Hổ Lang Chi Sư

Chương 13: Huynh đệ! Chiến hữu!

- Ngươi điên rồi sao?

Mạnh Hổ đang liều mạng khuấy động tâm tình toàn thể tướng sĩ liên đội số Năm, đột nhiên một thanh âm vang lên rất ư là không đúng lúc đúng chỗ.

Ngô Quân Di cố nén nỗi sợ hãi Mạnh Hổ trong lòng, bước lên hai bước hét to:

- Mấy vạn đại quân đế quốc Minh Nguyệt đang ở ngoài quan, bây giờ ngươi dẫn người ra khỏi quan có phải là chịu chết hay không? Một mình ngươi chịu chết ta cũng không nói làm gì, nhưng lại còn liên luỵ đến những người khác, cuối cùng báo hại pháo đài không giữ được, mọi người cùng chết cả!

- Quân Di!

Triệu Thanh Hạm sắc mặt khẽ biến, muốn ngăn cản thì không kịp nữa rồi.

Mạnh Hổ đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo sắc như dao rơi vào trên mặt Ngô Quân Di, quát to:

- Cho dù biết rõ là đi chết, chúng ta cũng phải cứu, bởi vì bọn họ cũng là người của liên đội số Năm, là huynh đệ, là chiến hữu của chúng ta! Liên đội số Năm cho tới bây giờ chưa từng có thói quen vứt bỏ chiến hữu, chưa từng có thói quen vứt bỏ huynh đệ! Trước kia chưa, hiện tại chưa, tương lai lại càng không có!

- Ngươi có biết suy nghĩ hay không? Vậy mà cũng làm liên đội trưởng sao?

Ngô Quân Di đã không còn cố kỵ gì nữa, ánh mắt kích động hô:

- Chỉ vì cứu vài chục tên lính hạ tiện không quan trọng mà phải trả giá bằng tính mạng của tất cả mọi người ở đây, có đáng hay không?

- Chát!

Lời Ngô Quân Di còn chưa dứt, Mạnh Hổ đã hung hăng tát một cái vào mặt nàng.

Trên gương mặt trắng nõn của Ngô Quân Di thoáng chốc hằn lên năm vệt đỏ trong rất bắt mắt, bất giác nàng ngây ngốc đưa tay lên sờ sờ má, hỏi đầy vẻ ngơ ngác:

- Ngươi đánh ta, ngươi cũng dám đánh ta sao?

- Ta đánh ngươi thì sao?

Trong mắt Mạnh Hổ toát ra vẻ hung hãn như sắp sửa nuốt sống người, nhìn Ngô Quân Di chằm chằm, lớn tiếng quát:

- Bằng vào câu vừa rồi ngươi mắng chúng ta là binh hạ tiện, đánh ngươi vẫn còn quá nhẹ. Ngươi mắng ta không có đầu óc, ta có thể bỏ qua không so đo với ngươi, nhưng ngươi dựa vào cái gì mà mắng liên đội chúng ta, dựa vào cái gì mà mắng chúng ta là binh hạ tiện? Mạng của ngươi quý lắm sao?

Lời của Mạnh Hổ đã khơi dậy sự phẫn nộ của toàn thể tướng sĩ liên đội số Năm, đám binh sĩ này đa số xuất thân bần hàn, bình thường bị giới quyền quý khinh rẻ cũng đã nhiều, đối với giới quý tộc quyền thế sớm đã sinh lòng bất mãn. Hôm nay Ngô Quân Di mắng bọn họ là binh hạ tiện, lập tức khơi gợi lên những hồi ức không vui mà họ không muốn bất kỳ ai nhắc tới, ánh mắt cả bọn nhìn về phía Ngô Quân Di trong thoáng chốc trở nên hung hăng tàn ác. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

- Binh hạ tiện? Không đáng?

Mạnh Hổ lạnh lùng nở nụ cười chế nhạo, thản nhiên nói:

- Ngươi muốn nói gì? Có phải ngươi muốn nói ngươi là con gái của sư đoàn trưởng, là con gái của tướng quân, thân phận rất là cao quý, dùng hết tất cả tính mạng hạ tiện của liên đội số Năm chúng ta cũng không thể đổi được mạng của ngươi, có đúng không? Sai rồi! Trong mắt bản trưởng quan, tính mạng của bất cứ một tên tướng sĩ nào trong liên đội số Năm so với ngươi cũng quan trọng hơn nhiều, cũng quý giá hơn nhiều!

- Ngươi…

Ngô Quân Di run giọng nói:

- Ngươi cái gì mà ngươi? Có phụ thân là sư đoàn trưởng thì giỏi lắm hay sao?

-… Thối lắm! Đừng nói là lão già phụ thân ngươi chỉ là một tên sư đoàn trưởng nhỏ xíu, cho dù hắn là Tổng đốc, là hoàng đế của đế quốc, bản trưởng quan cũng tuyệt đối sẽ không vì ngươi mà hy sinh bất cứ một tính mạng binh sĩ nào cả. Bản trưởng quan muốn nói cho ngươi rõ, chỉ cần là người của liên đội số Năm của ta, cho dù hắn là chỉ một tên đầu bếp, chúng ta bằng bất cứ giá nào cũng phải đi cứu hắn về, cho dù vì thế mà hy sinh cả liên đội cũng không tiếc!

- Sống chết có nhau, tuyệt không bỏ nhau!

- Vững như bàn thạch, tuyệt không bỏ nhau!

Tiếng rống to của bọn lão binh trung đội Mãnh Hổ vang lên rất là đúng lúc.

- Chiến hữu là gì? Đây chính là chiến hữu!

- Huynh đệ là gì? Đây chính là huynh đệ!

Mạnh Hổ hung hăng quát tiếp:

- Ngươi biết cái gì là chiến hữu, cái gì là huynh đệ không? Làm sao ngươi biết được, đồ đàn bà ngu ngốc!

Tất cả tướng sĩ liên đội số Năm bắt đầu cảm thấy máu trong người sôi lên sùng sục. Lời của Mạnh Hổ giống như một mồi lửa châm vào đống củi khô, thoáng chốc đã nhóm lên ngọn lửa của tình cảm huynh đệ, chiến hữu sâu tận đáy lòng của họ. Đám binh lính thô lỗ này cảm thấy cả thế giới xung quanh bắt đầu sôi động hẳn lên, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hổ càng cuồng nhiệt hơn lúc trước.

Phát tiết xong lửa giận trong lòng, Mạnh Hổ không thèm để ý tới nữ nhân ngu ngốc tự cho mình là đúng kia nữa, hắn chuyển sang nhìn vào ánh mắt cuồng nhiệt của toàn thể tướng sĩ liên đội số Năm, lớn tiếng quát:

- Bây giờ giải tán, ăn ngủ cho đúng giờ giấc, chuẩn bị tinh thần đầy đủ để cứu người!

Dứt lời, lập tức Mạnh Hổ nghênh ngang bỏ đi.

Hai tên lão binh theo sát sau lưng Mạnh Hổ lúc đi ngang qua trước mặt Ngô Quân Di đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn chằm chằm Ngô Quân Di chừng khoảng thời gian nửa chung trà, hừ mũi một tiếng rồi mới dương dương đi tiếp. Có hai tên lão binh làm gương, mỗi tên binh sĩ đi ngang Ngô Quân Di đều cố ý dừng lại một chút, quay đầu nhìn nàng chằm chằm rồi mới chịu đi tiếp.

Ngô Quân Di không chịu nổi kích động như vậy nữa, che mặt khóc lớn.

o0o

Đêm đen như mực.

Gió Bắc sắc như dao.

Mạnh Hổ chắp hai tay sau lưng đứng trên đầu tường quan, bất động rất lâu, thậm chí thái dương đọng lấm tấm sương đêm cũng không hề hay biết.

Lúc nãy, trước mặt toàn thể tướng sĩ liên đội số Năm nói chủ động xuất kích vì muốn cứu người, thật ra lời của hắn chỉ mới nói ra một nửa. Mạnh Hổ thật sự cũng muốn cứu người, bất quá thời gian không phải là trong đêm nay.

Buổi tối hôm nay, nhiệm vụ quan trọng nhất của liên đội số Năm là phải đột phá vòng vây, thoát ra khỏi vòng vây của quân đế quốc Minh Nguyệt.

Chỉ có thoát khỏi vòng vây của quân đế quốc Minh Nguyệt, liên đội số Năm mới có thể giành được quyền chủ động trên chiến trường.

Ngoài quan, trong vùng mênh mông hoang dã tối om loé lên điểm sáng của một đống lửa, đó chính là đại doanh của quân đế quốc Minh Nguyệt. Thác Bạt Đảo không hổ là đại tướng của quân đế quốc Minh Nguyệt, cả toà đại doanh được bố trí chặt chẽ đến nỗi không con ruồi nào có thể bay vào được, liên đội số Năm muốn đột vây một cách thần không biết quỷ không hay mà đi, có thể nói là không có khả năng.

Lén lút không được, như vậy cũng chỉ có thể xông thẳng vào mà thôi!

Cũng may Thác Bạt Đảo tuyệt đối sẽ không nghĩ tới, quân giữ pháo đài với binh lực tuyệt đối ở vào thế yếu không ngờ lại dám xuất quan mà cướp doanh, hơn nữa, Mạnh Hổ cũng không định sẽ liều mạng với quân đế quốc Minh Nguyệt. Hắn cũng không ngây thơ đến mức cho rằng chỉ cần tập kích một lần này là có thể đánh tan gần hai vạn đại quân của đế quốc Minh Nguyệt, mục đích của Mạnh Hổ chỉ là dẫn quân đột phá vòng vây, chuyện này dễ dàng hơn nhiều.

o0o

Đại doanh của quân đế quốc Minh Nguyệt. Trong lều lớn của trung quân.

Thi thể lạnh như băng của Thác Bạt Liệt bày giữa lều, Thác Bạt Đảo thần sắc âm trầm quỳ bên thi thể, trong mắt tối sầm, cũng không ai biết trong lòng hắn đang nghĩ gì. Tham mưu trưởng của Thác Bạt Đảo và mấy tên liên đội trưởng cúi đầu đứng nghiêm hai bên, ánh mắt mọi người đều ngưng trọng, không ai dám thở mạnh.

Một lúc lâu sau, Thác Bạt Đảo mới thở ra một hơi thật dài, đứng dậy hỏi:

- Đã thống kê kết quả thương vong chưa?

- Hồi bẩm tướng quân, đã có kết quả thống kê.

Tham mưu trưởng của hắn tiến lên đáp:

- Một trận hôm nay cực kỳ thảm thiết, quân ta thương vong rất lớn, số tướng sĩ đã chết có hơn sáu trăm người, bị thương nặng hơn ba trăm người, bị thương nhẹ gần ngàn người, cũng may phần lớn tướng sĩ đã chết đều là khinh bộ binh của liên đội số Bốn, liên đội số Năm.

Mặc dù thương vong không nhỏ, nhưng Thác Bạt Đảo không hề để ý.

Trận công thành chiến hôm nay mặc dù thảm thiết, thế nhưng trọng trang bộ binh tinh nhuệ nhất gần như không có thương vong, phần lớn thương vong thuộc về hai liên đội khinh bộ binh. Khinh bộ binh thương vong Thác Bạt Đảo không thèm để ý làm gì, khinh bộ binh bất quá chỉ là đám nông phu khoác lên lớp chiến bào mà thôi, cũng không phải là vấn đề gì to tát.

Không chờ Thác Bạt Đảo lên tiếng hỏi, tên tham mưu trưởng chủ động nói:

- Tướng quân, để đề phòng vạn nhất, có cần phải tăng thêm hai trung đội cung tiễn thủ tham gia lực lượng phòng vệ ban đêm hay không?

- Ngươi cho là cần thiết hay sao?

Thác Bạt Đảo lãnh đạm nói:

- Pháo đài Hà Tây bất quá chỉ có một liên đội khinh bộ binh, núp trong pháo đài ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, nếu thật sự như chúng dám xuất quan đánh lén, căn bản là đi nộp mạng mà thôi. Hơn nữa, ngày mai công thành cung tiễn thủ sẽ phát huy tác dụng rất quan trọng, cho nên tối nay cần phải nghỉ ngơi cho thật tốt, bồi dưỡng thể lực.

- Dạ!

Tên tham mưu trưởng vội nói:

- Tướng quân quả là anh minh, ty chức ngu độn!

- Xuống đi, tất cả đều lui xuống hết đi!

Thác Bạt Đảo phất phất tay, lạnh nhạt nói:

- Ngày mai còn phải công thành, hãy nghỉ ngơi sớm một chút!

o0o

Pháo đài Hà Tây. Trong quân doanh.

Vừa qua giờ Tý, đúng là giờ lạnh nhất trong ngày, một hồi còi dài đột nhiên vang lên, xé toang màn đêm yên tĩnh. Cả toà quân doanh thoáng chốc bắt đầu sôi động hẳn lên, chỉ trong chốc lát, bọn binh sĩ đã mặc xong mũ giáp chạy nhanh như hổ lang ra khỏi doanh phòng, giống như trăm sông về biển mà tụ tập tại giáo trường.

Mạnh Hổ giống như một pho tượng bằng kim loại không có sự sống lạnh lùng đứng nghiêm trên đài duyệt binh.

Một tràng tiếng bước chân nhẹ nhàng đột nhiên vang lên truyền vào tai Mạnh Hổ, hắn quay đầu lại, Lôi Minh dẫn theo Triệu Thanh Hạm và đám nữ binh Thanh Y vệ cũng xuất hiện trên giáo trường. Mạnh Hổ thoáng cau mày lại, Triệu Thanh Hạm và các nữ binh Thanh Y vệ xuất hiện ở giáo trường là muốn làm gì đây?

Lôi Minh bước nhanh lên đài duyệt binh, thấp giọng nói với Mạnh Hổ:

- Hổ Tử, đây là ý của ta.

- Ý của ngươi là?

Mạnh Hổ cũng hạ giọng hỏi:

- Lão Lôi, ngươi làm gì vậy?

Lôi Minh cười khổ nói:

- Sau khi ngươi mang binh xuất kích, binh lực trong pháo đài cũng chỉ còn lại hơn ngàn người, nếu để Thanh Hạm tiểu thư ở đây thật là quá nguy hiểm, ta không sợ nhất vạn mà chỉ sợ vạn nhất. Hãy để cho các nàng theo ngươi rời đi, sau khi phá được vòng vây hãy để các nàng tự trở về Tây Lăng, như vậy sư đoàn số Bốn chúng ta sẽ không còn phải gánh chịu trách nhiệm gì nữa!

Mạnh Hổ hơi trầm ngâm, gật đầu nói:

- Cũng được!

Dứt lời, Mạnh Hổ xoay người lại chậm rãi rút chiến đao ra khỏi vỏ, ánh mắt của hơn ba ngàn tướng sĩ bên dưới đài duyệt binh thoáng chốc tập trung cả vào người Mạnh Hổ. Đáp lại hơn ba ngàn ánh mắt nóng rực kia, Mạnh Hổ lớn tiếng quát to:

- Chuyện cần nói thì tối qua đã nói, hiện tại bản trưởng quan chỉ còn một câu, lần này ra đi hung hiểm vô cùng, có thể chết bất cứ lúc nào, nếu ai không muốn đi, có thể bước ra khỏi hàng!

Trên giáo trường hoàn toàn yên tĩnh, đến nỗi kim rớt cũng có thể nghe.

Ánh mắt Triệu Thanh Hạm thoáng chốc chuyển từ trên người Mạnh Hổ xuống phía giáo trường, nàng nhìn không chớp mắt hơn ba ngàn tướng sĩ đang lặng yên phăng phắc, vào giờ phút quan trọng này, không biết có ai lùi bước hay không?

Thời gian tàn một nén nhang trôi qua rất nhanh, hơn ba ngàn tướng sĩ vẫn an nhiên bất động, không có bất kỳ một người nào bước ra khỏi hàng!

Không nhịn được, đôi mắt Triệu Thanh Hạm đã hiện lên một vẻ nghi hoặc vô cùng, đây thật sự là một đội khinh bộ binh trang bị thấp kém, huấn luyện sơ sài hay sao?

- Rất tốt!

Mạnh Hổ hài lòng gật đầu, lớn tiếng nói:

- Tất cả các huynh đệ khá lắm, bây giờ lệnh của ta là…

Hơn ba ngàn tướng sĩ trên giáo trường đồng loạt ưỡn ngực lên, thậm chí ngay cả Lôi Minh trên đài cũng nhịn không được phải đứng nghiêm. Đứng dưới đài duyệt binh, Triệu Thanh Hạm không nhịn được mân mê đôi môi đỏ mọng. Xem ra ở sư đoàn số Bốn này, sư đoàn trưởng thực sự không phải Lôi Minh mà là tên Mạnh Hổ kia….