Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 85: Ám Ảnh Đoàn


Khi Hạ Thiên đi vào phòng thì Kiều Phượng Nhi đã ngủ, mà Kiều Hoàng Nhi thì ngồi ở bên mép giường, nàng dùng ánh mắt ân cần nhìn vẻ mặt tái nhợt của Kiều Phượng Nhi.

Tuy xem xét theo tên thì nghĩ rằng đây là hai chị em, nhưng thực tế các nàng chỉ là hai cô nhi trưởng thành trong Kiều gia, mà Kiều gia có một đám trẻ như vậy, từ nhỏ đã được huấn luyện, sau khi lớn lên sẽ làm vệ sĩ cho những nhân vật quan trọng trong Kiều gia. Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi chính là hai cô gái trong nhóm người kia, cũng là hai cô gái có thân thủ tốt nhất, cũng vì vậy mà hai nàng được điều đến làm vệ sĩ cho Kiều Tiểu Kiều, đây là cô gái quan trọng nhất của Kiều gia.

Kiều Phượng Nhi là người cản đạn cho Kiều Tiểu Kiều, nhưng may mà viên đạn chỉ găm vào tay phải, cũng được cứu chữa kịp thời, tất nhiên sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng Kiều Phượng Nhi cũng phải dưỡng thương trong một thời gian ngắn, đây là điều khó tránh khỏi.

Hạ Thiên dùng tay cầm lấy đầu đạn đã được tẩy rửa sạch sẽ, hắn cẩn thận quan sát, khi nhìn thấy những dòng chữ nhỏ trên viên đạn thì vẻ mặt trở nên ngưng trọng.

- Hạ Thiên, trên viên đạn thật sự có tiêu chí sao?

Kiều Đông Hải cảm thấy vẻ mặt Hạ Thiên không đúng thì lập tức hỏi.

- Mới đây mà đã đụng mặt đám người này.

Hạ Thiên lẩm bẩm:

- Đám khốn kiếp này dám giết vợ mình, lần này mình phải xử lý cả đám, cũng thuận tiện trút giận cho Nhị sư phụ.

- Nhóm người sao?

Vẻ mặt Kiều Đông Hải chợt biến đổi:

- Hạ Thiên, sát thủ không phải chỉ là một người sao?

- Sát thủ chỉ là một, cũng có thể là mười và thậm chí là nhiều hơn. Đây là một tổ chức sát thủ đã tồn tại trên năm mươi năm, gọi là Ám Ảnh Đoàn.

Hạ Thiên chậm rãi nói:

- Những viên đạn của nhóm sát thủ này sử dụng phần lớn đều là đặc chế, bên trên đều có khắc chữ, đây chính là tiêu chí độc nhất vô nhị của bọn họ, cũng không ai dám bắt chước.

- Ám Ảnh Đoàn?

Kiều Đông Hải khẽ nhíu mày:

- Trước đây hình như tôi chưa từng nghe nói có một tổ chức sát thủ như vậy?

Hạ Thiên không trả lời vấn đề của Kiều Đông Hải, Ám Ảnh Đoàn hùng mạnh cũng không phải người bình thường có thể biết. Nhưng Nhị sư phụ đã từng nói hai mươi năm trước trong nhóm mười sát thủ nổi tiếng nhất thế giới thì có năm người thuộc Ám Ảnh Đoàn, chỉ tính riêng vấn đề này cũng đủ thấy Ám Ảnh Đoàn hùng mạnh thế nào trong giới sát thủ.

Theo lời của Nhị sư phụ thì Ám Ảnh Đoàn không phải là một tổ chức sát thủ đơn lẻ, đây là một tổ chức khổng lồ, bọn họ đã nhìn vào mục tiêu nào thì bây giờ chỉ một người may mắn còn tồn tại, đó chính là Nhị sư phụ.

Sở dĩ Nhị sư phụ có thể thoát khỏi số kiếp thì phải cảm tạ Tam sư phụ, nếu không phải trước đó Tam sư phụ không nhận nhiệm vụ đuổi giết Nhị sư phụ mà còn ra tay cứu giúp thì Ám Ảnh Đoàn sẽ không có thất bại trong sổ ghi chép.

Mà Nhị sư phụ chính là vua sát thủ xếp hạng đầu tiên trên thế giới, chỉ vì sư phụ thích hành động một mình, không gia nhập Ám Ảnh Đoàn nên bị đuổi giết. Tất nhiên Nhị sư phụ của Hạ Thiên cũng chẳng phải ngồi không, trong lúc đuổi giết lão thì Ám Ảnh Đoàn cũng gặp phải tổn thất lớn, mất hơn mười tên sát thủ có danh tiếng. Nhưng Ám Ảnh Đoàn có thể đuổi giết vua sát thủ, điều này đã nói lên sự khủng bố của tổ chức sát thủ này.

- Chồng, sự việc nghiêm trọng như vậy sao?

Khi thấy Hạ Thiên trầm mặc không nói thì Kiều Tiểu Kiều vội hỏi.

- Không có gì, có anh ở đây thì không kẻ nào có thể làm em bị thương.

Hạ Thiên lắc đầu, hắn không sợ Ám Ảnh Đoàn, vì thực lực của hắn bây giờ không phải là Nhị sư phụ có thể so sánh được. Hắn là người trời sinh có băng hỏa linh thể, còn học xong Ngịch Thiên Bát Châm, cộng thêm sự chỉ điểm của thần tiên tỷ tỷ, điều này trực tiếp làm cho thực lực của hắn vượt qua ba vị sư phụ.

- Hạ Thiên, cậu có thể nói rõ tình huống của Ám Ảnh Đoàn được không?

Kiều Đông Hải nhịn không được phải nói xen vào một câu.

- Anh chỉ cần biết Ám Ảnh Đoàn là một tổ chức sát thủ hùng mạnh trên thế giới là được.

Hạ Thiên thản nhiên nói:

- Chỉ cần mục tiêu không chết thì bọn họ sẽ không ngừng ám sát, nói cách khác, sau này sát thủ Ám Ảnh Đoàn sẽ còn xuất hiện.

- Vậy phải làm thế nào để giải trừ nguy hiểm cho Kiều Tiểu Kiều?

Vẻ mặt Kiều Đông Hải chợt biến đổi, trực giác nói cho hắn biết Hạ Thiên không phải đang nói bậy.

- Bình thường chỉ có hai biện pháp.

Hạ Thiên dùng giọng không nhanh không chậm nói:

- Thứ nhất là làm cho người yêu cầu phải hủy bỏ ủy thác, nhưng bình thường dù cố chủ có hủy bỏ ủy thác thì Ám Ảnh Đoàn sẽ không trả lại tiền. Vì vậy trừ khi chúng ta tìm được cố chủ và ép hắn hủy bỏ ủy thác, néu không thì cố chủ căn bản không chủ động hủy bỏ.

- Còn biện pháp thứ hai?

Kiều Đông Hải không khỏi hỏi.

- Biện pháp thứ hai là tất cả sát thủ của Ám Ảnh Đoàn phải bị xử lý.

Hạ Thiên nhìn Kiều Đông Hải:

- Tôi thấy anh nên phụ trách vấn đề tìm cố chủ đứng ở sau màn, còn tôi sẽ xử lý đám sát thủ.

- Tôi nhất định sẽ đi tìm tên cố chủ kia, nhưng manh mối quá ít, sợ rằng rất khó tìm được.

Kiều Đông Hải có chút bất đắc dĩ:

- Không có biện pháp khác sao?

- Thật ra vẫn còn một biện pháp, đó chính là đến một địa phương cách trở mà người khác vĩnh viễn không thể tìm ra được.

Hạ Thiên lười biếng nói:

- Tuy tôi biết địa phương có thể trốn, nhưng tôi cũng biết Tiểu Kiều không thích hợp với nơi đó, mà vợ của Hạ Thiên tôi cũng không cần phải trốn, vì thế tôi chọn phương pháp xử lý tất cả sát thủ.

Kiều Tiểu Kiều tất nhiên biết rõ địa phương lẩn trốn chính là ngọn núi kia, nhưng giống như Hạ Thiên đã nói, nàng không thích hợp với nơi đó. Trên núi không có Trà Truyện, không có điện thoại, ti vi, không thích hợp với cuộc sống của nàng.

Kiều Đông Hải cũng không muốn Kiều Tiểu Kiều phải trốn, một mặt hắn hoài nghi Ám Ảnh Đoàn có thật sự hùng mạnh như lời Hạ Thiên hay không, mặt khác Kiều gia cần Kiều Tiểu Kiều, nếu Kiều Tiểu Kiều trốn đi thì sẽ mất hết giá trị.

- Vậy thì được, mai tôi sẽ thăm dò xem kẻ nào muốn đối phó với Kiều gia chúng ta. Hạ Thiên, vấn đề an toàn của Tiểu Kiều giao cho cậu phụ trách, tôi tin cậu sẽ không muốn để cho Tiểu Kiều xảy ra chuyện không may.

Kiều Đông Hải nhanh chóng đưa ra quyết định. Mấy ngày trước Hạ Thiên còn là người mà tất cả Kiều gia không muốn gặp mặt, nhưng người nào trong Kiều gia cũng biết Hạ Thiên là người cực kỳ quan tâm cho an toàn của Kiều Tiểu Kiều, để hắn bảo vệ Kiều Tiểu Kiều là một lựa chọn tốt nhất.

Kiều Đông Hải cũng không muốn tiếp tục ở lại, thực tế hắn cũng biết Kiều Tiểu Kiều không tình nguyện cho mình ở lại đây lâu hơn. Đây là khu vực của riêng nàng, trong mắt nàng thì đại ca cũng là người ngoài.

- Chồng, anh có thể làm cho Kiều Phượng Nhi nhanh chóng khôi phục được không?

Kiều Đông Hải vừa rời khỏi phòng thì Kiều Tiểu Kiều đã hỏi Hạ Thiên.

- Có thể, anh sẽ thi châm cho cô ấy, nhưng phải đến ngày mai mới khôi phục lại như thường được.

Hạ Thiên trả lời.

Kiều Hoàng Nhi không khỏi liếc mắt nhìn Hạ Thiên, bản lĩnh khoác lác của tên sắc lang này đúng là đáng sợ.

- Vậy thì anh thi châm cho Phượng Nhi đi!

Kiều Tiểu Kiều vội vàng nói.

Hạ Thiên gật đầu, hắn lấy ngân châm ra rồi liên tục đâm hơn mười lượt xung quanh vết thương của Kiều Phượng Nhi, hắn dùng băng hỏa linh khí kích thích miệng vết thương, như vậy tốc độ khép miệng của vết thương sẽ nhanh hơn.

Kiều Hoàng Nhi dù không tin Hạ Thiên, nhưng Kiều Tiểu Kiều đã muốn hắn thi châm thì cứ tự nhiên, nếu ngày mai Kiều Phượng Nhi không hồi phục thì nàng có thể tố cáo cho Kiều Tiểu Kiều biết "ông chồng" này là vua nói khoác.

Sau khi thi châm cho Kiều Phượng Nhi thì Kiều Tiểu Kiều dẫn Hạ Thiên quay về phòng ngủ của mình, lúc này phòng ngủ của nàng lại rất chỉnh tề, cũng không còn thấy tình ảnh áo ngực và quần lót giăng khắp nơi.

- Vợ à, em biết ai muốn giết mình không?

Hạ Thiên ôm Kiều Tiểu Kiều rồi hỏi.

- Không biết.

Kiều Tiểu Kiều lắc đầu:

- Những năm gần đây tuy em đã nhiều lần bị tập kích nhưng chưa bao giờ gặp phải sát thủ chuyên nghiệp, đây là lần đầu tiên đối mặt.

- Thành phố Giang Hải này sao tự nhiên có nhiều sát thủ chuyên nghiệp như vậy?

Hạ Thiên lầm bầm, hắn vừa bắt được một tên sát thủ ở cục công an, bây giờ lại gặp sát thủ bên phía Kiều Tiểu Kiều, chẳng lẽ hôm nay là ngày vui của sát thủ?

Thật ra Hạ Thiên cũng không ghét sát thủ, vì Nhị sư phụ của hắn là sát thủ, sát thủ muốn lấy ngày nào làm ngày vui ở Giang Hải cũng được, hắn không phản đối. Nhưng trong vấn đề này có một điều kiện tiên quyết, đó chính là sát thủ không nên đụng vào hắn, nhưng bây giờ sát thủ lại ra tay với vợ hắn, vì vậy hắn muốn biến hôm nay thành ngày buồn của sát thủ.

- Vợ, chúng ta ra ngoài đi dạo nhé.

Hạ Thiên đã có quyết định, hắn nói với Kiều Tiểu Kiều.

- Tốt, chúng ta còn chưa cùng nhau đi dạo phố.

Kiều Tiểu Kiều lập tức đồng ý.

Dù Kiều Tiểu Kiều mới bị ám sát hụt nhưng lại không sợ hãi, vì nàng biết Hạ Thiên có năng lực bảo vệ mình, trong thành phố Giang Hải này không ai hiểu rõ bản lĩnh của Hạ Thiên bằng nàng.

Nhưng khi hai người tay trong tay ra khỏi thang máy, còn chưa kịp rời khỏi tòa nhà Kiều gia thì Kiều Đông Hải đã cực kỳ hoảng sợ.

- Tiểu Kiều, Hạ Thiên, các người muốn đi đâu?

Kiều Đông Hải vội vàng chạy đến nói.

- Chúng tôi đi dạo phố.

Kiều Tiểu Kiều hời hợt nói.

- Tiểu Kiều, lúc nãy mới xảy ra chuyện, bây giờ em còn muốn đi dạo phố sao?

Kiều Đông Hải cực kỳ nôn nóng, hắn quay đầu nhìn Hạ Thiên:

- Nghe tôi nói này Hạ Thiên, sao cậu không khuyên nó?

- Là tôi muốn đi dạo phố.

Hạ Thiên cười nhạt một tiếng:

- Cũng vì mới xảy ra chuyện nên tôi mới muốn đi dạo.

- Cậu muốn... ....

Kiều Đông Hải không phải kẻ ngốc, hắn lập tức hiểu rõ ý đồ của Hạ Thiên, nhưng hắn vẫn lắc đầu:

- Không được, điều này không được, quá nguy hiểm.

- Có tôi ở đây thì không có địa phương nào nguy hiểm.

Hạ Thiên không cho là đúng, Kiều Đông Hải phản đối cũng không có hiệu quạ, hắn vừa nói vừa kéo Kiều Tiểu Kiều rời khỏi tòa nhà Kiều gia.

- Chồng, chúng ta đi dạo ở đâu?

Kiều Tiểu Kiều hỏi.

- Đi đến đại học Giang Hải thăm chị Hinh.

Hạ Thiên thuận miệng nói:

- Chúng ta ngồi taxi là được. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện

- Tốt!

Kiều Tiểu Kiều không phản đối.

Mà Kiều Đông Hải khuyên can cũng không hiệu quả, hắn chỉ biết dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều cùng nhau bắt taxi bỏ đi. Kiều Đông Hải định cho vài người bám theo thì Hạ Thiên giống như hiểu ý mà thò đầu ra ngoài cửa xe nói:

- Đừng đi theo, nếu không tôi sẽ đánh người.

Kiều Đông Hải cuối cùng cũng chỉ biết trơ mắt nhìn xe taxi chở Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều chạy đi, sau khi suy nghĩ một lúc thì hắn lấy điện thoại ra bấm số:

- Nhị thúc, cháu là Đông Hải.