Hổ Lạc Đồng Bằng Bị Chó Khinh

Chương 5



Hổ Tiêu tạm thời không thể biến lại hình người, Hách Uông thấy hắn như vậy cũng dứt khoát biến thành chó đen nhỏ đi với hắn.
Trên núi này có sói và hổ, Hách Uông từng gặp rất nhiều lần, mỗi lần đều suýt mất mạng, giờ trong tay dắt một con hổ lớn, dù bệnh hoạn nhưng tốt xấu gì cũng ra oai được.


Hổ Tiêu ăn mười mấy con chuột đồng béo mập nên tinh thần khá hơn nhiều, đi đường cũng nhanh hơn nhưng miệng vẫn không ngừng phàn nàn, Hách Uông cũng chẳng thèm để ý, cười toe toét thè lưỡi giải nhiệt.

Giờ đang là đầu mùa hè nên nóng đến độ mặt đất bốc hơi, trong đêm côn trùng kêu rả rích, ếch nhái kêu vang, Hổ Tiêu cũng ồn ào không dứt.

"Hách Uông, con muỗi, ai da, Hách Uông, cắn chết ta rồi!" Hổ Tiêu xoay tới xoay lui đuổi đi lũ muỗi vây quanh mình.

Hách Uông cũng bó tay, rừng núi hoang vắng này cái gì cũng không có nhưng muỗi và côn trùng thì không thiếu, Hổ Tiêu bị thương, mùi máu tanh luôn hấp dẫn côn trùng nhất.


"Hay là ngươi biến thành người đi, cũng dễ đuổi muỗi hơn." Hách Uông ngồi trên tảng đá bực bội đập muỗi, bọn chúng cũng rất thích cắn y.

Hổ Tiêu nghĩ có lý, thế là dựa bên cạnh Hách Uông biến thành người, hắn cao lớn hơn Hách Uông nhưng lại chẳng biết xấu hổ chui vào lòng y, dựa lưng vào ngực y rồi lên giọng sai bảo như chúa sơn lâm: "Đuổi muỗi cho ta."
Hách Uông xùy một tiếng, cũng không đẩy hắn ra mà quàng cánh tay qua ngực hắn, còn tay kia cầm một cái lá to phe phẩy.

Nằm trên đệm thịt mềm mại, còn có gió mát nên Hổ Tiêu nhanh chóng ngủ thiếp đi, gối đầu lên vai Hách Uông ngáy khẽ.

Hách Uông lại không ngủ được, y và Hổ Tiêu đã đi một ngày, vừa đi vừa nghỉ nên chẳng đi được bao xa, vẫn là quá chậm, y đã xa nhà mười ngày, cũng không biết nhà y thế nào rồi, trong lòng nhớ thương vô vàn.


.

ngôn tình ngược
Cúi đầu nhìn, khuôn mặt mỏi mệt của Hổ Tiêu đập vào mắt, Hách Uông lại thấy có lỗi với hắn, dù sao lúc đầu hắn và mình chẳng có quan hệ gì, là mình đã kéo hắn xuống nước..