Hổ Lang Chi Sư

Chương 128: Thoát khỏi miệng hùm

Lần "cỡi voi" thứ hai rốt cục cũng êm đẹp, không xảy ra chuyện gì nữa.

Con Trường Mao Cự Tượng này chở hai người Mạnh Hổ và Mông Nghiên chạy thẳng về phía trước mấy chục dặm, con đường hẹp vô cùng nguy hiểm rốt cục cũng đã kết thúc. Một mảnh đất tương đối rộng lớn bằng phẳng rốt cục đã xuất hiện trong tầm nhìn của hai người, Mạnh Hổ vội ôm Mông Nghiên rời khỏi lưng con Trường Mao Cự Tượng, con Trường Mao Cự Tượng ấy liền chạy theo bầy Trường Mao Cự Tượng đi xa, chỉ trong thoáng chốc đã mất hút khỏi tầm mắt hai người.

Mạnh Hổ ôm Mông Nghiên nhẹ nhàng đặt trên mặt đất, hỏi:

- Ngươi không sao chứ?

Mông Nghiên lắc đầu không nói gì, có thể là tình cảnh kinh hồn trên lưng Trường Mao Cự Tượng khi nãy làm cho nàng sợ đến choáng váng.

Mạnh Hổ cũng lười biếng kiểm tra thương thế cho nàng, đặt mông ngồi phịch trên mặt đất thở dốc. Mới vừa rồi chạy thục mạng một hơi cùng với tình cảnh kinh hồn trên lưng Trường Mao Cự Tượng gần như đã làm hắn tiêu hao hết sức lực toàn thân, giờ phút này đột nhiên được thư giãn, nhất thời cảm thấy toàn thân mỏi mệt rã rời, xương cốt trong cơ thể dường như tan ra thành từng mảnh, tay trái bị thương lại càng đau đớn nóng rát.

Nhưng Mạnh Hổ biết hiện tại không phải lúc nghỉ ngơi, bốn tên thích khách kia lúc nào cũng có thể đuổi tới. Nếu như lúc này bị bốn tên thích khách nọ đuổi kịp, chẳng những Mông Nghiên phải chết một cách vô duyên vô cớ, Mạnh Hổ hắn cũng chỉ có đường chết mà thôi! Nghĩ tới đây, Mạnh Hổ lập tức phấn khởi tinh thần đứng bật dậy, tiến tới chụp lấy giáp lưng của Mông Nghiên.

- Ối…

Mông Nghiên đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở bừng mắt, gắt giọng:

- Ngươi không thể bồng ta trên tay hay sao? Cứ xách ta chạy tới chạy lui như đồ chơi vậy sao?

- Còn lắm lời làm gì?

Mạnh Hổ bực mình hừ một tiếng, không thèm để ý tới thể diện của Mông Nghiên, đưa tay nắm vào giáp lưng của Mông Nghiên nhấc bổng nàng lên.

Ngay khi Mạnh Hổ chuẩn bị cất bước, đột nhiên một cơn gió núi rất mạnh từ phía bên kia con đường thổi tới. Mạnh Hổ mơ hồ ngửi được một mùi tanh tưởi vô cùng, sau đó tóc gáy trong thoáng chốc dựng đứng cả lên. Nguy hiểm! Cực kỳ nguy hiểm! Chỉ có lúc gặp phải nguy hiểm cực kỳ, Mạnh Hổ mới có phản ứng đáng sợ như thế!

Bỗng nhiên, một tràng âm thanh trầm thấp mơ hồ vang lên phía sau.

Mạnh Hổ đột ngột quay đầu nhìn lại, sau đó đồng tử nhanh chóng co rút, chỉ thấy một con hổ khổng lồ đang ngạo nghễ chắn ngang con đường bên phải một khối đá to lớn. Con hổ này có hình dáng khổng lồ, thậm chí so với hổ trên thế giới trước kia của Mạnh Hổ lớn hơn rất nhiều, nói về trọng lượng chỉ sợ nặng đến mấy tấn!

Cái làm Mạnh Hổ cảm thấy ngạt thở chính là khoé miệng của con hổ khổng lồ kia lộ ra hai chiếc răng nanh thật dài, sắc bén đến nỗi toát ra vẻ lạnh lùng làm cho người khác không rét mà run. Mạnh Hổ cảm thấy trái tim mình dường như chìm xuống, đáng chết, dĩ nhiên đây là cự thú hồng hoang Kiếm Xỉ Hổ (hổ răng kiếm)! Bây giờ rốt cục Mạnh Hổ cũng đã hiểu vì sao bầy Trường Mao Cự Tượng lại chạy trốn vô cùng chật vật như vậy, thì ra là do con súc sinh này đuổi phía sau!

Mông Nghiên cũng đã nhìn thấy Kiếm Xỉ Hổ, run giọng nói:

- Trời ơi, chính là Kiếm Xỉ Cự Hổ!

Ngao….

Con Kiếm Xỉ Cự Hổ hơi ngẩng cái đầu khổng lồ, khẽ gầm một tiếng trầm đục mở to cái miệng đỏ như chậu máu, một mùi tanh tưởi nồng nặc thoáng chốc theo gió núi truyền tới, làm cho người ngửi thấy phải buồn nôn. Mạnh Hổ chậm rãi khom người, nhặt một phiến đá bén nhọn trên mặt đất, cảm thấy trong lòng lạnh toát, mới vừa rồi mải lo chạy trốn, ngay cả Huy Hoàng kiếm cũng đã đánh rơi đâu mất!

Càng khốn khổ hơn chính là thể lực của Mạnh Hổ đã giảm sút nghiêm trọng, hơn nữa tay trái lại bị thương, nếu như bình thường thì Mạnh Hổ chẳng xem con súc sinh kia ra gì. Theo như hắn thấy, con súc sinh này bất quá có thân hình to lớn một chút, sức lực cũng mạnh một chút, chỉ cần thể lực của hắn đầy đủ, trên tay lại có binh khí, đối phó với nó cũng không quá khó khăn.

Thế nhưng chỉ trong khoảnh khắc, Mạnh Hổ lập tức gạt bỏ suy nghĩ này.

Con Kiếm Xỉ Cự Hổ kia chỉ nhảy một cái nhẹ nhàng, từ tảng đá lớn ngoài xa đã đến tảng đá cách hai ngưòi Mạnh Hổ chỉ có mười bước, lúc rơi xuống thậm chí không hề gây ra một tiếng động nào. Đồng tử Mạnh Hổ thoáng chốc co rút lại, con Kiếm Xỉ Cự Hổ khổng lồ này chẳng những không hề chậm chạp vụng về, thậm chí còn nhanh nhẹn quá mức tưởng tượng.

Tiếng sàn sạt nhẹ nhàng vang lên sau lưng Mạnh Hổ, không cần quay đầu lại, Mạnh Hổ cũng biết Mông Nghiên đang nhẹ nhàng cử động thân thể, cố gắng lết người đến ẩn núp phía sau một khối đá núi. Rốt cục lần này nữ nhân điên kia cũng có một hành động vô cùng chính xác, lúc này sự có mặt của nàng chỉ làm cho Mạnh Hổ càng thêm bấn loạn, chắc chắn sẽ không có đường sống.

Con Kiếm Xỉ Cự Hổ đứng trên tảng đá quan sát Mạnh Hổ một hồi, sau khi đoán chừng "nhóc con" này hẳn là không có gì nguy hiểm, liền gào lớn một tiếng nhảy về phía Mạnh Hổ, đưa hai chân trước ra chụp Mạnh Hổ. Mạnh Hổ vội vàng nhào qua một bên lăn trên mặt đất ra xa vài bước, cái chụp của con Kiếm Xỉ Cự Hổ đã lạc vào khoảng không. Nhưng không đợi cho Mạnh Hổ kịp đứng dậy, chiếc đuôi to lớn nặng nề của Kiếm Xỉ Cự Hổ đã hung hăng quét tới, Mạnh Hổ vì thể lực cạn kiệt nghiêm trọng nên độ nhanh nhẹn cũng giảm đi rất nhiều, không thể tránh thoát, bị chiếc đuôi to lớn ấy quét trúng lưng

Phốc!

Mạnh Hổ há miệng phun ra một ngụm máu tươi, cả người đã bị đuôi Kiếm Xỉ Cự Hổ quét bay lên không.

Kiếm Xỉ Cự Hổ gào lên một tiếng, đột nhiên xoay người, chân trước giậm mạnh lên mặt đất một cái, thân thể khổng lồ của nó lập tức vọt lên không với tốc độ kinh người, sau đó há cái miệng đỏ lòm như chậu máu táp vào người Mạnh Hổ. Nếu như con Kiếm Xỉ Cự Hổ táp trúng người Mạnh Hổ, phỏng chừng thân thể Mạnh Hổ chỉ còn lại một nửa mà thôi! Mông Nghiên trốn phía sau khối đá đã sợ hãi đến choáng váng, hai tay đưa lên bịt chặt cái miệng nhỏ nhắn, cố gắng không để bật ra tiếng kêu sợ hãi.

Trong lúc nguy cấp, Mạnh Hổ giương tay phải lên, mảnh đá bén nhọn mang theo tiếng rít gió chói tay nhắm thẳng vào mắt trái Kiếm Xỉ Cự Hổ bay nhanh tới. Kiếm Xỉ Cự Hổ theo bản năng nghiêng đầu tránh sang một bên, cái miệng há rộng như chậu máu không táp trúng được Mạnh Hổ, trong lúc tính mạng như đèn treo trước gió, Mạnh Hổ quơ hai tay ra chụp lấy hai cái răng nanh to lớn của Kiếm Xỉ Cự Hổ. truyện được lấy tại Trà Truyện

Trong khoảnh khắc, Mạnh Hổ đột nhiên phát lực, dùng hết sức lực toàn thân bẻ mạnh một cái, chỉ nghe rắc một tiếng vang lên, chiếc răng nanh to lớn bên trái không ngờ đã bị Mạnh Hổ bẻ gãy đột ngột. Kiếm Xỉ Cự Hổ quá đau đớn kêu lên một tiếng thê thảm, từ trên không trung rơi xuống đất thật mạnh, chiếc đầu khổng lồ điên cuồng lắc qua lắc lại, cố gắng hất bay Mạnh Hổ đang bám lấy chiếc răng nanh còn lại.

Mông Nghiên trốn phía sau khối đá chứng kiến một hồi đại chiến kinh tâm động phách giữa người và hổ, con Kiếm Xỉ Cự Hổ kia dường như đã nổi cơn điên, liều mạng lăn lộn trên mặt đất, sau đó nhảy lên nhảy xuống, dùng sức lắc đầu vẫy đuôi, tìm mọi cách cố gắng hất văng Mạnh Hổ đang bám trên chiếc răng nanh của nó.

Mạnh Hổ thà chết cũng không chịu buông tay, tay kia vẫn nắm thật chặt đoạn răng nanh bẻ gãy khi nãy, chờ đợi cơ hội phản kích.

Trong khoảnh khắc, Kiếm Xỉ Cự Hổ lại há cái miệng rộng như chậu máu ra gào thét, Mạnh Hổ nhắm chuẩn thời cơ, đoạn răng nanh nắm chặt trên tay phải trong khoảnh khắc hoá thành một luồng sáng trắng đâm thẳng vào cái miệng rộng như chậu máu của Kiếm Xỉ Cự Hổ. Đoạn răng nanh sắc bén dễ dàng đâm thủng lớp thịt mềm trong cổ họng Kiếm Xỉ Cự Hổ, sau đó xuyên thủng cả đầu rồi ló ra phía sau cổ Kiếm Xỉ Cự Hổ.

Ngao….

Trúng một nhát đâm trí mạng, rốt cục Kiếm Xỉ Cự Hổ gầm lên một tiếng đau đớn rồi co quắp ngã xuống.

Mạnh Hổ thở ra một hơi thật dài, cả người gần như kiệt lực ngã ngồi trên mặt đất, lúc này thật sự là hắn không còn một chút sức lực nào, thậm chí muốn nhúc nhích đầu ngón tay cũng không thể được!

Dâm phụ Mông Nghiên kia từ phía sau khối đá đang ẩn nấp vui mừng chạy ra, vết thương trên người hình như đã tốt hơn một chút. Thật ra nàng cũng chỉ bị thương nhẹ mà thôi, lúc nãy chỉ bị răng nanh của Trường Mao Cự Tượng nhẹ nhàng đụng phải, hơi bị xuất huyết bên trong một chút, không phải bị gãy xương sườn đâm thủng nội tạng nặng nề như Mạnh Hổ đã nghĩ.

Lúc Mông Nghiên vừa chạy ra, một con dã thú nhỏ không biết loài nào cũng từ sau khối đá mà nàng vừa ẩn thân khi nãy thoát ra, vừa chạy vừa thét lên chi chi rất chói tai, chỉ trong thoáng chốc đã biến mất trong rừng rậm. Xem ra vừa rồi con dã thú nọ cũng bị Kiếm Xỉ Cự Hổ vua của bách thú làm cho sợ hãi, nên lẩn trốn ở đó không dám chạy đi.

Bất ngờ thấy một bóng đen từ sau lưng mình chạy ra, Mông Nghiên không khỏi giật mình kinh hãi, theo bản năng bước sang bên cạnh hai bước. Khổ nỗi khối đá mà nàng ẩn thân cũng đã sát bên bờ vực, nàng vừa bước sang bên hai bước lập tức một chân đã bước vào khoảng không, Mông Nghiên chỉ kịp hét lên một tiếng, cả người liền nghiêng hẳn ra ngoài bờ vực.

Mạnh Hổ cười khổ một tiếng, hai chân búng mạnh một cái, cả người giống như viên đạn bắn nhanh về phía Mông Nghiên.

Trong lúc Mông Nghiên thầm nghĩ lần này chết chắc, một cánh tay không biết từ đâu xuất hiện, chụp một phát đã bắt dính được tay nàng. Mông Nghiên theo phản ứng tự nhiên lập tức nắm chặt cánh tay ấy, Mạnh Hổ lôi Mông Nghiên từ bờ vực vào trong, hừ một tiếng bực bội rồi cất tiếng trách móc:

- Xin ngươi cẩn thận giùm một chút, ta cứu được ngươi một lần hai lần, nhưng không cứu được ngươi lần thứ…

Chữ "ba" cuối cùng còn chưa ra khỏi miệng Mạnh Hổ, đôi mắt Mông Nghiên đột nhiên trợn tròn, nhìn thẳng sau lưng Mạnh Hổ, dường như sợ hãi vì vừa nhìn thấy ma quỷ vậy!

Mạnh Hổ thầm giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại, con Kiếm Xỉ Cự Hổ vốn lúc nãy đã co quắp ngã xuống không ngờ lúc này đã sống lại, đang giương nanh múa vuốt xông về phía hai người, trong cái miệng rộng đỏ lòm như chậu máu vẫn còn cắm đoạn răng nanh!

Mạnh Hổ thầm mắng trong lòng, vội vàng lôi Mông Nghiên tránh sang một bên. Thân hình to lớn của Kiếm Xỉ Cự Hổ gần như lướt qua sát bên cạnh Mạnh Hổ và Mông Nghiên, lao thẳng về phía vực sâu. Ngay trước khi rơi xuống vực, Kiếm Xỉ Cự Hổ quay đầu trở lại lần cuối, cái miệng rộng như chậu máu mở to, hung hăng táp vào đầu Mông Nghiên.

Mông Nghiên theo bản năng lập tức khom lưng cúi đầu, Kiếm Xỉ Cự Hổ tuy không cắn trúng đầu nàng, nhưng lại cắn trúng giáp lưng của nàng.

Vốn là Mông Nghiên vẫn còn treo lơ lửng bên bờ vực, chỉ nhờ vào cánh tay của Mạnh Hổ giữ lại nên mới không bị rơi xuống dưới, lúc này bị sức nặng mấy tấn của Kiếm Xỉ Cự Hổ kéo xuống, lập tức lộn một vòng rơi xuống vực. Mạnh Hổ vì không kịp đề phòng, cũng không thể nào trụ vững chân trên mặt đất, nên bị Mông Nghiên lôi theo xuống vực. Hai người một hổ cứ như vậy tạo thành một chuỗi rơi thẳng xuống vực sâu.

Rất nhanh hai người một hổ đã chìm vào trong đám sương mù dày đặc dưới vực, bên tai tiếng gió vù vù, cũng không biết đã rơi xuống sâu đến đâu, Mạnh Hổ đột nhiên nghe thấy dưới thân mình truyền đến một tràng âm thanh răng rắc. Chỉ trong thoáng chốc, Mạnh Hổ cả thấy thân thể của mình dường như bị vật gì cản lại, vật kia rất nhanh đã bị đứt gãy, nhưng Mạnh Hổ cảm thấy rõ ràng tốc độ rơi xuống của mình đã chậm lại rất nhiều.

Không gian tràn ngập sương mù dày đặc dường như đã biến mất, rốt cục Mạnh Hổ và Mông Nghiên cũng đã thấy rõ cảnh tượng bên dưới vực sâu.

Thì ra hai người và con Kiếm Xỉ Cự Hổ đã rơi xuống một hạp cốc sâu thẳm, bên trong hạp cốc các loại dây leo cành khô giăng đầy. Vừa rồi vật ngăn cản thân thể Mạnh Hổ chính là đám dây leo này, vì được dây leo quấn quanh, tốc độ rơi xuống của hai người một hổ chậm lại rõ ràng, trong khoảnh khắc đã dừng lại treo lơ lửng trong không trung.

…………

Lời tác giả:

Viết tới đoạn này, bản kiếm khách tự hỏi lòng mình cũng không viết ra chuyện gì quá đáng hay mất mặt. Mạnh Hổ cũng không làm việc trái với tác phong của mình, cho nên mới ba lần bảy lượt ra tay cứu Mông Nghiên, ta có thể hiểu được cảm giác ấy.

Khi một nam nhân thấy một nữ nhân gặp nạn, không cần biết nữ nhân ấy có phải là một nữ nhân dâm đãng xấu xa hay không, ta nghĩ mỗi nam nhân dưới tình huống ấy, chỉ cần mình có khả năng đều sẽ ra tay cứu viện. Huống chi lúc ấy tình hình khẩn cấp, Mạnh Hổ cũng không có thời gian suy nghĩ quá nhiều.

Cho đến lần sau cùng rơi xuống vực sâu, Mạnh Hổ vẫn hoàn toàn bị động, mặc dù phát xuất từ việc cứu Mông Nghiên, nhưng hắn hoàn toàn không biết vì vậy mà phải rơi xuống vực, đặc biệt giải thích, hy vọng quý độc giả chấp nhận.