Hổ Lạc Đồng Bằng Bị Chó Khinh

Chương 2



Chó cỏ ngồi trên mông hổ bôi thuốc cho hắn một cách mạnh bạo, Hổ Tiêu cắn chặt răng, đau đến trào nước mắt nhưng quyết không gào ra tiếng.
Chờ bôi thuốc xong, cả người Hổ Tiêu đều ướt đẫm, tay chân duỗi ra nằm ngửa trên đồng cỏ chớp chớp đôi mắt ướt át, thương tâm khổ sở cực kỳ, mình đã thảm lắm rồi, thế mà còn bị một con chó cỏ không rõ lai lịch ức hiếp nữa, thật quá thảm rồi.


Đôi mắt đen láy sáng rực của chó cỏ nhìn chằm chằm vào hổ bệnh, "Này! Chúng ta làm giao dịch nhé?"
Hổ Tiêu ngẩng đầu liếc y một cái, "Không có hứng thú!"
Chó cỏ cũng không vội, bứt một cọng cỏ xỉa răng rồi khinh thường nhìn hắn, "Được thôi! Vậy một mình ngươi ở đây tự sinh tự diệt đi, giờ ngươi bị thương nặng như vậy đâu thể săn mồi được! Ngươi cứ đợi chết đói ở đây đi."
Ùng ục ùng ục, âm thanh xấu hổ vang lên, Hổ Tiêu bĩu môi xoa bụng, mấy ngày rồi chưa ăn uống gì nên hắn rất đói.

Bỗng nhiên hắn ngửi thấy mùi thơm, ngẩng đầu lên thì thấy chó cỏ đang cầm một con chuột đồng to béo nhét vào miệng, còn đắc ý nhướng mày với hắn.


"Muốn ăn không?" Y đem chuột đồng tới trước mắt Hổ Tiêu.

Hổ Tiêu rưng rưng nuốt nước miếng một cái rồi quay đầu đi, thà chết chứ không chịu nhục!
"Được thôi!" Chó cỏ tiêu sái quay đầu tiếp tục gặm chuột đồng, bụng Hổ Tiêu sôi sục còn y thì gặm rất sung sướng.

Cuối cùng Hổ Tiêu thật sự chịu hết nổi, chọt chọt chó cỏ đang định gặm con chuột đồng thứ hai, "Ngươi nói trước là giao dịch gì đi, dù sao ta cũng phải biết rõ chứ."
Ánh mắt chó cỏ sáng lên, hai lỗ tai nhỏ phấn khởi dựng thẳng, "Thật ra rất đơn giản, ngươi đi với ta xuống núi rồi giúp ta tìm nhà chủ nhân là được rồi."

"Có vậy thôi hả! Được rồi, dù sao bây giờ ta cũng chẳng có chỗ nào để đi!" Hổ Tiêu sảng khoái đáp ứng, hai mắt nhìn lom lom vào con chuột đồng béo múp kia, chỉ thiếu điều chảy nước miếng nữa thôi.

"Ầy ~" Chó cỏ đưa chuột đồng tới bên miệng hắn.

Hổ Tiêu há miệng nuốt ực, chớp mắt mấy cái rồi ủy khuất nói: "Nhỏ quá không đủ no.".