Có thân thể băng hỏa linh thể là một bất hạnh với Liễu Mộng, loại thân thể này làm cho nàng suy nhược và bệnh tật từ nhỏ, sau đó phải nằm trên giường hai mươi năm, nhận lấy sự cô đơn vô tận.
Nhưng nếu so sánh với những người có cơ thể băng hỏa linh thể khác thì Liễu Mộng lại may mắn, nàn có xuất thân từ một thế gia trung y, cha mẹ nàng dùng đủ mọi phương pháp trung y để điều trị, vì vậy mà nàng mới kéo dài được tính mạng. Nếu là người khác và không được tập luyện Băng Hỏa Thần Quyết thì sợ rằng đã chết từ lâu.
Mà Liễu Mộng còn may mắn khi gặp Hạ Thiên, vì gặp Hạ Thiên thì nàng khôi phục lại như bình thường, hơn nữa cũng vì vậy mà trở thành bảo khố cho Hạ Thiên.
Vài chục năm qua thân thể Liễu Mộng đã tự nhiên tích chứa rất nhiều băng hỏa linh khí, mà dưới sự chỉ dẫn của Hạ Thiên thì Băng Hỏa Thần Quyết vận hành trong cơ thể, băng linh khí và hỏa linh khí dung hợp tạo thành một luồng băng hỏa linh khí khổng lồ. Thực tế thì băng hỏa linh khí trong người Liễu Mộng còn mạnh hơn rất nhiều so với Hạ Thiên, nhưng chẳng qua nàng không biết vận dụng nguồn linh khí này mà thôi.
Tất nhiên điều này cũng không có nghĩa là Liễu Mộng có thể tùy tiện sử dụng Ngịch Thiên Bát Châm, có băng hỏa linh khí chính là điều kiện tiên quyết để sử dụng Ngịch Thiên Bát Châm, nhưng không luyện tập nhiều năm thì dù có được băng hỏa linh khí cũng không thể thi triển Ngịch Thiên Bát Châm. Vì vậy mà bây giờ Hạ Thiên muốn mượn băng hỏa linh khí của Liễu Mộng để mạo hiểm sử dụng Nghịch Thiên đệ tam châm. - Chị thật sự có thể giúp được cậu sao?
Liễu Mộng rất vui vẻ với vấn đề này. - Tất nhiên là có thể.
Hạ Thiên cười hì hì, hắn quay đầu nhìn Diệp Mộng Oánh: - Mỹ nữ tỷ tỷ, các người ra ngoài trước, trước khi chúng tôi đi ra thì không cho bất kỳ ai tiến vào. - Được.
Diệp Thiếu Hùng lên tiếng, hắn mang theo Diệp Mộng Oánh ra ngoài. Dưới tình huống này thì bọn họ chỉ có thể tin tưởng Hạ Thiên, hơn nữa nếu bọn họ không tin Hạ Thiên thì cũng sẽ chẳng kéo hắn đến chữa bệnh cho Diệp Thiên Nam. - Tiểu bại hoại, chị phải làm sao để giúp cậu.
Liễu Mộng có chút mơ hồ. - Chị Mộng, tôi làm gì chị đừng nên phản kháng là được.
Hạ Thiên cười hì hì nói, nói xong hắn ôm vòng eo nhỏ nhắn của Liễu Mộng, sau đó cúi đầu xuống hôn lên vành môi anh đào của nàng.
Mà ở một căn phòng cách vách, Diệp Thiếu Hùng và Diệp Mộng Oánh đang nhìn tình cảnh ở trong phòng bệnh thông qua màn hình máy tính. Trong phòng bên kia có lắp camera, vì vậy tất cả tình cảnh phát sinh đều được đưa lên màn hình. - Đội trưởng, người này đang làm gì vậy?
Người mở miệng chính là thủ hạ của Diệp Thiếu Hùng, là Tiểu Mạc. - Cứ xem là được.
Diệp Thiếu Hùng thản nhiên nói, thật ra trong lòng hắn cũng có chút mê hoặc, hắn nhớ rõ Hạ Thiên đã nói cái gì là không đủ công lực và muốn Liễu Mộng hỗ trợ, chẳng lẽ hỗ trợ chính là phương pháp như vậy? - Ủa!
Diệp Thiếu Hùng đang nghi hoặc chợt phát hiện có chút khác thường, lúc này một luồng sương mỏng chợt xuất hiện và bao quanh Hạ Thiên, mà khoảnh khắc sau luồng sương này cũng bao quanh Liễu Mộng. Điều này làm cho hai người trở nên mơ hồ, cũng may mà sau đó sương mù cũng không còn nồng nặc, vì vậy có thể nhìn thấy những hành động của hai người.
Sương mù bắt đầu chuyển động nhưgn không tán, bắt đầu lấy hai người làm trung tâm rồi xoay tròn, tình cảnh này rất quỷ dị. - Trên tay tên kia có ngân châm.
Tiểu Mạc đột nhiên nói, mà Diệp Thiếu Hùng cũng nhìn thấy, trên tay Hạ Thiên rõ ràng đã xuất hiện một ngân châm.
Ngân châm đột nhiên bị sương trắng bao phủ, mà một giây sau lại hóa thành lửa đỏ. Hạ Thiên vẫn tiếp tục hôn Liễu Mộng nhưng thân thể đã di động đến bên giường, tay nắm ngân châm đã chậm rãi nâng lên. - Cậu ta thi châm như vậy sao?
Diệp Mộng Oánh có chút lo lắng, Hạ Thiên vừa hôn Liễu Mộng vừa thi châm, nếu có sai lệch thì thế nào? - Đội trưởng, có nên ngăn cản không? Người này đang nhắm mắt.
Tiểu Mạc nói.
Tiểu Mạc nhắc nhở như vậy cũn làm cho Diệp Mộng Oánh càng lo lắng, chưa nói đến vấn đề thân mật với người đẹp, Hạ Thiên còn nhắm mắt, đây mà là chữa bệnh sao?
Nhưng Diệp Mộng Oánh vừa định nói thì đã phát hiện Hạ Thiên đâm kim xuống, nàng không khỏi hô lên một tiếng: - A... .... - Tiểu muội, đừng lo lắng, cậu ta ra tay rất ổn, không sai lệch, rất chắc chắn.
Diệp Thiếu Hùng mở miệng nói.
Diệp Mộng Oánh gật đầu, nàng không hiểu nhưng cũng chỉ có thể tin tưởng Hạ Thiên đang làm việc có nắm chắc. - Á... ....
Sau vài phút thì Diệp Mộng Oánh thét lên một tiếng kinh hãi: - Đại ca, anh...Anh chuyển hình sang mặt ông, gần một chút... ....
Màn hình lập tức chuyển sang hình ảnh gương mặt Diệp Thiên Nam, khoảnh khắc này Diệp Thiếu Hùng chợt trở nên ngây dại, hắn không phải người chưa từng trải, nhưng tình cảnh thần kỳ thế này là lần đầu tiên nhìn thấy trong đời.
Hắn có thể thấy làn da trên mặt ông nội đang biến hóa, làn da khô héo già nua dần dần có sắc nước, dần bóng loáng, nếp nhăn dần giãn ra, vẻ mặt dần trở nên hồng hào. Trong khoảng thời gian ngắn mà ông cụ như trẻ ra vài chục tuổi, thoáng chốc đã có sức sống, dù là cây khô gặp mùa xuân cũng không được như vậy. - Kỳ tích, đúng là kỳ tích... ....
Tiểu Mạc thì thào nói, một bệnh nhân tĩnh dưỡng một năm mà cơ thể trở nên tốt hơn cũng không có gì kỳ quái, nhưng ông cụ này chỉ sau hơn mười phút đã như trẻ ra vài chục tuổi, điều này giống như ăn tiên đan trong truyền thuyết, đúng là quá mức thần kỳ. - Tỉnh, ông tỉnh rồi.
Diệp Mộng Oánh đột nhiên hét lên vui sướng, vì nàng thấy ông đã mở mắt, mà cặp mắt kia lại rất có thần.
Hầu như cũng cùng một thời gian khi ông cụ mở mắt thì Hạ Thiên cũng rút châm, sau đó thân thể hắn mềm nhũn và ngã vào trong lòng Liễu Mộng. - Mau đi qua.
Vẻ mặt Diệp Thiếu Hùng chợt biến đổi, hắn chạy ra khỏi phòng.
Cũng không quan tâm Hạ Thiên có cho mọi người tiến vào hay không, Diệp Thiếu Hùng đẩy cửa vào phòng, hắn vội vàng hỏi: - Hạ Thiên, cậu không sao đấy chứ?
Hạ Thiên miễn cưỡng ngẩng đầu trong lòng Liễu Mộng, hắn dùng giọng mất hết sức lực nói: - Tôi cũng khá may mắn, lần đầu tiên dùng đệ tam châm thành công, ông cụ đã không sao, sống thêm vài chục năm nữa cũng không có vấn đề gì, bây giờ tôi phải ngủ một giấc... ....
Hạ Thiên nói còn chưa dứt lời thì đã vào trong lòng Liễu Mộng ngáy o o... .... - Tiểu muội, trước tiên cùng Liễu tiểu thư đưa Hạ Thiên đi nghỉ ngơi.
Diệp Thiếu Hùng vội vàng phân phó. - Vâng.
Diệp Mộng Oánh lên tiếng, ngay sau đó cùng Liễu Mộng đưa Hạ Thiên ra ngoài.
Sau khi sắp xếp xong thì Diệp Mộng Oánh lại quay về, bây giờ ông cụ đang đứng trong phòng dùng ánh mắt từ ái nhìn nàng. - Ông, ông dậy rồi sao? Ông nên nghỉ ngơi thêm một chút nữa.
Diệp Mộng Oánh vội nói.
Diệp Thiên Nam cười cười, lão lắc đầu: - Mộng Oánh, cháu gái ngoan của ông, trước nay ông chưa từng cảm thấy khỏe mạnh như bây giờ, vì vậy ông không cần phải nghỉ ngơi, ông đã nằm trên giường quá lâu rồi. - Tiểu muội, bây giờ tình huống của ông đã rất tốt, y thuật của Hạ Thiên thật sự thần kỳ.
Diệp Thiếu Hùng cảm khái nói: - Em có thể gặp được cậu ta có thể nói là một vận may. - Đúng vậy, trong đời này em làm một việc chính xác nhất chính là cho Hạ Thiên đi nhờ xe.
Diệp Mộng Oánh có chút cảm khái. - Thiếu Húng, ông muốn ăn chút thịt, cháu làm cho ông một bàn thức ăn ngon.
Diệp Thiên Nam cười cởi mở: - Lần này tỉnh lại có thể nhìn thấy hai đứa thì ông rất vui, toàn bộ Diệp gia sợ rằng cũng chỉ có hai đứa thật lòng muốn ông tỉnh lại. - Ông, ông vừa bệnh dậy, sao có thể ăn những món nhiều mỡ được?
Diệp Mộng Oánh nói có chút lo lắng. - À, bệnh của ông bây giờ đã không còn, có cái gì mà không ăn được?
Diệp Thiên Nam phất tay với Diệp Thiếu Hùng: - Mau đi chuẩn bị, chẳng lẽ mấy đứa muốn ông chết đói sao? - Vâng, cháu phải đi chuẩn bị.
Diệp Thiếu Hùng có chút bất đắc dĩ, hắn xoay người đi ra phân phó thuộc hạ làm việc. - Mộng Oánh, ngồi đi, khuya hôm trước ông cũng không tâm sự kỹ càng với cháu, không ngờ đám người kia thật sự phát rồ, sợ ông không chết. Bây giờ ông tỉnh lại, ông sẽ cho chúng phải hối hận.
Trong mắt Diệp Thiên Nam bùng lên cái nhìn tức giận, lão dốc sức làm việc cả đời để lại cho đời sau một phần cơ nghiệp. Đáng lý ra đám người kia có thể thay mặt mà hưởng thụ phú quý, không ngờ đám con cháu lại mất gốc đến mức độ thế này, vì tranh giành gia sản mà không tiếc ra táy trừ khử chính mình. - Ông, sức khỏe của ông mới quan trọng, những chuyện khác để sau này rồi nói.
Diệp Mộng Oánh dịu dàng nói. - Không, không thể kéo dài.
Diệp Thiên Nam lắc đầu: - Thiếu Hùng, bây giờ cháu tự mình đi một chuyến, đón luật sư Chung Minh Hạo đến đây cho ông. - Vâng!
Diệp Thiếu Hùng gật đầu lên tiếng. Chung Minh Hạo là một trong những luật sư nổi tiếng nhất thành phố Giang Hải, hắn là người ở bên cạnh lo các phương diện pháp luật cho Diệp Thiên Nam. - Ông, bây giờ ông đã khỏe, cũng không cần phải viết di chúc, như vậy là điềm xấu.
Diệp Mộng Oánh vội vàng khuyên nhủ. - Mộng Oánh, cháu cho rằng ông muốn viết di chúc sao?
Diệp Thiên Nam mỉm cười.
Diệp Mộng Oánh chợt sững sờ: - Ông, vậy là ông muốn... .... - Ông muốn ký hiệp nghị chuyển nhượng, ông đưa tất cả cổ quyền và lợi nhuận ở tập đoàn Thiên Nam cho cháu, sau này cháu là chủ tịch tập đoàn Thiên Nam.
Diệp Thiên Nam cười ha hả: - Ông sẽ cho đám bất hiếu kia trắng tay. - Sao?
Diệp Mộng Oánh chợt kinh hoàng: - Ông, như vậy sao được? Nếu ông đã hết bệnh thì cứ tiếp tục quản lý tập đoàn Thiên Nam, hơn nữa cháu còn trẻ, có rất nhiều chuyện không hiểu. - Không sao, cháu nói rất đúng, bây giờ ông đã khỏe vì vậy có thể giúp cháu, ông muốn dùng vài năm để giúp cháu trở thành chủ tịch chính thức của tập đoàn Thiên Nam. Đến khi đó nếu ông cần phải ra đi thì cũng được buông lỏng.
Diệp Thiên Nam nhìn cháu gái yêu quý: - Mộng Oáng, những người ông tin chỉ có cháu và Thiếu Hùng, nhưng Thiếu Hùng không thích kinh doanh, vì vậy phần gia nghiệp này chỉ có thể dành cho cháu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện - Nhưng...Nếu ông giao tất cả cho cháu thì Nhị thúc, Tam thúc sẽ có ý kiến, cháu thật sự không muốn tranh giành với họ.
Diệp Mộng Oánh khẽ nói. - Mộng Oánh, cháu không tranh thì bọn họ sẽ bỏ qua sao?
Diệp Thiên Nam lắc đầu: - Vì cháu, vì ông, cháu phải tranh.