗ.
Điều khiển chiến xa ấy hiển nhiên là một tên tuyển thủ chuyên nghiệp, kỹ thuật điều khiển chiến xa của hắn có thể nói vượt hẳn những tuyển thủ hàng đầu, chiến mã mà hắn sử dụng cũng được chọn lựa kỹ càng từng con một. Mặc dù Mạnh Hổ đã giở ra tất cả ngón nghề vẫn không thể nào tiếp cận phá huỷ được chiến xa của hắn, mỗi lần chiến xa Mạnh Hổ cố gắng tiếp cận, chiến xa của tên kia luôn luôn né tránh kịp thời, cục diện mặc dù bị động nhưng vẫn hữu kinh vô hiểm.
Xe ngựa ầm ầm, trong nháy mắt đã chạy hết một vòng, tên quan viên trên khán đài chính đã bắt đầu cầm một cây đại kỳ màu đỏ múa lên vun vút.
Mấy mươi vạn khán giả trên bốn phía khác đài bất giác đứng cả lên, tất cả mọi người đều cố gắng chồm về phía trước. Bởi vì trận thi đấu chiến xa kịch liệt chỉ còn lại một vòng cuối cùng, thế nhưng hai chiến xa có hy vọng đoạt ngôi vô địch vẫn còn dây dưa với nhau trên đường chạy. Trận đấu đã tiến đến thời khắc quyết định, thời khắc kích động lòng người nhất sắp sửa đến.
Một khúc quanh, phía trước lại là một khúc quanh, đây là khúc quanh cuối cùng. truyện được lấy tại Trà Truyện
Đối với Mạnh Hổ, đó cũng là cơ hội cuối cùng!
Mạnh Hổ còn đang suy nghĩ làm thế nào để giải quyết đối thủ cuối cùng này, đột nhiên tên đánh xe nhất thời mất đi tỉnh táo, múa roi ngựa nhắm vào đầu Mạnh Hổ mà quật xuống. Mạnh Hổ đang tập trung toàn bộ tinh thần điều khiển chiến xa, nhất thời không kịp đề phòng nên bị quất một roi vào mặt, cũng may còn có giáp mặt bảo vệ nên không đến nỗi bị thương.
Dù là như thế, Mạnh Hổ vẫn bị chọc nổi giận, lập tức đưa cương ngựa sang tay trái, tay phải vươn ra đoạt lấy roi ngựa.
Tiếng huýt sáo lập tức vang ầm lên trên bốn phía khán đài. Theo như quy tắc, người đánh xe có thể sử dụng tất cả thủ đoạn để công kích chiến mã và chiến xa của đối phương, nhưng tuyệt đối không được trực tiếp tấn công đối thủ, làm như vậy là phạm luật, sẽ bị huỷ bỏ tư cách tham dự. Mông Nghiên vốn đang ngồi ngay ngắn trên ghế thoáng chốc cũng đã đứng lên, lớn tiếng hét:
- Phạm luật!
- Phạm luật!
- Phạm luật!
Dưới từng tràng tiếng la hét của mấy mươi vạn khán giả, hai chiến xa đã tiến tới khúc quanh.
Mạnh Hổ canh đúng thời cơ chụp được roi ngựa của tên đánh xe kia, sau đó dùng sức giật mạnh một cái. Tên kia chân đứng không vững nhất thời bị Mạnh Hổ kéo rơi khỏi chiến xa của hắn xuống đường chạy. Hắn chưa kịp bò dậy, một chiến xa khác đã ầm ầm chạy tới, vó của chiến mã và bánh của chiến xa đã cán ngang lưng hắn.
- Ồ…
- Oà…
Mấy mươi vạn khán giả trên khán đài lại cất tiếng hoan hô như điên dại, giữa tiếng hoan hô long trời lở đất, không ngờ tên đánh xe xui xẻo nọ vẫn còn chưa chết, cố gắng giãy dụa đứng lên. Vừa lúc ấy, hai chiến xa trước sau chạy tới, tên kia nhanh chóng né trái tránh phải, tạo nên kỳ tích lách mình tránh thoát, thế nhưng đến khi chiến xa thứ ba chạy tới, rốt cục hắn tránh không kịp nữa.
Chiến xa thứ ba trước tiên đụng ngã tên đánh xe không may kia, sau đó tám vó của hai con chiến mã và hai bánh trước sau của chiến xa liền cán qua người hắn từ đầu xuống lưng qua đùi. Lần này, tên đánh xe không may kia không còn đứng lên được nữa, đến khi vệ binh trường đua mang cáng khiêng chạy tới, chỉ thấy trên lưng hắn đã bị vó ngựa giẫm thủng hai lỗ, máu phun như suối. Đầu hắn vỡ toang, máu tươi và óc não hoà vào nhau thành một thể, cảnh tượng thật vô cùng thê thảm.
Giải quyết xong đối thủ cuối cùng, trước mặt Mạnh Hổ không còn đối thủ nào khác, lập tức giật cương cho bốn con chiến mã chạy bon bon về đích. Khi chiến xa của Mạnh Hổ vừa cán đích, cây đại kỳ màu đỏ trong tay tên quan viên đứng trên khán đài chính cũng theo gió bay xuống, trận thi đấu chiến xa kích động lòng người đã kết thúc.
Mạnh Hổ vừa dừng chiến xa lại, lập tức có vệ binh của trường đua nhanh chân chạy đến đón lấy chiến xa và chiến mã.
Sau đó có một tên quan viên tiến lại đưa Mạnh Hổ lên trên khán đài chính. Khi Mạnh Hổ vừa xuất hiện trên khán đài chính, mấy mươi vạn khán giả trên khán đài bắt đầu cất tiếng hoan hô. Giữa tiếng hoan hô như sấm động, Mông Khác, Mông Hành, Mông Không và Mông Nghiên vội vàng đứng dậy, gương mặt Mông Khác tươi cười, dâm phụ Mông Nghiên kia lại càng cười rực rỡ như một đoá hoa.
Mạnh Hổ nhẹ nhàng tháo đầu khôi và mặt nạ xuống, thi lễ với Mông Khác.
Mông Khác đưa tay ra hiệu, một tên quan viên mang kim trượng chiến thắng đưa tới tay hắn.
Kim trượng chiến thắng dài một thước, đường kính hai tấc, do thợ khéo tinh chế, toàn thân làm bằng vàng ròng, bề ngoài có khắc hoạ tiết mây lành rất là mỹ lệ, là phần thưởng đặc biệt phát cho những trận thi đấu của quan quân. Dĩ nhiên không phải tất cả những người đoạt chức vô địch của các trận thi đấu đều nhận được vinh quang đặc biệt như vậy. Giống như trận giác đấu tổ chức ở sân vận động thể thao Nam thành, người chiến thắng không nhận được phần thưởng gì cả.
Mạnh Hổ tiếp nhận kim trượng chiến thắng từ tay Mông Khác, sau đó xoay người về khán đài đối diện giơ cao kim trượng khỏi đầu, khán giả trên bốn phía khán đài liền hoan hô rầm trời. Trong tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, dâm phụ Mông Nghiên không còn kềm chế được nỗi rạo rực trong lòng, đột nhiên nhẹ nhàng như bướm bay tới trước mặt Mạnh Hổ, sau đó trước mặt mấy mươi vạn dân chúng đế đô ôm lấy cổ Mạnh Hổ hôn một cái thật dài.
Mạnh Hổ bị hôn đột ngột như vậy trong lòng không vui chút nào, đang định đưa tay đẩy Mông Nghiên ra thì dâm phụ kia đã như hồ điệp xuyên hoa nhẹ nhàng tách ra. Mông Nghiên bỏ chạy vội được hai bước đột nhiên quay đầu lại, mái tóc thật dài lất phất giữa không trung trông duyên dáng vô cùng, thật là mê hoặc lòng người. Dâm phụ kia liếc mắt cười một tiếng ngọt ngào, sau đó nói với giọng tràn đầy tình ý:
- Mạnh Hổ, ta chờ chàng chiến thắng trở về.
Cách đó không xa, Mông Khác khẽ nhíu mày, sau đó lại giãn ra. Đại hoàng tử Mông Hành và Tam hoàng tử Mông Không không biết đang nghĩ đến chuyện gì, trên mặt xem ra có vẻ vui mừng trước tai hoạ của người khác. Mạnh Hổ hơi thất thần một chút đưa tay sờ sờ trên mặt chỗ vừa bị Mông Nghiên hôn, chân mày càng cau chặt lại.
Chờ ta chiến thắng trở về? Lời của dâm phụ Mông Nghiên có ý gì đây?